Thẩm Quan Lan đi vào, cuối cùng cũng nhìn thấy được người nằm trên giường bệnh.
Hôm đó mới liếc thấy qua một chút, nên hắn vẫn chưa nhìn thấy rõ dáng dấp của Du Thiên Lâm. Hôm nay nhìn lại thì cảm thấy ngũ quan người này sắc nét, sống mũi thẳng tắp, dưới mày kiếm là đôi mắt sáng rõ có thần thái, mặc dù mặc bộ đồ bệnh nhân màu trắng cũng không có mảy may cảm giác yếu ớt nào.
Thẩm Quan Lan chưa từng qua lại với người của Chính phủ, huống hồ người này còn là đối tượng của đại ca hắn, trong lòng có chút không đoán được. Hắn đang ngẫm nghĩ xem nên mở lời thế nào cho thích hợp thì Du Thiên Lâm đã đưa tay ra trước, cười nói: “Nghe Vân Thâm nhắc đến cậu nhiều lần, cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt.”
Bàn tay người này cùng với đôi bàn tay học Y của Thẩm Nhị thiếu bất đồng, Du Thiên Lâm luyện bắn súng quanh năm, trong lòng bàn tay đều là những vết chai mỏng. Nhìn bề ngoài người này không lớn hơn hắn bao nhiêu, thế mà lại một lần nữa gọi ra cái tên trước đây của Thẩm Tế Nhật, Thẩm Quan Lan không khỏi nghi ngờ, nói: “Mạo muội hỏi một câu, không biết anh với đại ca tôi đã quen biết nhau bao lâu rồi?”
Du Thiên Lâm dựa vào trên gối, bên khóe miệng là ý cười ung dung không vội vã: “Tôi và anh ấy quen biết nhau đã mười mấy năm rồi.”
Thẩm Quan Lan ngạc nhiên: “Đã lâu như vậy rồi sao? Tại sao hai người lại biết nhau? Sao tôi chưa từng nghe thấy huynh ấy nhắc đến anh bao giờ?”
Du Thiên Lâm đang muốn trả lời thì nghe thấy Thẩm Tế Nhật ở phía sau nói: “Quan Lan, đệ đi ra đây, huynh có lời muốn nói với đệ.”
Thẩm Tế Nhật rõ ràng không muốn hai người bọn họ tiếp xúc nhiều, Du Thiên Lâm cũng không ngăn cản còn sảng khoái làm thủ thế xin cứ tự nhiên. Thẩm Quan Lan đành phải đi ra ngoài cùng với đại ca mình, lúc đi đến cửa sổ cuối hành lang, anh nghiêm mặt lại nhìn hắn: “Tại sao lại theo dõi huynh?”
“Không phải đệ muốn đi theo huynh đâu, đệ đến cửa hàng tìm huynh có chuyện bàn bạc nhưng kết quả là lại nhìn thấy huynh đang ở chợ.” Thẩm Quan Lan giải thích.
Thẩm Tế Nhật nghẹn lời, những điều muốn trách cứ cũng không nói ra được. Anh liếc nhìn phòng bệnh cách đó không xa, thấp giọng nói: “Thân phận của người đó nhạy cảm, đệ đừng lên đó nữa.”
“Đại ca, phải chăng huynh có nhược điểm gì nằm trong tay anh ta không? Anh ta nói hai người đã quen biết nhau mười mấy năm, nhưng sao đệ chưa nghe huynh nhắc đến mình có một người bạn như thế này bao giờ?” Thẩm Quan Lan cảm thấy sự việc này có gì đó khó giải thích, nếu như nói Du Thiên Lâm cùng Thẩm Tế Nhật là kiểu quan hệ đó, vậy đột nhiên bị bản thân bắt gặp theo lý mà nói Du Thiên Lâm hẳn là nên có hơi lúng túng mới đúng chứ. Nhưng gương mặt của tên kia lại cực kỳ bình tĩnh cùng thong dong, ngược lại chính hắn mới cảm thấy không được tự nhiên.
Đương nhiên, sắc mặt của Thẩm Tế Nhật cũng không tốt.
Thẩm Quan Lan hiểu rất rõ Thẩm Tế Nhật. Đại ca của hắn là một vị tiên sinh tốt bụng nổi tiếng, không chỉ tính cách hiền lành mà còn dễ dàng tin tưởng người khác, thời điểm mới tiếp nhận việc làm ăn của Thẩm gia cũng đã chịu không ít thiệt thòi. Trước mắt xem ra, nói không chừng anh đã bị Du Thiên Lâm nắm phải nhược điểm gì đó nên mới buộc phải thỏa hiệp như vậy. Bằng không dựa vào thái độ năm đó của đại ca hắn với vị hôn thê kia, làm sao lại có thể thích đàn ông được? Thẩm Quan Lan đang tự tưởng tượng ra cảnh đại ca hắn bị thế lực Chính phủ hung ác cưỡng ép, càng nghĩ càng cảm thấy chân tướng chính là như vậy. Mãi đến tận khi giọng nói của Thẩm Tế Nhật vang lên: “Đệ đừng nghĩ nhiều, việc của huynh, đệ đừng nhúng tay vào, đi xuống dưới thăm cha đi.”
Thẩm Tế Nhật không muốn nhiều lời, mà Thẩm Quan Lan lại không có dễ dàng qua quýt như vậy được: “Đại ca! Vốn đệ còn nghĩ có huynh ở đây mẹ sẽ không có cách nào thật sự cưỡng ép đệ được, nhưng hôm nay chính huynh cũng như thế, vậy chúng ta không phải nên nghĩ cách xem đối phó thế nào sao? Huynh cứ trốn tránh như thế thì có thể giải quyết được vấn đề gì?”
Lời của Thẩm Quan Lan giống như ánh mặt trời chói chang bên ngoài cửa sổ, chiếu vào gương mặt của Thẩm Tế Nhật đến trắng bệch, trong đôi mắt kia là sự giãy dụa không có nơi nào ẩn giấu.
Thấy đại ca mình không chịu mở lời, Thẩm Quan Lan chỉ có thể chọn câu hỏi mấu chốt nhất: “Huynh phải trả lời một câu hỏi của đệ, huynh với anh ta có phải là thật không?”
Thẩm Tế Nhật vẫn không trả lời, ánh mắt anh nhìn về phương xa.
Tháng Tám là tháng nóng nhất trong năm, không những oi bức đến mức khiến mặt đất giống như muốn bỏng rát, mà giữa cả những dãy núi xa xăm kia cũng có thể thấy được những luồng hơi nóng bốc lên. Ống tay áo của Thẩm Tế Nhật kéo đến khuỷu tay, bên trong lòng cánh tay vẫn mơ hồ nhìn thấy một vết sẹo. Đó là vết thương hai năm trước trong một lần anh ra ngoài bàn chuyện làm ăn bị sơn phỉ đến cướp bóc để lại, lúc đó chảy rất nhiều máu thiếu chút nữa còn chết trên đường.
Anh nhẹ vỗ vào vết thương không bằng phẳng kia, tâm tư cũng trôi về khi ấy. Thẩm Quan Lan không biết đại ca mình đang nghĩ gì, lại giục thêm một lần mới thấy anh rũ mi mắt xuống, cười tự giễu nói: “Huynh cũng không biết.”
“Cái gì gọi là huynh cũng…”
“Được rồi!” Thẩm Tế Nhật cắt ngang lời hắn còn chưa nói hết: “Đệ không cần phải lo lắng chuyện nối dõi tông đường đâu, chỉ cần đệ làm theo lời huynh đã nói, đừng làm tổn thương đến người nhà là được, chuyện của đệ và mẹ Tư, huynh sẽ giúp đến cùng cũng sẽ không để cha mẹ làm khó dễ hai người.”
“Nếu đệ đi rồi thì sao? Chẳng lẽ huynh sẽ phải kết hôn ư?” Thẩm Quan Lan nghe thấy được trong những lời nói kia có ý tứ ẩn giấu, cả kinh nói.
Thẩm Tế Nhật thật sự không muốn cùng hắn tiếp tục bàn luận chuyện này, liền cứng rắn đuổi Thẩm Quan Lan đi xuống. Hắn đi được mấy bước mới nhớ đến mục đích đến đây của mình, Thẩm Tế Nhật nghe xong, cũng cảm thấy chuyện của Thôi Mạn Linh mà bị kéo dài cũng không tốt nên đã đồng ý sẽ giúp Thẩm Quan Lan thuyết phục mẹ của hai người.
Hai huynh đệ dọc theo cầu thang đi xuống tầng ba, đến phòng bệnh của Thẩm Chính Hoành. Không biết có phải vì thuốc của bệnh viện có tác dụng hay không, khí sắc hôm nay của ông ta so với hôm qua đã tốt hơn rất nhiều, còn có thể ngồi dậy.
Thẩm Quan Lan vào được không bâo lâu đã bị Thẩm Tế Nhật sai đi mua đồ ăn, hắn biết đây là đại ca mình đang muốn nói chuyện riêng với mẹ nên liền đi thẳng ra ngoài. Chỉ là mới vừa rẽ ra lối cầu thang liền bị người chặn lại.
Hắn liếc nhìn đối phương một cái, nhận ra đó là người trẻ tuổi vừa mới quát mình bên ngoài cửa phòng bệnh của Du Thiên Lâm.
Giọng nói của người kia đã nhẹ nhàng hơn: “Thẩm Nhị thiếu gia, Trưởng ty của chúng tôi mời cậu lên sân thượng nói chuyện.”
Thẩm Quan Lan không có phản ứng gì mà nhìn đối phương: “Anh ta muốn nói gì?”
Sắc mặt của người kia không chút thay đổi, nói: “Việc có liên quan đến Thẩm tiên sinh, nếu cậu muốn biết xin mời đi lên đó.”
Thẩm Quan Lan đành phải cùng đi lên sân thượng với người kia. Ban công rộng lớn ở nơi này không có ai khác, Du Thiên Lâm quay lưng về phía cửa đứng dưới mái hiên trú mưa, đang phóng mắt nhìn phong cảnh xa xôi. Người trẻ tuổi dẫn đường đi tới cửa thì dừng lại, ra hiệu cho hắn đi vào. Thẩm Quan Lan liền đi tới bên cạnh Du Thiên Lâm, đến gần rồi mới nhận ra cái tên này lại đang hút thuốc.
Chiều cao của hai người không chênh lệch nhiều lắm, thể trạng của Du Thiên Lâm so với Thẩm Quan Lan còn tráng kiện hơn một chút. Hắn học Y thấy người bị thương đến như vậy mà vẫn không xem là chuyện gì to tát, không kiềm được bèn lên tiếng nhắc nhở.
Du Thiên Lâm dập điếu thuốc kia xuống nền đất, quay người lại quan sát hắn: “Cậu và anh trai mình thật sự không giống nhau một chút nào.”
Người kia giữ thái độ như đang nói chuyện phiếm, không có khí thế tự cao tự đại, Thẩm Quan Lan cũng không lãng phí thời gian: “Quả thật là không giống, đại cả của tôi tính tình tốt bụng, dễ bị lừa gạt.”
Du Thiên Lâm buồn cười nói: “Cậu cảm thấy tôi đang lừa anh ấy sao?”
Thẩm Quan Lan nhìn thẳng vào người kia, cũng không phủ nhận.
Du Thiên Lâm tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng trong tay đã có thực quyền cùng vị trí, bình thường cơ bản sẽ không có ai nhìn hắn chằm chằm như vậy. Du Thiên Lâm nhất thời cảm thấy thú vị, cũng sừng sộ lên nói: “Vân Thâm cũng nói chuyện của cậu cho tôi biết rồi. Lá gan của Thẩm Nhị thiếu đúng là không nhỏ, người của cha mình mà cũng dám động vào, cậu không sợ việc này mà bị lộ ra sẽ hại chết mẹ Tư của cậu sao?”
Thẩm Quan Lan không nổi giận vì những lời hắn nói này, trái lại còn châm chọc thêm: “Lá gan của Du trưởng ty cũng đâu có nhỏ, rõ ràng là quân nhân mà còn dám dây dưa với đại ca tôi, cũng không sợ sự việc mà bị lộ ra thì tiền đồ của bản thân sẽ bị hủy đi hay sao?”
Du Thiên Lâm nhíu mày, giữa mặt mày sắc bén không có gì là lo sợ: “Có cái gì mà phải sợ, tôi còn ước gì ngay bây giờ được mang sính lễ đến nhà cậu cầu hôn đây này.”
Thẩm Quan Lan không ngờ cái tên nhìn thì khôn khéo này, khi nói chuyện lại thẳng thắn như vậy, vì vậy ấn tượng đối với Du Thiên Lâm cũng trở nên tốt hơn. Hắn thử dò xét: “Anh thật sự muốn đến nhà tôi cầu hôn sao? Anh nghiêm túc đối với đại ca của tôi?”
Du Thiên Lâm gọi hắn đến chính là vì muốn kết giao bạn bè, bây giờ thẳng thắn với nhau hết rồi nên càng không vòng vèo: “Tôi đã nghĩ từ lâu rồi, là do anh trai cậu không đồng ý, anh ấy nói là đợi cậu về rồi mới tính. Không ngờ rằng khi cậu trở về lại gây ra chuyện như vậy, bây giờ anh ấy vì thành toàn cho cậu mà muốn cắt đứt với tôi, cậu nói xem phải làm sao bây giờ?”
Hôm đó mới liếc thấy qua một chút, nên hắn vẫn chưa nhìn thấy rõ dáng dấp của Du Thiên Lâm. Hôm nay nhìn lại thì cảm thấy ngũ quan người này sắc nét, sống mũi thẳng tắp, dưới mày kiếm là đôi mắt sáng rõ có thần thái, mặc dù mặc bộ đồ bệnh nhân màu trắng cũng không có mảy may cảm giác yếu ớt nào.
Thẩm Quan Lan chưa từng qua lại với người của Chính phủ, huống hồ người này còn là đối tượng của đại ca hắn, trong lòng có chút không đoán được. Hắn đang ngẫm nghĩ xem nên mở lời thế nào cho thích hợp thì Du Thiên Lâm đã đưa tay ra trước, cười nói: “Nghe Vân Thâm nhắc đến cậu nhiều lần, cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt.”
Bàn tay người này cùng với đôi bàn tay học Y của Thẩm Nhị thiếu bất đồng, Du Thiên Lâm luyện bắn súng quanh năm, trong lòng bàn tay đều là những vết chai mỏng. Nhìn bề ngoài người này không lớn hơn hắn bao nhiêu, thế mà lại một lần nữa gọi ra cái tên trước đây của Thẩm Tế Nhật, Thẩm Quan Lan không khỏi nghi ngờ, nói: “Mạo muội hỏi một câu, không biết anh với đại ca tôi đã quen biết nhau bao lâu rồi?”
Du Thiên Lâm dựa vào trên gối, bên khóe miệng là ý cười ung dung không vội vã: “Tôi và anh ấy quen biết nhau đã mười mấy năm rồi.”
Thẩm Quan Lan ngạc nhiên: “Đã lâu như vậy rồi sao? Tại sao hai người lại biết nhau? Sao tôi chưa từng nghe thấy huynh ấy nhắc đến anh bao giờ?”
Du Thiên Lâm đang muốn trả lời thì nghe thấy Thẩm Tế Nhật ở phía sau nói: “Quan Lan, đệ đi ra đây, huynh có lời muốn nói với đệ.”
Thẩm Tế Nhật rõ ràng không muốn hai người bọn họ tiếp xúc nhiều, Du Thiên Lâm cũng không ngăn cản còn sảng khoái làm thủ thế xin cứ tự nhiên. Thẩm Quan Lan đành phải đi ra ngoài cùng với đại ca mình, lúc đi đến cửa sổ cuối hành lang, anh nghiêm mặt lại nhìn hắn: “Tại sao lại theo dõi huynh?”
“Không phải đệ muốn đi theo huynh đâu, đệ đến cửa hàng tìm huynh có chuyện bàn bạc nhưng kết quả là lại nhìn thấy huynh đang ở chợ.” Thẩm Quan Lan giải thích.
Thẩm Tế Nhật nghẹn lời, những điều muốn trách cứ cũng không nói ra được. Anh liếc nhìn phòng bệnh cách đó không xa, thấp giọng nói: “Thân phận của người đó nhạy cảm, đệ đừng lên đó nữa.”
“Đại ca, phải chăng huynh có nhược điểm gì nằm trong tay anh ta không? Anh ta nói hai người đã quen biết nhau mười mấy năm, nhưng sao đệ chưa nghe huynh nhắc đến mình có một người bạn như thế này bao giờ?” Thẩm Quan Lan cảm thấy sự việc này có gì đó khó giải thích, nếu như nói Du Thiên Lâm cùng Thẩm Tế Nhật là kiểu quan hệ đó, vậy đột nhiên bị bản thân bắt gặp theo lý mà nói Du Thiên Lâm hẳn là nên có hơi lúng túng mới đúng chứ. Nhưng gương mặt của tên kia lại cực kỳ bình tĩnh cùng thong dong, ngược lại chính hắn mới cảm thấy không được tự nhiên.
Đương nhiên, sắc mặt của Thẩm Tế Nhật cũng không tốt.
Thẩm Quan Lan hiểu rất rõ Thẩm Tế Nhật. Đại ca của hắn là một vị tiên sinh tốt bụng nổi tiếng, không chỉ tính cách hiền lành mà còn dễ dàng tin tưởng người khác, thời điểm mới tiếp nhận việc làm ăn của Thẩm gia cũng đã chịu không ít thiệt thòi. Trước mắt xem ra, nói không chừng anh đã bị Du Thiên Lâm nắm phải nhược điểm gì đó nên mới buộc phải thỏa hiệp như vậy. Bằng không dựa vào thái độ năm đó của đại ca hắn với vị hôn thê kia, làm sao lại có thể thích đàn ông được? Thẩm Quan Lan đang tự tưởng tượng ra cảnh đại ca hắn bị thế lực Chính phủ hung ác cưỡng ép, càng nghĩ càng cảm thấy chân tướng chính là như vậy. Mãi đến tận khi giọng nói của Thẩm Tế Nhật vang lên: “Đệ đừng nghĩ nhiều, việc của huynh, đệ đừng nhúng tay vào, đi xuống dưới thăm cha đi.”
Thẩm Tế Nhật không muốn nhiều lời, mà Thẩm Quan Lan lại không có dễ dàng qua quýt như vậy được: “Đại ca! Vốn đệ còn nghĩ có huynh ở đây mẹ sẽ không có cách nào thật sự cưỡng ép đệ được, nhưng hôm nay chính huynh cũng như thế, vậy chúng ta không phải nên nghĩ cách xem đối phó thế nào sao? Huynh cứ trốn tránh như thế thì có thể giải quyết được vấn đề gì?”
Lời của Thẩm Quan Lan giống như ánh mặt trời chói chang bên ngoài cửa sổ, chiếu vào gương mặt của Thẩm Tế Nhật đến trắng bệch, trong đôi mắt kia là sự giãy dụa không có nơi nào ẩn giấu.
Thấy đại ca mình không chịu mở lời, Thẩm Quan Lan chỉ có thể chọn câu hỏi mấu chốt nhất: “Huynh phải trả lời một câu hỏi của đệ, huynh với anh ta có phải là thật không?”
Thẩm Tế Nhật vẫn không trả lời, ánh mắt anh nhìn về phương xa.
Tháng Tám là tháng nóng nhất trong năm, không những oi bức đến mức khiến mặt đất giống như muốn bỏng rát, mà giữa cả những dãy núi xa xăm kia cũng có thể thấy được những luồng hơi nóng bốc lên. Ống tay áo của Thẩm Tế Nhật kéo đến khuỷu tay, bên trong lòng cánh tay vẫn mơ hồ nhìn thấy một vết sẹo. Đó là vết thương hai năm trước trong một lần anh ra ngoài bàn chuyện làm ăn bị sơn phỉ đến cướp bóc để lại, lúc đó chảy rất nhiều máu thiếu chút nữa còn chết trên đường.
Anh nhẹ vỗ vào vết thương không bằng phẳng kia, tâm tư cũng trôi về khi ấy. Thẩm Quan Lan không biết đại ca mình đang nghĩ gì, lại giục thêm một lần mới thấy anh rũ mi mắt xuống, cười tự giễu nói: “Huynh cũng không biết.”
“Cái gì gọi là huynh cũng…”
“Được rồi!” Thẩm Tế Nhật cắt ngang lời hắn còn chưa nói hết: “Đệ không cần phải lo lắng chuyện nối dõi tông đường đâu, chỉ cần đệ làm theo lời huynh đã nói, đừng làm tổn thương đến người nhà là được, chuyện của đệ và mẹ Tư, huynh sẽ giúp đến cùng cũng sẽ không để cha mẹ làm khó dễ hai người.”
“Nếu đệ đi rồi thì sao? Chẳng lẽ huynh sẽ phải kết hôn ư?” Thẩm Quan Lan nghe thấy được trong những lời nói kia có ý tứ ẩn giấu, cả kinh nói.
Thẩm Tế Nhật thật sự không muốn cùng hắn tiếp tục bàn luận chuyện này, liền cứng rắn đuổi Thẩm Quan Lan đi xuống. Hắn đi được mấy bước mới nhớ đến mục đích đến đây của mình, Thẩm Tế Nhật nghe xong, cũng cảm thấy chuyện của Thôi Mạn Linh mà bị kéo dài cũng không tốt nên đã đồng ý sẽ giúp Thẩm Quan Lan thuyết phục mẹ của hai người.
Hai huynh đệ dọc theo cầu thang đi xuống tầng ba, đến phòng bệnh của Thẩm Chính Hoành. Không biết có phải vì thuốc của bệnh viện có tác dụng hay không, khí sắc hôm nay của ông ta so với hôm qua đã tốt hơn rất nhiều, còn có thể ngồi dậy.
Thẩm Quan Lan vào được không bâo lâu đã bị Thẩm Tế Nhật sai đi mua đồ ăn, hắn biết đây là đại ca mình đang muốn nói chuyện riêng với mẹ nên liền đi thẳng ra ngoài. Chỉ là mới vừa rẽ ra lối cầu thang liền bị người chặn lại.
Hắn liếc nhìn đối phương một cái, nhận ra đó là người trẻ tuổi vừa mới quát mình bên ngoài cửa phòng bệnh của Du Thiên Lâm.
Giọng nói của người kia đã nhẹ nhàng hơn: “Thẩm Nhị thiếu gia, Trưởng ty của chúng tôi mời cậu lên sân thượng nói chuyện.”
Thẩm Quan Lan không có phản ứng gì mà nhìn đối phương: “Anh ta muốn nói gì?”
Sắc mặt của người kia không chút thay đổi, nói: “Việc có liên quan đến Thẩm tiên sinh, nếu cậu muốn biết xin mời đi lên đó.”
Thẩm Quan Lan đành phải cùng đi lên sân thượng với người kia. Ban công rộng lớn ở nơi này không có ai khác, Du Thiên Lâm quay lưng về phía cửa đứng dưới mái hiên trú mưa, đang phóng mắt nhìn phong cảnh xa xôi. Người trẻ tuổi dẫn đường đi tới cửa thì dừng lại, ra hiệu cho hắn đi vào. Thẩm Quan Lan liền đi tới bên cạnh Du Thiên Lâm, đến gần rồi mới nhận ra cái tên này lại đang hút thuốc.
Chiều cao của hai người không chênh lệch nhiều lắm, thể trạng của Du Thiên Lâm so với Thẩm Quan Lan còn tráng kiện hơn một chút. Hắn học Y thấy người bị thương đến như vậy mà vẫn không xem là chuyện gì to tát, không kiềm được bèn lên tiếng nhắc nhở.
Du Thiên Lâm dập điếu thuốc kia xuống nền đất, quay người lại quan sát hắn: “Cậu và anh trai mình thật sự không giống nhau một chút nào.”
Người kia giữ thái độ như đang nói chuyện phiếm, không có khí thế tự cao tự đại, Thẩm Quan Lan cũng không lãng phí thời gian: “Quả thật là không giống, đại cả của tôi tính tình tốt bụng, dễ bị lừa gạt.”
Du Thiên Lâm buồn cười nói: “Cậu cảm thấy tôi đang lừa anh ấy sao?”
Thẩm Quan Lan nhìn thẳng vào người kia, cũng không phủ nhận.
Du Thiên Lâm tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng trong tay đã có thực quyền cùng vị trí, bình thường cơ bản sẽ không có ai nhìn hắn chằm chằm như vậy. Du Thiên Lâm nhất thời cảm thấy thú vị, cũng sừng sộ lên nói: “Vân Thâm cũng nói chuyện của cậu cho tôi biết rồi. Lá gan của Thẩm Nhị thiếu đúng là không nhỏ, người của cha mình mà cũng dám động vào, cậu không sợ việc này mà bị lộ ra sẽ hại chết mẹ Tư của cậu sao?”
Thẩm Quan Lan không nổi giận vì những lời hắn nói này, trái lại còn châm chọc thêm: “Lá gan của Du trưởng ty cũng đâu có nhỏ, rõ ràng là quân nhân mà còn dám dây dưa với đại ca tôi, cũng không sợ sự việc mà bị lộ ra thì tiền đồ của bản thân sẽ bị hủy đi hay sao?”
Du Thiên Lâm nhíu mày, giữa mặt mày sắc bén không có gì là lo sợ: “Có cái gì mà phải sợ, tôi còn ước gì ngay bây giờ được mang sính lễ đến nhà cậu cầu hôn đây này.”
Thẩm Quan Lan không ngờ cái tên nhìn thì khôn khéo này, khi nói chuyện lại thẳng thắn như vậy, vì vậy ấn tượng đối với Du Thiên Lâm cũng trở nên tốt hơn. Hắn thử dò xét: “Anh thật sự muốn đến nhà tôi cầu hôn sao? Anh nghiêm túc đối với đại ca của tôi?”
Du Thiên Lâm gọi hắn đến chính là vì muốn kết giao bạn bè, bây giờ thẳng thắn với nhau hết rồi nên càng không vòng vèo: “Tôi đã nghĩ từ lâu rồi, là do anh trai cậu không đồng ý, anh ấy nói là đợi cậu về rồi mới tính. Không ngờ rằng khi cậu trở về lại gây ra chuyện như vậy, bây giờ anh ấy vì thành toàn cho cậu mà muốn cắt đứt với tôi, cậu nói xem phải làm sao bây giờ?”
Danh sách chương