Edit: V.O
Lúc Dư Hướng Vãn ngã xuống lần thứ năm, rốt cuộc Sở Ly không kềm chế được tâm tình của mình nữa, mắng to một tiếng "shit" xong, chợt đạp chân ga dùng xe ngăn chặn đường đi của cô.
Dư Hướng Vãn lại giống như là hoàn toàn không thấy, vòng qua sườn xe tiếp tục đi tới trước.
Sở Ly gõ mạnh lên bánh lái, mang theo cơn tức giận ngay cả mình cũng không rõ, bước xuống xe, sau đó sải bước xông về phía trước người phụ nữ như kéo con trâu.
"Đủ rồi Dư Hướng Vãn, thức thời thì theo tôi lên xe, tôi không muốn thấy cô trong bản tin xã hội ngày mai."
Dư Hướng Vãn cũng lạnh lùng nhìn anh, rút từng chút từng chút cánh tay của mình ra: "Tôi không có nghĩa vụ quan tâm tâm tình và ý nguyện của anh, tôi chỉ biết là hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh."
Cho tới bây giờ, Sở Ly cũng chưa từng thấy Dư Hướng Vãn như vậy, bộ dạng lạnh lùng, giống như không có gì có thể ở trong mắt cô.
Sự căng thẳng không biết từ đâu tới xuất hiện trong đáy lòng anh, vững vàng bắt được cánh tay của cô một lần nữa: "Cô không sợ tôi truyền tin quan hệ của chúng ta?"
Dư Hướng Vãn nghe thấy, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười: "Người sắp kết hôn là anh, anh không sợ, tôi sợ cái gì?"
"Vậy sao? Vậy nếu vì chuyện này, mà chuyện mẹ cô bị moi ra cũng không sao có đúng không? Cô biết, không chỗ nào mà những truyền thông kia không vào, đến lúc đó bọn họ đăng tin còn khắc nghiệt hơn lời của tôi nói."
Lăn lộn ở trên thương trường nhiều năm, Sở Ly quá rõ làm thế nào để nhanh chóng chuẩn xác bắt được điểm yếu của một người, mà điểm yếu của Dư Hướng Vãn không thể nghi ngờ chính là mẹ của cô.
Quả nhiên, chỉ thấy cô giống như con gà trống đá thua, trong nháy mắt thu cờ, dieendaanleequuydoon – V.O, chỉ là nước mắt vốn dừng lại của cô lại bắt đầu chảy ra mãnh liệt.
"Sở Ly, tại sao anh lại ăn hiếp tôi như vậy?"
Cô cắn môi quật cường nhìn anh, trong giọng nói có giọng mũi đặc sệt.
Có lẽ là giờ phút này nét mặt của cô trông thật sự vô cùng sinh động, chợt lòng Sở Ly nhảy loạn không thể ngăn chặn.
Anh chưa từng thấy Dư Hướng Vãn như vậy, không có bất kỳ đè nén, trực tiếp biểu đạt tâm tình của cô.
Sự tức giận của cô, uất ức của cô, sức sống như vậy truyền tới trong lòng anh.
Trong lúc giật mình, anh có cảm giác, giống như cho đến giờ phút này, anh mới chính thức biết người phụ nữ tên là Dư Hướng Vãn này.
Anh cảm thấy có chút vui vẻ không biết từ đâu tới, vươn tay lau nước mắt chảy xuống gương mặt cô, khóe miệng không kiềm được hơi nhếch lên: "Có lẽ là ỷ vào cô thích tôi, nên mới không sợ."
Nghe thấy câu trả lời, Dư Hướng Vãn hơi sửng sốt, đáy lòng dâng lên dày đặc bi ai: "Anh thật sự ghét tôi như vậy sao?"
Ghét? Anh còn chưa trì độn đến mức cho rằng thứ tình cảm này là ghét, nhưng rõ ràng, anh chỉ có thể ghét cô.
Sở Ly không trả lời vấn đề của cô, chỉ xoay ngang bế cô lên trong tiếng kinh hô của cô, cô giãy dụa, anh lên tiếng cảnh cáo: "Nếu như cô muốn sau khi mẹ cô chết hai mươi năm, danh dự khó giữ được thì tiếp tục phản kháng đi."
Một câu nói, khiến cho Dư Hướng Vãn trở nên thành thật.
Anh thịnh nộ cả đường, đưa cô trở về phòng làm việc.
Có lẽ bị những năm kia ảnh hưởng, phòng làm việc của anh đủ mọi hộp đựng thuốc men và công cụ.
Chỉ một đêm này, đổi lại là anh xử lý những vết thương xây sát trên đầu gối kia cho cô.
Anh biết cô có thể nhịn đau rất tốt, đêm đầu tiên bọn họ ở chung kia, anh uống rượu, hơn nữa không có kinh nghiệm, động tác rất thô lỗ.
Sau lại mới biết lần đầu tiên của con gái rất đau, nhưng từ đầu tới cuối cô cũng không kêu lên một tiếng.
Giống như bây giờ, cồn đụng đến vết thương dính máu của cô, rõ ràng là đau khoan tim thấu xương, nhưng cô chỉ cố cắn môi, một chút âm thanh cũng không phát ra.
Chỉ là có thể cô không biết, cô càng như vậy càng kích thích ý xấu của đàn ông.
Mà anh, trùng hợp là một tên đàn ông có ý xấu.