“Ngoan, đừng cử động, có thể anh bị sốt rồi.” Thẩm Quan Lan vừa dỗ y vừa gọi Ly Nhi ở bên ngoài cửa tiến vào.Ly Nhi thấy Từ Yến Thanh tỉnh rồi, còn chưa kịp hỏi han, đã bị Thẩm Quan Lan sai đi mang khăn mặt cùng một ít đá đến. Đợi đến  khi nàng mang đồ trở lại, liền nhìn thấy Thẩm Quan Lan đang cầm một ống tiêm thuỷ tinh có mũi tiêm bằng thép, dỗ dành người trên giường vẫn luôn đang ầm ĩ.

Ly Nhi chưa từng trông thấy bộ dáng này của Từ Yến Thanh bao giờ, nàng thấy y ôm chặt chiếc chăn rúc vào trong góc, đôi mắt tràn đầy nước mắt, sợ hãi nhìn Thẩm Quan Lan.

“Nhị thiếu gia! Cậu đây là?” Ly Nhi vội vàng tiến lên nói.

Thẩm Quan Lan thấy Ly Nhi đã trở lại, liền nhanh chóng bảo nàng giúp mình giữ chặt Từ Yến Thanh lại: “Anh ấy lên cơn sốt, tôi phải tiêm một mũi hạ sốt, như vậy sẽ nhanh hơn.”

Nghi Châu cũng có bệnh viện, Ly Nhi cũng đã từng thấy bác sỹ đến phủ khám bệnh cho các vị phu nhân và lão gia, vì vậy đối với ống tiêm nàng cũng không thấy xa lạ gì. Nàng nhanh nhẹn cởi giày ra rồi lên giường, cùng Thẩm Quan Lan mỗi người một bên giữ chặt lấy Từ Yến Thanh: “Mợ đừng sợ, tiêm một mũi là khoẻ lại thôi.”

Từ Yến Thanh đến bây giờ vẫn còn say, vì vậy mới không khống chế được hành động của chính mình. Y sợ hãi thứ nhọn hoắt kia đâm vào trong thân thể, làm sao cũng không chịu nằm yên.

Thẩm Quan Lan hết cách, chỉ đành giở chiêu như lúc trước hay dỗ các bạn nhỏ ra: “Yến Thanh, không phải mũi anh bị ngạt sao? Tiêm một mũi là hết khó chịu ngay thôi mà. Anh ngoan nằm xuống nào, tiêm xong rồi tôi sẽ lấy đồ ăn ngon cho anh nhé, có được không?”

Từ Yến Thanh nhíu mày lại, vẫn bám chặt lấy cái chăn như trước không chịu nhúc nhích. Ánh mắt tủi thân tựa như đang lên án Thẩm Quan Lan chính là một tên lừa gạt, dù có như thế nào cũng không chịu đồng ý.

Bàn tay cầm ống tiêm của Thẩm Quan Lan cũng sắp tê đến nơi rồi, nhưng vẫn không nỡ dùng sức cưỡng ép đè y xuống giường, cũng may Ly Nhi so với hắn càng có cách hơn.

Thẩm Quan Lan thấy Ly Nhi rỉ tai Từ Yến Thanh nói vài câu gì đó, rồi lại thấy y ngơ ngác nhìn nàng ấy, thế nào mà lại rất nhanh liền thuận theo, dù không tình không nguyện lắm nhưng vẫn nằm nhoài xuống giường, vùi mặt vào trong gối nằm im thin thít.

Ly Nhi vội ra hiệu cho Thẩm Quan Lan mau tiêm. Nhưng mà mũi này phải tiêm trên mông, Thẩm Quan Lan liền bảo nàng ấy quay mặt đi, Ly Nhi bèn quay mặt lại nhìn vào vách tường nhưng tay vẫn giữ chặt lấy Từ Yến Thanh.

Thẩm Quan Lan kéo quần của y xuống dưới mông, cũng không có tâm tư gì để nhìn hai miếng thịt mềm đó cả, chỉ nhanh chóng quệt qua một đường cồn sát trùng rồi tiêm lên.

Kỹ thuật tiêm của Thẩm Quan Lan vững vàng lại chuẩn xác, ở Đại học Y không ai có thể sánh bằng. Nhưng Từ Yến Thanh sợ đau, một mũi kia tiêm xuống lại muốn nhúc nhích.

May mà có Ly Nhi giữ chặt lấy vai của Từ Yến Thanh, Thẩm Quan Lan còn đè lên chân y, mãi đến tận khi chất lỏng trong ống tiêm chảy xuống hết mới buông y ra.

Từ Yến Thanh vẫn vùi mặt trong gối không chịu ngẩng lên, Thẩm Quan Lan cũng không miễn cưỡng y, kéo quần cho y lên xong lại bảo Ly Nhi dùng mấy cục đá bỏ vào trong khăn mặt chườm lên cổ cho y.

Trong mũi tiêm hạ sốt kia có cả thành phần thuốc an thần, Từ Yến Thanh vốn còn đang trong trạng thái uống say, vì vậy sau khi tiêm xong chưa được hai phút liền ngủ thiếp đi.

Thẩm Quan Lan lật Từ Yến Thanh lại, chườm đá lên trán và dưới nách cho y. Ly Nhi lùi xuống dưới giường, nhìn hắn bận rộn mà làm đâu ra đó, chẳng biết vì sao lại thấy yên tâm hơn một chút.

Trước đây khi Từ Yến Thanh bị bệnh chỉ có mình nàng chăm sóc, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân có hơi thừa thãi.

Ly Nhi vui vẻ nhìn, chờ Thẩm Quan Lan hết bận mới nói: “Nhị thiếu gia, không bằng cậu cứ về phòng trước đi. Sắp đến giờ dùng cơm tối rồi, tối nay lão gia trở về vì vậy nhất định tất cả mọi người phải cùng ăn với nhau. Nếu như bị phát hiện cậu đang ở chỗ mợ Tư thế này, e là không hay.”

Thẩm Quan Lan biết đến sự lo lắng của Ly Nhi, hắn liền bảo Tuyên Chỉ đang đứng ngoài cửa bước vào, dặn dò cậu ta đi về trước, nếu có người đến truyền lời thì phải kiếm cớ nói mình đang tắm, muộn một chút sẽ qua.

Sau khi Tuyên Chỉ đi rồi, Thẩm Quan Lan lại dặn dò Ly Nhi chịu khó thay đá chườm cho Từ Yến Thanh, nói không thể để đá tan thành nước rồi thấm ngược trở lại được. Bản thân hắn thì lại ngồi xuống bên cạnh bàn, tìm tìm kiếm kiếm lọ thuốc cảm trong đống chai lọ nằm trong hòm thuốc.

Lần này Thẩm Quan Lan trở về, phần lớn hành lý đều được vận chuyển bằng tàu thuỷ, trong đó bao gồm một ít thuốc quý và toàn bộ dụng cụ khám chữa bệnh. Đó là những thứ hắn đã mua sau khi tốt nghiệp với sự giới thiệu của thầy hướng dẫn, cũng bởi vì quy trình chữa bệnh trong nước lạc hậu, dụng cụ cho ngành Y không tiên tiến như ở nước ngoài. Thẩm Quan Lan hy vọng có thể áp dụng tất cả những kiến thức mình đã học được, mà không phải bị những điều kiện đó làm cản trở đến việc cứu người.

Hành lý Thẩm Quan Lan tự mang về chỉ có một ít thuốc thường dùng, vì vậy kê thuốc hồi lâu vẫn thiếu mất thuốc tiêu viêm.

Hắn liền dặn dò Ly Nhi chăm sóc Từ Yến Thanh cẩn thận, còn mình thì tự cầm ô đi ra ngoài, định bụng đến bệnh viện Nghi Châu lấy một ít thuốc.

Ly Nhi nhìn bầu trời vẫn đầy sấm sét như trước, bèn khuyên Thẩm Quan Lan ngày mai hẵng đi. Bệnh viện kia cách Thẩm phủ rất xa, dù có lái xe thì cả đi cả về cũng phải mất hai giờ đồng hồ.

Thẩm Quan Lan sợ không có thuốc tiêu viêm, ban đêm Từ Yến Thanh mà sốt thì không có cách nào hạ được, vì vậy hắn kiên trì muốn đi. Chỉ là hắn vừa đến cửa hỏi thì mới biết xe trong nhà đã bị mẹ hắn dùng rồi.

Không có ô tô, dựa vào xe kéo thời gian đi về càng lâu hơn. Thẩm Quan Lan đang vội thì lại trông thấy Thẩm Kim Linh che ô đi tới, nói: “Nhị ca sao huynh lại ở đây?”

Thẩm Quan Lan cũng thuận miệng hỏi cô ấy: “Sao muội cũng ra đây?”

“Muội để quên đồ ở nhà thờ, nên định trước khi ăn cơm tối thì qua đó lấy về.”

Thẩm Kim Linh sau khi tan học đều đến nhà thờ Thánh An ở gần đây làm từ thiện. Nhà thờ Thánh An mỗi ngày đều tiếp nhận những người dân nghèo khổ mắc bệnh bị xem thường, Thẩm Kim Linh không chỉ đích thân giúp bọn họ xử lý những vết thương nhỏ, mà còn thường xuyên quyên góp tiền bạc trợ giúp.

Thẩm Quan Lan nghe cô ấy nói muốn đến nhà thờ, bèn nghĩ ở đó chắc cũng có thuốc, vì vậy liền cùng em gái che ô đi đến nhà thờ ở phố bên.

Trời đã đổ mưa hơn hai giờ đồng hồ, những bức tranh quảng cáo dán trên tường sớm đã ướt đẫm. Trên đường gần như không có người qua lại, ngay cả những cửa tiệm dọc đường cũng đã sớm đóng cửa.

Thẩm Kim Linh đã biết nguyên nhân vì sao Thẩm Quan Lan muốn tìm thuốc tiêu viêm, quan sát nhị ca của mình cả một đường, nhưng đợi tới khi đến trước nhà thời mới gọi hắn lại hỏi:

“Nhị ca, sao huynh lại để ý đến mẹ Tư như vậy?”

Thẩm Quan Lan tâm tư không ở nơi này, khi bị hỏi như thế, một chút cũng không phản ứng kịp: “Gì cơ?”

Thẩm Kim Linh tiến lên hai bước đuổi kịp hắn, nói: “Lần này huynh trở về mới được bao lâu đâu, lại có thể vì mẹ Tư mà ở trước mặt mọi người làm mất mặt mũi mẹ Ba như thế? Tuy rằng muội cũng cảm thấy mẹ Ba người này rất có vấn đề, nhưng huynh…”

Thẩm Kim Linh tìm không được từ nào để diễn tả loại cảm giác kỳ quái này, cô ấy dừng một chút, tiếp tục nói: “Nhị ca, huynh trước đây không phải là kiểu người thích xen vào việc của người khác. Trước đây mẹ cùng mấy mẹ nhỏ có ầm ĩ ghê gớm đến đâu, huynh từ trước tới nay cũng đều mặc kệ.”

Thẩm Quan Lan bắt đầu lo lắng, chiếc ô trong mưa có hơi rung lên. Lúc này hắn mới nghĩ tới cô em gái này từ nhỏ chính là tâm tư nhạy cảm, đành phải che giấu nói: “Đó là trước đây, huynh đã học bốn năm Tây y, cách nghĩ cũng không còn giống như trước nữa.”

Thẩm Kim Linh lại nhìn hắn chằm chằm vài lần, không phát hiện ra điều gì bất thường, đành tán đồng nói: “Huynh quả thật đã thay đổi rồi, cách suy nghĩ so với trước đây trưởng thành hơn nhiều.”

Thẩm Quan Lan yên lặng thở phào một hơi, cùng cô ấy bước lên những bậc thang của nhà thờ Thánh An, lại nghe Thẩm Kim Linh nói: “Thật ra muội cũng không ủng tán đồng cách làm của các mẹ, nhưng chuyện này là do cha ngầm đồng ý, muội và Đại ca cho dù có cảm thấy quá đáng cũng không dám chống lại ý của cha.”

Thẩm Quan Lan dừng bước, hỏi: “Vì sao các mẹ ấy phải nhằm vào mẹ Tư như vậy? Có phải là trước đây đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Thẩm Kim Linh quay người lại nhìn Thẩm Quan Lan, sắc mặt bất đắc dĩ, nói: “Huynh cũng từng thấy tướng mạo của mẹ Tư rồi đấy, nên chắc cũng đoán được vì sao cha lại cưới anh ấy về. Muội có thể hiểu được sự ghen tỵ trong lòng các mẹ ấy, nhưng mẹ Tư cũng rất vô tội, anh ấy vốn cái gì cũng không làm nhưng cha lại cho anh ấy rất nhiều. Sự bất công của cha đã đẩy anh ấy đến vị trí mọi người không thể dung tha.”

“Nếu cha đã bất công như thế, vậy vì sao lại còn để cho người khác bắt nạt anh ấy?” Thẩm Quan Lan tiếp tục hỏi.

“Cái này muội không hiểu rõ lắm, mẹ cũng không nói với muội những điều này. Nhưng mỗi lần các mẹ ấy bắt nạt mẹ Tư, chỉ cần muội và Đại ca xen miệng vào liền bị mẹ răn dạy. Nhị ca, cho nên khi muội hỏi vì sao huynh lại để ý đến mẹ Tư như vậy, chính là vì sợ huynh làm quá lên sẽ chọc giận các mẹ ấy.” Thẩm Kim Linh than thở.

Thẩm Quan Lan không nói gì nữa, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về hướng nhà thờ lớn Thánh An phía trước.

Năm tầng kiến trúc kiểu Tây phương, trên đỉnh tháp là một cây thánh giá cực lớn, ở chính giữa có hình Chúa Giêxu bị giam cầm trói buộc bằng dây xích.

Đó là Thượng đế, Người đã dùng máu thịt cùng sinh mệnh của chính mình để cứu chuộc thế nhân. Giờ khắc này Thẩm Quan Lan đứng trong mưa gió, phía sau là mây đen cuồn cuộn cùng những tia sấm chớp thỉnh thoảng xẹt qua, trước mặt chính là cả thành phố.

Thẩm Quan Lan có thói quen hướng bệnh nhân hãy tin vào Thượng đế, tin rằng bệnh của bọn họ có thể được chữa khỏi. Đây là một loại sức mạnh tinh thần, là một điều không thể thiếu trong quá trình chữa bệnh. Nhưng chính hắn lại không có loại tín ngưỡng này.

Nhưng thời khắc này, khi hắn thấy Chúa Giêxu cao cao tại thượng kia, lại chợt sinh ra một loại kích động.

Nếu như tín ngưỡng thật sự có thể cứu rỗi Từ Yến Thanh, Thẩm Quan Lan hắn nguyện ý tin tưởng Chúa Giêxu một lần.

Nhưng chỉ dựa vào tín ngưỡng thật sự có thể trở thành hiện thực sao? Thẩm Quan Lan nở nụ cười tự giễu, để Thẩm Kim Linh dẫn hắn đi vào, lúc vào trong liền trông thấy cha xứ Helly của nhà thờ Thánh An.

Cha xứ Helly hơn bốn mươi tuổi, đến Nghi Châu truyền giáo đã được mấy năm. Thẩm Quan Lan trước khi đi du học không có cảm giác gì đối với giáo hội, dĩ nhiên là chưa từng gặp vị cha xứ này.

Cha xứ Helly thân thiện chào hỏi Thẩm Quan Lan, Thẩm Kim Linh liền nói chuyện vì sao hắn lại đến đây. Cha xứ Helly vui vẻ gật đầu, đi lấy thuốc tiêu viêm cho hắn, còn dặn dò nếu Thẩm Quan Lan có thời gian rỗi có thể năng đến nhà thờ một chút.

Thẩm Kim Linh lấy đồ của mình xong liền theo Thẩm Quan Lan cùng nhau trở về nhà, mới vừa về đến nơi đã thấy nha hoàn của Thẩm Kim Linh vội vội vàng vàng chạy tới, nói Đại thiếu gia đã trở về, lão gia nói người đông đủ rồi thì đi ăn cơm, lúc này chỉ còn chờ mỗi hai người bọn họ.

Thẩm Quan Lan nghe nha hoàn kia nói người đã đông đủ, liền hỏi một câu mợ Tư cũng cũng đến sao?

Nha hoàn kia lắc đầu nói: “Mợ Tư không đến ạ. Nghe nói là mợ ấy phát sốt, vốn mợ Cả kiên trì muốn gọi mợ ấy đến, nhưng lão phu nhân đã lên tiếng để cho mợ ấy nghỉ ngơi.”

Thẩm Quan Lan liền nói với Thẩm Kim Linh mình đi đưa thuốc trước đã, để cô ấy qua chỗ ăn cơm trước.

Sau khi bước vào trong phòng của Từ Yến Thanh, Thẩm Quan Lan liền bảo Ly Nhi rót nước ấm mang đến, rồi đến bên giường nâng Từ Yến Thanh dậy đút cho y uống hai viên thuốc tiêu viêm, sau đó lấy cặp nhiệt độ ra đo, thấy nhiệt độ quả thật đã giảm, lúc này mới yên tâm đi đến phòng ăn.

Bữa cơm này tất cả mọi người đều ăn rất thoải mái, chỉ có Thẩm Quan Lan là bị mất tập trung. Cũng may sự chú ý của mọi người đều đặt lên trên người Thẩm Chính Hoành cùng lão phu nhân, mọi người đang nói đến chuyện qua hai ngày nữa chính là đại thọ của bà, nên mời bạn bè thân thích cùng với những sắp xếp trong hôm đó như thế nào vân vân.

Không ai nhìn ra Thẩm Quan Lan có gì không đúng, nhưng sau khi ăn xong Thẩm Chính Hoành vẫn gọi hắn đến thư phòng nói chuyện một hồi.

Đợi đến lúc đi ra, Thẩm Quan Lan liếc nhìn đồng hồ đeo tay mới thấy cũng sắp mười một giờ rồi.

Hắn nhớ Từ Yến Thanh, liền tránh hạ nhân chạy tới Tây sương, mới vừa đẩy cửa ra đã trông thấy có người ngồi ở trên giường đang nôn.

Ly Nhi bưng cái ống nhổ đón lấy, vừa nhìn thấy Thẩm Quan Lan liền như thấy được cứu tinh, nói: “Nhị thiếu gia, cậu cuối cùng cũng đến rồi! Mợ ấy đã nôn mấy lần rồi, cậu xem có loại thuốc nào có thể ngừng nôn được không?”

Thẩm Quan Lan đang muốn tiến lên trước xem tình huống thế nào, kết quả người đang nôn kia khi nghe thấy lời Ly Nhi nói, sắc mặt cũng thay đổi, liền che miệng lại kéo rèm sang, quay lưng qua không chịu đối diện với hắn.

Bước chân Thẩm Quan Lan dừng lại, nghi hoặc nói: “Yến Thanh? Anh tỉnh rượu rồi sao?”

Từ Yến Thanh mắng: “Đi ra ngoài! Ai cho phép cậu vào đây!”

Thẩm Quan Lan ngẩn ra, còn chưa kịp mở miệng đã trông thấy Ly Nhi vội vàng nháy mắt, dùng khẩu hình nói: “Mợ ấy, đang, tức, giận!”

Thẩm Quan Lan như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, không biết chính mình vì sao lại đắc tội với Từ Yến Thanh. Ly Nhi đặt ống nhổ sạch sẽ cùng khăn mặt ở mạn giường, kéo Thẩm Quan Lan đi ra, chỉ là chân của hai người còn chưa kịp bước đến ngưỡng cửa, đã thấy Từ Yến Thanh “oẹ” một tiếng, xốc rèm lên cầm lấy ống nhổ.

Thẩm Quan Lan sao mà còn nhớ được chuyện y đang tức giận, vài bước đã vọt tới bên giường, hắn cũng không ngại bẩn bèn giúp Từ Yến Thanh nâng ống nhổ lên rồi giúp y thuận khí, còn bảo Ly Nhi nhanh chóng rót nước.

Từ Yến Thanh nôn ra lúc này chỉ còn dịch chua, y đẩy Thẩm Quan Lan ra mấy lần, người này vẫn không nhúc nhích còn dán vào mình. Từ Yến Thanh không đủ khí lực để tiếp tục đẩy, trước tiên đành phải nhận lấy cốc súc miệng, sau đó lại uống một cốc nước ấm.

Thẩm Quan Lan thấy y không nôn thêm nữa, liền để Ly Nhi mang mấy thứ đã bẩn kia đi, Từ Yến Thanh muốn hắn cũng cùng đi ra, nhưng hắn lại không có phản ứng gì, chỉ dặn dò Ly Nhi đóng kín cửa và trông ở bên ngoài.

Ly Nhi nghe lời làm theo, Từ Yến Thanh thấy Thẩm Quan Lan ngay cả nha hoàn của mình đều có thể sai khiến được, trong lòng lại càng giận. Y đang muốn dạy dỗ tên khốn kiếp này, lại thấy hắn chỉ ôm lấy bờ vai của chính mình, mu bàn tay áp lên trán kiểm tra nhiệt độ.

Từ Yến Thanh bị cảm giác buồn nôn khiến y tỉnh lại, đợi đến khi y nôn xong người cũng đã tỉnh táo hẳn, lúc này chỉ cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng, phần mông gần eo còn hơi ân ẩn đau.

Ly Nhi đã nói cho Từ Yến Thanh hay những chuyện sau khi y uống say, khi nghe thấy Thẩm Quan Lan cùng mình đơn độc ở trong phòng một lúc lâu, Từ Yến Thanh cố gắng nhớ lại một lúc, nhưng mà cái gì cũng đều không nhớ ra được. Sau đó Ly Nhi còn nói y bị lên cơn sốt, còn cả chuyện Thẩm Quan Lan đã tiêm cho y.

Nghe đến đó, mặt mũi của y không thể gắng làm bộ được nữa.

Thẩm Quan Lan sao có thể cởi… trước mặt Ly Nhi được. Cho dù Ly Nhi cứ luôn bảo đảm cái gì cũng không nhìn thấy thì Từ Yến Thanh vẫn vô cùng tức giận.

Trước mắt thấy hắn lại dán vào bản thân động tay động chân, Từ Yến Thanh đâu còn có thể quản được nhiều như vậy, dùng sức đẩy một cái liền đẩy Thẩm Quan Lan ra.

Thẩm Quan Lan không ngờ đến y bỗng nhiên lại dùng lực như vậy, tuy rằng không bị đẩy xuống dưới giường, thế nhưng lại bị đập vào thành giường.

Giường của Từ Yến Thanh làm bằng gỗ tử đàn, thành giường cũng bằng gỗ thật, khi Thẩm Quan Lan bị đập vào, gáy bị đụng vào góc cạnh của thành giường, đau đến mức hắn phải nhăn mày lại, xuýt xoa kêu “shh” một tiếng.

Từ Yến Thanh cũng không ngờ đến hắn sẽ bị thương, y vội vàng đến độ muốn vươn tay ra xem hắn thế nào rồi, nhưng cái tay kia đưa đến nửa đường thì ngừng lại.

Nhìn thấy bộ dáng xoắn xuýt kia của y, trong lòng Thẩm Quan Lan vừa bực mình vừa buồn cười, dứt khoát ôm lấy gáy nằm nhoài xuống giường, kêu “đau” thảm thiết.

Từ Yến Thanh bị kỹ năng diễn xuất chân thực của Thẩm Quan Lan doạ sợ, do dự trong chốc lát, vẫn là tiến lại gần vỗ vỗ vào người hắn, bất an nói: “Nhị thiếu gia, cậu không sao chứ?”

Thẩm Quan Lan chính là đang chờ y như thế này, hắn liền bày ra dáng vẻ tủi thân lên án Từ Yến Thanh: “Mẹ Tư, tôi không biết làm thế nào mà lại đắc tội với anh. Nhưng chỉ là tôi lo lắng đến sức khoẻ của anh, sợ cơn sốt của anh còn chưa hạ mà thôi. Sao anh có thể cam lòng dùng lực lớn đẩy tôi như vậy? Đau đến mức trước mắt tôi cứ xoay mòng mòng rồi!”

Từ Yến Thanh vội vàng xin lỗi: “Tôi không ngờ… Tôi… xin lỗi, Nhị thiếu gia. Thế này đi, cậu bỏ tay ra, tôi giúp cậu xem một chút nhé?”

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Quan Lan = Thẩm. Diễn sâu. Quan Lan
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện