Edit: V.O
Hôm nay lúc anh tới, chợt nói với cô: "Ngày mai em sẽ có thể xuất viện, anh tới đón em xuất viện có được không?"
"Vậy có quá làm phiền anh không?"
"Không biết." Cô đối với anh, vĩnh viễn cũng sẽ không phiền phức.
Anh rất giữ chữ tín, ngày hôm sau, anh tới bệnh viện sớm, lại mang một bộ quần áo mùa Đông đến cho cô thay.
Nói ra thật xấu hổ, hình như cô vẫn mặc đồ bệnh nhân của bệnh viện, cho đến khi xuất viện mới phát hiện mình thậm chí ngay cả quần áo khoác bên ngoài cũng không mang đến.
Khí trời bên ngoài còn rất lạnh, mặc dù ánh mặt trời rực rỡ, nhưng tuyết tích rất dày trên đất, trên cây đều là một mảnh trắng xóa.
Gió thổi tới, thậm chí cô có thể cảm nhận được cái lạnh thấu tim, nhưng cô lại rất vui vẻ.
"Tuyết...thật đẹp." Trong tiềm thức, cô luôn vừa mở ra mắt ra đã tìm đồ vật đẹp, một khi phát hiện sẽ tham lam thưởng thức.
Có lúc, cô sẽ cười nhạo mình, sao đến cái tuổi này, mới nghĩ tới muốn bồi dưỡng mình phải có một “đôi mắt phát hiện cái đẹp" chứ? Xe của anh chạy rất vững vàng, mà dọc theo đường đi cô đều giống như đứa bé tò mò, nhìn cảnh phố ngoài cửa xe. Cho đến khi anh lái xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ màu trắng, tầm mắt của cô nhìn căn nhà đó không thể dời đi.
Căn nhà này...vẻ mặt cô không thể tin xuống xe, mở cửa gỗ nhỏ bên ngoài sân ra, từ từ đi vào sân, vươn tay, sờ cây Cẩm Lai đứng thẳng trong sân.
Cô đi vòng quanh cây to này một vòng, cuối cùng thấy một cây dù nhỏ ở một chỗ rất nhỏ, cán dù có khắc tên của cô, mà bên kia có khắc tên mẹ cô.
"Đây...chính là nhà mới anh tìm giúp tôi sao?" Quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang bước xuống xe, Dư Hướng Vãn cảm thấy trái tim bên ngực trái của mình đập kịch liệt.
"Thích không?" Anh không trả lời vấn đề của cô, chỉ dịu dàng nhìn cô.
Căn nhà này, anh tìm thật lâu mới tìm được, lại cố gắng thật lâu mới mua lại nó từ trong tay chủ nhà.
Ban đầu sau khi Dư Hinh Vân bị tai nạn xe bỏ mình, căn nhà này rất nhanh đã bị đấu giá.
Nếu như không phải lúc giúp cô thu dọn đồ đạc, trong lúc vô tình thấy được hình cũ mà cô cất kỹ, anh nghĩ, anh vĩnh viễn sẽ không biết cô đã từng ở nơi này.
Nhìn cô vui vẻ vây quanh cây Cẩm Lai kia, nhìn cô vui vẻ mở cửa phòng, lúc nhìn thấy khuôn mặt hoài niệm và cảm động của cô, Sở Ly cảm thấy, mình làm tất cả đều là đáng giá, tất cả đều là chính xác.
Cho dù cô vĩnh viễn sẽ không nhớ lại anh nữa, cho dù cô vĩnh viễn không biết bọn họ từng có một đứa con trai, cho dù cô không nhớ cô thương anh nữa, vậy cũng không sao.
Lúc này, đổi lại anh đuổi theo cô, cô đi đâu, anh cũng theo tới chỗ đó.
Anh muốn theo đuổi cô, cưới cô, anh còn phải mỗi ngày đều nói cho cô biết, anh yêu cô bao nhiêu, sau đó...anh đã hứa với con trai, bọn họ phải cùng nhau, sinh ra cậu lần nữa.
Khi đó, bọn họ sẽ vẫn có thể là người một nhà, mà lần này, anh sẽ không bỏ lỡ nữa, anh sẽ làm một người chồng tốt, một người cha tốt.
—Hoàn—
Hôm nay lúc anh tới, chợt nói với cô: "Ngày mai em sẽ có thể xuất viện, anh tới đón em xuất viện có được không?"
"Vậy có quá làm phiền anh không?"
"Không biết." Cô đối với anh, vĩnh viễn cũng sẽ không phiền phức.
Anh rất giữ chữ tín, ngày hôm sau, anh tới bệnh viện sớm, lại mang một bộ quần áo mùa Đông đến cho cô thay.
Nói ra thật xấu hổ, hình như cô vẫn mặc đồ bệnh nhân của bệnh viện, cho đến khi xuất viện mới phát hiện mình thậm chí ngay cả quần áo khoác bên ngoài cũng không mang đến.
Khí trời bên ngoài còn rất lạnh, mặc dù ánh mặt trời rực rỡ, nhưng tuyết tích rất dày trên đất, trên cây đều là một mảnh trắng xóa.
Gió thổi tới, thậm chí cô có thể cảm nhận được cái lạnh thấu tim, nhưng cô lại rất vui vẻ.
"Tuyết...thật đẹp." Trong tiềm thức, cô luôn vừa mở ra mắt ra đã tìm đồ vật đẹp, một khi phát hiện sẽ tham lam thưởng thức.
Có lúc, cô sẽ cười nhạo mình, sao đến cái tuổi này, mới nghĩ tới muốn bồi dưỡng mình phải có một “đôi mắt phát hiện cái đẹp" chứ? Xe của anh chạy rất vững vàng, mà dọc theo đường đi cô đều giống như đứa bé tò mò, nhìn cảnh phố ngoài cửa xe. Cho đến khi anh lái xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ màu trắng, tầm mắt của cô nhìn căn nhà đó không thể dời đi.
Căn nhà này...vẻ mặt cô không thể tin xuống xe, mở cửa gỗ nhỏ bên ngoài sân ra, từ từ đi vào sân, vươn tay, sờ cây Cẩm Lai đứng thẳng trong sân.
Cô đi vòng quanh cây to này một vòng, cuối cùng thấy một cây dù nhỏ ở một chỗ rất nhỏ, cán dù có khắc tên của cô, mà bên kia có khắc tên mẹ cô.
"Đây...chính là nhà mới anh tìm giúp tôi sao?" Quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang bước xuống xe, Dư Hướng Vãn cảm thấy trái tim bên ngực trái của mình đập kịch liệt.
"Thích không?" Anh không trả lời vấn đề của cô, chỉ dịu dàng nhìn cô.
Căn nhà này, anh tìm thật lâu mới tìm được, lại cố gắng thật lâu mới mua lại nó từ trong tay chủ nhà.
Ban đầu sau khi Dư Hinh Vân bị tai nạn xe bỏ mình, căn nhà này rất nhanh đã bị đấu giá.
Nếu như không phải lúc giúp cô thu dọn đồ đạc, trong lúc vô tình thấy được hình cũ mà cô cất kỹ, anh nghĩ, anh vĩnh viễn sẽ không biết cô đã từng ở nơi này.
Nhìn cô vui vẻ vây quanh cây Cẩm Lai kia, nhìn cô vui vẻ mở cửa phòng, lúc nhìn thấy khuôn mặt hoài niệm và cảm động của cô, Sở Ly cảm thấy, mình làm tất cả đều là đáng giá, tất cả đều là chính xác.
Cho dù cô vĩnh viễn sẽ không nhớ lại anh nữa, cho dù cô vĩnh viễn không biết bọn họ từng có một đứa con trai, cho dù cô không nhớ cô thương anh nữa, vậy cũng không sao.
Lúc này, đổi lại anh đuổi theo cô, cô đi đâu, anh cũng theo tới chỗ đó.
Anh muốn theo đuổi cô, cưới cô, anh còn phải mỗi ngày đều nói cho cô biết, anh yêu cô bao nhiêu, sau đó...anh đã hứa với con trai, bọn họ phải cùng nhau, sinh ra cậu lần nữa.
Khi đó, bọn họ sẽ vẫn có thể là người một nhà, mà lần này, anh sẽ không bỏ lỡ nữa, anh sẽ làm một người chồng tốt, một người cha tốt.
—Hoàn—
Danh sách chương