Vì động tĩnh của sự việc lần này quá lớn, nên còn làm kinh động đến cả lão phu nhân vẫn luôn tĩnh dưỡng ở Nam viện.
Giang Phong cùng Từ Lạc Ninh mới chỉ vừa rời khỏi, Thẩm Kim Linh đã đỡ lão phu nhân đến Tây sương.
Dưới hạ thân của Từ Yến Thanh không mặc gì, Thẩm Quan Lan phải lấy ra một chiếc chăn lụa rất nhẹ phủ lên cho y, còn buông rèm hai bên xuống. Lão phu nhân đi đến bên cạnh chiếc giường, cách tấm rèm thưa liếc nhìn Từ Yến Thanh đang ngủ mê man ở bên trong, nước mắt bà không kiềm được mà rơi xuống.
“Tại sao lại thành ra như vậy… Hồ đồ, Tú Dung quá hồ đồ rồi! Đứa nhỏ Yến Thanh này ngoan như thế, sao có thể làm ra loại chuyện đó được!” Lão phu nhân tức giận đến nỗi thất bảo phật châu (*) trong tay cũng rơi xuống đất, khóe mắt nhăn nheo đượm nước. Thẩm Kim Linh sợ thân thể lão phu nhân không chịu nổi, liền khuyên nhủ bà ngồi xuống cạnh chiếc bàn.
(*)= Trong Phật giáo, chuỗi tràng hạt niệm Phật được chế thành từ “thất bảo” bao gồm: vàng, bạc, bưu ly, pha lê, xà cừ,mã não và xích châu là tôn quý nhất.
Tú Dung là khuê danh của mợ Cả, nghĩ đến trong cái nhà này vẫn còn có người chịu tin tưởng Từ Yến Thanh, Thẩm Quan Lan cũng không đè nén được nỗi xót xa trong lòng mình. Hắn ngồi xổm xuống trước mặt bà nội, đằng sau mắt kính là đôi mắt ngập tràn cảm xúc bi phẫn: “Bà ơi, mẹ Tư khổ quá, tuyệt đối không thể cho qua như vậy được.”
Lão phu nhân vuốt ve khuôn mặt của Thẩm Quan Lan, nức nở nói: “Bà nội biết, đều là do nha đầu Thôi gia đó gây ra chuyện khiến cha con tức giận quá mà phải nhập viện, chuyện này không thể cứ thế kết thúc được.
Bà đã bảo Kim Linh viết một bức thư, nói rõ ràng nhưng sự tình đã phát sinh ngày hôm qua. Bây giờ nha đầu của Thôi gia cũng đang thu dọn hành lý, đợi xong xuôi sẽ lập tức đuổi nó về Thôi gia đồng thời cũng gửi bức thư kia đi.” Lão phu nhân nói.
“Chỉ như vậy thôi sao?” Thẩm Quan Lan vội la lên.
Lão phu nhân thở dài: “Thôi gia dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của mẹ con, bà nội không tiện can thiệp. Nhưng nha đầu Thôi gia đã làm nhiều chuyện ác như vậy, còn khiến cha con tức giận đến mức như thế, mẹ con cũng sẽ không để yên đâu. Đợi tình huống của cha con ổn định rồi, bà nội sẽ lại cùng mẹ con bàn bạc xem phải xử lý thế nào.”
“Phải đó Nhị ca, trước mắt trong nhà đã quá loạn rồi, tạm thời đợi một thời gian đi, chuyện này có muốn sốt ruột cũng không được.” Thẩm Kim Linh vẫn luôn không nói gì, lúc này cũng mở lời khuyên nhủ.
Thẩm Quan Lan cúi thấp đầu xuống, không nói gì thêm. Lão phu nhân đau lòng xoa vào đỉnh đầu của hắn, căn dặn phải chăm sóc Từ Yến Thanh thật tốt sau đó lại được Thẩm Kinh Linh dìu về Nam viện tụng kinh cầu phúc cho Thẩm Chính Hoành.
Buổi tối Tuyên Chỉ đến báo, nói Thôi Mạn Linh cùng Văn Nguyệt đã bị đưa đi. Cô ta trước khi rời khỏi vẫn luôn kêu gào là muốn gặp Thẩm Quan Lan, làm thế nào cũng không chịu di chuyển, cũng may có Thẩm Kim Linh ở đấy nên đã bảo hạ nhân cưỡng ép đưa Thôi Mạn Linh lên xe.
Thẩm Quan Lan lạnh lùng lắng nghe, không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ hỏi ở bệnh viện có báo tin gì về không? Tuyên Chỉ đáp vẫn chưa có gì, cũng không thấy ai trở về.
Đến nửa đêm Từ Yến Thanh rốt cuộc cũng hạ sốt, Thẩm Quan Lan mới yên lòng được một chút, nên hắn cũng dựa vào đầu giường của y chợp mắt trong thoáng chốc. Hôm sau mới hơn năm giờ sáng, Tuyên Chỉ đã đến gõ cửa báo là Đại thiếu gia đã trở về.
Thẩm Quan Lan lập tức đi đến thư phòng của anh. Đại ca hắn quả nhiên đã không ngủ cả đêm, sắc mặt lúc này rất khó coi còn đang tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Đại ca, cha thế nào rồi?” Thẩm Quan Lan vừa đi vào đã hỏi.
Thẩm Tế Nhật ngồi thẳng người dậy, mệt mỏi lắc đầu: “Không khác mấy với phán đoán của đệ, bác sĩ nói là bị trúng gió nhẹ nhưng tình hình lại không lạc quan lắm.”
“Bác sĩ có nói tầm nào cha có thể tỉnh lại không?” Thẩm Quan Lan dù sao cũng chuyên ngoại khoa, trên phương diện xuất huyết não này hắn không có nhiều kiến thức lắm.
“Khoảng hai tuần nữa.” Thẩm Tế Nhật thở dài, nâng chén trà nồng đậm trước mặt lên nhấp một ngụm, rồi lại tựa vào ghế.
“Du Thiên Lâm không phải đã tìm bác sĩ ở Thượng Hải cho cha sao? Đại ca đã liên lạc lại chưa?” Thẩm Quan Lan lại nói.
“Hôm qua huynh đã gọi lại rồi, nhưng vị bác sĩ đó cũng có vài ca nghiêm trọng thật sự không thể phân thân được.”
“Vậy bao lâu nữa cha mới có thể chuyển viện? Nếu vị bác sĩ kia không có thời gian, thì chúng ta sẽ đưa cha đến Thượng Hải.”
“Phải đợi đến khi bệnh tình ổn định lại đã, bây giờ cũng không xác định được thời gian cụ thể.”
Tiếng nói của Thẩm Tế Nhật lúc này lại khàn hơn một chút so với vừa nãy, Thẩm Quan Lan dặn dò anh nghỉ ngơi cho tốt còn nói lát nữa mình cũng sẽ tự đến bệnh viện xem tình hình thế nào.
Sáng nay Từ Yến Thanh đã tỉnh lại một lần, vết thương còn đau hơn cả hôm qua. Thẩm Quan Lan đút cho y ăn một ít cháo rồi uống thuốc giảm đau, nhìn người mơ màng ngủ thiếp đi mới gọi Tuyên Chỉ đến để cậu ta trông coi một tấc cũng không được rời đi, trong khi mình thì chạy thẳng đến bệnh viện.
Ba vị phu nhân nhà họ Thẩm vẫn ở yên trong bệnh viện, trên khuôn mặt mỗi người đều lộ rõ vẻ mỏi mệt, nhưng ai cũng không muốn trở về. Thẩm Kinh Linh đã tới từ sáng sớm, cô sắp có kỳ thi không thể liên tục vắng mặt được nên chỉ ở lại một lát rồi đã trở về đi học.
Thẩm Quan Lan cũng đi tìm bác sĩ điều trị trực tiếp cho cha mình, đối phương cũng nói rõ tình huống của cha hắn không khác mấy so với những lời Thẩm Tế Nhật đã nói, vì thế trước mắt chỉ có thể chờ đợi. Sau đó hắn lại chạy đến khoa Xương, mời bác sĩ trực ban về nhà mình một chuyến.
Bác sĩ kiểm tra vết thương cho cả Từ Yến Thanh và Ly Nhi, sau khi xác định đều là vết thương ngoài da thôi mới khiến Thẩm Quan Lan yên tâm. Bác sĩ còn ghi ra một đơn những loại thuốc Tây để bôi ngoài da, những loại này có hiệu quả nhanh hơn so với thuốc Đông y. Thẩm Quan Lan một ngày ba lần đều bôi cho Từ Yến Thanh, Ly Nhi thì giao lại cho Tú Oánh chăm sóc. Khoảng một tuần sau Từ Yến Thanh đã có thể đi được vài bước, được nửa tháng thì cũng có thể đi lại tản bộ trong sân, chỉ là vết thương vẫn bị đè vào nên buổi tối y không thể nằm ngửa mà ngủ được.
Từ Yến Thanh được thế này cũng đã là sắp khỏi được một nửa rồi, nhưng Thẩm Chính Hoành bên kia vẫn chưa có tin tức gì. Ba vị phu nhân đứng ngồi không yên, Thẩm Tế Nhật cũng luôn thúc giục bác sĩ có thể nhanh chóng để cha mình chuyển viện được không.
Đợi đến khi tình hình của Thẩm Chính Hoành hoàn toàn ổn định, cũng đã sắp qua hết một tháng rồi. Bác sĩ lập tức làm thủ tục chuyển viện cho để ông ta và gia quyến cùng ngồi xe lửa đến bệnh viện ở Thượng Hải, đồng thời cũng cử nhân viên y tế có chuyên môn đi cùng.
Bác sĩ bên Thượng Hải là do Du Thiên Lâm giới thiệu, Thẩm Tế Nhật đương nhiên là phải đi, ba vị phu nhân cũng kiên trì muốn đi theo. Trong nhà không thể không có ai, nên Thẩm Quan Lan và Thẩm Kim Linh phải ở lại chăm sóc cho bà nội đồng thời chờ đợi tin tức.
Đợi đến khi sắp xếp thỏa đáng tất cả mọi việc, sáng sớm hôm sau tất cả sẽ xuất phát.
Thương thế của Ly Nhi nhanh lành hơn so với Từ Yến Thanh, đã không còn gì đáng ngại nữa. Nàng kiên trì quay lại hầu hạ, Từ Yến Thanh cũng không nói lại được nhưng quả thật có Ly Nhi ở bên cạnh mọi việc cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Ví như những lúc Thẩm Quan Lan đến thăm Từ Yến Thanh, Ly Nhi cũng sẽ rất tự giác mà chạy ra ngoài canh chừng.
“Mọi người đều đi cả sao?” Từ Yến Thanh ngồi dậy từ trên giường nói.
Bây giờ đã là đầu Thu rồi, sáng sớm hay tối muộn khí trời đều se lạnh. Từ Yến Thanh cầm cái áo mỏng để ở đầu giường lên muốn khoác vào người, nhưng lại chỉ thấy Thẩm Quan Lan đi thẳng đến đặt hòm thuốc trong tay sang một bên rồi ôm lấy Từ Yến Thanh sau đó liền cúi đầu hôn xuống.
“Đi hết cả, Kim Linh cũng đi học, trong nhà chỉ còn có chung ta.” Thẩm Quan Lan trả lời không rõ ràng, còn đưa đầu lưỡi của mình luồn vào trong miệng y, bàn tay cũng không an phận tiến vào trong vạt áo xoa nắn eo thịt mềm mại ấm áp.
Từ Yến Thanh bị hắn chạm vào người nhột không sao chịu nổi, lúc không nhịn cười được nữa mới đành phải tránh đi xin tha: “Đừng có sờ nữa, cẩn thận bị người khác nghe thấy đấy.”
“Không sợ, có Ly Nhi ở bên ngoài trông rồi. Anh phải cười nhiều lên mới được, tôi muốn thấy anh cười lắm.” Thẩm Quan Lan đè y xuống giường, vừa hôn vừa tranh thủ sờ soạng một tý, đến khi người này thở dốc mới dừng lại. Nhìn vào đôi mắt ẩm ướt thất thần nhìn mình kia, trái tim của hắn đập rất nhanh giống như sắp vọt ra khỏi lồng ngực đến nơi.
Thẩm Quan Lan dụi mặt mình vào lồng ngực của Từ Yến Thanh, phải kiềm lại dục vọng khiến giọng nói của hắn trở nên khàn đặc: “Thôi bỏ đi, không dừng lại bây giờ là không ngừng được nữa đâu.”
Vết thương của Từ Yến Thanh vẫn chưa khỏi hẳn, tuy rằng đã có thể nằm thẳng ra nhưng sẽ không chịu được loại vận động kịch liệt kia. Thẩm Quan Lan chỉ đành nhẫn nhịn, nằm ôm y thêm một lúc đến khi bình tĩnh lại mới ngồi dậy thay thuốc cho Từ Yến Thanh.
Y nghe lời nằm yên trên giường, đợi đến khi thay thuốc xong lại thấy Thẩm Quan Lan lấy ra từ trong hòm thuốc một chiếc trường sam màu xanh sạch sẽ.
“Làm gì vậy?” Từ Yến Thanh không hiểu, nhìn hắn hỏi.
Thẩm Quan Lan đi đến bên tủ trang sức chọn một dải tua rua màu lam phớt, rồi quay lại giường vừa cởi cúc ở tẩm y cho Từ Yến Thanh, vừa nói: “Thay quần áo đi, tôi đưa anh đến một nơi.”
Giang Phong cùng Từ Lạc Ninh mới chỉ vừa rời khỏi, Thẩm Kim Linh đã đỡ lão phu nhân đến Tây sương.
Dưới hạ thân của Từ Yến Thanh không mặc gì, Thẩm Quan Lan phải lấy ra một chiếc chăn lụa rất nhẹ phủ lên cho y, còn buông rèm hai bên xuống. Lão phu nhân đi đến bên cạnh chiếc giường, cách tấm rèm thưa liếc nhìn Từ Yến Thanh đang ngủ mê man ở bên trong, nước mắt bà không kiềm được mà rơi xuống.
“Tại sao lại thành ra như vậy… Hồ đồ, Tú Dung quá hồ đồ rồi! Đứa nhỏ Yến Thanh này ngoan như thế, sao có thể làm ra loại chuyện đó được!” Lão phu nhân tức giận đến nỗi thất bảo phật châu (*) trong tay cũng rơi xuống đất, khóe mắt nhăn nheo đượm nước. Thẩm Kim Linh sợ thân thể lão phu nhân không chịu nổi, liền khuyên nhủ bà ngồi xuống cạnh chiếc bàn.
(*)= Trong Phật giáo, chuỗi tràng hạt niệm Phật được chế thành từ “thất bảo” bao gồm: vàng, bạc, bưu ly, pha lê, xà cừ,mã não và xích châu là tôn quý nhất.
Tú Dung là khuê danh của mợ Cả, nghĩ đến trong cái nhà này vẫn còn có người chịu tin tưởng Từ Yến Thanh, Thẩm Quan Lan cũng không đè nén được nỗi xót xa trong lòng mình. Hắn ngồi xổm xuống trước mặt bà nội, đằng sau mắt kính là đôi mắt ngập tràn cảm xúc bi phẫn: “Bà ơi, mẹ Tư khổ quá, tuyệt đối không thể cho qua như vậy được.”
Lão phu nhân vuốt ve khuôn mặt của Thẩm Quan Lan, nức nở nói: “Bà nội biết, đều là do nha đầu Thôi gia đó gây ra chuyện khiến cha con tức giận quá mà phải nhập viện, chuyện này không thể cứ thế kết thúc được.
Bà đã bảo Kim Linh viết một bức thư, nói rõ ràng nhưng sự tình đã phát sinh ngày hôm qua. Bây giờ nha đầu của Thôi gia cũng đang thu dọn hành lý, đợi xong xuôi sẽ lập tức đuổi nó về Thôi gia đồng thời cũng gửi bức thư kia đi.” Lão phu nhân nói.
“Chỉ như vậy thôi sao?” Thẩm Quan Lan vội la lên.
Lão phu nhân thở dài: “Thôi gia dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của mẹ con, bà nội không tiện can thiệp. Nhưng nha đầu Thôi gia đã làm nhiều chuyện ác như vậy, còn khiến cha con tức giận đến mức như thế, mẹ con cũng sẽ không để yên đâu. Đợi tình huống của cha con ổn định rồi, bà nội sẽ lại cùng mẹ con bàn bạc xem phải xử lý thế nào.”
“Phải đó Nhị ca, trước mắt trong nhà đã quá loạn rồi, tạm thời đợi một thời gian đi, chuyện này có muốn sốt ruột cũng không được.” Thẩm Kim Linh vẫn luôn không nói gì, lúc này cũng mở lời khuyên nhủ.
Thẩm Quan Lan cúi thấp đầu xuống, không nói gì thêm. Lão phu nhân đau lòng xoa vào đỉnh đầu của hắn, căn dặn phải chăm sóc Từ Yến Thanh thật tốt sau đó lại được Thẩm Kinh Linh dìu về Nam viện tụng kinh cầu phúc cho Thẩm Chính Hoành.
Buổi tối Tuyên Chỉ đến báo, nói Thôi Mạn Linh cùng Văn Nguyệt đã bị đưa đi. Cô ta trước khi rời khỏi vẫn luôn kêu gào là muốn gặp Thẩm Quan Lan, làm thế nào cũng không chịu di chuyển, cũng may có Thẩm Kim Linh ở đấy nên đã bảo hạ nhân cưỡng ép đưa Thôi Mạn Linh lên xe.
Thẩm Quan Lan lạnh lùng lắng nghe, không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ hỏi ở bệnh viện có báo tin gì về không? Tuyên Chỉ đáp vẫn chưa có gì, cũng không thấy ai trở về.
Đến nửa đêm Từ Yến Thanh rốt cuộc cũng hạ sốt, Thẩm Quan Lan mới yên lòng được một chút, nên hắn cũng dựa vào đầu giường của y chợp mắt trong thoáng chốc. Hôm sau mới hơn năm giờ sáng, Tuyên Chỉ đã đến gõ cửa báo là Đại thiếu gia đã trở về.
Thẩm Quan Lan lập tức đi đến thư phòng của anh. Đại ca hắn quả nhiên đã không ngủ cả đêm, sắc mặt lúc này rất khó coi còn đang tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Đại ca, cha thế nào rồi?” Thẩm Quan Lan vừa đi vào đã hỏi.
Thẩm Tế Nhật ngồi thẳng người dậy, mệt mỏi lắc đầu: “Không khác mấy với phán đoán của đệ, bác sĩ nói là bị trúng gió nhẹ nhưng tình hình lại không lạc quan lắm.”
“Bác sĩ có nói tầm nào cha có thể tỉnh lại không?” Thẩm Quan Lan dù sao cũng chuyên ngoại khoa, trên phương diện xuất huyết não này hắn không có nhiều kiến thức lắm.
“Khoảng hai tuần nữa.” Thẩm Tế Nhật thở dài, nâng chén trà nồng đậm trước mặt lên nhấp một ngụm, rồi lại tựa vào ghế.
“Du Thiên Lâm không phải đã tìm bác sĩ ở Thượng Hải cho cha sao? Đại ca đã liên lạc lại chưa?” Thẩm Quan Lan lại nói.
“Hôm qua huynh đã gọi lại rồi, nhưng vị bác sĩ đó cũng có vài ca nghiêm trọng thật sự không thể phân thân được.”
“Vậy bao lâu nữa cha mới có thể chuyển viện? Nếu vị bác sĩ kia không có thời gian, thì chúng ta sẽ đưa cha đến Thượng Hải.”
“Phải đợi đến khi bệnh tình ổn định lại đã, bây giờ cũng không xác định được thời gian cụ thể.”
Tiếng nói của Thẩm Tế Nhật lúc này lại khàn hơn một chút so với vừa nãy, Thẩm Quan Lan dặn dò anh nghỉ ngơi cho tốt còn nói lát nữa mình cũng sẽ tự đến bệnh viện xem tình hình thế nào.
Sáng nay Từ Yến Thanh đã tỉnh lại một lần, vết thương còn đau hơn cả hôm qua. Thẩm Quan Lan đút cho y ăn một ít cháo rồi uống thuốc giảm đau, nhìn người mơ màng ngủ thiếp đi mới gọi Tuyên Chỉ đến để cậu ta trông coi một tấc cũng không được rời đi, trong khi mình thì chạy thẳng đến bệnh viện.
Ba vị phu nhân nhà họ Thẩm vẫn ở yên trong bệnh viện, trên khuôn mặt mỗi người đều lộ rõ vẻ mỏi mệt, nhưng ai cũng không muốn trở về. Thẩm Kinh Linh đã tới từ sáng sớm, cô sắp có kỳ thi không thể liên tục vắng mặt được nên chỉ ở lại một lát rồi đã trở về đi học.
Thẩm Quan Lan cũng đi tìm bác sĩ điều trị trực tiếp cho cha mình, đối phương cũng nói rõ tình huống của cha hắn không khác mấy so với những lời Thẩm Tế Nhật đã nói, vì thế trước mắt chỉ có thể chờ đợi. Sau đó hắn lại chạy đến khoa Xương, mời bác sĩ trực ban về nhà mình một chuyến.
Bác sĩ kiểm tra vết thương cho cả Từ Yến Thanh và Ly Nhi, sau khi xác định đều là vết thương ngoài da thôi mới khiến Thẩm Quan Lan yên tâm. Bác sĩ còn ghi ra một đơn những loại thuốc Tây để bôi ngoài da, những loại này có hiệu quả nhanh hơn so với thuốc Đông y. Thẩm Quan Lan một ngày ba lần đều bôi cho Từ Yến Thanh, Ly Nhi thì giao lại cho Tú Oánh chăm sóc. Khoảng một tuần sau Từ Yến Thanh đã có thể đi được vài bước, được nửa tháng thì cũng có thể đi lại tản bộ trong sân, chỉ là vết thương vẫn bị đè vào nên buổi tối y không thể nằm ngửa mà ngủ được.
Từ Yến Thanh được thế này cũng đã là sắp khỏi được một nửa rồi, nhưng Thẩm Chính Hoành bên kia vẫn chưa có tin tức gì. Ba vị phu nhân đứng ngồi không yên, Thẩm Tế Nhật cũng luôn thúc giục bác sĩ có thể nhanh chóng để cha mình chuyển viện được không.
Đợi đến khi tình hình của Thẩm Chính Hoành hoàn toàn ổn định, cũng đã sắp qua hết một tháng rồi. Bác sĩ lập tức làm thủ tục chuyển viện cho để ông ta và gia quyến cùng ngồi xe lửa đến bệnh viện ở Thượng Hải, đồng thời cũng cử nhân viên y tế có chuyên môn đi cùng.
Bác sĩ bên Thượng Hải là do Du Thiên Lâm giới thiệu, Thẩm Tế Nhật đương nhiên là phải đi, ba vị phu nhân cũng kiên trì muốn đi theo. Trong nhà không thể không có ai, nên Thẩm Quan Lan và Thẩm Kim Linh phải ở lại chăm sóc cho bà nội đồng thời chờ đợi tin tức.
Đợi đến khi sắp xếp thỏa đáng tất cả mọi việc, sáng sớm hôm sau tất cả sẽ xuất phát.
Thương thế của Ly Nhi nhanh lành hơn so với Từ Yến Thanh, đã không còn gì đáng ngại nữa. Nàng kiên trì quay lại hầu hạ, Từ Yến Thanh cũng không nói lại được nhưng quả thật có Ly Nhi ở bên cạnh mọi việc cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Ví như những lúc Thẩm Quan Lan đến thăm Từ Yến Thanh, Ly Nhi cũng sẽ rất tự giác mà chạy ra ngoài canh chừng.
“Mọi người đều đi cả sao?” Từ Yến Thanh ngồi dậy từ trên giường nói.
Bây giờ đã là đầu Thu rồi, sáng sớm hay tối muộn khí trời đều se lạnh. Từ Yến Thanh cầm cái áo mỏng để ở đầu giường lên muốn khoác vào người, nhưng lại chỉ thấy Thẩm Quan Lan đi thẳng đến đặt hòm thuốc trong tay sang một bên rồi ôm lấy Từ Yến Thanh sau đó liền cúi đầu hôn xuống.
“Đi hết cả, Kim Linh cũng đi học, trong nhà chỉ còn có chung ta.” Thẩm Quan Lan trả lời không rõ ràng, còn đưa đầu lưỡi của mình luồn vào trong miệng y, bàn tay cũng không an phận tiến vào trong vạt áo xoa nắn eo thịt mềm mại ấm áp.
Từ Yến Thanh bị hắn chạm vào người nhột không sao chịu nổi, lúc không nhịn cười được nữa mới đành phải tránh đi xin tha: “Đừng có sờ nữa, cẩn thận bị người khác nghe thấy đấy.”
“Không sợ, có Ly Nhi ở bên ngoài trông rồi. Anh phải cười nhiều lên mới được, tôi muốn thấy anh cười lắm.” Thẩm Quan Lan đè y xuống giường, vừa hôn vừa tranh thủ sờ soạng một tý, đến khi người này thở dốc mới dừng lại. Nhìn vào đôi mắt ẩm ướt thất thần nhìn mình kia, trái tim của hắn đập rất nhanh giống như sắp vọt ra khỏi lồng ngực đến nơi.
Thẩm Quan Lan dụi mặt mình vào lồng ngực của Từ Yến Thanh, phải kiềm lại dục vọng khiến giọng nói của hắn trở nên khàn đặc: “Thôi bỏ đi, không dừng lại bây giờ là không ngừng được nữa đâu.”
Vết thương của Từ Yến Thanh vẫn chưa khỏi hẳn, tuy rằng đã có thể nằm thẳng ra nhưng sẽ không chịu được loại vận động kịch liệt kia. Thẩm Quan Lan chỉ đành nhẫn nhịn, nằm ôm y thêm một lúc đến khi bình tĩnh lại mới ngồi dậy thay thuốc cho Từ Yến Thanh.
Y nghe lời nằm yên trên giường, đợi đến khi thay thuốc xong lại thấy Thẩm Quan Lan lấy ra từ trong hòm thuốc một chiếc trường sam màu xanh sạch sẽ.
“Làm gì vậy?” Từ Yến Thanh không hiểu, nhìn hắn hỏi.
Thẩm Quan Lan đi đến bên tủ trang sức chọn một dải tua rua màu lam phớt, rồi quay lại giường vừa cởi cúc ở tẩm y cho Từ Yến Thanh, vừa nói: “Thay quần áo đi, tôi đưa anh đến một nơi.”
Danh sách chương