“Hừ! Đúng là hồ ly tinh!”

Giọng nói cay nghiệt vang lên, Thương Phiên Phiên nhìn chằm chằm Bạch Tử Linh như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Lần trước là Lãnh công tử, lần này lại đến Cung Thế tử!

Thật không biết liêm sỉ!

Sau chuyện lần đó ở Phong Nguyệt Lâu, nàng cùng Bạch Tử Linh đã kết thù.

Trước mặt bao nhiêu người mà nàng ta khiến nàng mất mặt như vậy, đồn ra ngoài, công chúa như nàng còn không khiến người khác chê cười hay sao chứ?!

Mà cũng vì vậy mà nàng đã bị mẫu phi cấm túc ba ngày. Tất cả cũng do nàng ta!

Thương Trường Hạo có chút kinh ngạc nhìn muội muội mình, mặc dù biết tính tình nàng không phải tốt lắm, nhưng trước mặt người ngoài nàng đều trưng ra bộ dáng cao cao tại thượng, chưa bao giờ như hôm nay...

Trong lòng thầm suy đoán, hẳn là nàng ghen tị với tử y nữ tử nên mới mở miệng nói những lời cay độc như vậy.

Bất quá Phiên Phiên thật sự thua xa tử y nữ tử, chỉ so về khí chất thôi nàng cũng đủ để thua thảm hại!

Bạch Tử Linh không khỏi thừa nhận, nàng thật sự bị bạch y nam tử quyến rũ!

Bất quá Bạch Tử Linh nàng cũng không phải chưa từng thấy qua mỹ nam, Lãnh Vô Quân là một trong số đó.

Đối với bạch y nam tử, nàng cũng không có phản ứng gì mấy. Tuy có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh liền bình tĩnh.

Các tiểu thư quý tộc xung quanh hận không thể ngũ mã phanh thây Bạch Tử Linh, nữ nhân này là ai? Cư nhiên có thể khiến Cung Thế tử cười với nàng?! Không lẽ bọn họ quen nhau? Không thể nào! Cung Thế tử chưa bao giờ đến gần nữ nhân, so với Lãnh công tử biến thái không thích người khác đến gần thì Cung Thế tử quả thật có thể chấp nhận.

Bất quá nghe nói mấy ngày trước, Lãnh công tử mang một nữ tử đến Phong Nguyệt Lâu dùng bữa, hai người còn có động tác thân mật.

Mọi người nghe tin đều có người vui có người mừng, có người tin cũng có kẻ nghi ngờ.

Chỉ là hầu hết thiếu nữ Yến Kinh đều đau lòng, hầu hết người ái mộ Lãnh Vô Quân đều chuyển sang Cung Lãnh Vân.

Ôm ấp muốn gả vào Cung vương phủ, thế nhưng đột nhiên xuất hiện một nữ tử, hơn nữa Cung Thế tử còn cười với nàng!!!

Nhận thấy ánh mắt ghen ghét của đám tiểu thư quý tộc, Bạch Tử Linh liền lạnh lùng trừng mắt nhìn bạch y nam tử.

Quả nhiên là lam nhan hoạ thuỷ! Chỉ một nụ cười cũng làm điên đảo chúng sinh!

Hơn nữa, hắn không biết hắn là đang đẩy nàng đến đầu cơn sóng ư?! Cười tươi như vậy, khiến những nữ tử xung quanh đều nhìn nàng bằng ánh mắt hình viên đạn!

Cung Lãnh Vân như biết được suy nghĩ của nàng, hắn liền quay người bỏ vào trong khoang thuyền, khiến những nữ tử xung quanh không khỏi thất vọng nhìn theo.

Bạch Tử Linh thầm bĩu môi, nam nhân này thật sự là lão hồ ly, cực kì phúc hắc, tuyệt đối không như vẻ bên ngoài của hắn!

Vốn đang định bước vào khoang thuyền thì đột nhiên có một chiếc thuyền hoa khác đang tiến lại gần nàng.

Trên thuyền hai nữ tử kiêu ngạo nhìn nàng.

Nữ tử bên trái một thân hồng y, bộ dạng không lớn, xấp xỉ tuổi nàng. Ánh mắt nàng ta khinh thường nhìn nàng, lộ vẻ kiêu ngạo tựa như khổng tước, không thèm để ai vào mắt.

Nữ tử bên phải thân thanh y, mặc dù kiêu ngạo nhưng lại rất ra dáng tiểu thư khuê các, vẻ mặt cao cao tại thượng, cho nàng một cái liếc mắt ghen ghét cùng thù hận.

Bạch Tử Linh có chút kinh ngạc, thanh y nữ tử này là ai? Tại sao lại nhìn nàng với ánh mắt như vậy? Trong trí nhớ của nàng thì không ấn tượng gì với nàng ta cả?!

“Ồ? Đây không phải là người hôm bữa không biết liêm sỉ đeo bám Lãnh công tử ở Phong Nguyệt Lâu đây sao?”

Phong Nguyệt Lâu?!

Bạch Tử Linh không khỏi cảm thán, nghe giọng điệu của nàng ta thì hiểu rõ, chắc hẳn đây là nợ đào hoa của Lãnh Vô Quân rồi!

Bất quá nàng ta biết chuyện ở Phong Nguyệt Lâu, vậy chứng tỏ hôm đó nàng ta đã ở đó...

Thấy Bạch Tử Linh không trả lời, thanh y nữ tử còn cho là nàng chột dạ, liền không khách khí mở miệng: “Thật là vô liêm sỉ, không biết là nữ nhi nhà nào, cư nhiên dám ra ngoài đeo bám nam nhân như vậy. Hôm trước là Lãnh công tử, hôm nay lại đến Cung Thế tử…”

Hồng y nữ tử gọi Tô Ánh Dung, là nữ nhi thứ hai của Đại học sĩ Tô Học Nghị. Vì do chính thất sinh ra nên từ nhỏ Tô Ánh Dung đã vô cùng kiêu ngạo. Trong phủ, sủng ái của Tô Học Nghị dành cho Tô Ánh Dung có thừa!

Tô Ánh Dung không giống những tiểu thư trong chốn thê phòng, thích những người như Cung Thế tử trong trẻo lạnh lùng, Đỗ thiếu gia tuấn mỹ vô song, hay Tĩnh Vương ôn nhuận như ngọc... Nàng thích những nam tử lạnh lùng, u buồn tựa như Lãnh công tử.

Nhất kiến chung tình!

Nàng vừa gặp đã phải lòng hắn, mặc dù hắn chưa bao giờ liếc mắt nhìn nàng. Nhưng trong lòng nàng, chỉ cần âm thầm lặng lẽ dõi theo hắn...

Nàng vốn từng muốn gả cho hắn, danh chính ngôn thuận ở bên cạnh chăm sóc hắn... Nhưng nàng biết, bản thân mình không hề xứng với hắn.

Hắn đường đường là Lãnh gia Lãnh công tử, kinh thành ‘Đệ nhất công tử’. Là nhi tử duy nhất của Khương Định Hầu cùng Vĩnh An trưởng công chúa.

Thân phận như vậy... Nàng làm sao xứng đây?!

Nhưng một lòng tưởng niệm hắn, không nghĩ đến bên cạnh hắn xuất hiện một nữ nhân, nàng ta choàng tay hắn hắn cũng không phản đối.

Chẳng phải hắn chán ghét người khác đến gần ư?! Tại sao hắn cùng nữ nhân đó lại có động tác thân mật như vậy?!

Câu hỏi đó không ngừng lập lại trong đầu nàng, không ngờ hôm nay lại gặp được nàng ta!

Mặc dù không thể ở bên cạnh hắn, nhưng không có nghĩa nàng đồng ý để nữ nhân khác bên cạnh hắn!

Trong tình yêu, con người vốn ích kỷ như vậy. Thứ mình không thể có được, thì người khác đừng hòng có được!!!

Dù là người hiền lành đến đâu thì nghe những lời sỉ nhục như vậy tuyệt đối sẽ không để yên! Hơn nữa Bạch Tử Linh nàng vốn không phải dạng người hiền lành gì, muốn nàng nhịn nàng ta để nàng ta sỉ nhục?! Đừng có mơ!!!

“Vị tiểu thư này, chúng ta không quen không biết, vừa gặp mặt thì đã sỉ nhục người khác như vậy. Tiểu thư khuê các các người đều cư xử như vậy ư…?”

“Tiểu thư khuê các chúng ta cư xử như thế nào cũng không cần hạng kỹ nữ như ngươi lên tiếng dạy dỗ! Hạng người như ngươi...”

Kỹ nữ?!

Nhiệt độ xung quanh bỗng giảm đến mức thấp nhất. Hoàng y nữ tử không hiểu sao cảm thấy lạnh người.

Nàng ta... Muốn chết!!!

“Biểu... Viên tiểu thư, xin người đừng mở miệng ra là sỉ nhục người khác như vậy. Hơn nữa tiểu thư nhà tôi vốn không phải như người nói…”

Mặc dù có chút lo sợ bị biểu tiểu thư nhận ra, nhưng nàng không thể nhìn tiểu thư bị người khác sỉ nhục như vậy.

Nàng đã hứa sẽ bảo vệ tiểu thư, vậy mà hết lần này đến lần khác, nàng lại đứng một bên nhìn tiểu thư bị người khác sỉ nhục...

Biểu?!

Bạch Tử Linh đưa mắt nhìn Thanh Nhi, xem ra Thanh Nhi biết nàng ta! Bất quá nàng sẽ không bỏ qua cho nàng ta như vậy đâu. Đường đường là đội trưởng đội đặc công, Bạch Tử Linh chưa bao giờ buông tha cho những kẻ mà nàng xem là con mồi!

Lo lắng của Thanh Nhi vốn là thừa, Viên Minh Châu làm sao có thể để tâm đến một nha hoàn nhỏ bé như nàng cơ chứ?! Tâm tư nàng ta hiện tại đều đặt lên người Bạch Tử Linh.

“Câm miệng, nha hoàn như ngươi mà cũng dám mở miệng trước mặt bổn tiểu thư?!”

Viên Minh Châu tức giận, giơ tay định tát Thanh Nhi.

Nha hoàn ngu ngốc, cư nhiên dám chặn họng nàng. Trung thành với chủ tử như vậy sao? Vậy thì lãnh đủ đi!

“Ùm!”

Tô Ánh Dung kinh ngạc, nàng không nhìn rõ nữ tử này ra tay như thế nào. Chỉ cảm thấy một trận gió lướt qua, Viên Minh Châu đã... Đã rơi xuống hồ!!!

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, mọi người xung quanh đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe một tiếng “Ùm!” sau đó là tiếng kêu cứu mạng của Viên Minh Châu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện