.
Với một người đàn ông mà nói, lời của Kiều Sanh chính là sự sỉ nhục to lớn, khiến phần đông ánh mắt của những người ở đó đều tập trung trên người Kiều Tử Việt, họ như nín thở chờ đợi phản ứng kế tiếp của anh ta. Là người kế nhiệm tiếp theo của tập đoàn Kiều thị nổi tiếng, Kiều Tử Việt nổi danh với tác phong bá đạo, tàn nhẫn, vô cùng phô trương, chịu đựng và nhún nhường tuyệt không phải là phong cách của anh ta. Anh ta rất ít khi ra tay, nhưng một khi bị người chọc giận, anh ta sẽ không chút lưu tình, để cái kẻ can đảm đó phải nhận lấy một cái giá thật thảm khốc. Cũng chính vì vậy, rất nhiều công ty anh ta không thích đã bị phá sản hay bị nuốt mất, không có ai có kết cục tốt, bởi thế, trong thương giới, Kiều Tử Việt được phong cho danh hiệu ‘Lãnh Diện Tu La’.
Tuy nhiên, thật bất ngờ, Kiều Tử Việt lại không hề tức giận, mà ngược lại, anh ta cười, cười nghiền ngẫm, rồi nói với Kiều Sanh, “Có năng lực hay không, phải thử rồi mới biết…”
Kiều Sanh nhíu mày, nhìn thoáng qua những người ở xung quanh, “Ở đây?”
“Thế nào? Cậu không dám?”
“Sao có thể chứ!” Bị Kiều Tử Việt khiêu khích, Kiều Sanh không hề để ý tới, y chỉ nhìn vẻ mặt giận giữ của Bạch Phi Phi ở phía sau anh ta bằng ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, “Nhưng mà, nếu như làm ở đây, e là sẽ khiến cô nàng xinh đẹp anh dẫn tới không được vui…”
Kiều Tử Việt lại không nghĩ thế, anh ta nhìn Bạch Phi Phi, khoát tay, lạnh lùng nói: “Cô về trước đi, mấy hôm nữa tôi sẽ gọi cho cô!”
Một người cao ngạo như Bạch Phi Phi sao có thể chịu đựng được sự sỉ nhục như vậy. Tuy nhiên, cô cũng không ngốc đến nỗi đối nghịch với Kiều Tử Việt, cô khẽ cắn môi dưới, nói: “Tử Việt, anh đã nói là đêm nay sẽ ở cùng em!”
Kiều Tử Việt lại chẳng hề màng tới, đáp: “Hôm nào rảnh hãy nói sau!”
Lúc anh ta nói ra câu ấy, anh ta không hề liếc Bạch Phi Phi một chút, tầm mắt của anh ta luôn dừng ở trên người Kiều Sanh, rõ ràng là đang qua loa cho xong chuyện.
Bạch Phi Phi ứa nước mắt, nhưng cô lại cố nén để nó không chảy ra ngoài. Trong quán bar, có không ít người nhận ra cô, trước đó, cũng có không ít những cô gái vì thấy cô và Kiều Tử Việt ở cùng nhau mà ghen tị muốn phát điên, giờ tất cả bọn họ đều đang mừng thầm trước sự thất thố của cô, ánh mắt trào phúng ấy, sao Bạch Phi Phi cô lại không nhìn thấy? Trong nhất thời, cô giận tới nỗi toàn thân như run lên…
Tôi sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy! Bạch Phi Phi cắn chặt răng, nức nở: “Tử Việt…”
Dứt lời, nước mắt rơi lã chã. Với một người phụ nữ, nước mắt là vũ khí mạnh nhất, cô hiểu rất rõ đạo lý ấy, vả lại dùng chiêu này để đối phó Kiều Tử Việt cũng rất hữu hiệu, trước đây, chỉ cần cô vừa khóc, Kiều Tử Việt sẽ trở nên rất dịu dàng, cũng chính vì như thế, cho nên cô mới có thể luôn xuất hiện cạnh anh ta, hơn nửa năm rồi mà anh ta vẫn chưa muốn bỏ cô. Trước kia, Kiều Tử Việt thay tình nhân như thay áo, ngắn thì vài ngày, dài thì một hai tháng, thậm chí có người chỉ cần ngủ một lần rồi thì không bao giờ ngó thêm lần hai, quả là bạc tình quả tính. Nhưng cho dù là vậy, vẫn có rất nhiều cô gái ham giàu, ôm hi vọng tiếp cận anh ta, Bạch Phi Phi cũng là một trong số đó, cô vốn cho là mình đã thành công trị được chàng công tử trăng hoa này, nhưng mà hiện tại…
Cô lại nhìn người thanh niên vừa xuất hiện đã cướp đi toàn bộ lực chú ý của Kiều Tử Việt.
Gương mặt tuấn mỹ, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân lại chứa đầy vị đàn ông, khóe môi y hơi câu lên mang theo vài phần cao ngạo, tự cao tự đại, hơi tựa vào thành quầy bar. Bộ trang phục y mặc mang phong cách Anh như bao bọc lấy dáng người hoàn mỹ, mảnh mai, tóc y hơi dài, dường như chưa hề được chăm sóc cẩn thận, nhưng nó lại không có vẻ hỗn độn, ngược lại còn mang theo vài phần hấp dẫn không kiềm chế được.
Bạch Phi Phi thầm kinh hãi, anh chàng này, hoàn toàn không thua kém gì Kiều Tử Việt, khí chất cũng vậy…Tuy là từ đầu đến cuối, y cứ như một gã biếng nhác, nhưng hơi thở tao nhã, quý phái ấy lại phát ra một cách tự nhiên, tuy là không hoa lệ rạng rỡ như Kiều Tử Việt, nhưng cũng khiến người ta không cách nào dời tầm mắt đi được.
Chỉ vừa nhìn một chút, cô đã biết mình thua hoàn toàn.
Bạch Phi Phi luống cuống, cô không muốn đầu hàng một cách dễ dàng như vậy, nước mắt cô lại càng rơi nhiều hơn, như muốn dùng nó để hấp dẫn sự chú ý của Kiều Tử Việt.
Nhưng mà, ngay sau đó, nước mắt của cô đã ngưng tụ lại nơi hốc mắt…
Kiều Tử Việt hôn Kiều Sanh.
Mọi người nghẹn họng, ngơ ra nhìn, đến cả những người khi nãy còn bàn tán xầm xì cũng im bặt, giống như giai điệu DJ đã dừng lại từ lâu…
Cả quán bar lớn như vậy bỗng lặng ngắt như tờ, im lặng đến nỗi nếu như có ai đó đánh rơi cây kim, e là mọi người đều có thể nghe được tiếng vang…
Với một người đàn ông mà nói, lời của Kiều Sanh chính là sự sỉ nhục to lớn, khiến phần đông ánh mắt của những người ở đó đều tập trung trên người Kiều Tử Việt, họ như nín thở chờ đợi phản ứng kế tiếp của anh ta. Là người kế nhiệm tiếp theo của tập đoàn Kiều thị nổi tiếng, Kiều Tử Việt nổi danh với tác phong bá đạo, tàn nhẫn, vô cùng phô trương, chịu đựng và nhún nhường tuyệt không phải là phong cách của anh ta. Anh ta rất ít khi ra tay, nhưng một khi bị người chọc giận, anh ta sẽ không chút lưu tình, để cái kẻ can đảm đó phải nhận lấy một cái giá thật thảm khốc. Cũng chính vì vậy, rất nhiều công ty anh ta không thích đã bị phá sản hay bị nuốt mất, không có ai có kết cục tốt, bởi thế, trong thương giới, Kiều Tử Việt được phong cho danh hiệu ‘Lãnh Diện Tu La’.
Tuy nhiên, thật bất ngờ, Kiều Tử Việt lại không hề tức giận, mà ngược lại, anh ta cười, cười nghiền ngẫm, rồi nói với Kiều Sanh, “Có năng lực hay không, phải thử rồi mới biết…”
Kiều Sanh nhíu mày, nhìn thoáng qua những người ở xung quanh, “Ở đây?”
“Thế nào? Cậu không dám?”
“Sao có thể chứ!” Bị Kiều Tử Việt khiêu khích, Kiều Sanh không hề để ý tới, y chỉ nhìn vẻ mặt giận giữ của Bạch Phi Phi ở phía sau anh ta bằng ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, “Nhưng mà, nếu như làm ở đây, e là sẽ khiến cô nàng xinh đẹp anh dẫn tới không được vui…”
Kiều Tử Việt lại không nghĩ thế, anh ta nhìn Bạch Phi Phi, khoát tay, lạnh lùng nói: “Cô về trước đi, mấy hôm nữa tôi sẽ gọi cho cô!”
Một người cao ngạo như Bạch Phi Phi sao có thể chịu đựng được sự sỉ nhục như vậy. Tuy nhiên, cô cũng không ngốc đến nỗi đối nghịch với Kiều Tử Việt, cô khẽ cắn môi dưới, nói: “Tử Việt, anh đã nói là đêm nay sẽ ở cùng em!”
Kiều Tử Việt lại chẳng hề màng tới, đáp: “Hôm nào rảnh hãy nói sau!”
Lúc anh ta nói ra câu ấy, anh ta không hề liếc Bạch Phi Phi một chút, tầm mắt của anh ta luôn dừng ở trên người Kiều Sanh, rõ ràng là đang qua loa cho xong chuyện.
Bạch Phi Phi ứa nước mắt, nhưng cô lại cố nén để nó không chảy ra ngoài. Trong quán bar, có không ít người nhận ra cô, trước đó, cũng có không ít những cô gái vì thấy cô và Kiều Tử Việt ở cùng nhau mà ghen tị muốn phát điên, giờ tất cả bọn họ đều đang mừng thầm trước sự thất thố của cô, ánh mắt trào phúng ấy, sao Bạch Phi Phi cô lại không nhìn thấy? Trong nhất thời, cô giận tới nỗi toàn thân như run lên…
Tôi sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy! Bạch Phi Phi cắn chặt răng, nức nở: “Tử Việt…”
Dứt lời, nước mắt rơi lã chã. Với một người phụ nữ, nước mắt là vũ khí mạnh nhất, cô hiểu rất rõ đạo lý ấy, vả lại dùng chiêu này để đối phó Kiều Tử Việt cũng rất hữu hiệu, trước đây, chỉ cần cô vừa khóc, Kiều Tử Việt sẽ trở nên rất dịu dàng, cũng chính vì như thế, cho nên cô mới có thể luôn xuất hiện cạnh anh ta, hơn nửa năm rồi mà anh ta vẫn chưa muốn bỏ cô. Trước kia, Kiều Tử Việt thay tình nhân như thay áo, ngắn thì vài ngày, dài thì một hai tháng, thậm chí có người chỉ cần ngủ một lần rồi thì không bao giờ ngó thêm lần hai, quả là bạc tình quả tính. Nhưng cho dù là vậy, vẫn có rất nhiều cô gái ham giàu, ôm hi vọng tiếp cận anh ta, Bạch Phi Phi cũng là một trong số đó, cô vốn cho là mình đã thành công trị được chàng công tử trăng hoa này, nhưng mà hiện tại…
Cô lại nhìn người thanh niên vừa xuất hiện đã cướp đi toàn bộ lực chú ý của Kiều Tử Việt.
Gương mặt tuấn mỹ, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân lại chứa đầy vị đàn ông, khóe môi y hơi câu lên mang theo vài phần cao ngạo, tự cao tự đại, hơi tựa vào thành quầy bar. Bộ trang phục y mặc mang phong cách Anh như bao bọc lấy dáng người hoàn mỹ, mảnh mai, tóc y hơi dài, dường như chưa hề được chăm sóc cẩn thận, nhưng nó lại không có vẻ hỗn độn, ngược lại còn mang theo vài phần hấp dẫn không kiềm chế được.
Bạch Phi Phi thầm kinh hãi, anh chàng này, hoàn toàn không thua kém gì Kiều Tử Việt, khí chất cũng vậy…Tuy là từ đầu đến cuối, y cứ như một gã biếng nhác, nhưng hơi thở tao nhã, quý phái ấy lại phát ra một cách tự nhiên, tuy là không hoa lệ rạng rỡ như Kiều Tử Việt, nhưng cũng khiến người ta không cách nào dời tầm mắt đi được.
Chỉ vừa nhìn một chút, cô đã biết mình thua hoàn toàn.
Bạch Phi Phi luống cuống, cô không muốn đầu hàng một cách dễ dàng như vậy, nước mắt cô lại càng rơi nhiều hơn, như muốn dùng nó để hấp dẫn sự chú ý của Kiều Tử Việt.
Nhưng mà, ngay sau đó, nước mắt của cô đã ngưng tụ lại nơi hốc mắt…
Kiều Tử Việt hôn Kiều Sanh.
Mọi người nghẹn họng, ngơ ra nhìn, đến cả những người khi nãy còn bàn tán xầm xì cũng im bặt, giống như giai điệu DJ đã dừng lại từ lâu…
Cả quán bar lớn như vậy bỗng lặng ngắt như tờ, im lặng đến nỗi nếu như có ai đó đánh rơi cây kim, e là mọi người đều có thể nghe được tiếng vang…
Danh sách chương