Vừa gặp mặt, Kiều Sanh đã bộc lộ bản lĩnh độc mồm độc miệng vốn có của mình.



Đôi con ngươi của Jam co lại, gã ta tuy bình tĩnh nhưng vẫn kém Alex mấy bậc và câu nói của Kiều Sanh đã kích thích gã.

Jam u ám, nhưng gã cũng nhanh chóng khôi phục cái mặt cười cười, có điều rất lạnh lẽo.

Gã nhìn Kiều Sanh chằm chằm, ánh mắt đó như dã thú đang nhìn con mồi, dĩ nhiên Kiều Sanh cũng không phải đèn cạn dầu.

Kiều Sanh ngước lên, lơ đễnh liếc Jam một cái, ánh mắt đầy cao ngạo và khinh thường.

Cuối cùng thì Jam không nhịn được nữa.

Bàn tay đang giữ cằm Kiều Sanh bóp mạnh, như muốn bóp nát cằm y.

Kiều Sanh nhíu mi.

“Đau lắm phải không? Nếu em nghĩ rằng rôi sẽ dịu dàng với em như Alex đã làm, vậy thì em lầm rồi. Yêu em là sai lầm lớn nhất của gã ta, có vết xe đổ đó, em cho là tôi sẽ để mặc em muốn làm gì cũng được à?”

“Vậy anh bắt tôi tới đây làm gì?” Kiều Sanh chau mày: “Đừng nói là anh chỉ muốn ôn lại chuyện cũ với tôi đấy nhé!”

“Cũng có thể nói như vậy!” Jam cười *** tà, trầm giọng nói: “Có rất nhiều cách để ôn chuyện nha…”

Giọng gã thật mờ ám, rõ là đang rất đắc ý.

Kiều Sanh cong khóe môi: “Nói tới nói lui, chẳng phải là muốn lên giường với tôi sao?”

Jam lắc đầu, nhìn y bằng ánh mắt thương hại: “Em tự tin quá rồi đấy, một tiện nhân vạn người cưỡi, xứng dùng từ lên giường? Nhiều nhất chỉ có thể là công cụ tiết dục mà thôi!”

Câu nói của gã rất ác độc, nhưng Kiều Sanh cũng không tức giận mà phản kích: “Lên giường không phải để tiết dục à? Đừng bảo là anh muốn nghiệm ra triết học Plato gì đấy. Ờ, tôi quên mất, với chỉ số thông minh của anh, e là đến cả Plato là gì anh cũng không biết!”

Jam tự biết mình nói không lại y nên không đôi co nữa mà cười lạnh: “Cái miệng của em, quả nhiên là thiếu bị ***!”

Nói xong, liền hôn Kiều Sanh.

Nụ hôn đầy hung hăng, thô bạo, không hẳn là thú tính mà như kiểu trừng phạt.

Kiều Sanh không hề nhúc nhích, thậm chí chả thèm phản kháng.

Tuy nhiên, muốn y cam tâm bị làm nhục như thế là điều không thể.

Jam tấn công toàn lực, muốn cạy hàm Kiều Sanh ra, nhưng mãi vẫn không được. Vẻ mặt Kiều Sanh luôn thản nhiên, nhưng miệng y lại rất cứng.

Thử mãi vẫn thất bại, ánh mắt Jam hừng hực lửa giận.

Gã cắn thật mạnh lên môi y.

Môi đau buốt, sau đó có mùi máu thoang thoảng ở nơi hai người giao nhau.

Jam buông Kiều Sanh ra.

Kiều Sanh nhướn mày, khẽ liếm cánh môi bị cắn nát của mình, giễu: “Thì ra mày là chó!”

(Lúc này em nó đang quạo nên đổi cách xưng hô nha!)

Jam cười lạnh: “Em nghĩ em còn có thể đắc ý được mấy ngày? Tôi không phải Alex, tôi có rất nhiều thủ đoạn khiến cho em khuất phục!”

Rõ ràng là Kiều Sanh đang khinh thường: “Tao cũng chống mắt lên chờ!”

Jam nén giận, nhếch mép: “Như em mong muốn!”

Dứt lời, gã quát đám thuộc hạ: “Người đâu, nhốt cậu ta lại, không cho ăn uống gì cả. Nhưng cũng phải cẩn thận trông chừng, đừng để cậu ta chết, ít nhất là phải giữ lại một hơi tàn!”

“Đó là thủ đoạn của mày?” Kiều Sanh nhíu mày.

“Em sẽ biết nhanh thôi!” Jam nở nụ cười vô cùng tàn nhẫn: “Tôi sẽ để em khóc, cầu xin tôi *** em!”

“Nằm mơ!”

“Có phải mơ hay không, em sẽ nhanh biết thôi…”



Kiều Sanh bị đám thuộc hạ của Jam quẳng vào một căn phòng nhỏ, chúng còn không thèm cởi trói cho y.

Phòng xây kín mít, không có bất kỳ cửa sổ nào, chỉ có mấy cái lỗ thông gió nho nhỏ, khi đóng cửa lại bên trong tối đen.

Trong phòng không có giường, Kiều Sanh nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, phải mất rất lâu y mới bò dậy nổi.

Mò mẫm tới góc tường, y dựa vào, thở dài một hơi.

Xem ra sau này chỉ có thể bị…

Y thấy chán nản với sự bất cẩn của mình, lẽ ra y nên cảnh giác khi ngửi thấy mùi lạ từ người tay thôi miên đó, vậy mà y lại bị vẻ bề ngoài ôn hòa của đối phương che mắt, thả lỏng cảnh giác.

Giờ nhớ lại, y đúng là quá ngu ngốc.

Kiều Sanh không ngờ rằng Jam lại có tư tưởng đó với mình, trước đó gã ta còn muốn giết y.

Gã muốn y khuất phục sao? Cách gã dùng cũng biến thái y như Alex…

Kiều Sanh cười lạnh.

Đừng hòng.

Y là Kiều Sanh, không ai có thể ép buộc được y.



Cuộc sống bị giam cầm bắt đầu, Kiều Sanh như con thú bị giam trong ***g sắt.

Nhưng lần này tình cảnh của y khổ sở hơn, chẳng những không được ăn uống mà y còn không thể tự do hoạt động. Mỗi ngày Jam đều cho người tới kiểm tra tình trạng của y, sẵn giúp y giải quyết vấn đề sinh lý.

Đây là chuyện khiến y khó chịu nhất, nhưng y không thể từ chối.

Tuy nhiên, may là có vẻ như Jam rất kiên nhẫn, không vội vã quẳng y lên giường, có thể nói đây là chuyện duy nhất đáng ăn mừng.

Sau khi xác nhận Kiều Sanh không có vấn đề gì, người kiểm tra sẽ đi ngay, cả quá trình không nói tiếng nào, giống như một người máy.

Thể chất của Kiều Sanh rất khá, nhưng dù có mạnh khỏe thế nào thì khi không ăn không uống cũng không thể chịu đựng được bao lâu.

Nhất là nước.

Mới qua gần hai ngày, Kiều Sanh suy tới sắp không thể nhúc nhích.



Trước lúc bị giam cầm, Jam có từng nói là chỉ cần y chịu ngoan ngoãn cúi đầu, gã sẽ thả y ra ngoài. Nhưng với tính khí cao ngạo của y, dĩ nhiên là không đồng ý.

Vì thế hai người bắt đầu rơi vào trạng thái giằng co.

Người chịu thiệt dĩ nhiên là Kiều Sanh.

Không có nước, dù là một người mạnh mẽ, tốc độ suy yếu cũng rất nhanh. Người thường chỉ có thể thiếu nước ba ngày, vậy mà y chịu đựng được tới ngày thứ tư mà vẫn còn sống.

Nhưng, cũng sắp hấp hối.

Tựa vào vách tường, Kiều Sanh từ từ hạ mí mắt.

Cả người y đã sắp mất đi tri giác, phải mất rất lâu mới nhúc nhích được ngón tay, yết hầu nóng rát, không thể phát ra bất kỳ một âm thanh gì.

Bốn phía tĩnh mịch, tường cách âm rất tốt, tiếng động từ bên ngoài không thể vọng vào đây được.

Xung quanh chỉ có tiếng hít thở suy yếu của y.

Mỏng manh.

Hôm qua Jam đã sai người cởi trói cho Kiều Sanh, bị trói lâu quá sẽ có nguy cơ tàn phế, Jam cũng không muốn có một nam sủng tàn tật.

Kiều Sanh cảm thấy mình sắp hết chịu đựng nổi rồi.

Đầu y rất đau, tai cũng bắt đầu xuất hiện ảo giác.

Thời gian y mê man ngày càng dài, thời gian y tỉnh ngày càng ngắn.

Dựa vào tường, y mơ màng. Y cảm giác mình đang chìm vào một đầm lầy vô hình, càng lún càng sâu…

Kiều Sanh cảm giác mình đã ngủ rất lâu, y đã mơ thấy một giấc mơ rất lạ, nhưng y lại không nhớ được trong mơ có những gì, y chỉ biết là nó thật hỗn loạn.

Khi tỉnh dậy, y phát hiện mình đang nằm trên giường.

Xung quanh vẫn là bóng tối.

Y vẫn ở trong căn phòng đó…

Chẳng qua chỗ y nằm không còn là sàn nhà lạnh lẽo nữa mà là lớp đệm mềm mại…

Kiều Sanh thử cử động một chút, tức thì, trên mu bàn tay phải hơi nhói lên, có thứ gì đang ở đó.

Kiều Sanh đưa tay qua sờ.

Là ống truyền dịch…

Kiều Sanh lặng đi một chút, sau đó mới vỡ lẽ.

Sợ là trước đó không phải y ngủ mà là hôn mê.

Jam từng nói sẽ không để y chết, cho nên giờ gã làm vậy là để giữ mạng y.

Thật là vô vị. Kiều Sanh cười lạnh.

Nhưng như vậy cũng hợp ý y, y không muốn mình chết không đầu không đuôi như thế, dù có phải chết, y cũng phải giết được Jam đã. Bất kỳ một kẻ nào dám kiếm chuyện với y, y đều không tha, huống hồ hiện giờ Jam còn đang tra tấn y.

Tuy là tình hình có cải thiện một chút, nhưng Kiều Sanh vẫn rất suy yếu, y vừa tỉnh lại không bao lâu lại thiếp đi.

Vì y bị mất nước nghiêm trọng, thiếu chút nữa ảnh hưởng tới tính mạng, đâu thể phục hồi dễ dàng như vậy.

Chẳng qua, dù y muốn nghỉ ngơi, lại có người không cho y toại nguyện.

Không bao lâu sau, cửa mật thất bị mở ra.

Theo tia sáng mỏng manh, có người đi tới, tiếng bước chân quanh quẩn trong phòng, nặng nề mà vang vọng.

Ngay tức khắc, Kiều Sanh bừng tỉnh, nhìn về phía cửa.

Ở trong bóng tối quá lâu, đột nhiên tiếp xúc với nguồn sáng, mắt y không kịp thích ứng được với ánh sáng đột ngột đó, mắt cay xè, y theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện