Sau khi Thẩm Quan Lan gác chân lên người Từ Yến Thanh thì không còn động đậy thêm nữa.

Hắn thật sự là đã uống quá nhiều rồi, vừa nằm xuống bên người Từ Yến Thanh một cái, ôm được thân thể nóng hầm hập của người kia liền thấy thoải mái, ngáy khò khò ngủ như chết.

Chỉ là hắn thì thoải mái, Từ Yến Thanh lại như nằm trên chậu than, một chút cũng không dám nhúc nhích.

Người bên cạnh không ngừng hô hấp bên tai y, mùi rượu lẫn vào với hơi thở dường như muốn đốt cháy bầu không khí, khiến thân thể vốn có chút khô nóng của y càng lúc càng không thoải mái.

Y rất muốn đẩy Thẩm Quan Lan ra, nhưng vết thương của Từ Yến Thanh còn chưa lành, hạ thân không đủ sức. Mỗi khi vừa mới nhấc móng vuốt của Thẩm Quan Lan ra, người kia sẽ càng dựa vào sát gần hơn, trong miệng vẫn luôn mê sảng gọi mẹ Tư mẹ Tư.

Nghe hắn cứ gọi mãi thế, Từ Yến Thanh cũng thấy phiền chết, y thật sự rất muốn tát Thẩm Quan Lan một cái rồi đạp người xuống gầm giường.

Cứ như vậy giằng co vài lần, Từ Yến Thanh mệt đến nỗi đầu chảy đầy mồ hôi, dứt khoát lành làm gáo vỡ làm muôi, không quan tâm đến hắn nữa.

Thẩm Quan Lan như một cái lò lửa, Từ Yến Thanh nhịn một lúc vẫn cảm thấy nóng, đành phải rút ra một chiếc quạt cói từ dưới gối bắt đầu phe phẩy quạt. Có lẽ bên này của y mát mẻ, Thẩm Quan Lan dùi dụi vào y, càng dính chặt hơn.

Từ Yến Thanh bực mình đẩy một cái, vốn là muốn đẩy eo Thẩm Quan Lan ra, để hắn cách ra xa một chút, nhưng y lại quên mất cái chân đang gác lên người mình kia, ở tư thế này chỉ cần y đẩy một cái liền nhấn vào “món đồ chơi” kia.

Thẩm Quan Lan còn đang mặc quần Tây, vật kia bị Từ Yến Thanh nhấn một cái, lập tức giống như quả bóng bay được bơm căng khí liền phồng lên. Thẩm Quan Lan cũng không thoải mái nhíu nhíu mày, lại lẩm bẩm một câu “Mẹ Tư… Anh đừng mà…”

Câu này hắn nói mớ lại cứ giống như đã tỉnh, còn mang theo chút giọng mũi nỉ non, khiến Từ Yến Thanh sợ đến không dám thở mạnh, chờ đến khi Thẩm Quan Lan không động đậy nữa mới lén liếc nhìn một cái thì thấy hắn lại ngủ như chết rồi.

Từ Yến Thanh lúc này mới dám thả lỏng, âm thầm nghĩ vẫn là đừng nên tiếp tục nhúc nhích thì hơn, quạt cói cũng ném sang một bên cạnh, nhắm mắt lại cưỡng ép chính mình phải đi ngủ.

Từ Yến Thanh cứ chịu đựng như vậy, trong lúc đó Thẩm Quan Lan lại nhúc nhích mấy lần, cũng không chịu quay sang bên kia, vẫn luôn duy trì tư thế ôm lấy y.

Đến quá nửa đêm còn dậy đi tiểu, Từ Yến Thanh tưởng Thẩm Quan Lan tỉnh rồi thì trở về phòng bên ngủ, không nghĩ đến người kia đi tiểu xong trở về lại mò lên giường của y ngủ tiếp, vừa nằm xuống đã lại thành thục ôm y vào trong lòng, tiếp tục tư thế ngủ trước đó.

Từ Yến Thanh trong lòng kêu khổ thấu trời, lại không thể thật sự đạp hắn xuống giường, chỉ cảm thấy đêm nay cùng chịu cực hình dường như còn muốn mệt hơn, sau đó đợi đến khi sắc trời sắp sáng mới mờ mịt thiếp đi.

Thẩm Quan Lan phải hơn tám giờ sáng mới tỉnh.

Hắn vừa mở mắt ra liền thấy đỉnh màn xa lạ, huyệt thái dương cũng đau nhói giật lên từng hồi. Đang muốn ôm lấy đầu, liền phát hiện cánh tay mình cực kỳ tê dại. Khi Thẩm Quan Lan quay đầu nhìn lại, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Cánh tay của hắn bị Từ Yến Thanh gối lên, mà Từ Yến Thanh còn nằm nghiêng người, vùi trong lồng ngực của hắn ngủ.

Giữa mi mắt thanh tú không còn sự giả vờ lạnh nhạt, giống như một khối noãn ngọc sạch sẽ, đôi môi cũng hơi chu lên, dáng vẻ cùng thần sắc này khiến y trông nhỏ bé hơn so với bình thường rất nhiều

Thẩm Quan Lan quan sát y, không biết từ lúc nào đã nhấc một cái tay khác lên, chạm vào khóe mắt y.

Mí mắt Từ Yến Thanh run lên, đầu ngón tay Thẩm Quan Lan xẹt qua mi mắt y, mang theo một tia cảm giác tê dại. Y mới vừa ngủ không bao lâu, chính là lúc không dễ dàng tỉnh lại nhất, Thẩm Quan Lan thấy y không phản ứng, lại dọc theo lông mày của y đi xuống, ngón tay xẹt qua chóp mũi vểnh cao, nhẹ nhàng rơi xuống trên môi.

Đôi môi Từ Yến Thanh không tính là dày, thế nhưng môi châu lại rất đầy đặn, Thẩm Quan Lan chạm vào môi châu đang chu chu ra kia, trong đầu lại nhớ về những câu nói của Giang Phong đêm qua.

Tối hôm qua hắn vừa đến Giang gia liền tìm một góc uống rượu, bởi vì nghĩ đến Từ Yến Thanh, hắn không có ý định sẽ ở lại lâu. Giang Phong làm thọ tinh công (nhân vật chính của buổi sinh nhật), vây quanh bên người cậu ta đều là người với người, Thẩm Quan Lan cũng không tiện đến quấy rầy, chờ đến khi uống được khoảng nửa giờ sau khi hắn định trở về, Giang Phong mới phát hiện đêm nay hắn có điều không đúng.

Thẩm Quan Lan không biết Giang Phong chỉ cái gì, tâm tình của hắn đâu có tệ.

Giang Phong vừa đặt chén rượu xuống, liền tìm một căn phòng trống kéo Thẩm Quan Lan vào, hỏi hắn mấy ngày nay tại sao không ra khỏi cửa cũng chẳng bước ra khỏi cổng.

Thẩm Quan Lan không có ý định gạt cậu ta, liền nói ra chuyện chăm sóc Từ Yến Thanh.

Giang Phong nghe xong lôi hắn lại nói: “Thẩm Quan Lan cậu điên rồi à? Cậu có biết chính mình đang làm gì không?”

Thẩm Quan Lan giống như đang nhìn một kẻ ngu si mà nhìn cậu ta: “Làm cái gì? Làm chuyện mà một người bác sĩ nên làm chứ sao.”

“Không phải, nhà cậu không có hạ nhân à? Một thiếu gia ở trong phòng của mẹ nhỏ cận kề chăm sóc, có phải cậu không nghĩ tới hậu quả hay không?” Giang Phong dùng ánh mắt quan tâm đến kẻ thiểu năng trí tuệ mà nhìn Thẩm Quan Lan.

Thẩm Quan Lan bất mãn nói: “Cậu cũng không phải là không biết giới tính của anh ấy, bình thường chăm sóc cho anh ấy chỉ có một nha hoàn, lần này bị thương tổn ở trên mông, cậu lại bảo để nha hoàn chăm sóc cho anh ấy, nói thế mà nghe được sao?”

“Vậy cậu có thể tìm một gia đinh cơ mà, thực sự không được nữa thì tùy tiện thuê một thuốc công tới chăm sóc cũng được chứ sao.”

“Tự tôi làm sao mà không được? Khi còn ở nước ngoài tôi đều chăm sóc bệnh nhân như vậy. Huống hồ anh ấy và tôi đều là đàn ông, có gì để mà cấm kỵ?”

Thẩm Quan Lan không biết Giang Phong vì sao lại có phản ứng lớn như vậy, cậu ta nhìn hắn chằm chằm một hồi, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Quả thực, hai ngươi đều là đàn ông, nhưng có phải cậu đã quên mất anh ta là người cha cậu cưới về, là mẹ Tư của cậu hay không. Cậu kề cận chăm sóc vợ nhỏ của cha mình như thế vẫn còn già mồm cãi láo được sao?”

Giang Phong mặc dù giống như hắn đều từng đi du học, nhưng Giang gia so với nhà hắn còn phức tạp hơn, chỉ tính các mẹ nhỏ thôi trong nhà đã có sáu người, dường như mỗi ngày trong nhà đều có người cãi nhau, đấu qua đấu lại. Cho nên Giang Phong đối với những chuyện này so với Thẩm Quan Lan, nhạy cảm hơn cũng kiêng kỵ hơn nhiều lắm.

“Cậu là cây ngay không sợ chết đứng, nhưng cậu có nghĩ ngộ nhỡ tin tức bị truyền ra ngoài thì mẹ Tư của cậu phải làm sao bây giờ? Bây giờ là Dân quốc thật đấy, nhưng chúng ta đều biết bầu không khí của cái thời đại vẫn là phong kiến thôi, nước miếng cũng có thể dìm chết người, cậu cảm thấy vị trí kia của anh ta có thể gánh nổi bất kỳ lời nói bóng gió nào hay sao?”

Lời Giang Phong nói giống như một thùng nước đá, xối Thẩm Quan Lan ướt lạnh từ đầu đến chân, khiến ngọn lửa nhỏ mới dấy lên trong lòng hắn mấy ngày nay”roẹt” một tiếng liền tưới tắt.

Thẩm Quan Lan nhìn chằm chằm Giang Phong không chớp mắt, khoé miệng khẽ kéo lên đôi ba lần, nhưng một câu phản bác cũng không nói ra được.

Thẩm Quan Lan ảo não dựa vào trên cửa, hắn thật sự không nghĩ tới những điều này.

“Cậu bây giờ tỉnh ngộ còn chưa muộn, nghe tôi đi, trở về thì tìm gia đinh đến chăm sóc cho anh ta. Cậu

cũng đừng nên đến viện của anh ta nữa, cha cậu hai ngày nữa sẽ trở về, phải nhanh chóng tránh hiềm nghi mới được.”

Giang Phong nghĩ ra cách vỗ vào vai hắn nói, Thẩm Quan Lan trầm mặc hồi lâu, Giang Phong cho là hắn đã nghe lọt rồi, không nghĩ tới hắn lắc lắc đầu, nói một câu khiến Giang Phong phải ho khan: “Không được, tôi không thể để cho người khác chăm sóc anh ấy được.”

“Tại sao?” Giang Phong bị sặc bởi nước miếng của chính mình, mặt đỏ lên.

“Để người khác làm, anh ấy không phải liền bị người khác thấy hết cả sao? Như vậy sao được!” Thẩm Quan Lan cố chấp nói.

Giang Phong đấm ngực thuận khí, đang muốn mắng Thẩm Quan Lan trẻ con không dễ dạy, kết quả lại thấy được cái biểu tình bực mình của hắn. Nghĩ đến việc Thẩm Quan Lan mở miệng ngậm miệng đều là giọng điệu thiên vị Từ Yến Thanh, Giang Phong ngẩn cả người, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.

Cậu ta câu lấy cổ Thẩm Quan Lan qua, thấp giọng nói: “Tại sao cậu lại quan tâm việc anh ta có bị người khác nhìn thấy hết không như thế?”

Thẩm Quan Lan liếc mắt nhìn cậu ta một cái, giống như Giang Phong đang nói những lời dư thừa: “Anh ấy là người của cha tôi, làm sao có thể bị người khác thấy hết được?”

“Đúng vậy, cậu cũng biết anh ta là người của cha cậu. Vậy anh ta không thể bị người khác nhìn thấy hết nhưng cậu thì lại có thể sao? Thẩm Quan Lan, cậu đây là cái logic gì thế? Rốt cuộc có phải đầu óc cậu có vấn đề, hay là cậu thật sự…” Giang Phong nói tới chỗ này liền dừng lại, câu nói kế tiếp nghẹn ở yết hầu, cậu ta không dám nói.

Thẩm Quan Lan đẩy Giang Phong một cái: “Có chuyện gì thì nói thẳng, đừng có giống đám đàn bà nói chuyện nửa chừng xuân.”

Giang Phong nuốt ngụm nước miếng, quan sát vẻ mặt của hắn, phát hiện hắn thật sự không hiểu chuyện, đành phải nói: “Cậu không phải… nhìn trúng mẹ Tư của cậu rồi đấy chứ?”

x404dl

Nhìn dáng vẻ Từ Yến Thanh ngoan ngoãn nằm ngủ trong lòng mình, trong lòng Thẩm Quan Lan liền sinh ra cảm giác khác thường.

Tối hôm qua tâm tình của hắn thật sự rất tồi tệ, những lời Giang Phong nói khiến cho hắn rất lâu đều không thể bình tĩnh được, ngoại trừ dùng sức ở bên ngoài uống rượu, chứ căn bản không có cách nào để cho hắn bình tĩnh lại được.

Chỉ là uống rượu càng nhiều, hắn lại càng nhớ đến người trong nhà kia.

Giang Phong hỏi hắn có phải là đã nhìn trúng Từ Yến Thanh hay không.

Thẩm Quan Lan không hiểu điều gì là thích, càng không hiểu thế nào là yêu. Thẩm Quan Lan chỉ biết là trước khi Giang Phong nhắc nhở hắn, trong lòng hắn đã có một loại cảm giác kỳ quái.

Hắn yêu thích vây xung quanh Từ Yến Thanh, thích trêu chọc người mẹ Tư thường thích làm mặt nghiêm không phản ứng lại kia.

Hắn không thích Từ Yến Thanh ỷ lại người khác ngoài hắn ra, càng không thích để Ly Nhi vẫn luôn hầu hạ đến chăm sóc cho mẹ Tư.

Li Nhi rất cảm kích chuyện Thẩm Quan Lan đối tốt với mợ Tư, tuy nhiên nàng không chỉ một lần đã nói với hắn, Nhị thiếu gia điều này không hợp quy củ.

Hắn chính là ỷ vào thân phận Nhị thiếu gia của mình mới muốn làm sao thì làm vậy, hắn cũng có thể cảm giác được dục vọng chiếm hữu khó giải thích được của chính mình đối với Từ Yến Thanh. Chỉ là những điều đó, trước khi Giang Phong nói ra Thẩm Quan Lan đều không phát hiện ra có gì không ổn.

Người kia là mẹ Tư của hắn, hắn đối xử tốt với người đó, không phải là chuyện đương nhiên sao? Giang Phong nói không phải, hỏi hắn nếu như đổi thành một người khác, hắn còn bận tâm như vậy không? Hắn suy nghĩ một chút, dường như thật sự sẽ không như thế.

Cho nên, những hành động không hiểu vì sao lại thế gần đây của hắn đều là bởi vì thích Từ Yến Thanh sao?

Khi quan sát người ngủ say trong lòng, ánh mắt Thẩm Quan Lan liền trở nên phức tạp.

Từ Yến Thanh là người của cha hắn, tuy hắn biết cha hắn không thể, người này một khi đã gả vào thì cũng chẳng khác nào sẽ phải lẻ bóng đến chết, nhưng trên danh phận vẫn là mẹ Tư của hắn, điều này không có cách nào thay đổi được.

Tính tình Từ Yến Thanh vô cùng bảo thủ như vậy, làm sao có thể tiếp nhận tình cảm của hắn đây?

Thẩm Quan Lan nhắm chặt mắt lại, đầu óc so với lúc mới vừa tỉnh lại còn đau hơn. Hắn để trán mình chạm vào trán Từ Yến Thanh, cảm nhận hơi thở mềm mại của người kia. Rõ ràng đây là bầu không khí kiều diễm trong một buổi sáng sớm tốt đẹp, nhưng hắn lại không thể bốc đồng hưởng thụ giống như tối hôm qua được.

Hắn lẩm bẩm nói: “Mẹ Tư à, tôi nên làm thế nào với anh đây?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện