.
Kiều Sanh chủ động hôn khiến Liên Mặc Sinh vui như mở cờ, thức ăn dâng tới miệng, dĩ nhiên cậu ta sẽ không bỏ qua, lập tức đáp lại cuồng nhiệt.
Đôi lưỡi quấn lấy nhau, trong phòng làm việc yên tĩnh giờ chỉ còn tiếng thở dốc của hai người.
Liên Mặc Sinh vừa hôn Kiều Sanh, vừa từ từ di chuyển tới bàn, động tác của cậu ta rất chậm, giống một con báo vừa bị thuần phục, mỗi một động tác đều mang đầy hơi dã thú.
Sau đó, cậu ta ôm Kiều Sanh, đổi vị trí của hai người.
Bị ôm muốn nghẹt thở nhưng Kiều Sanh lại không để tâm. Liên Mặc Sinh ngồi lên ghế, để Kiều Sanh ngồi lên đùi mình.
Hai cánh môi tách ra.
“Vừa mới gặp mặt đã kích động như vậy?” Kiều Sanh thở hổn hển, y cảm giác được thứ đang đâm vào người mình, cười hỏi.
“Đương nhiên rồi!” Liên Mặc Sinh cười xấu xa, “Mỗi lần nhìn thấy cậu tôi đều bị kích động!”
Rõ ràng là cậu ta đang ám chỉ, ánh mắt muốn nóng rực bao nhiêu có nóng rực bấy nhiêu.
Thật xấu xa, nhưng người ta thích.
“Đây là phòng làm việc của tôi!” Kiều Sanh cong khóe môi: “Bất cứ lúc nào cũng sẽ có người vào!”
“Không sao, lúc bước vào tôi đã khóa trái rồi!”
“Cậu chu đáo vậy à?” Kiều Sanh nhíu mày.
“Đương nhiên, mấy tháng rồi tôi không chạm vào cậu, cậu cho rằng tôi là hòa thượng à?” Giọng Liên Mặc Sinh có phần ai oán.
“Làm hòa thượng cũng tốt lắm!” Kiều Sanh cố ý chọc cậu ta.
“Đừng mà!” Liên Mặc Sinh kháng nghị, “Chết người đó, hơn nữa có hòa thượng nào đẹp trai như tôi không?”
“Đúng thật là không có, hay cậu làm người đầu tiên đi!” Kiều Sanh nhếch mép.
“Tôi nói không được là không được!” Liên Mặc Sinh che miệng Kiều Sanh bằng nụ hôn, để y không nói được nữa.
Cậu vén áo y lên, thò cả hai tay vào.
Thân thể Kiều Sanh vẫn ngon như vậy, làn da bóng loáng mà săn chắc.
Liên Mặc Sinh càng thêm kích động, tha cho đôi môi Kiều Sanh, cậu chuyển xuống hôn cổ y…
Rồi từ từ đi xuống.
Kiều Sanh ngửa đầu, mắt khép hờ, Liên Mặc Sinh vùi mặt vào cổ y, hơi thở dồn dập phả vào da y, như ấm nước đang sôi, nóng bỏng.
Đầu lưỡi Liên Mặc Sinh lướt qua xương quai xanh…
Làm Kiều Sanh kích động.
Liên Mặc Sinh tự tháo dây lưng, sau đó cũng cởi cho Kiều Sanh.
Sau đó, là sự kết hợp vô cùng chặt chẽ.
Hai tay Kiều Sanh nắm lấy bả vai Liên Mặc Sinh, bởi vì cậu ta quá cuồng nhiệt mà bị ngón tay y bấm lõm sâu xuống.
…
Tình triều mãnh liệt trong văn phòng vẫn còn kéo dài, trong không khí đầy hương vị nam tính, rèm cửa sổ đã bị kéo lại, không ai có thể chiêm ngưỡng được cảnh xuân trong phòng.
Nhưng không có nghĩa là không ai biết.
Hai người vừa làm xong thì chợt có tiếng gõ cửa vang lên.
Kiều Sanh ngồi trong lòng Liên Mặc Sinh, lười biếng không muốn nhúc nhích, giờ y mệt tới mức không còn chút sức lực nào.
“Ai đó?” Kiều Sanh lười hỏi.
“Là tôi, Alex!”
“Alex?” Nghe được cái tên ấy, Liên Mặc Sinh nhíu mày.
“Là một nghệ sĩ mới của Tinh Quang, chỉ là trùng tên Alex mà thôi!” Kiều Sanh thản nhiên giải thích.
“Kiều tổng, tôi có việc muốn tìm ngài!” Người ngoài cửa lên tiếng.
“Chút nữa hãy tới, giờ tôi đang bận!” Kiều Sanh đáp.
“Chuyện này…” Giọng Alex hơi do dự, nhưng vẫn đồng ý: “Vâng!”
Ngoài cửa, tiếng bước chân ngày càng xa.
Kiều Sanh ngồi trong lòng Liên Mặc Sinh, ban nãy làm rất kịch liệt, giờ eo y rất mỏi, chẳng muốn động đậy chút nào.
Liên Mặc Sinh mặc quần áo cho y.
“Làm xong nhiệm vụ rồi à?” Kiều Sanh hỏi.
“Chuyện này còn phải hỏi!” Liên Mặc Sinh nghênh mặt, cười nói: “Không có nhiệm vụ tôi không làm được, tất cả đều rất hoàn mỹ!”
Quả nhiên, chẳng trách cậu ta hưng phấn tới vậy…
Kiều Sanh cười, không nói.
Mặc quần áo vào xong, Kiều Sanh đứng dậy. Liên Mặc Sinh cũng đứng lên, trả chỗ lại cho y.
“Mấy tháng tới tôi không cần nhận nhiệm vụ nữa!” Liên Mặc Sinh kéo khóa quần, cười nói. Ban nãy cậu ta quá gấp, chẳng kịp cởi cả quần.
“Vậy cũng tốt!” Kiều Sanh nói: “Vừa lúc tôi đang thiếu một cận vệ!”
“Sao thế?”
“Tôi có cảm giác sắp tới Alex sẽ tìm tới đây, cho nên đang canh phòng nghiệm ngặt!”
Liên Mặc Sinh nhíu mày: “Gã ta đúng là âm hồn bất tán!”
Kiều Sanh cười lạnh: “Tôi cũng đang chờ đây, lần này tôi nhất định sẽ chính tay lấy mạng của gã, để gã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!”
Liên Mặc Sinh bẻ bẻ ngón tay, nheo mắt lại: “Tôi cũng thế!”
…
Liên Mặc Sinh bám Kiều Sanh thêm một lúc, Alex lại tới gõ cửa.
“Vào đi!” Kiều Sanh nói.
Liên Mặc Sinh mở khóa cửa ra.
Alex đẩy cửa đi vào, khẽ nhíu mày.
Trong phòng đầy mùi nam tính, khỏi nghĩ cũng biết ban nãy đã xảy ra chuyện gì. Tuy Kiều Sanh và Liên Mặc Sinh đều quần áo chỉnh tề, nhưng trên mặt hai người đều có cảm giác như mùa xuân dào dạt.
Trên cổ Kiều Sanh còn có một dấu hôn đo đỏ chưa phai đi…
Alex híp mắt, trong mắt thoáng hiện nét âm trầm, nhưng rất nhanh chóng biến mất, nhanh đến nỗi cả Kiều Sanh và Liên Mặc Sinh đều không phát hiện ra.
“Có chuyện gì?” Kiều Sanh hỏi.
“Là, hôm qua có một công ty quảng cáo tới tìm tôi, muốn tôi đóng quảng cáo!”
“Chuyện này đáng lẽ cậu nên hỏi người đại diện của cậu chứ!” Kiều Sanh nhíu mày.
Alex: “Triệu tỷ bận việc đột xuất, không biết đã đi đâu rồi, tôi lại không thể liên lạc được với chị ấy!”
Kiều Sanh suy nghĩ, nói: “Vậy nhận đi. Giờ cậu là người mới, có cơ hội xuất hiện nhiều trước mặt công chúng cũng là một chuyện tốt. Tối nay tôi sẽ bảo người trong công ty đi bàn hợp đồng cho cậu!”
Alex gật đầu: “Vâng, cám ơn Kiều tổng!”
Alex nói xong, vẫn chưa chịu ra ngoài.
“Cậu còn chuyện gì à?” Kiều Sanh nâng mắt lên nhìn Alex.
“Không có!”
“Vậy cậu còn đứng đó làm gì?” Kiều Sanh hỏi.
“Dạ, xin lỗi, vừa rồi tôi hơi mất tập trung!” Alex đỏ mặt, xấu hổ gãi đầu: “Tôi sẽ không quấy rầy ngài nữa!”
“Ừ!”
Alex nói xong thì đi ra ngoài.
Khóe môi Kiều Sanh hơi cong lên.
Liên Mặc Sinh lại nhìn ra cửa, ánh mắt có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nói gì.
Qua một thời gian sau, Alex chính thức ra mắt.
Do điều kiện về ngoại hình quá bắt mắt, vừa mới ra mắt cậu ta đã được nhiều đạo diễn chú ý, mời đóng phim. Nhưng do là người mới, lần đầu tiên đóng phim chỉ có thể nhận vai phụ.
Triệu tỷ – người đại diện của Alex vốn là một nữ cường nhân, những nghệ sĩ do cô bồi dưỡng đều thành nhân vật cấp thiên vương, thiên hậu.
Sau khi nghiên cứu mấy kịch bản, Triệu tỷ quyết định để Alex diễn một bộ cổ trang, bởi vì bất kể là về nội dung hay về đội ngũ diễn viên, đều có tiếng tăm.
Tuy vậy, Kiều Sanh đã can thiệp với nhà sản xuất, muốn cho Alex diễn nam chính.
Ban đầu đạo diễn còn do dự, nhưng do thái độ của Kiều Sanh rất quyết liệt, hơn nữa bất luận là về ngoại hình hay về khí chất, Alex xác thực phù hợp với vai nam chính mà ông muốn tìm. Vì thế sau mấy ngày suy nghĩ, cuối cùng ông ta cũng để Alex diễn nam chính.
Bộ phim mới chính thức khai máy, Alex tới đoàn phim.
Vì đang cố gắng lăng xê người mới, Kiều Sanh luôn quan tâm tới tình hình của cậu ta. Nghe Triệu tỷ báo lại là diễn xuất cả Alex rất khá, hoàn toàn không có vẻ ngượng ngùng, lơ ngơ như bình thường, rất nhập vai.
Kiều Sanh yên tâm.
Phim đang quay vô cùng thuận lợi, nhưng chưa được mấy ngày, đã xảy ra một sự cố khiến cả đoàn phim phải dừng lại.
Nam diễn viên – vốn là nam chính – sau bị đẩy xuống vai nam phụ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử…
Chuyện này đã tạo nên một trận phong ba trong giới giải trí. Nam diễn viên đó đã vào nghề nhiều năm, tuy năng lực tàm tạm, nhưng nhờ có người nâng đỡ nên hợp đồng đóng phim vẫn đến liên tục, cũng xem như có chút danh tiếng. Hơn nữa bộ phim này được đầu tư rất lớn, từ lúc bấm máy đã thu hút không ít sự quan tâm của giới truyền thông, giờ bỗng dưng xảy ra sự cố, nếu không bị chú ý thì mới là chuyện lạ.
Do sự tình có liên quan tới nghệ sĩ dưới trướng mình, Kiều Sanh quyết định tới xem xét tình hình.
Vừa tới phim trường, y lập tức nhìn thấy một gã trung niên đang ưỡn cái bụng phệ to đùng, mặt thì bóng lưỡng đang la mắng đạo diễn.
Tội nghiệp cho đạo diễn bị mắng tới xanh mặt, nhưng không dám cãi lại.
Kiều Sanh còn chưa hiểu đầu đuôi gì đã nghe Triệu tỷ nói khẽ, giọng mỉa mai: “Lão ta chính là người chống lưng cho diễn viên phụ chết bất đắc kỳ tử đó, nói thẳng ra là bao nuôi, anh này do lão ta một tay nâng đỡ cho nổi tiếng đấy!”
Kiều Sanh thản nhiên gật đầu.
Thật ra thì y cũng biết một ít. Gã này là nhà giàu mới nổi có tiếng ở thành phố Y, hảo nam sắc, lúc phim vừa bấm máy còn có ý định bao Alex, nhưng bị Triệu tỷ từ chối thẳng thừng.
Xem ra, tổn thất một người bao nuôi làm gã ta tức tối.
Kiều Sanh nghĩ.
Kiều Sanh chủ động hôn khiến Liên Mặc Sinh vui như mở cờ, thức ăn dâng tới miệng, dĩ nhiên cậu ta sẽ không bỏ qua, lập tức đáp lại cuồng nhiệt.
Đôi lưỡi quấn lấy nhau, trong phòng làm việc yên tĩnh giờ chỉ còn tiếng thở dốc của hai người.
Liên Mặc Sinh vừa hôn Kiều Sanh, vừa từ từ di chuyển tới bàn, động tác của cậu ta rất chậm, giống một con báo vừa bị thuần phục, mỗi một động tác đều mang đầy hơi dã thú.
Sau đó, cậu ta ôm Kiều Sanh, đổi vị trí của hai người.
Bị ôm muốn nghẹt thở nhưng Kiều Sanh lại không để tâm. Liên Mặc Sinh ngồi lên ghế, để Kiều Sanh ngồi lên đùi mình.
Hai cánh môi tách ra.
“Vừa mới gặp mặt đã kích động như vậy?” Kiều Sanh thở hổn hển, y cảm giác được thứ đang đâm vào người mình, cười hỏi.
“Đương nhiên rồi!” Liên Mặc Sinh cười xấu xa, “Mỗi lần nhìn thấy cậu tôi đều bị kích động!”
Rõ ràng là cậu ta đang ám chỉ, ánh mắt muốn nóng rực bao nhiêu có nóng rực bấy nhiêu.
Thật xấu xa, nhưng người ta thích.
“Đây là phòng làm việc của tôi!” Kiều Sanh cong khóe môi: “Bất cứ lúc nào cũng sẽ có người vào!”
“Không sao, lúc bước vào tôi đã khóa trái rồi!”
“Cậu chu đáo vậy à?” Kiều Sanh nhíu mày.
“Đương nhiên, mấy tháng rồi tôi không chạm vào cậu, cậu cho rằng tôi là hòa thượng à?” Giọng Liên Mặc Sinh có phần ai oán.
“Làm hòa thượng cũng tốt lắm!” Kiều Sanh cố ý chọc cậu ta.
“Đừng mà!” Liên Mặc Sinh kháng nghị, “Chết người đó, hơn nữa có hòa thượng nào đẹp trai như tôi không?”
“Đúng thật là không có, hay cậu làm người đầu tiên đi!” Kiều Sanh nhếch mép.
“Tôi nói không được là không được!” Liên Mặc Sinh che miệng Kiều Sanh bằng nụ hôn, để y không nói được nữa.
Cậu vén áo y lên, thò cả hai tay vào.
Thân thể Kiều Sanh vẫn ngon như vậy, làn da bóng loáng mà săn chắc.
Liên Mặc Sinh càng thêm kích động, tha cho đôi môi Kiều Sanh, cậu chuyển xuống hôn cổ y…
Rồi từ từ đi xuống.
Kiều Sanh ngửa đầu, mắt khép hờ, Liên Mặc Sinh vùi mặt vào cổ y, hơi thở dồn dập phả vào da y, như ấm nước đang sôi, nóng bỏng.
Đầu lưỡi Liên Mặc Sinh lướt qua xương quai xanh…
Làm Kiều Sanh kích động.
Liên Mặc Sinh tự tháo dây lưng, sau đó cũng cởi cho Kiều Sanh.
Sau đó, là sự kết hợp vô cùng chặt chẽ.
Hai tay Kiều Sanh nắm lấy bả vai Liên Mặc Sinh, bởi vì cậu ta quá cuồng nhiệt mà bị ngón tay y bấm lõm sâu xuống.
…
Tình triều mãnh liệt trong văn phòng vẫn còn kéo dài, trong không khí đầy hương vị nam tính, rèm cửa sổ đã bị kéo lại, không ai có thể chiêm ngưỡng được cảnh xuân trong phòng.
Nhưng không có nghĩa là không ai biết.
Hai người vừa làm xong thì chợt có tiếng gõ cửa vang lên.
Kiều Sanh ngồi trong lòng Liên Mặc Sinh, lười biếng không muốn nhúc nhích, giờ y mệt tới mức không còn chút sức lực nào.
“Ai đó?” Kiều Sanh lười hỏi.
“Là tôi, Alex!”
“Alex?” Nghe được cái tên ấy, Liên Mặc Sinh nhíu mày.
“Là một nghệ sĩ mới của Tinh Quang, chỉ là trùng tên Alex mà thôi!” Kiều Sanh thản nhiên giải thích.
“Kiều tổng, tôi có việc muốn tìm ngài!” Người ngoài cửa lên tiếng.
“Chút nữa hãy tới, giờ tôi đang bận!” Kiều Sanh đáp.
“Chuyện này…” Giọng Alex hơi do dự, nhưng vẫn đồng ý: “Vâng!”
Ngoài cửa, tiếng bước chân ngày càng xa.
Kiều Sanh ngồi trong lòng Liên Mặc Sinh, ban nãy làm rất kịch liệt, giờ eo y rất mỏi, chẳng muốn động đậy chút nào.
Liên Mặc Sinh mặc quần áo cho y.
“Làm xong nhiệm vụ rồi à?” Kiều Sanh hỏi.
“Chuyện này còn phải hỏi!” Liên Mặc Sinh nghênh mặt, cười nói: “Không có nhiệm vụ tôi không làm được, tất cả đều rất hoàn mỹ!”
Quả nhiên, chẳng trách cậu ta hưng phấn tới vậy…
Kiều Sanh cười, không nói.
Mặc quần áo vào xong, Kiều Sanh đứng dậy. Liên Mặc Sinh cũng đứng lên, trả chỗ lại cho y.
“Mấy tháng tới tôi không cần nhận nhiệm vụ nữa!” Liên Mặc Sinh kéo khóa quần, cười nói. Ban nãy cậu ta quá gấp, chẳng kịp cởi cả quần.
“Vậy cũng tốt!” Kiều Sanh nói: “Vừa lúc tôi đang thiếu một cận vệ!”
“Sao thế?”
“Tôi có cảm giác sắp tới Alex sẽ tìm tới đây, cho nên đang canh phòng nghiệm ngặt!”
Liên Mặc Sinh nhíu mày: “Gã ta đúng là âm hồn bất tán!”
Kiều Sanh cười lạnh: “Tôi cũng đang chờ đây, lần này tôi nhất định sẽ chính tay lấy mạng của gã, để gã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!”
Liên Mặc Sinh bẻ bẻ ngón tay, nheo mắt lại: “Tôi cũng thế!”
…
Liên Mặc Sinh bám Kiều Sanh thêm một lúc, Alex lại tới gõ cửa.
“Vào đi!” Kiều Sanh nói.
Liên Mặc Sinh mở khóa cửa ra.
Alex đẩy cửa đi vào, khẽ nhíu mày.
Trong phòng đầy mùi nam tính, khỏi nghĩ cũng biết ban nãy đã xảy ra chuyện gì. Tuy Kiều Sanh và Liên Mặc Sinh đều quần áo chỉnh tề, nhưng trên mặt hai người đều có cảm giác như mùa xuân dào dạt.
Trên cổ Kiều Sanh còn có một dấu hôn đo đỏ chưa phai đi…
Alex híp mắt, trong mắt thoáng hiện nét âm trầm, nhưng rất nhanh chóng biến mất, nhanh đến nỗi cả Kiều Sanh và Liên Mặc Sinh đều không phát hiện ra.
“Có chuyện gì?” Kiều Sanh hỏi.
“Là, hôm qua có một công ty quảng cáo tới tìm tôi, muốn tôi đóng quảng cáo!”
“Chuyện này đáng lẽ cậu nên hỏi người đại diện của cậu chứ!” Kiều Sanh nhíu mày.
Alex: “Triệu tỷ bận việc đột xuất, không biết đã đi đâu rồi, tôi lại không thể liên lạc được với chị ấy!”
Kiều Sanh suy nghĩ, nói: “Vậy nhận đi. Giờ cậu là người mới, có cơ hội xuất hiện nhiều trước mặt công chúng cũng là một chuyện tốt. Tối nay tôi sẽ bảo người trong công ty đi bàn hợp đồng cho cậu!”
Alex gật đầu: “Vâng, cám ơn Kiều tổng!”
Alex nói xong, vẫn chưa chịu ra ngoài.
“Cậu còn chuyện gì à?” Kiều Sanh nâng mắt lên nhìn Alex.
“Không có!”
“Vậy cậu còn đứng đó làm gì?” Kiều Sanh hỏi.
“Dạ, xin lỗi, vừa rồi tôi hơi mất tập trung!” Alex đỏ mặt, xấu hổ gãi đầu: “Tôi sẽ không quấy rầy ngài nữa!”
“Ừ!”
Alex nói xong thì đi ra ngoài.
Khóe môi Kiều Sanh hơi cong lên.
Liên Mặc Sinh lại nhìn ra cửa, ánh mắt có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nói gì.
Qua một thời gian sau, Alex chính thức ra mắt.
Do điều kiện về ngoại hình quá bắt mắt, vừa mới ra mắt cậu ta đã được nhiều đạo diễn chú ý, mời đóng phim. Nhưng do là người mới, lần đầu tiên đóng phim chỉ có thể nhận vai phụ.
Triệu tỷ – người đại diện của Alex vốn là một nữ cường nhân, những nghệ sĩ do cô bồi dưỡng đều thành nhân vật cấp thiên vương, thiên hậu.
Sau khi nghiên cứu mấy kịch bản, Triệu tỷ quyết định để Alex diễn một bộ cổ trang, bởi vì bất kể là về nội dung hay về đội ngũ diễn viên, đều có tiếng tăm.
Tuy vậy, Kiều Sanh đã can thiệp với nhà sản xuất, muốn cho Alex diễn nam chính.
Ban đầu đạo diễn còn do dự, nhưng do thái độ của Kiều Sanh rất quyết liệt, hơn nữa bất luận là về ngoại hình hay về khí chất, Alex xác thực phù hợp với vai nam chính mà ông muốn tìm. Vì thế sau mấy ngày suy nghĩ, cuối cùng ông ta cũng để Alex diễn nam chính.
Bộ phim mới chính thức khai máy, Alex tới đoàn phim.
Vì đang cố gắng lăng xê người mới, Kiều Sanh luôn quan tâm tới tình hình của cậu ta. Nghe Triệu tỷ báo lại là diễn xuất cả Alex rất khá, hoàn toàn không có vẻ ngượng ngùng, lơ ngơ như bình thường, rất nhập vai.
Kiều Sanh yên tâm.
Phim đang quay vô cùng thuận lợi, nhưng chưa được mấy ngày, đã xảy ra một sự cố khiến cả đoàn phim phải dừng lại.
Nam diễn viên – vốn là nam chính – sau bị đẩy xuống vai nam phụ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử…
Chuyện này đã tạo nên một trận phong ba trong giới giải trí. Nam diễn viên đó đã vào nghề nhiều năm, tuy năng lực tàm tạm, nhưng nhờ có người nâng đỡ nên hợp đồng đóng phim vẫn đến liên tục, cũng xem như có chút danh tiếng. Hơn nữa bộ phim này được đầu tư rất lớn, từ lúc bấm máy đã thu hút không ít sự quan tâm của giới truyền thông, giờ bỗng dưng xảy ra sự cố, nếu không bị chú ý thì mới là chuyện lạ.
Do sự tình có liên quan tới nghệ sĩ dưới trướng mình, Kiều Sanh quyết định tới xem xét tình hình.
Vừa tới phim trường, y lập tức nhìn thấy một gã trung niên đang ưỡn cái bụng phệ to đùng, mặt thì bóng lưỡng đang la mắng đạo diễn.
Tội nghiệp cho đạo diễn bị mắng tới xanh mặt, nhưng không dám cãi lại.
Kiều Sanh còn chưa hiểu đầu đuôi gì đã nghe Triệu tỷ nói khẽ, giọng mỉa mai: “Lão ta chính là người chống lưng cho diễn viên phụ chết bất đắc kỳ tử đó, nói thẳng ra là bao nuôi, anh này do lão ta một tay nâng đỡ cho nổi tiếng đấy!”
Kiều Sanh thản nhiên gật đầu.
Thật ra thì y cũng biết một ít. Gã này là nhà giàu mới nổi có tiếng ở thành phố Y, hảo nam sắc, lúc phim vừa bấm máy còn có ý định bao Alex, nhưng bị Triệu tỷ từ chối thẳng thừng.
Xem ra, tổn thất một người bao nuôi làm gã ta tức tối.
Kiều Sanh nghĩ.
Danh sách chương