Chú Chu nhìn Kiều Sanh, kinh ngạc nửa ngày không nói thành lời.
Ánh mắt Kiều Sanh rất thật, không giống như đang nói đùa.
“Mất, mất trí nhớ?” Giống như không xác định những gì mình vừa nghe được, chú Chu hỏi lại.
“Ừm!” Kiều Sanh gật đầu.
“Sao lại mất trí nhớ? Rõ ràng nhìn cậu còn khỏe lắm mà!”
“Không biết nữa!” Kiều Sanh thản nhiên nói: “Hôm đó, sau khi tỉnh lại, tôi đã thành như vậy, không nhớ được gì cả!”
“Vậy làm sao cậu và Việt thiếu gia lại đi với nhau…”
“Chúng tôi tình cờ gặp nhau ở quán bar, sau đó, anh ta nhận ra tôi!”
“…”
Chú Chu vẫn rất kinh ngạc, nhưng Kiều Sanh không có kiên nhẫn giải thích với ông ấy. Vì thế, y đi thẳng vào đề: “Chú Chu, tôi muốn chú nói cho tôi biết, những chuyện trước khi tôi mất trí!”
Tuy là Kiều Tử Việt đã hứa là sẽ nói cho y biết, nhưng so với Kiều Tử Việt, chú Chu thật thà trung hậu rõ ràng là một lựa chọn tốt hơn.
Chú Chu do dự, rồi gật đầu, “Được!”
Kiều Sanh: “Cám ơn chú!”
“Đừng khách khí như vậy!” Chú Chu thở dài, “Sanh thiếu gia, cậu muốn tôi làm gì, tôi đều không cự tuyệt!” Kiều Sanh thấy lòng mình ấm áp.
Trong nửa giờ sau đó, chú Chu đã kể hết những gì có liên quan tới thân thế của y cho y nghe, tất nhiên là không đầy đủ, có một số phần ông đã lượt bớt, nhất là khi nói tới quan hệ giữa y và những người trong Kiều gia, ông chỉ kể lướt qua. Tuy nhiên, Kiều Sanh cũng đã nhận ra vẻ thương hại do ông ấy lơ đãng phát ra, cùng với thái độ của người cha Kiều Mạc Nhiên với mình, y cũng đã loáng thoáng hiểu được điều gì.
Kiều gia từng lập nghiệp nhờ hắc đạo, buôn lậu, thuốc phiện, ***, vũ khí đạn được, thứ gì cũng làm cả, vả lại thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn. Kiều Mạc Nhiên là người thừa kế đời thứ hai của Kiều gia, năng lực rất khá, hơn nữa thủ đoạn tàn bạo, cương quyết. Nhưng ông ta không cam lòng chỉ kiếm tiền bằng con đường phóng hỏa giết người, vì thế sau khi nhậm chức không lâu, ông đã bắt đầu giúp Kiều gia rửa tiền, dùng thời gian mười mấy năm gây dựng nên tập đoàn đế quốc Kiều thị, bất kể là về tư bản hay về thế lực đều rất hùng hậu, Kiều gia cũng bởi vậy mà trở thành mô phạm kinh điển trong việc rửa tiền.
Kiều Mạc Nhiên có năm người con, ba trai hai gái, Kiều Sanh xếp thứ ba, Kiều Tử Việt xếp thứ hai. Nhưng năm người con này không phải do cùng một mẹ sinh ra mà là từ năm người phụ nữ có xuất thân khác nhau. Lúc còn trẻ, Kiều Mạc Nhiên nổi tiếng trăng hoa, ít nhất có khoảng hai, ba chục người phụ nữ, nhưng chưa từng ở với ai lâu dài, một khi chơi chán sẽ vứt bỏ không chút lưu tình. Nếu ai có con với ông ta, ông ta sẽ phái người đưa một số tiền lớn tới, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, bắt con mình về và những người phụ nữ đáng thương ấy, ngay cả tư cách bước vào Kiều gia cũng không có…
Kiều Mạc Nhiên không coi trọng hôn nhân và tình cảm, nhưng lại rất quan trọng máu mủ, hương khói.
Sau khi nghe chú Chu kể xong, khóe miệng Kiều Sanh thoáng hiện lên một nụ cười lạnh lùng, không nói câu nào.
Chú Chu sợ làm trễ thời gian Kiều Sanh nghỉ ngơi, vừa kể xong đã trở về phòng, còn Kiều Sanh thì vì những gì ông vừa kể mà mất ngủ.
Trong phòng có một tủ chứa rượu, bên trong bày đủ các loại rượu vang, vừa nhìn nhãn hiệu đã biết ngay là thứ giá cả xa xỉ.
Xem ra, trước đây mình rất thích sưu tầm rượu đỏ…
Tuy là hiện tại nhìn những thứ xa hoa này y chẳng có cảm giác gì, nhưng y vẫn rót cho mình một ly, sau đó một mình ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh đêm.
Gió khuya lành lạnh, Kiều Sanh thưởng thức chất lỏng đỏ tươi trong ly, nghĩ tới tình cảnh hiện tại của mình.
Giờ địa vị của y ở Kiều gia khẳng định là không tốt lắm, có thể bị ngó lơ thậm chí là ức hiếp. Con cái trong Kiều gia khá đông, một nhà giàu có thế này, chuyện vì quyền thừa kế mà tranh đoạt nhất định là rất kịch liệt. Giờ y trở về, nghĩ sơ thôi cũng biết đám anh chị em đó sẽ hận y bao nhiêu, cho nên, những ngày tháng sau này của y nhất định là không mấy dễ chịu.
Kế tiếp, y nên để lộ bản lĩnh, tham gia tranh đấu, hay là thu đi hào quang của mình, tránh phiền phức? Kiều Sanh có chút do dự, tuy nhiên, cuối cùng cậu vẫn chọn vế trên.
Giờ y không còn là tên vô dụng, yếu đuối như ngày trước nữa, y cũng sẽ không vì người khác mà thay đổi chính mình. Hiện tại, y là đế vương, y phải ở đây xây dựng một đế quốc cho riêng mình, để mọi người phải cúi đầu xưng thần với y, để không còn bất kỳ kẻ nào có thể uy hiếp y được nữa.
Sau đó…
Kiều Sanh uống một hơi cạn ly, ánh mắt lạnh lùng.
Y muốn điều tra rõ ràng chuyện về gã Alex đã giam cầm y, y sẽ trả lại gấp bội cho hành động của gã, để cho gã chết một cách thống khổ nhất.
…
Đêm đầu tiên về nhà, Kiều Sanh ngủ rất ngon, mãi cho đến giữa trưa hôm sau mới thức dậy.
Chú Chu lên lầu gọi y xuống dùng cơm.
Kiều Sanh rửa mặt, chuẩn bị đơn giản rồi xuống lầu.
Thức ăn đã chuẩn bị xong, Kiều Sanh là người cuối cùng ngồi vào bàn. Y thản nhiên đánh giá mấy anh chị em – ngoài Kiều Tử Việt đã đụng độ với y ra, chính xác mà nói, là chị em…Theo lời chú Chu kể đêm qua, y còn một người em trai, nhưng hiện giờ, cậu ta đi vắng.
Ngồi đối diện với Kiều Sanh là một cô gái tóc ngắn, tuổi chừng ba mươi, mặt mày cũng khá. Nhưng giờ trông cô ta nhăn nhó như bị táo bón, khiến người phản cảm, nghe nói vì tính tình của cô ta quá kinh khủng, cho nên tới giờ vẫn chưa tìm được bạn trai.
Đây, có lẽ là chị cả của y, Kiều Uất Lệ.
Ngồi bên cạnh Kiều Uất Lệ là một cô gái mảnh mai, mặt tái như bị bệnh, tóc đen dài, nhưng lại không có tí cảm giác như mỹ nữ tóc dài, phần nhiều là giống nữ quỷ hơn, đây có lẽ là cô tư Kiều Thục Lệ.
Kiều Sanh nở nụ cười trào phúng.
Hai người con gái của Kiều Mạc Nhiên bình thường một cách bất ngờ…
Dường như người Kiều gia rất kiệm lời, ăn bữa trưa khoảng nửa giờ, nhưng không thấy ai nói chuyện gì nhiều. Họ chỉ thản nhiên hỏi thăm Kiều Sanh mấy câu rồi thôi, đến cả một câu quan tâm cũng chẳng có. Nhất là Kiều Uất Lệ, lúc hỏi y làm sao thoát được, cô ta như nghiến răng nghiến lợi, diễn cảm đó khiến Kiều Sanh có cảm giác không phải cô ta đang hỏi y tại sao bình an mà là tại sao không chết.
Nhưng Kiều Sanh cũng không thèm để ý, thản nhiên dùng cơm.
Thấy sự khiêu khích và ánh nhìn thù hằn của mình không có chút hiệu quả nào, Kiều Uất Lệ kinh ngạc.
Nhất là, trên mặt Kiều Sanh còn đang giữ một nụ cười tao nhã.
Quả thật, giống như đã đổi thành một người khác…
…
Mấy ngày sau đó, Kiều Sanh đã quen dần với hoàn cảnh ở Kiều gia.
Trong mấy ngày này, cuộc sống của Kiều Sanh khá là bình tĩnh, bởi vì hầu hết những người ở đấy đều xem cậu như không khí. Kiều Mạc Nhiên không coi trọng y, mấy anh chị em cũng chẳng ngó tới y, đến cả Kiều Tử Việt dường như cũng đang cố ý né tránh y, y đoán chắc là ngoài Kiều Tử Việt và chú Chu ra, e là không còn ai biết chuyện y đã mất trí nhớ.
Tuy nhiên, Kiều Sanh lại rất thích trạng thái thế này, dù thế nào đi nữa, y cũng không có chút tình cảm với những kẻ gọi là người thân ấy.
Ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, y bắt đầu nghiên cứu tư liệu về tập đoàn Kiều thị.
Kiều Mạc Nhiên thích hoa cỏ, nhất là các giống hoa trân quý. Trong hoa viên Kiều gia có một nhà kính, do ông ta đặc biệt cho người xây làm nhà ấm, bên trong đều là các giống hoa quý giá, có một số loại còn thuộc hàng sách đỏ, giá trị liên thành. Kiều Sanh thích bầu không khí ở nơi này, khi rảnh rỗi, y đều tới đó dạo một lát.
Chiều hôm đó, Kiều Sanh lại vào nhà ấm tản bộ.
Giờ mặt trời đã ngả về Tây, ráng chiều theo bờ tường và nóc thủy tinh chiếu xuống người cậu.
Y đi thẳng tới chiếc ghế đá ở giữa, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trong nhà ấm thật yên tĩnh, bình thường, mỗi khi chập tối, y đều tới đây, mãi cho đến khi trời tối đen mới trở ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên trong không khí tỏa ra mùi khét.
Kiều Sanh lập tức cảnh giác, đứng dậy nhìn quanh, tìm nơi mùi khét bốc ra. Sau đó, y phát hiện một góc tường đang bốc cháy, lửa không lớn, nhưng độ lan kinh người, theo chân tường, mới đó đã vây cả khu nhà ấm.
Lửa tới quá bất ngờ, cách lan cũng vô cùng quỷ dị. Kiều Mạc Nhiên rất xem trọng nơi này, bình thường trông rất kỹ, ngăn hết những vật dễ cháy, sao lại vô duyên vô cớ có lửa…
Đó là bởi vì bị phóng hỏa…
Kiều Sanh lập tức phản ứng lại, bình tĩnh chạy về phía cửa.
Nhưng xung quanh là các loại thực vật, cành lá rậm rạp, Kiều Sanh không có cách nào đi xuyên qua, đành phải đi đường vòng.
Đường ra cửa không xa, nhưng cũng lãng phí thời gian để y tẩu thoát.
Khói nồng bủa vây bốn phía, tầm mắt Kiều Sanh bị khói đậm che lấp hết. Y cởi áo khoác ra, bịt mũi, mò đường đi tới cửa. Vừa đưa tay cầm lấy tay cầm, xoay mạnh, nhưng không mở ra được, y thử thêm vài lần, vẫn mở không ra.
Cửa bị khóa trái…
Tim Kiều Sanh gõ mạnh một nhịp.
Ánh mắt Kiều Sanh rất thật, không giống như đang nói đùa.
“Mất, mất trí nhớ?” Giống như không xác định những gì mình vừa nghe được, chú Chu hỏi lại.
“Ừm!” Kiều Sanh gật đầu.
“Sao lại mất trí nhớ? Rõ ràng nhìn cậu còn khỏe lắm mà!”
“Không biết nữa!” Kiều Sanh thản nhiên nói: “Hôm đó, sau khi tỉnh lại, tôi đã thành như vậy, không nhớ được gì cả!”
“Vậy làm sao cậu và Việt thiếu gia lại đi với nhau…”
“Chúng tôi tình cờ gặp nhau ở quán bar, sau đó, anh ta nhận ra tôi!”
“…”
Chú Chu vẫn rất kinh ngạc, nhưng Kiều Sanh không có kiên nhẫn giải thích với ông ấy. Vì thế, y đi thẳng vào đề: “Chú Chu, tôi muốn chú nói cho tôi biết, những chuyện trước khi tôi mất trí!”
Tuy là Kiều Tử Việt đã hứa là sẽ nói cho y biết, nhưng so với Kiều Tử Việt, chú Chu thật thà trung hậu rõ ràng là một lựa chọn tốt hơn.
Chú Chu do dự, rồi gật đầu, “Được!”
Kiều Sanh: “Cám ơn chú!”
“Đừng khách khí như vậy!” Chú Chu thở dài, “Sanh thiếu gia, cậu muốn tôi làm gì, tôi đều không cự tuyệt!” Kiều Sanh thấy lòng mình ấm áp.
Trong nửa giờ sau đó, chú Chu đã kể hết những gì có liên quan tới thân thế của y cho y nghe, tất nhiên là không đầy đủ, có một số phần ông đã lượt bớt, nhất là khi nói tới quan hệ giữa y và những người trong Kiều gia, ông chỉ kể lướt qua. Tuy nhiên, Kiều Sanh cũng đã nhận ra vẻ thương hại do ông ấy lơ đãng phát ra, cùng với thái độ của người cha Kiều Mạc Nhiên với mình, y cũng đã loáng thoáng hiểu được điều gì.
Kiều gia từng lập nghiệp nhờ hắc đạo, buôn lậu, thuốc phiện, ***, vũ khí đạn được, thứ gì cũng làm cả, vả lại thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn. Kiều Mạc Nhiên là người thừa kế đời thứ hai của Kiều gia, năng lực rất khá, hơn nữa thủ đoạn tàn bạo, cương quyết. Nhưng ông ta không cam lòng chỉ kiếm tiền bằng con đường phóng hỏa giết người, vì thế sau khi nhậm chức không lâu, ông đã bắt đầu giúp Kiều gia rửa tiền, dùng thời gian mười mấy năm gây dựng nên tập đoàn đế quốc Kiều thị, bất kể là về tư bản hay về thế lực đều rất hùng hậu, Kiều gia cũng bởi vậy mà trở thành mô phạm kinh điển trong việc rửa tiền.
Kiều Mạc Nhiên có năm người con, ba trai hai gái, Kiều Sanh xếp thứ ba, Kiều Tử Việt xếp thứ hai. Nhưng năm người con này không phải do cùng một mẹ sinh ra mà là từ năm người phụ nữ có xuất thân khác nhau. Lúc còn trẻ, Kiều Mạc Nhiên nổi tiếng trăng hoa, ít nhất có khoảng hai, ba chục người phụ nữ, nhưng chưa từng ở với ai lâu dài, một khi chơi chán sẽ vứt bỏ không chút lưu tình. Nếu ai có con với ông ta, ông ta sẽ phái người đưa một số tiền lớn tới, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, bắt con mình về và những người phụ nữ đáng thương ấy, ngay cả tư cách bước vào Kiều gia cũng không có…
Kiều Mạc Nhiên không coi trọng hôn nhân và tình cảm, nhưng lại rất quan trọng máu mủ, hương khói.
Sau khi nghe chú Chu kể xong, khóe miệng Kiều Sanh thoáng hiện lên một nụ cười lạnh lùng, không nói câu nào.
Chú Chu sợ làm trễ thời gian Kiều Sanh nghỉ ngơi, vừa kể xong đã trở về phòng, còn Kiều Sanh thì vì những gì ông vừa kể mà mất ngủ.
Trong phòng có một tủ chứa rượu, bên trong bày đủ các loại rượu vang, vừa nhìn nhãn hiệu đã biết ngay là thứ giá cả xa xỉ.
Xem ra, trước đây mình rất thích sưu tầm rượu đỏ…
Tuy là hiện tại nhìn những thứ xa hoa này y chẳng có cảm giác gì, nhưng y vẫn rót cho mình một ly, sau đó một mình ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh đêm.
Gió khuya lành lạnh, Kiều Sanh thưởng thức chất lỏng đỏ tươi trong ly, nghĩ tới tình cảnh hiện tại của mình.
Giờ địa vị của y ở Kiều gia khẳng định là không tốt lắm, có thể bị ngó lơ thậm chí là ức hiếp. Con cái trong Kiều gia khá đông, một nhà giàu có thế này, chuyện vì quyền thừa kế mà tranh đoạt nhất định là rất kịch liệt. Giờ y trở về, nghĩ sơ thôi cũng biết đám anh chị em đó sẽ hận y bao nhiêu, cho nên, những ngày tháng sau này của y nhất định là không mấy dễ chịu.
Kế tiếp, y nên để lộ bản lĩnh, tham gia tranh đấu, hay là thu đi hào quang của mình, tránh phiền phức? Kiều Sanh có chút do dự, tuy nhiên, cuối cùng cậu vẫn chọn vế trên.
Giờ y không còn là tên vô dụng, yếu đuối như ngày trước nữa, y cũng sẽ không vì người khác mà thay đổi chính mình. Hiện tại, y là đế vương, y phải ở đây xây dựng một đế quốc cho riêng mình, để mọi người phải cúi đầu xưng thần với y, để không còn bất kỳ kẻ nào có thể uy hiếp y được nữa.
Sau đó…
Kiều Sanh uống một hơi cạn ly, ánh mắt lạnh lùng.
Y muốn điều tra rõ ràng chuyện về gã Alex đã giam cầm y, y sẽ trả lại gấp bội cho hành động của gã, để cho gã chết một cách thống khổ nhất.
…
Đêm đầu tiên về nhà, Kiều Sanh ngủ rất ngon, mãi cho đến giữa trưa hôm sau mới thức dậy.
Chú Chu lên lầu gọi y xuống dùng cơm.
Kiều Sanh rửa mặt, chuẩn bị đơn giản rồi xuống lầu.
Thức ăn đã chuẩn bị xong, Kiều Sanh là người cuối cùng ngồi vào bàn. Y thản nhiên đánh giá mấy anh chị em – ngoài Kiều Tử Việt đã đụng độ với y ra, chính xác mà nói, là chị em…Theo lời chú Chu kể đêm qua, y còn một người em trai, nhưng hiện giờ, cậu ta đi vắng.
Ngồi đối diện với Kiều Sanh là một cô gái tóc ngắn, tuổi chừng ba mươi, mặt mày cũng khá. Nhưng giờ trông cô ta nhăn nhó như bị táo bón, khiến người phản cảm, nghe nói vì tính tình của cô ta quá kinh khủng, cho nên tới giờ vẫn chưa tìm được bạn trai.
Đây, có lẽ là chị cả của y, Kiều Uất Lệ.
Ngồi bên cạnh Kiều Uất Lệ là một cô gái mảnh mai, mặt tái như bị bệnh, tóc đen dài, nhưng lại không có tí cảm giác như mỹ nữ tóc dài, phần nhiều là giống nữ quỷ hơn, đây có lẽ là cô tư Kiều Thục Lệ.
Kiều Sanh nở nụ cười trào phúng.
Hai người con gái của Kiều Mạc Nhiên bình thường một cách bất ngờ…
Dường như người Kiều gia rất kiệm lời, ăn bữa trưa khoảng nửa giờ, nhưng không thấy ai nói chuyện gì nhiều. Họ chỉ thản nhiên hỏi thăm Kiều Sanh mấy câu rồi thôi, đến cả một câu quan tâm cũng chẳng có. Nhất là Kiều Uất Lệ, lúc hỏi y làm sao thoát được, cô ta như nghiến răng nghiến lợi, diễn cảm đó khiến Kiều Sanh có cảm giác không phải cô ta đang hỏi y tại sao bình an mà là tại sao không chết.
Nhưng Kiều Sanh cũng không thèm để ý, thản nhiên dùng cơm.
Thấy sự khiêu khích và ánh nhìn thù hằn của mình không có chút hiệu quả nào, Kiều Uất Lệ kinh ngạc.
Nhất là, trên mặt Kiều Sanh còn đang giữ một nụ cười tao nhã.
Quả thật, giống như đã đổi thành một người khác…
…
Mấy ngày sau đó, Kiều Sanh đã quen dần với hoàn cảnh ở Kiều gia.
Trong mấy ngày này, cuộc sống của Kiều Sanh khá là bình tĩnh, bởi vì hầu hết những người ở đấy đều xem cậu như không khí. Kiều Mạc Nhiên không coi trọng y, mấy anh chị em cũng chẳng ngó tới y, đến cả Kiều Tử Việt dường như cũng đang cố ý né tránh y, y đoán chắc là ngoài Kiều Tử Việt và chú Chu ra, e là không còn ai biết chuyện y đã mất trí nhớ.
Tuy nhiên, Kiều Sanh lại rất thích trạng thái thế này, dù thế nào đi nữa, y cũng không có chút tình cảm với những kẻ gọi là người thân ấy.
Ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, y bắt đầu nghiên cứu tư liệu về tập đoàn Kiều thị.
Kiều Mạc Nhiên thích hoa cỏ, nhất là các giống hoa trân quý. Trong hoa viên Kiều gia có một nhà kính, do ông ta đặc biệt cho người xây làm nhà ấm, bên trong đều là các giống hoa quý giá, có một số loại còn thuộc hàng sách đỏ, giá trị liên thành. Kiều Sanh thích bầu không khí ở nơi này, khi rảnh rỗi, y đều tới đó dạo một lát.
Chiều hôm đó, Kiều Sanh lại vào nhà ấm tản bộ.
Giờ mặt trời đã ngả về Tây, ráng chiều theo bờ tường và nóc thủy tinh chiếu xuống người cậu.
Y đi thẳng tới chiếc ghế đá ở giữa, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trong nhà ấm thật yên tĩnh, bình thường, mỗi khi chập tối, y đều tới đây, mãi cho đến khi trời tối đen mới trở ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên trong không khí tỏa ra mùi khét.
Kiều Sanh lập tức cảnh giác, đứng dậy nhìn quanh, tìm nơi mùi khét bốc ra. Sau đó, y phát hiện một góc tường đang bốc cháy, lửa không lớn, nhưng độ lan kinh người, theo chân tường, mới đó đã vây cả khu nhà ấm.
Lửa tới quá bất ngờ, cách lan cũng vô cùng quỷ dị. Kiều Mạc Nhiên rất xem trọng nơi này, bình thường trông rất kỹ, ngăn hết những vật dễ cháy, sao lại vô duyên vô cớ có lửa…
Đó là bởi vì bị phóng hỏa…
Kiều Sanh lập tức phản ứng lại, bình tĩnh chạy về phía cửa.
Nhưng xung quanh là các loại thực vật, cành lá rậm rạp, Kiều Sanh không có cách nào đi xuyên qua, đành phải đi đường vòng.
Đường ra cửa không xa, nhưng cũng lãng phí thời gian để y tẩu thoát.
Khói nồng bủa vây bốn phía, tầm mắt Kiều Sanh bị khói đậm che lấp hết. Y cởi áo khoác ra, bịt mũi, mò đường đi tới cửa. Vừa đưa tay cầm lấy tay cầm, xoay mạnh, nhưng không mở ra được, y thử thêm vài lần, vẫn mở không ra.
Cửa bị khóa trái…
Tim Kiều Sanh gõ mạnh một nhịp.
Danh sách chương