.

Kiều Sanh không hề nương tay, đánh cho cả người Liên Mặc Sinh hằn đầy vết roi, thiếu chút nữa Liên Mặc Sinh đã ngất đi, nhưng dù sao cậu ta cũng là sát thủ, từng luyện khả năng chịu đau, tuyệt không kém bộ đội đặc chủng nên dần dần thích ứng cơn đau đó.

Nhưng cũng chỉ là thích ứng, cơn đau chưa từng giảm đi.

Cậu ta định giả bộ đáng thương.

“Đủ, đủ rồi! Đánh nữa sẽ chết người đó!” Liên Mặc Sinh thều thào, mặt nhăn nhó.

“Mới nhiêu đó đã chịu không nổi rồi à?” Kiều Sanh nhìn một cái đã biết là cậu ta giả vờ, thế là y lại quất mạnh thêm mấy cái, thản nhiên nói: “Đừng vội, vẫn còn sớm mà!”

Liên Mặc Sinh kêu khổ trong lòng.

Kiều Sanh đứng bên giường, từ trên cao nhìn xuống người mình đầy vết thương, nở nụ cười lạnh lùng mà tao nhã.

Có một chiếc đồng hồ trên đầu giường, Liên Mặc Sinh cứ nhìn nó chằm chằm, lần đầu tiên cậu ta cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.

Rốt cuộc thì tới khi nào mới ngừng đây…

Liên Mặc Sinh nhìn trời.

Trước đây khi cậu ta nhận nhiệm vụ giết một nhân vật khó đối phó, cậu ta phải trốn trong ống thông gió khách sạn suốt tám giờ, lúc ấy cậu ta cũng không thấy khổ sở thế này.

Có lẽ là đánh mệt rồi, Kiều Sanh mới ngừng tay.

Cơn giận mới sáng sớm bị Liên Mặc Sinh quấy rầy đã trút hết, cơn tức từ lần trước bị cậu ta cường bạo cũng không còn, giờ nhìn thân thể đầy vết thương của Liên Mặc Sinh y thấy hả giận vô cùng.

Tuy nhiên, y cũng không muốn tha cho Liên Mặc Sinh dễ dàng như thế.

Y muốn dạy cho cậu ta một bài học khó quên, kẻ nào dám càn rỡ với y, y sẽ không buông tha bọn họ.

Bỏ roi xuống, Kiều Sanh ngồi xuống sa lon, tiếp tục uống cafe.

Liên Mặc Sinh thở ra một hơi.

Vì chất liệu roi rất mềm, nên vết thương của cậu ta không bong thịt mà chỉ là bầm tím. Cậu ta biết Kiều Sanh đã nương tay, nhưng thân thể cậu ta không phải làm bằng sắt, Kiều Sanh vừa ngừng tay là cậu ta đã cảm thấy đau nhói lên. Cậu ta thử nhúc nhích một chút, lập tức đau đến trợn mắt.

Cậu ta thầm *** Kiều Sanh cả trăm lần trong bụng, hận không thể nhào tới đòi nợ với y.

Ngoài thầy huấn luyện của cậu ta ra, trước giờ chưa ai dám đối xử với cậu ta như thế…

Kiều Sanh mở TV, cầm điều khiển liên tục đổi kênh, cuối cùng dừng lại ở kênh đang chiếu một bộ phim điện ảnh của Hollywood.

Đây là bộ phim có kinh phí đầu tư cao, thuộc thể loại kinh điển của Hollywood, dù Kiều Sanh không thích mấy phim kiểu này lắm, nhưng dùng để giết thời gian cũng không sao.

Liên Mặc Sinh bị y quên bén một bên.

Mới đó, đã qua hơn ba giờ đồng hồ. Trong khoảng thời gian đó, Kiều Sanh có gọi một cú điện thoại,mua gì đó, do khoảng cách quá xa, Liên Mặc Sinh không nghe rõ y và người bán hàng nói gì.

Ban đầu Liên Mặc Sinh còn có thể bình tĩnh, nhưng theo thời gian trôi qua, cậu ta ngày càng nôn nóng.

Vừa trừng Kiều Sanh, vừa nghĩ thầm không biết y muốn nhốt cậu ta tới khi nào? Trước khi tới nơi này, cậu ta đã quan sát thời gian làm việc của Kiều Sanh và Kiều Mộ Đình, hôm nào Kiều Sanh ở nhà, cứ đến giữa trưa là Kiều Mộ Đình về nhà, thời gian cũng sắp tới rồi.

Không lẽ mình thật sự bị nhốt tới lúc Kiều Mộ Đình về?

Liên Mặc Sinh đen mặt.

Cậu ta có thể tưởng tượng ra cảnh đó, với tính độc chiếm khủng bố của Kiều Mộ Đình, không phanh thây cậu ta mới là lạ…

Liên Mặc Sinh phải tìm cách giữ mạng trước.

Cậu ta nói với Kiều Sanh: “Cưng ơi, tôi muốn đi vệ sinh!”

Qua một lúc lâu Kiều Sanh mới quay qua nhìn cậu ta, nói: “Nhà tôi không có nhà vệ sinh công cộng!”

Liên Mặc Sinh nói: “Cho mượn nhà vệ sinh của cậu dùng một chút chẳng lẽ không được à?”

Kiều Sanh cự tuyệt như đinh đóng cột: “Không được!”

Thiếu chút nữa Liên Mặc Sinh hộc máu.

Kế hoạch A: Trốn bằng đường đi vệ sinh… Thất bại.

Kiều Sanh không muốn để Liên Mặc Sinh có bất kỳ cơ hội nào, nhưng Liên Mặc Sinh chưa từ bỏ ý định, tiếp tục tác chiến.

Cậu ta ra vẻ đáng thương, nói khẽ: “Cưng ơi, vết thương của tôi đau quá!”

Kiều Sanh không để ý tới cậu ta.

“Thật đó, chảy máu rồi này!”

Kiều Sanh vẫn không ngó ngàng.

Liên Mặc Sinh giả khóc: “Hu hu, tôi sắp chết tới nơi rồi, sao cậu có thể tuyệt tình như thế? Người ta thường nói nhất dạ phu thê bách dạ ân, sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy?”

“Muốn chết thì chết, đừng phiền tôi xem TV!”

“-__-“

Kế hoạch B: Giả vờ đáng thương để được thương hại… Thất bại.

Đã hơn mười hai giờ, cách thời gian Kiều Mộ Đình về tới nhà còn không tới nửa tiếng.

Càng nghĩ Liên Mặc Sinh càng vội, vì thế cậu ta quyết định dùng chiêu cuối cùng.

“Kiều Sanh, cậu đừng quá đáng nha!” Cậu ta quát.

“Thì sao? Cậu làm gì được tôi?” Kiều Sanh chẳng thèm liếc cậu ta một cái, giọng khinh bỉ.

“Tôi…” Liên Mặc Sinh nghĩ nghĩ, có lẽ cậu ta thật sự không thể làm gì Kiều Sanh, cho dù có thể cũng không dám. Cậu ta thầm phỉ nhổ bản thân mình, thở dài: “Tôi sắp nhịn không nổi nữa, mau cho tôi đi vệ sinh!”

“…”

Kiều Sanh thờ ơ.

“Mau lên, coi như tôi xin cậu được không?” Liên Mặc Sinh khổ sở.

Kiều Sanh vẫn thờ ơ.

Liên Mặc Sinh muốn phát điên, quát: “Tôi đếm ba tiếng, cậu không thả tôi ra tôi sẽ tè trên giường cậu cho xem!”

“Ba…”

Kiều Sanh tiếp tục xem TV.

“Hai…”

Kiều Sanh hớp một ngụm café.

Ngay khi Liên Mặc Sinh định đọc tiếng cuối cùng thì Kiều Sanh buông tách café xuống, lạnh lùng nói: “Cậu cứ tiểu đi, nếu giường tôi bị dơ tôi sẽ thiến cậu!”

Liên Mặc Sinh: “T_T”

Kế hoạch C: Chơi xấu… Bị Kiều Sanh uy hiếp, thất bại hoàn toàn.

Liên Mặc Sinh thật bất đắc dĩ.

Thời gian vừa đúng mười hai giờ, Kiều Sanh đi tới trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Quả nhiên Kiều Mộ Đình đã về tới con phố đối điện, đang rẽ vào góc siêu thị, mười mấy phút sau sẽ về tới nhà.

Khóe môi Kiều Sanh từ từ câu lên.

Cũng đúng giờ lắm…

Y lấy túi nhựa vừa đặt mua ban nãy ra, đi tới bên giường, nhìn Liên Mặc Sinh.

Liên Mặc Sinh bỗng có cảm giác nguy hiểm.

“Cậu muốn làm gì?”

“Lát nữa cậu sẽ biết thôi!”

Liên Mặc Sinh định nói gì nữa, nhưng Kiều Sanh không cho cậu ta lên tiếng, y lấy đồ bên trong túi ra.

Đó là một cái lọ chứa chất lỏng màu đỏ nhạt.

Liên Mặc Sinh nhìn Kiều Sanh bằng ánh mắt cảnh giác.

Kiều Sanh mở nắp lọ ra.

“Há miệng!”

“Đây là gì?”

“Đương nhiên là hàng xịn rồi!”

“Tôi không cần!” Liên Mặc Sinh lắc đầu.

“Rất tiếc là không thể làm theo ý cậu được!” Kiều Sanh nắm cằm cậu ta.

Liên Mặc Sinh cắn chặt khớp hàm.

Kiều Sanh nhíu mày, bóp mũi cậu ta.

Liên Mặc Sinh không thể thở, mặt trắng bệch, sau đó chuyển sang xanh.

Cuối cùng cậu ta buộc phải hé miệng ra.

Kiều Sanh tranh thủ thời cơ, đổ ngay thuốc vào miệng cậu ta.

Liên Mặc Sinh lo lắng, hỏi: “Cuối cùng thì cậu cho tôi uống gì vậy?”

Kiều Sanh ra vẻ thần bí, đáp: “Tối nay cậu sẽ biết!”

Mấy phút sau, Kiều Sanh thả Liên Mặc Sinh ra. Liên Mặc Sinh không còn quan tâm gì nữa, mặc quần áo lại rồi chạy ra cửa.

Kiều Sanh ở phía sau cậu ta cười, nói: “Giờ có lẽ Kiều Mộ Đình đã đi tới cửa, nếu cậu không sợ chạm mặt cậu ta thì cứ mở cửa đi. Có lẽ thân thủ của cậu ta không kém hơn cậu bao nhiêu đâu, hơn nữa cậu ta đã từng nói nếu gặp cậu sẽ tiễn cậu xuống địa ngục, tôi nghĩ là cậu ta không nói đùa đâu!”

Liên Mặc Sinh đành phải đi đường cửa sổ.

Nếu là trước đây, cậu ta nhất định sẽ làm thế ngay từ đầu. Nhưng không biết ban nãy Kiều Sanh đã cho cậu ta uống thuốc gì khiến toàn thân cậu ta như nhũn ra, giờ chắc chắn không phải là đối thủ của Kiều Mộ Đình.

Lúc đi ngang qua người Kiều Sanh, Liên Mặc Sinh nắm cằm y, hôn một cái.

“Lần này xem như tôi xui xẻo, lần sau sẽ không để cậu đánh lén dễ dàng như thế. Tốt nhất cậu đừng để tôi có cơ hội, nếu không tôi nhất định sẽ làm cậu chết đi sống lại!” Buông Kiều Sanh ra, Liên Mặc Sinh chạy tới trước cửa sổ, trèo lên, còn quay lại tặng y cái hôn gió và nụ cười mê người có thể làm cả đám đàn ông, phụ nữ chết mê chết mệt.

Từ biệt xong, Liên Mặc Sinh nhảy xuống cửa sổ.

Tuy là Kiều Sanh đối xử bạo lực với cậu ta, nhưng cậu ta vẫn rất thích y.

Kiều Sanh nhìn theo bóng người nọ khuất dần, ngón tay khẽ vuốt môi mình, mỉm cười.

Xem ra con chó săn ấy còn chưa được dạy dỗ hẳn hoi…

Chẳng sao, về sau còn rất nhiều thời gian để dạy…

Dọn xong ra giường hỗn độn, cất roi da vào ngăn tủ, Kiều Sanh ngồi xuống sa lon, uống hết ngụm café cuối cùng.

Ngoài cửa vang lên tiếng lách cách, Kiều Mộ Đình đã về tới.

Căn nhà vẫn như trước, sạch sẽ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Vào lúc này, với Liên Mặc Sinh mà nói, dĩ nhiên là không dễ chịu chút nào.

Vất vả lắm cậu ta mới trốn thoát, nhưng thân thể cậu ta ngày càng mất sức, thể lực ngày càng tiêu hao.

Cậu ta đành ngồi xuống nghỉ ngơi ven đường.

Không bao lâu sau, bụng dưới của cậu ta bắt đầu nóng lên.

Sau đó, cậu ta cương.

Tới lúc này, Liên Mặc Sinh giật mình, giờ mới biết vừa rồi Kiều Sanh cho cậu ta uống thứ gì.

Là thuốc kích dục.

Đũng quần ngày một căng, có thế nào cũng không dằn xuống được. Liên Mặc Sinh cởi áo khoác che đi cái nơi đang nhô cao, tránh bị người đi đường xem là biến thái.

Cả người cậu ta đang nóng bừng…

Sau đó, cổ họng cậu ta ngày càng khô khốc, cả người đổ đầy mồ hôi, hai chân mềm nhũn…

Liên Mặc Sinh vừa cố dằn xuống dục hỏa, vừa nghiến răng. Tiền trên người cậu ta đã bị Kiều Sanh lấy sạch, giờ chỉ còn cách tới ngân hàng gần đây rút tiền để đi taxi về khách sạn, nhưng với tình trạng của cậu ta hiện giờ, sợ là chưa kịp bước vào cửa ngân hàng đã bị xem là phần tử khả nghi lập tức bị đuổi ra ngoài, còn nếu cướp của người khác thì lại càng không thể được.

Thì ra đây mới là bài học nặng nhất mà Kiều Sanh đã chuẩn bị cho cậu ta.

Liên Mặc Sinh khóc không ra nước mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện