Xe lửa từ Nghi Châu đến Bắc Bình mỗi ngày đều có một chuyến, trên đường đi sẽ dừng lại ở Thượng Hải. Vì vậy lần này lượng khách trên tàu rất lớn, người qua người lại nhốn nháo, càng tới gần toa tàu lại càng chen chúc.

Sau khi bước vào nhà ga Thẩm Quan Lan mới liếc nhìn thông tin trên tấm vé, Thẩm Tế Nhật đã mua chỗ ngồi ở toa hạng nhất. Hắn một tay nắm lấy tay Từ Yến Thanh, một tay xách rương hành lý đi về phía toa cuối cùng, khi đến gần toa hạng nhất kia, đã không còn nhìn thấy bóng người nào nữa, chỉ có nhân viên đường sắt mặc đồng phục làm việc trên tàu cúi mình chào đón, sau đó còn nhận lấy hành lý trong tay hắn rồi dẫn bọn họ lên tàu.

Toa tàu hạng nhất là kiểu khép kín, mỗi hai hoặc bốn chỗ ngồi đều có cửa gỗ đóng mở. Vừa có thể bảo đảm riêng tư cho hành khách, vừa có thể cung cấp hoàn cảnh nghỉ ngơi thoải mái hơn. Nhân viên phục vụ trên tàu đưa hai người họ đến trước cửa khoang số sáu, liền cung kính gõ cửa một cái.

Bên trong có một giọng nam trầm thấp vang lên tiếng “mời vào”, nhân viên phục vụ mở cửa ra, mỉm cười với Thẩm Quan Lan và Từ Yến Thanh, nói: “Hai vị, hành lý xin hãy để trong tủ này, nếu như có yêu cầu khác có thể ấn chuông điện ở đây. Ngoài ra, toa ăn sẽ phục vụ ăn uống và cung cấp nước nóng suốt hai tư giờ, chúc hai vị có chuyến đi vui vẻ.”

Trên khuôn mặt của người nhân viên kia mang theo nụ cười ngọt ngào, nói xong liền quay người rời khỏi. Thẩm Quan Lan đóng cửa lại, chẳng hiểu chuyện gì mà nhìn vào hai người đang ngồi đối mặt với nhau: “Hai người làm sao vậy?”

Du Thiên Lâm cùng Thẩm Tế Nhật tách ra ngồi ở hai vị trí gần cửa sổ, trên chiếc bàn ở giữa còn đặt hai cốc nước. Thẩm Tế Nhật nhìn chằm chằm ra bên ngoài không có động tĩnh gì, trong khi Du Thiên Lâm lại tựa lưng vào ghế ngồi, bất đắc dĩ xoè tay ra: “Anh của cậu không chịu ngồi chung với tôi.”

Thẩm Quan Lan đành phải buông tay của Từ Yến Thanh ra, để y ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tế Nhật trước, còn mình thì ngồi vào bên cạnh Du Thiên Lâm, châu đầu ghé tai vào hỏi: “Hai người cãi nhau à?”

Du Thiên Lâm than thở: “Anh cậu không chịu cho tôi đi theo.”

Thẩm Quan Lan bỗng nhiên tỉnh ngộ, vừa mới “Ồ~” một tiếng, liền bị Thẩm Tế Nhật lườm luôn, hắn đành phải quay ra hỏi Từ Yến Thanh: “Yến Thanh, anh có đói bụng không? Có muốn đến toa ăn dùng chút gì không?”

Từ Yến Thanh chần chừ nói: “Vậy Đại thiếu gia cùng…”

Y không biết nên xưng hô như thế nào với Du Thiên Lâm, cũng may tên kia có cái tính lúc nào cũng như quen thân với người ta lắm, nghe thấy vậy liền lập tức đưa bàn tay ra đến trước mặt y, cười híp mắt lại nói: “Gọi tên của tôi là được rồi, dẫu sao đều là người một nhà cả, không cần khách sáo.”

Anh ta nhiệt tình như vậy, Từ Yến Thanh bị anh ta bắt tay, trong lúc nhất thời còn không biết nên trả lời thế nào. Thẩm Tế Nhật ho khan hai tiếng, để Từ Yến Thanh thu tay về: “Mọi người đi đi, tôi không đói.”

Du Thiên Lâm lập tức nói: “Tôi cũng không đói, hai người cứ đi đi.”

Thẩm Quan Lan liếc mắt là đã nhìn ra, giữa bọn họ không phải thật sự là đang cãi nhau, liền hiểu rõ, vội kéo Từ Yến Thanh đi, để lại không gian cho hai người kia.

Từ Yến Thanh chậm rãi đi theo sau Thẩm Quan Lan. Toa hạng nhất rất yên tĩnh, mỗi cánh cửa đều được đóng chặt, trên nền sàn còn được trải thảm màu đỏ thắm, bước đi trên đó không có một chút âm thanh nào.

Chiếc loa của trạm xe lửa đang thông báo dừng việc xét vé, y thuận theo cửa sổ mà nhìn ra ngoài, trên sân ga chỉ còn dư lại không nhiều người đưa tiễn cùng với người trên tàu cách một lớp cửa sổ, dường như đang nói những lời từ biệt.

“Anh đang nhìn gì thế?” Thẩm Quan Lan cúi người xuống, cùng y nhìn ra bên ngoài.

Bây giờ đã là đầu mùa đông, khi nói chuyện đều sẽ có hơi nóng toả ra. Khuôn mặt của Từ Yến Thanh lạnh lẽo, bị hơi nóng kia làm dấy lên nhiệt độ. Y lắc đầu một cái, cười nói: “Không có gì, chỉ là nhớ tới lần trước ngồi tàu hỏa vẫn là đi cùng với gánh hát.”

Thẩm Quan Lan nắm lấy lấy bờ vai của Từ Yến Thanh quay qua, nghiêm túc nói: “Nói đến điều này, tôi vẫn chưa từng hỏi anh. Lúc trước thật sự là do sư phụ anh bán anh cho cha tôi sao?”

Chuyện này Thẩm Quan Lan chỉ nghe Ly Nhi nhắc qua, sau đó lại liên tục xảy ra quá nhiều chuyện. Bây giờ tất cả mọi việc đã qua đi, hắn liền cảm thấy nên nghiêm túc tìm hiểu một chút về quá khứ của Từ Yến Thanh.

Thấy hắn nhắc đến chuyện không muốn nghĩ lại, Từ Yến Thanh cúi đầu xuống, nhàn nhạt nói: “Đều qua cả rồi.”

“Yến Thanh, nếu không muốn nói tôi sẽ không ép anh. Tôi nhắc đến chuyện này không phải muốn anh đau khổ, chỉ là vì muốn anh hiểu rõ, tôi đang quan tâm đến anh. Tôi hy vọng bản thân có thể trở thành người mà anh dựa vào, không muốn sau khi anh và tôi ở bên nhau mà anh vẫn phải gánh chịu và nhẫn nhịn một mình, anh có hiểu không?”

Lúc nói lời này, vẻ mặt của Thẩm Quan Lan rất kiên định. Hắn nhấc cằm của Từ Yến Thanh lên, để y nhìn vào chính mình.

Từ Yến Thanh nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt có chút lấp lánh, sau đó liền khẽ cười thành tiếng: “Tôi hiểu.”

Y sao mà không hiểu được đây? Cả con đường đã cùng nhau đi này, Thẩm Quan Lan đối với y yêu thương, nhiệt thành, cùng với chấp niệm kiên định của bản thân, đã khiến Từ Yến Thanh cảm nhận được sâu sắc tư vị được nâng niu trong lòng bàn tay là thế nào. Đây là sự ấm áp và che chở, mà từ nhỏ đến lớn y chưa từng được cảm nhận, cũng chính phần tình ý chân thành này đã khiến Từ Yến Thanh nguyện ý vứt bỏ đi tất cả để đánh cược một lần.

May mắn là, bọn họ đã thắng.

Nghĩ đến những chuyện trước đây xảy ra trong Thẩm phủ lại khiến y sợ hãi. Nếu Thẩm Chính Hoành không phải vừa vặn xảy ra chuyện, có lẽ duyên phận giữa y và Thẩm Quan Lan e rằng đời này đã chấm dứt rồi…

“Yến Thanh?” Thấy y có hơi không tập trung, Thẩm Quan Lan liền kêu y một tiếng. Từ Yến Thanh ngẩng mặt lên, ánh mắt vừa mới mông lung khi nãy, hiện tại đã sáng sủa hơn rất nhiều: “Tôi không sao, đi ăn thôi.”

Ý cười của Từ Yến Thanh là đến từ trong tâm khảm, vì vậy nhìn qua cũng thật dễ chịu, Thẩm Quan Lan chỉ cần nhìn vào đôi mắt của y là có thể hiểu rồi, vì vậy cũng cảm thấy yên lòng, trịnh trọng nắm lấy tay y.

Toa ăn được trang trí rất nhã nhặn, trên mỗi chiếc bàn ăn đều phủ kín khăn trải bàn màu trắng, trong bình hoa bằng thuỷ tinh được bày trên mặt bàn còn được cắm  một bông hoa hải đường tươi mới. Ghế dựa bằng da bò như khoang hạng nhất, khi ngồi lên có cảm giác rất thoải mái.

Thẩm Quan Lan nhận lấy thực đơn mà nhân viên phục vụ trên tàu đưa tới, rồi đưa cho Từ Yến Thanh chọn món trước. Y bình thường đều ăn cơm Tàu vì vậy cũng không biết chọn cái gì, cuối cùng vẫn là Thẩm Quan Lan chọn vài ra vài món mà y thích ăn, còn gọi thêm một chai rượu nho trắng.

Mặc dù nói giữa trưa uống rượu không tốt lắm, nhưng đây là bữa ăn đầu tiên trong cuộc sống mới của hai người, vì vậy cần phải chúc mừng một chút.

Cổ họng của Từ Yến Thanh không thích hợp uống rượu, Thẩm Quan Lan cũng chỉ rót cho y một chút. Từ Yến Thanh nhìn thấy trong chiếc ly đựng chất rượu nồng đậm, nhớ lại lần đầu tiên khi ngửi thấy mùi này, chính là lần Thẩm Quan Lan tỏ tình với y.

Khi đó những suy nghĩ hoang đường từ từ xuất hiện ở trong đầu, để bây giờ khi nhìn vào người ngồi ở đối diện với chính mình, y trong lúc giật mình còn có loại ảo giác như đã cách khoảng thời gian đó cả một đời.

Từ Yến Thanh nâng ly rượu lên, cùng Thẩm Quan Lan cụng ly một cái, sau cái cụng ly này dường như không dừng lại được. Đợi đến khi ăn cơm xong, Từ Yến Thanh mới hiểu được độ cồn trong thứ rượu này ghê gớm đến thế nào.

Thẩm Quan Lan đỡ lấy người đang run cả chân lên là y, hỏi y xem có đi nổi hay không? Trong tai Từ Yến Thanh vang lên những tiếng ông ông, y dựa vào trong lòng Thẩm Quan Lan, say đến mức trước mắt đều lắc lư. Đột nhiên nghe thấy có tiếng người hỏi mình có đi nổi hay không, Từ Yến Thanh liền theo phản xạ có điều kiện mà nói: “Cậu mới không đi nổi ấy!” Còn tiện tay đánh Thẩm Quan Lan một cái.

Thẩm Quan Lan không hiểu ra sao mà tự nhiên lại bị người kia đánh một cái, khiến hắn nhất thời dở khóc dở cười. Vừa nãy lúc ăn cơm đã từng dặn nhiều lần là Từ Yến Thanh uống ít thôi, kết quả ngày hôm nay y cũng không biết làm sao, một người mà lại uống cạn đến nửa bình. Rượu nho trắng trong veo là thế, nhưng nồng độ cồn lại không hề thấp. Tửu lượng của Từ Yến Thanh không ra sao cả, bây giờ say thành như vậy, Thẩm Quan Lan chỉ có thể ôm lấy y mà đưa về.

Khoang hạng nhất chia làm hai khu: ghế ngồi và giường nằm, Thẩm Quan Lan vốn muốn để y ngủ một giấc, nhưng Từ Yến Thanh nằm xuống lại không thấy thoải mái, còn muốn nôn, Thẩm Quan Lan đành phải ôm y trở về chỗ ngồi.

Bởi vì nguyên do này, mà Thẩm Tế Nhật cùng Du Thiên Lâm phải ngồi cùng một chỗ. Thẩm Quan Lan ôm lấy Từ Yến Thanh để y dựa vào bả vai mình, rồi cứ như vậy ngồi đối diện với Đại ca và “Đại tẩu” của mình.

Thẩm Tế Nhật có vẻ như vẫn còn đang tức Du Thiên Lâm, anh đành nhắm mắt lại chợp mắt một lúc, Thẩm Quan Lan chỉ có thể cùng Du Thiên Lâm mắt to trừng mắt nhỏ. Nhưng hai người này cũng không phải những người thầm lặng, qua một lát liền bắt đầu nói chuyện phiếm.

Du Thiên Lâm hỏi về dự định sau khi đến Bắc Bình của Thẩm Quan Lan, hắn nói mình đã liên hệ trước với viện trưởng của bệnh viện Trường An, chỉ cần qua bên đó là có thể đi làm ngay. Còn nơi ở, ban đầu vốn nghĩ là sẽ tìm một nhà trọ nào đó ở tạm một thời gian, nhưng mà mẹ hắn không đồng ý còn nhất định phải để Thẩm Tế Nhật đi cùng giải quyết chuyện này mới yên tâm được.

Du Thiên Lâm cầm cốc nước lên uống một ngụm, nói: “Chuyện nhà cậu tôi cũng có nghe qua rồi, cũng trùng hợp đúng lúc tôi không có mặt ở đó, nếu không còn có thể giúp đỡ mọi người một chút.”

Khi bọn họ nói chuyện, thân thể của Từ Yến Thanh còn giật giật nằm lệch hẳn đi, Thẩm Quan Lan liền ôm chặt lấy y, để người kia một lần nữa gối trên vai mình, rồi mới nói: “Chuyện này chỉ có thể trách tôi suy nghĩ không chu đáo, khiến anh ấy phải chịu tội cùng với tôi.”

“Cậu cũng không cần quá tự trách mà làm gì, cha cậu là một người nguy hiểm, cậu nằm trong tay ông ta cũng không tính là thua được.” Du Thiên Lâm nói chuyện không có kiêng kỵ gì, anh ta vừa dứt lời, Thẩm Quan Lan liền ngó qua Thẩm Tế Nhật, thấy anh mình vẫn đang nhíu mày nhắm mắt lại, bèn tranh thủ nói: “Vậy còn anh? Lần này qua đó định ở bao lâu?”

“Nhà tôi ở Bắc Bình, chủ yếu là xem anh cậu muốn ở lại bao lâu thôi.”

“Anh là người Bắc Bình sao?”

“Sao thế, rất kỳ lạ à?” Du Thiên Lâm cười nói.

“Cũng không phải. Vậy trong nhà anh còn có những ai? Làm sao mà ở Bắc Bình đang tốt như thế lại không muốn, mà phải chạy đến Nghi Châu?”

Thẩm Quan Lan đánh giá Du Thiên Lâm, người này so với hắn lớn hơn bốn tuổi, gương mặt kia nhìn cũng không giống như là đã từng phải chịu qua quá nhiều gian khổ, liền suy đoán đến gia thế của Du Thiên Lâm.

Du Thiên Lâm giống hắn đều là con cưng trong nhà, trên anh ta còn có hai chị gái, không có em trai và em gái. Trong nhà đời đời tòng quân, không cần nhắc đến các bác các chú và cha anh ta đều đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở Bắc Bình, thì chỉ riêng việc anh ta là người đứng thứ hai ở quân khu Tây Nam, trong tay nắm một nhánh quân đội, tuổi còn trẻ nhưng đã có quân hàm cấp hai cũng đã đủ để khiến bao người đỏ mắt rồi.

Những kẻ đố kị đó không nhìn thấy những chiến công mà anh ta thật sự giành được, mà sẽ chỉ ở sau lưng mắng Du Thiên Lâm là thiếu gia binh, ỷ vào trong nhà có quan hệ thế nên đường công danh mới rực rỡ như thế.

Anh ta đã nhìn thấy quá nhiều người lá phải lá trái, bởi vì vết thương cũ ở đầu gối mà không tiến lên được nữa, nên liền đơn giản xin chuyển khỏi Bắc Bình để đến cục quân chính ở Nghi Châu, làm một cục trưởng trong tay nắm những việc nhàn nhã.

“Vậy anh đến Nghi Châu là vì anh tôi sao? Hai người đã biết nhau từ lúc nào vậy?” Thẩm Quan Lan hỏi.

Hắn vừa dứt lời, thân thể Thẩm Tế Nhật liền cứng lại một chút.

Du Thiên Lâm chăm chú nhìn vào Thẩm Tế Nhật, thấy khoé mắt anh động đậy hai lần liền biết ngay người này đang nghĩ gì, bèn cười nói: “Chuyện này nói ra rất dài dòng, tôi biết anh của cậu là còn từ thời đi học, khi đó anh ấy tên là Vân Thâm, là bạn học của anh họ tôi, còn dạy tôi làm bài tập cả một mùa hè. Nhắc đến điều này thật hoài niệm, khi đó tính tình anh của cậu dịu dàng hơn so với hiện tại, cũng thích cười hơn so với bây giờ.”

Du Thiên Lâm làm ra vẻ đáng tiếc, Thẩm Tế Nhật nhướng mày lên, rốt cục không thể nhịn được nữa mà mắt mở ra.

Anh không muốn ở trước mặt Thẩm Quan Lan, biểu hiện quá nhiều cảm xúc, nhưng Du Thiên Lâm lại cố tình nhìn như là không hiểu, cũng không sợ ngại ngùng, còn muốn chủ động nhắc những chuyện cũ năm xưa đó. Anh không chịu nổi, nên đành phải đứng lên, để người bên cạnh tránh ra một chút, đừng có cản đường anh.

Thế nhưng người bên cạnh lại kéo lấy tay Thẩm Tế Nhật, ngước lên nhìn: “Anh muốn đi đâu?”

Thẩm Tế Nhật tức giận rút tay về: “Vệ sinh.”

“Vậy tôi cũng đi.” Người bên cạnh liền nắm lại tay anh, cười híp mắt đứng dậy. Thẩm Tế Nhật biết Du Thiên Lâm chính là có cái tính lưu manh như thế, nói thêm gì cũng chỉ là mình càng thêm mất mặt mà thôi, đành phải bất đắc dĩ để người đó kéo mình ra ngoài.

Nhìn hai người bọn họ biến mất ở ngoài cửa, Thẩm Quan Lan suy tư xoa xoa cằm mình: “Đúng thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nước sốt luộc đậu phụ mà.”

“Hả?” Hắn mới vừa nói xong cũng nghe thấy Từ Yến Thanh phát ra một tiếng bằng giọng mũi, Thẩm Quan Lan quay đầu nhìn lại, Từ Yến Thanh chẳng biết từ lúc nào đã mở mắt ra, chính là đang mông lung nhìn vào hắn.

“Anh tỉnh rượu rồi sao?” Thẩm Quan Lan lúc nãy ở toa ăn đã đút cho y uống trà giải rượu, lúc này phỏng chừng đã phát huy hiệu quả. Thân thể Từ Yến Thanh vẫn mềm nhũn, ý thức ngược lại đã có chút tỉnh táo. Y liền “ừm” một tiếng, nói không rõ lắm: “Cậu muốn ăn đậu phụ à…”

Thẩm Quan Lan cười khúc khích, nắm lấy cằm của y hôn trộm một cái: “Phải đó, tôi rất muốn ăn đậu phụ, anh sẽ để tôi ăn sao?”

Các cô biết đó “đậu phụ” là từ lóng của “ngực”.

Từ Yến Thanh đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng, cũng không phát hiện ra chỗ nào có vấn đề, còn muốn kéo Thẩm Quan Lan đứng lên đi đến toa ăn gọi đậu phụ ăn tiếp.

Thẩm Quan Lan nào có thể chịu nổi, dáng vẻ người trong lòng hắn mềm nhũn mơ màng lại dễ bắt nạt như thế này, thế nên hắn liền ép người nằm xuống tấm đệm rồi hôn xuống, đang muốn giở trò thì lại nghe thấy tiếng “lạch cạch” phát ra từ cánh cửa phía sau.

Tay hắn mới vừa mò tới nơi đó của Từ Yến Thanh, còn chưa kịp rút tay về, thì đã nghe thấy người đứng bên cánh cửa không có chút ngại ngùng nào, nói: “Ôi chao, tôi chỉ quay lại lấy cốc nước của Vân Thâm thôi. Hai người cứ tiếp tục đi, một tiếng sau chúng tôi sẽ trở lại.”

Dứt lời, anh ta cũng không bước vào lấy cốc nước, mà dứt khoát “cạch” một tiếng đóng cửa lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện