.

.

Kỹ thuật lái xe của Kiều Tử Việt rất khá, Kiều Sanh ngồi bên ghế phụ bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Tối qua y ngủ còn chưa được năm giờ đồng hồ, hiện tại tinh thần đúng là không tốt lắm. Huyết áp y hơi thấp, cho nên có tật là phải ngủ nhiều bù vào, bình thường ít nhất là phải ngủ đủ tám giờ.

Suốt dọc đường, hai người không nói lời nào. Thi thoảng Kiều Tử Việt nhìn vào kính xe thấy vẻ gật tới gật lui của Kiều Sanh, không khỏi buồn cười.

Lúc Kiều Sanh mơ mơ màng màng thế này đúng là đáng yêu hơn lúc y tỉnh ngủ…

Được một đoạn thì kẹt xe, Kiều Tử Việt buộc phải dừng lại. Giao thông ở thành phố Y luôn không tốt, đường nhỏ, lượng xe lưu thông lại rất lớn, xe hơi nhiều chút là ùn tắc ngay. Hiện tại cũng sắp tới giờ làm, thế là lại càng hỗn loạn, xe chen nhau không một chỗ hở, nhìn sơ thôi cũng kéo dài cả trăm mét.

Kiều Tử Việt nhíu mày, ấn còi xe.

Kiều Sanh vốn đang mơ màng chợt bừng tỉnh, ngẩng đầu hỏi: “Sao thế?”

“Kẹt xe!”

“Ờ!” Kiều Sanh ngáp một cái, miễn cưỡng nhắm mắt lại: “Tôi ngủ một chút, bao giờ đến công ty nhớ gọi tôi dậy!”

“Ừ!” Kiều Tử Việt gật đầu.

Kiều Sanh nói xong thì nghiêng đầu, tựa vào đệm ghế đánh một giấc.

Dòng xe hỗn loạn vẫn chưa có dấu hiệu giảm đi, Kiều Tử Việt buồn bực, chỉnh kính xe xuống, châm điếu thuốc, chậm rãi hút.

Khói thuốc mịt mờ, trong bất giác tầm mắt của Kiều Tử Việt dừng lại trên người Kiều Sanh.

Từ góc độ đó, anh ta chỉ có thể nhìn được sườn mặt của y. Y mặc hơi tùy ý, bên trong âu phục là chiếc sơ mi màu xám nhạt, ngay cả cà-vạt cũng không thắt, lại còn bỏ trống hai cúc áo, để lộ chiếc cổ thon dài và xương quai xanh. Kiều Tử Việt nhìn một góc xương quai xanh lộ ra, sau đó quay đầu lại.

Xe mở điều hòa, độ ấm không cao, nhưng Kiều Tử Việt lại cảm thấy người mình có chút nóng bức.

Anh ta nới cà-vạt ra chút.

Vẫn còn rất nóng…

Kiều Tử Việt quyết định đóng kính xe lại, chỉnh điều hòa tới mức thấp nhất, mới cảm thấy thư thái chút ít.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, Kiều Tử Việt nhìn đồng hồ, đã chín giờ sáng rồi.

Bên cạnh, Kiều Sanh vẫn ngủ rất ngon. Kiều Tử Việt nhịn không được mà nhìn y, rồi lại cố dời tầm mắt.

Kiều Tử Việt bỗng nhớ lại cảnh bị Kiều Sanh đả kích tối qua. Khi đó y vừa cao ngạo lại vừa lạnh lùng, hoàn toàn không để anh ta vào mắt. Bao năm qua, anh ta luôn là tiêu điểm chú ý của mọi người: bề ngoài tuấn mỹ, cá tính phóng khoáng, năng lực xuất chúng, khí thế mạnh mẽ, đó chính là những đánh giá mà anh ta nhận được nhiều nhất. Tuy anh ta ở thương giới, nhưng lại có nhân khí và tin tức còn nhiều hơn cả mấy ngôi sao nổi tiếng. Ai cũng yêu Kiều Tử Việt, bất kể là tình yêu đó xuất phát từ nội tâm hay vẻ ngoài. Dĩ nhiên, trừ những đối thủ cạnh tranh bị anh ta xử lý thê thảm.

Còn có cả Kiều Sanh đang ngồi cạnh anh ta lúc này…

Trước giờ Kiều Tử Việt luôn khinh thường Kiều Sanh. Anh ta cảm thấy một người yếu đuối, vô năng như thế sống trên đời này đúng là lãng phí lương thực. Khi đó Kiều Sanh luôn rất bình thản, còn thích theo đuổi nghệ thuật linh tinh gì đó, y thích vẽ tranh, lại có ngón đàn piano rất hay. Nếu đổi lại là người khác, chắc Kiều Tử Việt sẽ cảm thấy rất tuyệt, nhưng đó là Kiều Sanh, là em trai của Kiều Tử Việt, vậy mà lại bỏ mặc sản nghiệp Kiều gia, mê muội những thứ vô nghĩa đó. Kiều Tử Việt luôn cảm thấy người này đúng là dốt nát, càng nhìn càng ghét.

Sau đó, chuyện ngày càng lệch khỏi đường ray, Kiều Tử Việt bắt đầu tìm Kiều Sanh làm phiền. Khi đó Kiều Sanh luôn nhún nhường, sau cùng là không để ý tới. Với một người cao ngạo như Kiều Tử Việt, sao có thể chịu được cảnh bị Kiều Sanh coi thường? Sau đó, anh ta lại càng táo tợn hơn, cuối cùng thì hoàn toàn mất đi khống chế: Anh ta kéo Kiều Sanh lên giường…

Nhớ tới đó, Kiều Tử Việt bỗng phục hồi tinh thần lại.

Giờ lòng anh ta đang loạn cào cào, nhất là khi nghĩ tới Kiều Sanh là sẽ có cái cảm giác không nói nên lời.

Hút xong điếu thuốc, Kiều Tử Việt dụi tàn, ném vào trong đồ gạt.

Lúc này Kiều Sanh vẫn còn đang ngủ say.

Nhìn bên mặt của y, không hiểu sao Kiều Tử Việt lại thấy lòng mình nổi lên xúc động. Anh ta nghiêng người, nhích tới gần Kiều Sanh.

Tướng ngủ của Kiều Sanh rất dễ thương. Nét mặt yên bình, khóe môi hơi cong lên như đang mỉm cười, rõ ràng là rất khác với khi y tỉnh.

Tâm gõ bộp một cái, ma xúi quỷ khiến thế nào mà Kiều Tử Việt cúi đầu, hôn y…

Ngọn lửa khó khăn lắm mới dằn xuống được lại vì nụ hôn này mà bừng cháy. Môi Kiều Sanh rất mềm, khiến Kiều Tử Việt ý loạn tình mê. Kiều Tử Việt ngậm cánh môi y, mút nhè nhẹ, hai tay lại đặt lên ngực y, vuốt ve ngoài lớp quần áo, sau đó cố cởi bỏ cúc áo sơ mi của y…

Có một thứ cứng rắn nào đó chỉa vào cái lều đã dựng cao dưới đũng quần Kiều Tử Việt…

Anh ta cứng người.

Kiều Sanh đẩy anh ta ra, rồi đưa tay lau đôi môi bị hôn tới ướt át của mình, cười lạnh nhìn người nọ: “Dám thừa dịp tôi ngủ mà tập kích bất ngờ, lá gan của anh đúng là không nhỏ!”

Kiều Tử Việt ngồi ngay ngắn lại, không hề hé răng.

Kiều Sanh lại ấn mạnh súng vào quần anh ta một cái, khiến Kiều Tử Việt theo bản năng muốn ngăn cản.

Kiều Sanh lạnh lùng nói: “Anh mà dám nhúc nhích một chút, tôi sẽ phế anh ngay đấy!”

Kiều Tử Việt đành phải rút tay về.

Kiều Sanh vừa chỉa súng vào anh ta, vừa sửa quần áo bị kéo ra lộn xộn của mình. Giờ trông Kiều Tử Việt xấu hổ cực kỳ.

“Đây cũng không phải là lần đầu tiên, anh nói xem tôi nên cho anh bài học thế nào đây?” Kiều Sanh cười lạnh, nói.

Kiều Tử Việt im lặng, không đáp.

“Hay là giờ tôi thiến anh, sau này đỡ phải phiền toái!”

“Lấy súng ra đi!” Kiều Tử Việt sợ y nổ súng thật, đành mở miệng khẩn cầu.

“Anh bảo tôi lấy thì tôi sẽ lấy ra à?”

“Tôi xin lỗi!”

Kiều Sanh cười lạnh không đáp, cũng không thu súng lại. Ban nãy do hoảng sợ, bộ phận nào đó của Kiều Tử Việt đã rũ xuống, giờ Kiều Sanh lại hăng hái lấy họng súng cọ nhè nhẹ nơi đó.

Rất nhanh, Kiều Tử Việt lại nổi lên phản ứng, khiến đũng quần nổi lên cái lều cao cao…

Kiều Sanh cong khóe môi.

Kiều Tử Việt đỏ mặt, nụ cười giễu cợt của Kiều Sanh khiến anh ta nổi điên. Tuy nhiên, anh ta vẫn không dám nhúc nhích, ngón tay của Kiều Sanh luôn đặt trên cò súng, nếu cướp cò hay lỡ tay chút thì…

“Kiều Sanh, mau lấy súng ra!” Giọng Kiều Tử Việt cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi.

Kiều Sanh không đáp. Ban đầu vốn là cọ xát, nhưng càng về sau lại biến thành hoàn toàn đùa giỡn.

Kiều Tử Việt bắt đầu thở ồ ồ, anh ta cắn chặt răng, cố dằn xuống tiếng rên rỉ, nhưng cổ họng vẫn thoát ra mấy tiếng rên.

Khoái cảm mãnh liệt từ bụng dưới dâng lên khiến da đầu anh ta run khẽ. Anh ta ngẩng mạnh đầu lên, hai tay nắm thành ghế dựa, ngón tay bấu mạnh vào.

Động tác của Kiều Sanh ngày càng thô bạo. Cuối cùng thì Kiều Tử Việt cũng ý thức được là Kiều Sanh đang trêu cợt mình, nhưng anh ta cũng hết cách rồi, dù nhìn rõ nụ cười trào phúng của y, thì khoái cảm nơi bụng dưới của anh ta vẫn không ngừng tăng lên…

Một lát sau, thân thể Kiều Tử Việt bắt đầu run rẩy.

Mới đó đã chịu không nổi rồi sao? Kiều Sanh cười lạnh.

Cơ thể Kiều Tử Việt run ngày càng mạnh, hơi thởi dồn dập, mắt thấy sắp lên tới đỉnh…

Lúc này Kiều Sanh bỗng ngừng tay, rút súng lại…

Từ trên đỉnh rơi xuống thấp, Kiều Tử Việt còn chưa kịp phản ứng, anh ta nhìn Kiều Sanh, trong mắt là khát vọng mãnh liệt.

“Thật vô dụng!” Kiều Sanh nói.

Kiều Tử Việt vốn mơ màng, sau đó dần dần khôi phục lý trí lại.

Câu nói của Kiều Sanh mang ý tứ sâu xa, hàm ý trong đó đủ để chọc giận bất kỳ một thằng đàn ông nào.

Mặt Kiều Tử Việt tái mét.

Kiều Sanh tựa lưng vào ghế, lười biếng nhìn anh ta. Đôi môi mỏng xinh đẹp cũng không quên thốt ra một câu vô cùng cay độc: “Anh nói xem anh ban nãy có giống như con chó nhỏ bị chủ nhân sờ tới thoải mái, sau đó lại bị một cước đá văng đi? Nhất là cái mặt đáng thương đó, quả là giống y như đúc, rất đáng yêu!”

“Cậu im miệng cho tôi!” Kiều Tử Việt thẹn quá hóa giận.

“Tính tình kém quá, nuôi chó mà gặp thế này thì đúng là khiến cho người ta đau đầu!” Kiều Sanh ra vẻ ‘buồn rầu’.

“Kiều Sanh, cậu đừng cho là tôi không dám động tới cậu!” Kiều Tử Việt nghiến răng nghiến lợi. Nắm tay anh ta kêu răng rắc, anh ta hận không thể một quyền dẹp đi nụ cười đáng ghét trên mặt Kiều Sanh.

Kiều Sanh mỉm cười: “Anh có thể thử xem!”

Kiều Tử Việt giận tới có chút mất đi lý trí. Anh ta túm cổ áo Kiều Sanh, giơ nắm tay lên muốn đánh vào mặt y.

Kiều Sanh không hề nhúc nhích.

Nắm tay của Kiều Tử Việt cách chóp mũi Kiều Sanh còn không tới 5cm, anh ta giận tới cả người run lên, nhưng lại không thể ra tay được.

Kiều Sanh nhìn anh ta, mỉm cười. Y vẫn tao nhã, thản nhiên như trước.

Kiều Tử Việt hít sâu một hơi, đột nhiên anh ta cảm thấy thất bại cực kỳ. Cuối cùng, anh ta buông Kiều Sanh ra, mặt không chút thay đổi quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa xe, không nhìn y nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện