“Lão gia, nếu mọi người đã đến đông đủ thì người hãy nói đi. Chuyện người muốn nói với mọi người!”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều tập trung nhìn Đại phu nhân Viên Minh Hân.

Lời Đại phu nhân là có ý gì?! Lão gia vừa mới trở về, hơn nữa lại mang theo hai nữ nhân! Có người ngu cũng biết một trong hai người sẽ là Ngũ phu nhân tương lai. Dường như tất cả mọi người đều tránh việc mở miệng nói, vậy mà Đại phu nhân lại lên tiếng nhắc đến chuyện này… Đây chẳng phải là tạo cơ hội cho bọn họ sao?!

Bạch Tử Linh nhướng mày, thông thường những người vợ đều tránh nói việc người chồng của mình mang nữ nhân về, nhưng Đại phu nhân lại ngoại lệ! Nàng ta không những không mở miệng ngăn cản mà còn tạo cơ hội cho hai mẹ con bọn họ…

Thật không biết Đại phu nhân đây là quá nhân từ hay… Vốn không đặt Bạch Vân Hoài vào trong mắt?!

“Đại phu nhân… Lão gia vừa mới trở về, đi đường không tránh khỏi mệt mỏi… Có chuyện gì để sau hãy nói!”

Người vừa lên tiếng là một mỹ phụ trung niên, gương mặt xinh đẹp quyến rũ, đôi mắt tràn đầy ý cười, yểu điệu khiến người khác không khỏi mềm lòng.

Trong lòng Bạch Tử Linh thầm suy đoán, nữ nhân này hẳn là Tứ phu nhân Tố Vân?!

Bộ dạng không lạnh lùng như Đại phu nhân, không thanh nhã như Tam phu nhân, nhưng lại mang hương vị quyến rũ không nói nên lời.

Quả thật là một nữ nhân có một không hai! Thừa tướng phủ này mỹ nhân thật sự là nhiều như mây!

Bạch Vân Hoài nhíu mày, hắn thật sự mệt mỏi, nhưng hôm nay mặc kệ thế nào hắn cũng phải nói rõ chuyện này… Tuyệt đối không để Quế Chi cùng Tâm Lan chịu thiệt!

“Không sao, phu nhân, mọi chuyện trong phủ ổn cả chứ?!”

Bạch Vân Hoài nhìn Đại phu nhân Viên Minh Hân mở miệng nói. Người này là chính thê của hắn, năm nàng mười lăm đã phải gả cho hắn, cùng hắn hoạn nạn khó khăn bên nhau. Nhưng không biết từ bao giờ nàng đã thay đổi, trở thành một con người lạnh lùng, ít nói...

“Kể từ khi lão gia đi, mọi chuyện trong phủ đều được xử lí ổn thỏa. Ngay cả Tam tiểu thư cũng đã hồi phục…”

Bạch Vân Hoài nghe vậy liền liếc mắt nhìn Bạch Tử Linh, trong mắt tràn đầy sự phức tạp.

Hắn cũng nhận thấy hôm nay Bạch Tử Linh khác hẳn so với trước kia, mặc dù vẫn gương mặt xấu xí đó nhưng khí chất...

Hắn không khỏi nhớ đến một nữ tử, gương mặt nàng mặc dù bình thường, không phải dạng xinh đẹp tuyệt sắc nhưng lại thanh tú dễ nhìn. Đặc biệt là khí chất của nàng, xuất trần như tiên, chưa bao giờ liếc mắt nhìn kẻ khác... Trong mắt nàng dường như chỉ tồn tại một người...

Trong mắt lộ vẻ chán ghét, Bạch Vân Hoài quay mặt sang chỗ khác. Nhìn Bạch Tử Linh khiến hắn không thể không nhớ đến sự sỉ nhục đó, lửa giận tràn lan, hắn không muốn nhớ đến nữ nhân đó...

Bạch Tử Linh thu tất cả ánh mắt của Bạch Vân Hoài vào mắt, trong lòng không ngừng suy nghĩ.

Ánh mắt của Bạch Vân Hoài đây là có ý gì?! Phức tạp rồi đến chán ghét...?!

Bạch Tử Linh không khởi đưa mắt nhìn về phía Đại phu nhân, nàng hiểu dụng ý của Đại phu nhân, nàng ta cố ý nhắc đến chuyện của nàng là muốn Bạch Vân Hoài chán ghét nàng!

Bất quá hắn ta chán ghét nàng hay không nàng cũng không quan tâm, nàng không phải Bạch Tử Linh, không cần tình yêu thương của hắn!

“Tam tiểu thư, người đến đây ngồi đi… Người cứ đứng như vậy, lão gia muốn nói cũng không nói được!”

Tam phu nhân Liễu Tư Băng dịu dàng cười, thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.

Đại phụ nhân Viên Minh Hân liếc mắt nhìn Tam phu nhân, Tam phu nhân thấy vậy nụ cười càng sâu.

Bạch Tử Linh ngây ngốc nhiều năm như vậy, bây giờ lại thức tỉnh, có phải ngươi rất thất vọng không?!

Ngươi là muốn trả thù nữ nhi nàng ta, muốn nàng ta ôm hận mà chết đúng không...?!

Bất quá... Bạch Tử Linh hiện tại thức tỉnh... Chuyện vui còn dài đấy!

Viên Minh Hân, đây chỉ là mới bắt đầu!

Ánh mắt mọi người đảo lên người Bạch Tử Linh, một thân thanh y bạc màu, cũ nát, gương mặt xấu xí, lộ vết sẹo to đùng ghê rợn, làn da nhợt nhạt, mái tóc được búi gọn gàng, đôi mắt lạnh lẽo khiến người khác rùng mình.

Theo như lời Đại phu nhân thì phế vật đã thật sự khác xưa.

Tứ phu nhân Tố Vân nhíu mày, Tam phu nhân trước giờ đều an phận thủ thường thế nhưng hôm nay lại mở miệng giúp Bạch Tử Linh, chống đối Đại phu nhân?!

Bạch Tử Linh không biết tam phu nhân có âm mưu gì nhưng vẫn mở miệng đáp ứng: “Đa tạ Tam phu nhân!”

Nàng tiến đến chiếc ghế trống bên cạnh Bạch Phi Nhược tự nhiên ngồi xuống.

Bạch Phỉ Thúy bên cạnh nhíu mày nhìn Bạch Tử Linh, từ bao giờ thì mẫu thân nàng lại thân thiết với ‘phế vật’ như vậy?!

Bạch Tử Linh quay sang nhìn Bạch Phỉ Thúy, một thân tử y xinh đẹp. Gương mặt có ba phần giống Tam phu nhân Liễu Tư Băng, bốn phần giống Bạch Vân Hoài ngồi trên ghế chủ vị. Mày liễu dài, mái tóc được búi cao, ánh mắt lộ vẻ cao ngạo, tựa như nữ vương mà nhìn nàng, môi hồng nhếch lên.

Nhị tiểu thư Bạch Phỉ Thúy!

Quả nhiên đúng như trong trí nhớ, ánh mắt cao ngạo lạnh lùng như vậy...

“Lão gia… Không biết chuyện người muốn nói là gì…?!”

Tam phu nhân ôn nhu mở miệng, bộ dáng chọc người yêu thích.

“Lần này ta phụng lệnh Hoàng thượng đến Vân Nam, vô tình gặp lại cố nhân…”

Cố nhân?!

Mọi người liếc mắt nhìn về chỗ hai nữ nhân mà Bạch Vân Hoài mang về.

Cố nhân ư?! Người ngu cũng nhìn ra được, nếu chỉ là cố nhân từ Bạch Vân Hoài liệu có cần gọi mọi người đến đây không?!

“… Ta và Quế Chi cũng tính là quen biết, năm xưa chia tay cứ nghĩ là nàng ấy sẽ có một cuộc sống hạnh phúc... Nhưng không ngờ, nàng ấy lại lưu lạc đến Vân Nam, một mình cực khổ nuôi con...”

Nhắc đến con, Bạch Vân Hoài có lỗi nhìn về phía hai nữ nhân mà hắn mang về. Bộ dạng của hắn khiến mỗi người ở đây có có một sắc mặt khác nhau.

Đại phu nhân Viên Minh Hân lạnh nhạt không để ý, chuyên tâm thưởng thức trà. Tam phu nhân Liễu Tư Băng nở nụ cười dịu dàng, bộ dạng không quan tâm. Chỉ có Tứ phu nhân là ánh mắt tựa như muốn ăn tươi nuốt sống hai mẹ con bọn họ.

Bạch Tử Linh đem tất cả thu vào trong mắt, môi mỏng nhếch lên.

Thừa tướng phủ này thật thú vị! Bất kì người nào trong này đều thật không tầm thường! Bất quá... Nàng chính là muốn như vậy. Cuộc sống sau này của nàng... Sẽ không nhàm chán như trước kia nữa.

“… Đến khi cuộc sống không còn gì nữa Quế Chi mới đến tìm ta... Nàng nói nàng không cần danh phận, nàng chỉ muốn ta chăm sóc cho Tâm Lan...”

Tứ phu nhân Tố Vân cười lạnh, không cần danh phận? Nghe mà tức cười thật! Thời đại này mà còn dám mở miệng nói không cần danh phận? Thật không biết nữ nhân đó thật sự ngu ngốc hay thủ đoạn đây?!

Lời vừa nói ra tất cả mọi người đều hiểu rõ. Không cần danh phận chỉ cần chăm sóc nữ nhi nàng ta?! Chỉ sợ là muốn chăm sóc nàng ta luôn đi?!

Bạch Tử Linh cẩn thận đánh giá hai nữ tử đối diện.

Mỹ phụ trung niên một thân lam y tươi mát, gương mặt tuy không phải là tuyệt sắc nhưng cũng là một mỹ nhân, trên người nàng ta mang một loại hơi thở khiến người bên cạnh cảm thấy thoải mái, đặc biệt là ánh mắt rất thu hút người khác, lung linh huyền ảo.

Nữ tử một thân hồng y, gương mặt giống mẫu thân nàng ta, nhưng bộ dạng lại hoàn toàn khác hẳn. Nàng ta nhu mì yếu đuối, khiến người khác không khỏi yêu thương, đôi mắt thừa hưởng từ mẫu thân mình, thu hút người khác...

Nhìn bộ dạng của hồng y nữ tử, Bạch Tử Linh không khỏi liên tưởng đến Bạch Phi Nhược. Bất quá nàng ta thua xa Bạch Phi Nhược, chỉ cần nhìn ánh mắt của nàng ta. Ánh mắt lộ vẻ tham vọng rõ ràng như vậy... Nàng không tin người trong đại sảnh không nhìn ra!

Bạch Phi Nhược nhìn nữ tử như bản sao của nàng, khinh thường cười.

Nàng ta..... Còn non lắm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện