Người đến chính là người nhà họ Diệp, một thế gia* lâu đời về nghề phong thủy.

*Một gia tộc có nhiều đời vinh hiển.

Lúc này Diệp Thiều Hoa mới biết, thì ra bản thân cô vốn thuộc về một gia tộc phong thủy hưng thịnh. Chỉ có điều, làm nghề này luôn có nghiệp chướng, dẫn đến người nối dõi của nhà họ Diệp luôn luôn ít ỏi.

Nhất là hơn hai mươi năm trước kia, trong một trận đấu pháp của thế cục phong thủy, nguyên khí* của vị thiên tài nhà họ Diệp bị tổn thương nặng nề, cuối cùng bị phản phệ mà mất sớm khi còn trẻ.

*Nguyên khí hay còn gọi là sinh khí, là khí đầu tiên sinh ra các khí khác, vật khác. Theo y học cổ đại, 12 kinh mạch của gắn bó chặt chẽ với cái nguyên của sinh khí, nói cách khác nguyên khí chính là gốc rễ con người.

Diệp Thiều Hoa chính là con gái duy nhất của vị thiên tài kia. Nhưng khi đó nhà họ Diệp ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì có thời gian để ý chăm sóc cô.

Cho tới bây giờ, nhà họ Diệp cũng dần dần phát triển trở lại, mặc dù không còn nổi tiếng như trong quá khứ, nhưng tốt xấu gì cũng là thế gia trong nghề phong thủy, ở mảng này cũng coi như nổi tiếng. Không biết là tộc trưởng nhà họ Diệp xuất phát từ nguyên nhân gì, đột nhiên nhớ tới sự tồn tại của những người như Diệp Thiều Hoa.


Năm đó kẻ thù của nhà họ Diệp vô cùng hung ác, thực ra tộc trưởng nhà họ Diệp cũng không có nhiều hy vọng có thể tìm lại được những đứa trẻ năm xưa, vậy mà cuối cùng lại thực sự tìm ra được.

Những người chú bác không biết cách bao nhiêu thế hệ của Diệp Thiều Hoa này vừa nhận được một nhiệm vụ phong thủy cách đó không xa, nên tiện đường tới đón Diệp Thiều Hoa trở về.

Diệp Thiều Hoa nhớ lại ký ức của nguyên chủ, sau khi cô chết, Từ Dĩ Lâm đoạt lấy ngọc bội của cô. Càng nghĩ càng cảm thấy cái chết của nguyên chủ không hề đơn giản như vậy. Dù sao cũng có người trong bóng tối tốn công cho “cô ấy” vào ở căn nhà đầy sát khí quỷ hồn này, tra tấn tinh thần của “cô ấy” đến chết.

Cô biết với tình hình hiện tại của mình, trở về nhà họ Diệp mới là kết quả tốt nhất. Nếu không, cô muốn điều tra lại sự việc năm đó của cha Diệp thì không biết sẽ phải tốn biết bao nhiêu thời gian.

Huống chi, hiện giờ cô mới đang nhập môn vào nghề phong thủy, chắc hẳn nhà họ Diệp sẽ cho cô nhiều chỉ dạy.

Căn nhà này của Diệp Thiều Hoa tương đối cũ nát, đoàn người nhà họ Diệp không muốn ở lại lâu. Người tự xưng là trưởng bối của Diệp Thiều Hoa kia bảo cô ở lại đây một đêm để thu dọn đồ đạc của mình, sáng ngày mai họ sẽ tới đón cô.

Chuyện lớn như vậy đương nhiên không qua được mắt của hàng xóm xung quanh.

Lâm Vi Vi vẫn luôn chờ đợi cơ hội để lấy lòng Diệp Thiều Hoa không nhịn nổi nữa, vội vã chạy tới gõ cửa nhà Diệp Thiều Hoa.

“Mấy đêm này tớ vốn muốn ở lại ký túc xá, nhưng vì lo lắng cho cậu nên vẫn quyết định về nhà. Thiều Hoa à, dạo này cậu không gặp rắc rối gì chứ?” Lâm Vi Vi tỏ vẻ lo lắng nhìn Diệp Thiều Hoa: “Công việc ở quán cà phê thì cậu lại không thích, thế giờ học phí của cậu phải làm thế nào? Hay là cậu cùng tớ làm hạng mục mà giáo sư vừa giao cho đi. Cậu cũng biết mà, tớ vừa mới được giáo sư giao cho một hạng mục, ngày mai sẽ xuất phát đến thành phố Nam.”

“Hạng mục lần này được người ta đầu tư rất nhiều, tiền thù lao cũng cao. Nếu cậu đi làm cùng với tớ, tiền thù lao được nhận cũng đủ để chi trả học phí rồi.” Lâm Vi Vi nở nụ cười thuyết phục cô.

Cô ta biết các mối quan hệ của Diệp Thiều Hoa ở trường rất xấu, không ai muốn ở cùng phòng ký túc xá với cô, lại càng không có người nào đồng ý làm chung một hạng mục với cô.

Bề ngoài Diệp Thiều Hoa rất xinh đẹp, nhưng đáng tiếc nhân duyên còn không tốt bằng một nửa cô ta.

Cô ta cứ cố ý khoe khoang như thế này cũng là một lý do khiến nguyên chủ càng cảm thấy tự ti. Nhưng mặc dù thái độ này của cô ta gây khó chịu cho người khác, nhưng lời đề nghị thì thực sự khiến người ta phải suy nghĩ đắn đo.

Nếu là nguyên chủ thì chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng Diệp Thiều Hoa lại không như vậy. Mặc dù cô thiếu tiền, nhưng cô không khó kiếm tiền như nguyên chủ. Chỉ cần lên mạng nhận một đơn hàng lập trình, tiền công chắc chắn nhiều hơn gấp bội so với công việc ở quán cà phê.


Ngay cả hạng mục mà Lâm Vi Vi đang đắc chí khoe khoang kia, mấy đời trước Diệp Thiều Hoa học đại học không biết đã từng làm bao nhiêu hạng mục cấp quốc gia.

Cho nên, cô không hề cảm thấy Lâm Vi Vi có thứ gì đáng để cô phải hâm mộ.

Lâm Vi Vi không biết chuyện này, cho nên cô ta cảm thấy rất khó hiểu khi Diệp Thiều Hoa dứt khoát từ chối lời đề nghị của cô ta như vậy.

Cho tới ngày hôm sau, dưới sân khu xóm cũ đã có không ít người đứng chờ.

Lúc Lâm Vi Vi cầm sách vở đi tới trường học cũng tò mò nhìn lướt qua. Thấy chiếc xe con gắn lá cờ màu đỏ có biển số xe đặc thù, cô ta còn sửng sốt một lúc lâu.

Nhất là khi nhìn thấy Diệp Thiều Hoa kéo vali tới ghế sau, người tài xế còn giúp cô mở cửa xe ra.

Cô ta ngạc nhiên nhìn Diệp Thiều Hoa gọi một tiếng: “Thiều Hoa?”

Coi như là không có mắt nhìn, cô ta cũng biết những người đến đón Diệp Thiều Hoa không hề tầm thường. Chưa nói đến cái khác, chỉ cần nhìn chiếc xe ô tô đó là biết, không phải cứ có tiền là có thể ngồi.

“Đây đều là người nhà của tôi, bao nhiêu năm qua cuối cùng họ cũng tìm được tôi, nên tới đón tôi về.” Diệp Thiều Hoa giải thích như vậy.

Người nhà?

Lâm Vi Vi hoảng hốt đứng ngây ngốc ở đó không dám tin tưởng ra nhìn. Mãi cho tới khi chiếc xe kia đã đi khuất, cô ta vẫn chưa kịp phản ứng lại.

“Nếu như cô về nhà, cô chính là Tam tiểu thư.” Người tự xưng là chú của Diệp Thiều Hoa hôm trước đang giải thích về tình huống hiện tại của nhà họ Diệp cho cô nghe: “Cô gái đêm hôm qua tới cùng tôi chính là Nhị tiểu thư, cháu cứ gọi chị hai là được. Trong nhà còn có một anh cả nữa, tài thiên tài trong nghề phong thủy. Nếu như gặp phải Đại thiếu gia, Tam tiểu thư nhớ đừng quấy rầy cậu ấy.”

“Tôi còn có một nhiệm vụ phong thủy ở đây, tạm thời chúng ta cứ nghỉ chân ở đây đã. Sau khi chúng tôi xử lý xong chuyện này thì sẽ đưa cô về nhà họ Diệp.”

Diệp Thiều Hoa tiện thể hỏi mượn ông ta sách phong thủy. Phong thủy ở thế giới này có vẻ phát triển, cô còn chưa biết hết hoàn toàn, nhân dịp này tìm hiểu thêm một ít.


Chú Diệp nhìn bộ dạng Diệp Thiều Hoa cầm sách ngồi ngẩn người ra, cũng không nói thêm gì cả.

Ông ấy biết sinh hoạt từ trước đến giờ của Diệp Thiều Hoa như thế nào, biết từ nhỏ cô đã là cô nhi, chắc hẳn cuộc sống không được tốt lắm. Bỗng một ngày biết mình là người nhà họ Diệp chắc hẳn là rất vui mừng, vẫn nên cho cô thời gian để bình tĩnh lại một chút.

Nơi bọn họ đặt chân tới là một tòa biệt thự ở phía nam thành phố, đây cũng là nơi ở của các cán bộ cấp cao. Chú Diệp tới đây là để phá giải một bố cục phong thủy.

Diệp Thiều Hoa bước chân vào đó đã nhìn thấy cô gái hôm qua mà cô phải gọi là chị hai. Cô ta đang cầm la bàn nói chuyện với mấy người khác nữa, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Tứ tiểu thư, đây là chị ba của cô.” Trong phòng khách lớn còn có một cô gái khác đang ngồi, khoảng tầm mười lăm mười sáu tuổi, vô cùng sùng bái chăm chú nhìn Nhị tiểu thư. Chú Diệp lập tức giới thiệu Diệp Thiều Hoa với cô ta: “Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư cũng giống như cháu, hôm qua vừa được chúng tôi tìm về.”

Tứ tiểu thư nghe được bèn tò mò quay lại nhìn Diệp Thiều Hoa.

Nhìn quần áo cô ta mặc trên người hiển nhiên là có cuộc sống tốt hơn nhiều so với Diệp Thiều Hoa. Hình như muốn nhìn thấu Diệp Thiều Hoa nên cô ta cứ săm soi cô một lúc thật lâu. Đến khi nhìn thấy sách nhập môn phong thủy trên tay Diệp Thiều Hoa, cô ta liền che miệng cười nói: “Thì ra là chị ba à. Chú ơi, sao chị ba lại đọc sách nhập môn vậy?”

“Cha mẹ Tam tiểu thư đều đã mất sớm, chúng tôi cũng vừa mới tìm được cô ấy.” Chú Diệp thản nhiên nói.

Nghe được câu này, cô Tứ tiểu thư kia lập tức xác nhận Diệp Thiều Hoa không có chút sức uy hiếp nào với mình, chậm rãi nói ra một câu chế giễu: “Thì ra là thế, xem ra chị ba thật đúng là đáng thương. Nhưng mà chú à, nghe chị hai nói thế cục phong thủy này rất nghiêm trọng, anh cả và những người bạn của chị ấy đều tới. Chị ba lại không biết gì cả, ở lại đây không phải sẽ vướng víu chân tay người khác rồi sao?”






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện