Giang Ninh một phen nắm lấy cổ tay ta: “Đi đi đi, hôm nay có nho được đưa tới, đi thưởng thức thôi ~”
Dạ chủ nhân!
5
Ta với Giang Ninh ngồi ở sân sau, nằm trên một cái giường nhỏ phơi nắng, ngày tháng trôi qua cũng gọi là tạm ổn êm dịu.
Ta nhặt một quả nho, hướng nàng huýt sáo một cái: “Nào!”
Nàng lập tức bày ra tư thế há mồm: “A ——”
Ta ném về phía trước, quả nho oánh nhuận như pha lê vẽ lên một đường cong hoàn hảo giữa không trung, cuối cùng chính xác rơi vào trong miệng Giang Ninh.
“Tốt lắm! Tuyển thủ Giang của chúng ta hôm nay vẫn phát huy ổn định như trước”
Đây là trò chơi trước đây ta và Giang Ninh hay chơi, bây giờ chơi lại vẫn vô cùng hoài niệm.
Ngươi một quả ta một quả mà ném nửa ngày, ta với nàng chơi vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng, ta ngắt một quả nho cuối, đứng ở một chỗ rất xa nàng, sau đó hô lớn: “Tăng độ khó xíu đê”
Giang Ninh hớn hở há to miệng, ngay lúc ta đang chuẩn bị ném, nàng lại đột nhiên ngẩn ra.
“Dm, ngây ra làm gì vậy! Chuẩn bị đi!”
Ta hét lớn, nàng vẫn không hề phản ứng, thẳng tắp nhìn tới phía sau ta.
Ta kì quái quay đầu nhìn theo tầm mắt nàng ——
Một nữ tử ung dung cao quý đứng ngay phía sau ta, sắc mặt hình như không được đẹp cho lắm.
Ta chấn con mẹ nó động, cứng ngắc quay đầu lại nhìn Giang Ninh.
“Ai vậy?”
Ta không tiếng động hỏi một câu.
Giang Ninh cười, so với khóc còn khó coi hơn: “Thái Tử Phi, nàng đã về rồi à?”
Ta lại chấn con mẹ nó động, run run giơ ngón giữa với Gianh Ninh.
Sau đó quay đầu quỳ xuống đất, hô to: “Tham kiến Thái Tử Phi, Thái Tử Phi vạn phúc kim an.”
Huhuhu, ta đây, co được dãn được.
6
Vị trí Thái tử này của Giang Ninh có một Thái tử phi.
Vài ngày trước về nhà mẹ đẻ, bây giờ mới trở lại cung
Chuyện này đến giờ ta mới được biết.
“Nhưng mà……mày là nữ đó”
Ta nhắc nhở nàng.
Giang Ninh: “Thái Tử không cứng được, vì vậy Thái tử và Thái tử phi chưa bao giờ cùng phòng”
Ta: “……”
Cho nên Thái Tử Phi cũng không biết Thái Tử là nữ.
Ta im lặng một lúc lâu sau, mới nói: “Làm vậy không công bằng với nàng ấy cho lắm”
Giang Ninh gật đầu: “Tao cũng thấy vậy, nhưng không còn cách nào cả, lúc tao xuyên tới thì đã vậy rồi”
Nàng dừng một chút, quay đầu nhìn về phía ta: “Ủa không phải bây giờ mày nên tự lo lắng cho chính mình sao?”
…………
Thái Tử Phi Đường Thanh nói ta là tên tiểu bạch kiểm mị hoặc Thái tử, nhất định đòi đưa ta tới Ám Đình ti.
Chỗ đó là chỗ nào? Là chỗ cho cung nữ thái giám mắc lỗi đến cải tạo lao động đấy!
Một bông hoa như ta, có thể đi sao? Không thể.
Ta ôm chầm lấy đùi Giang Ninh khóc lóc kể lể: “Chị em ơi, mày không thể thấy chết mà không cứu!”
Giang Ninh đỡ trán: “Vị Đường Thanh này là con gái của thừa tướng, bình thường được nuông chiều vô cùng, nếu tao mà không tiễn mày đi thì có khi nàng ta gi.ết mày luôn đấy!”
Ta kinh hãi, cái này…… cũng không phải không có lý.
Hiện giờ ta là thái giám nàng đã một hai phải tiễn ta đi bằng được, nếu một ngày kia nàng phát hiện ta là nữ tử nữa thì sao?
Thôi thôi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.
Ta vội vàng bò lên, xoay người chạy ra ngoài.
Giang Ninh: “Mày làm sao vậy?”
Ta không thèm quay đầu lại: “Dọn hành lý, chạy chứ sao má”
7
Ta từ Đông Cung chuyển sang Ám Đình ti, đãi ngộ cũng theo đó mà tụt dốc không phanh.
Cũng may Giang Ninh còn có lương tâm, sai người cố ý chiếu cố ta.
Cuộc sống như vậy nói đi cũng phải nói lại, không phải là không sống được.
Chỉ là, ngày tháng an nhàn không bao giờ là vĩnh viễn.
Ngày ấy, ta giặt xong một thùng lớn quần áo, đang phơi nắng ở trong viện.
Cửa viện bỗng bị đẩy ra.
Một mama hung thần ác sát mang theo một đám người tiến vào.
Bà ta đứng trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống, dùng lỗ mũi nói chuyện với ta: “Ngươi là Tiểu Diệp tử?”
Ta sửng sốt một chút: “Đúng vậy.”
Bà ta cười lạnh: “Ta tìm ngươi đấy!”
“Người đâu! Bắt nó cho ta!”
Ta hoảng sợ nhìn mấy kẻ vây lấy ta trong nháy mắt: “Mấy người làm gì vậy?”
Mama: “Có người tố giác ngươi ăn trộm tài sản trong cung, đây chính là tội ác tày trời!”
Ta: “……”
Hiểu rồi, đây là bị vu oan giá họa chứ gì nữa.
Tám phần là mấy ngày hôm trước Giang Ninh tới thăm ta bị Đường Thanh phát hiện.
A di đà phật, xui vê lờ.
Ta bình tĩnh lại: “Ta muốn gặp Trương mama”
Bà ta trực tiếp tát vào mặt ta cái chát: “Tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi còn muốn Thái tử điện hạ tới cứu sao??”
Một cái tát của bà ta đánh đến mức xung quanh ta chỉ thấy đầy sao.
Má nó, bổn cô nương sống hai đời còn chưa bị ai đánh mạnh tới như vậy.
Ta nóng rồi đấy.
Nhân lúc bà ta không chú ý, ta nhấc chân đạp qua.
“Ôi!”
Bà ta bị ta đạp một cái cho lảo đảo, mấy người xung quanh theo bản năng tiến lên đỡ lấy bà ta.
Ta thừa dịp loạn lạc, hướng bên ngoài mà chạy.
Cứu tao với Giang Ninh! Chị em của mày sắp chết đến nơi rồi đây này!!
…………
Ta chưa kịp chạy tới Đông Cung đã bị mấy người đó bắt được.
“Còn dám chạy?” Mama thở phì phò trước mặt ta “Đưa đến Thận Hình ti! Lột s@ch da cho ta!”
Hai con ngươi ta run rẩy như động đất.
Xong rồi……
Ta đột nhiên mất hết sức lực, nằm liệt trên mặt đất giống như cá chết.
Bên tai bỗng vang lên tiếng nhạc bi tình, bông tuyết bay bay, gió Bắc rền vang ~
“Kẻ nào làm ồn ở chỗ này!”
Một tiếng quát lớn từ xa truyền đến.
Ta giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn theo.
Là Lục Phong Nhiên mặc khinh giáp, bên hông đeo huyền kiếm, bước đi thong thả hướng tới chỗ ta.
(Khinh giáp: giáp nhẹ)
Đây là cái gì?
Đây là hy vọng sống sót của ta chứ gì nữa!
8
Lục Phong Nhiên thấy rõ ta thì hơi sửng sốt một chút, hắn quay đầu hỏi mama: “Hắn ta phạm phải tội gì?”
Thái độ của mama cung kính: “Hồi Lục đại nhân, hắn ăn trộm một vật có giá trị trong cung”
Lục Phong Nhiên nhẹ như bay liếc bà ta một cái: “Ồ? Có chứng cứ không?”
Trước khi bà ta kịp há mồm, ta đã mở miệng trước: “Không có!”
“Là bọn họ bôi nhọ ta!”
Mama chỉ cười lạnh: “Chứng cứ sao? Đương nhiên là có.”
“Người đâu, lột quần áo của hắn cho ta, chứng cứ ở trong người hắn”
Ta: “?”
Ta nhớ ra rồi, trên người ta có mang một hạt ngọc lưu ly.
Cái này là Giang Ninh tùy tiện vứt cho ta chơi.
Mà bây giờ nó lại trở thành chứng cứ chứng minh ta ăn trộm.
Mắt thấy mấy cung nữ kia chuẩn bị lột quần áo ta, trong tình thế cấp bách, ta ôm chầm lấy đùi Lục Phong Nhiên.
“Lục thống lĩnh, cứu mạng.”
Thân mình Lục Phong Nhiên cứng đờ, ngạc nhiên liếc ta một cái.
Các cung nữ đều dừng bước lại, không dám bước lên trước nữa.
Ta lấy hạt ngọc đó từ bên hông ra, nói với mama: “Trên người ta chỉ có cái này, đây là…… Lục thống lĩnh thưởng cho ta.”
Lục Phong Nhiên: “……”
Mama cười nhạo: “Thưởng cho ngươi? Vì sao lại thưởng cho ngươi?”
Ta đúng lý hợp tình đáp trả: “Bởi vì ta hầu hạ ở Dạng Cực điện rất tốt”
Bà ta nghi ngờ nhìn ta: “Ngươi đừng có dẻo mỏ, người thì tới Dạng Cực điện khi nào?”
Ta: “Bên vai trái Lục Đại thống lĩnh có một vết sẹo do đao chém, bên trái eo có một vết bỏng, xuống chút nữa còn có……”
Lục Phong Nhiên che mất cái mỏ của ta.
Ta: “?”
Thanh âm hắn hơi trầm trầm: “Ta làm chứng, đúng là hắn đã tới Dạng Cực điện, hạt ngọc kia cũng là ta thưởng cho hắn”
Bà ta nhìn chúng tôi, nhất thời ngơ ngẩn.
Lục Phong Nhiên: “Mama còn chuyện gì không?”
Bà ta cả kinh, vội vàng hoàn hồn: “Không, không có.”
“Vậy….. không quấy rầy Lục thống lĩnh đi tuần tra nữa, nô tỳ cáo lùi”
Dứt lời, bà ta mang theo đám tiểu cung nữ vội vàng chạy.
Ta hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra.
Cái mạng nhỏ này, bảo vệ được rồi.
Giây tiếp theo,
“Làm sao? Chưa ôm đủ à?”
Dạ chủ nhân!
5
Ta với Giang Ninh ngồi ở sân sau, nằm trên một cái giường nhỏ phơi nắng, ngày tháng trôi qua cũng gọi là tạm ổn êm dịu.
Ta nhặt một quả nho, hướng nàng huýt sáo một cái: “Nào!”
Nàng lập tức bày ra tư thế há mồm: “A ——”
Ta ném về phía trước, quả nho oánh nhuận như pha lê vẽ lên một đường cong hoàn hảo giữa không trung, cuối cùng chính xác rơi vào trong miệng Giang Ninh.
“Tốt lắm! Tuyển thủ Giang của chúng ta hôm nay vẫn phát huy ổn định như trước”
Đây là trò chơi trước đây ta và Giang Ninh hay chơi, bây giờ chơi lại vẫn vô cùng hoài niệm.
Ngươi một quả ta một quả mà ném nửa ngày, ta với nàng chơi vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng, ta ngắt một quả nho cuối, đứng ở một chỗ rất xa nàng, sau đó hô lớn: “Tăng độ khó xíu đê”
Giang Ninh hớn hở há to miệng, ngay lúc ta đang chuẩn bị ném, nàng lại đột nhiên ngẩn ra.
“Dm, ngây ra làm gì vậy! Chuẩn bị đi!”
Ta hét lớn, nàng vẫn không hề phản ứng, thẳng tắp nhìn tới phía sau ta.
Ta kì quái quay đầu nhìn theo tầm mắt nàng ——
Một nữ tử ung dung cao quý đứng ngay phía sau ta, sắc mặt hình như không được đẹp cho lắm.
Ta chấn con mẹ nó động, cứng ngắc quay đầu lại nhìn Giang Ninh.
“Ai vậy?”
Ta không tiếng động hỏi một câu.
Giang Ninh cười, so với khóc còn khó coi hơn: “Thái Tử Phi, nàng đã về rồi à?”
Ta lại chấn con mẹ nó động, run run giơ ngón giữa với Gianh Ninh.
Sau đó quay đầu quỳ xuống đất, hô to: “Tham kiến Thái Tử Phi, Thái Tử Phi vạn phúc kim an.”
Huhuhu, ta đây, co được dãn được.
6
Vị trí Thái tử này của Giang Ninh có một Thái tử phi.
Vài ngày trước về nhà mẹ đẻ, bây giờ mới trở lại cung
Chuyện này đến giờ ta mới được biết.
“Nhưng mà……mày là nữ đó”
Ta nhắc nhở nàng.
Giang Ninh: “Thái Tử không cứng được, vì vậy Thái tử và Thái tử phi chưa bao giờ cùng phòng”
Ta: “……”
Cho nên Thái Tử Phi cũng không biết Thái Tử là nữ.
Ta im lặng một lúc lâu sau, mới nói: “Làm vậy không công bằng với nàng ấy cho lắm”
Giang Ninh gật đầu: “Tao cũng thấy vậy, nhưng không còn cách nào cả, lúc tao xuyên tới thì đã vậy rồi”
Nàng dừng một chút, quay đầu nhìn về phía ta: “Ủa không phải bây giờ mày nên tự lo lắng cho chính mình sao?”
…………
Thái Tử Phi Đường Thanh nói ta là tên tiểu bạch kiểm mị hoặc Thái tử, nhất định đòi đưa ta tới Ám Đình ti.
Chỗ đó là chỗ nào? Là chỗ cho cung nữ thái giám mắc lỗi đến cải tạo lao động đấy!
Một bông hoa như ta, có thể đi sao? Không thể.
Ta ôm chầm lấy đùi Giang Ninh khóc lóc kể lể: “Chị em ơi, mày không thể thấy chết mà không cứu!”
Giang Ninh đỡ trán: “Vị Đường Thanh này là con gái của thừa tướng, bình thường được nuông chiều vô cùng, nếu tao mà không tiễn mày đi thì có khi nàng ta gi.ết mày luôn đấy!”
Ta kinh hãi, cái này…… cũng không phải không có lý.
Hiện giờ ta là thái giám nàng đã một hai phải tiễn ta đi bằng được, nếu một ngày kia nàng phát hiện ta là nữ tử nữa thì sao?
Thôi thôi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.
Ta vội vàng bò lên, xoay người chạy ra ngoài.
Giang Ninh: “Mày làm sao vậy?”
Ta không thèm quay đầu lại: “Dọn hành lý, chạy chứ sao má”
7
Ta từ Đông Cung chuyển sang Ám Đình ti, đãi ngộ cũng theo đó mà tụt dốc không phanh.
Cũng may Giang Ninh còn có lương tâm, sai người cố ý chiếu cố ta.
Cuộc sống như vậy nói đi cũng phải nói lại, không phải là không sống được.
Chỉ là, ngày tháng an nhàn không bao giờ là vĩnh viễn.
Ngày ấy, ta giặt xong một thùng lớn quần áo, đang phơi nắng ở trong viện.
Cửa viện bỗng bị đẩy ra.
Một mama hung thần ác sát mang theo một đám người tiến vào.
Bà ta đứng trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống, dùng lỗ mũi nói chuyện với ta: “Ngươi là Tiểu Diệp tử?”
Ta sửng sốt một chút: “Đúng vậy.”
Bà ta cười lạnh: “Ta tìm ngươi đấy!”
“Người đâu! Bắt nó cho ta!”
Ta hoảng sợ nhìn mấy kẻ vây lấy ta trong nháy mắt: “Mấy người làm gì vậy?”
Mama: “Có người tố giác ngươi ăn trộm tài sản trong cung, đây chính là tội ác tày trời!”
Ta: “……”
Hiểu rồi, đây là bị vu oan giá họa chứ gì nữa.
Tám phần là mấy ngày hôm trước Giang Ninh tới thăm ta bị Đường Thanh phát hiện.
A di đà phật, xui vê lờ.
Ta bình tĩnh lại: “Ta muốn gặp Trương mama”
Bà ta trực tiếp tát vào mặt ta cái chát: “Tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi còn muốn Thái tử điện hạ tới cứu sao??”
Một cái tát của bà ta đánh đến mức xung quanh ta chỉ thấy đầy sao.
Má nó, bổn cô nương sống hai đời còn chưa bị ai đánh mạnh tới như vậy.
Ta nóng rồi đấy.
Nhân lúc bà ta không chú ý, ta nhấc chân đạp qua.
“Ôi!”
Bà ta bị ta đạp một cái cho lảo đảo, mấy người xung quanh theo bản năng tiến lên đỡ lấy bà ta.
Ta thừa dịp loạn lạc, hướng bên ngoài mà chạy.
Cứu tao với Giang Ninh! Chị em của mày sắp chết đến nơi rồi đây này!!
…………
Ta chưa kịp chạy tới Đông Cung đã bị mấy người đó bắt được.
“Còn dám chạy?” Mama thở phì phò trước mặt ta “Đưa đến Thận Hình ti! Lột s@ch da cho ta!”
Hai con ngươi ta run rẩy như động đất.
Xong rồi……
Ta đột nhiên mất hết sức lực, nằm liệt trên mặt đất giống như cá chết.
Bên tai bỗng vang lên tiếng nhạc bi tình, bông tuyết bay bay, gió Bắc rền vang ~
“Kẻ nào làm ồn ở chỗ này!”
Một tiếng quát lớn từ xa truyền đến.
Ta giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn theo.
Là Lục Phong Nhiên mặc khinh giáp, bên hông đeo huyền kiếm, bước đi thong thả hướng tới chỗ ta.
(Khinh giáp: giáp nhẹ)
Đây là cái gì?
Đây là hy vọng sống sót của ta chứ gì nữa!
8
Lục Phong Nhiên thấy rõ ta thì hơi sửng sốt một chút, hắn quay đầu hỏi mama: “Hắn ta phạm phải tội gì?”
Thái độ của mama cung kính: “Hồi Lục đại nhân, hắn ăn trộm một vật có giá trị trong cung”
Lục Phong Nhiên nhẹ như bay liếc bà ta một cái: “Ồ? Có chứng cứ không?”
Trước khi bà ta kịp há mồm, ta đã mở miệng trước: “Không có!”
“Là bọn họ bôi nhọ ta!”
Mama chỉ cười lạnh: “Chứng cứ sao? Đương nhiên là có.”
“Người đâu, lột quần áo của hắn cho ta, chứng cứ ở trong người hắn”
Ta: “?”
Ta nhớ ra rồi, trên người ta có mang một hạt ngọc lưu ly.
Cái này là Giang Ninh tùy tiện vứt cho ta chơi.
Mà bây giờ nó lại trở thành chứng cứ chứng minh ta ăn trộm.
Mắt thấy mấy cung nữ kia chuẩn bị lột quần áo ta, trong tình thế cấp bách, ta ôm chầm lấy đùi Lục Phong Nhiên.
“Lục thống lĩnh, cứu mạng.”
Thân mình Lục Phong Nhiên cứng đờ, ngạc nhiên liếc ta một cái.
Các cung nữ đều dừng bước lại, không dám bước lên trước nữa.
Ta lấy hạt ngọc đó từ bên hông ra, nói với mama: “Trên người ta chỉ có cái này, đây là…… Lục thống lĩnh thưởng cho ta.”
Lục Phong Nhiên: “……”
Mama cười nhạo: “Thưởng cho ngươi? Vì sao lại thưởng cho ngươi?”
Ta đúng lý hợp tình đáp trả: “Bởi vì ta hầu hạ ở Dạng Cực điện rất tốt”
Bà ta nghi ngờ nhìn ta: “Ngươi đừng có dẻo mỏ, người thì tới Dạng Cực điện khi nào?”
Ta: “Bên vai trái Lục Đại thống lĩnh có một vết sẹo do đao chém, bên trái eo có một vết bỏng, xuống chút nữa còn có……”
Lục Phong Nhiên che mất cái mỏ của ta.
Ta: “?”
Thanh âm hắn hơi trầm trầm: “Ta làm chứng, đúng là hắn đã tới Dạng Cực điện, hạt ngọc kia cũng là ta thưởng cho hắn”
Bà ta nhìn chúng tôi, nhất thời ngơ ngẩn.
Lục Phong Nhiên: “Mama còn chuyện gì không?”
Bà ta cả kinh, vội vàng hoàn hồn: “Không, không có.”
“Vậy….. không quấy rầy Lục thống lĩnh đi tuần tra nữa, nô tỳ cáo lùi”
Dứt lời, bà ta mang theo đám tiểu cung nữ vội vàng chạy.
Ta hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra.
Cái mạng nhỏ này, bảo vệ được rồi.
Giây tiếp theo,
“Làm sao? Chưa ôm đủ à?”
Danh sách chương