Diệp Thiều Hoa không nói gì, chỉ đứng ở cạnh cửa. Đám người anh cảa vất vả cả một buổi tối lại phí công, tâm trạng đều rất tệ, nhưng cũng không định nói cho Diệp Thiều Hoa biết.

“Cô tên gì?”

Anh cả khinh thường nhìn cô. Diệp Thiều Hoa cẩn thận nói.

“Thiều Hoa? Tam Tài* là thổ thủy kim, có được đại công, ngũ cách* hung vận** khá nhiều, trời định sẵn trong vận mệnh có trăm loại cản trở, nhưng cuối cùng vẫn có thể thành nghiệp lớn.”

*Tam tài là một khái niệm bộ ba, “ba phép” (tài = phép, phương pháp): Thiên-Địa-Nhân. Song, có lẽ đây là một tên gọi xuất hiện về sau dùng để gọi sự vận dụng cụ thể một quan niệm triết lí cổ xưa về cấu trúc không gian của vũ trụ dưới dạng một mô hình ba yếu tố.

**Ngũ cách chính là thiên cách, nhân cách, địa cách, ngoại cách, tổng cách. Phương pháp đặt tên cho con theo ngũ cách chính là căn cứ theo lý luận “tướng”, “số” trong “Kinh dịch”, căn cứ theo số nét của tên người và các mối quan hệ ngũ cách để thiết lập nên.

*Ý chỉ đen đủi, gặp nhiều trắc trở khó khăn.

Anh cả lạnh nhạt nói: "Đối với thế gia về phong thủy mà nói, coi như là chấp nhận số mệnh rồi, có thể thấy được cha mẹ cô rất hy vọng vào cô."


Sau khi nói xong, anh cả liền rời đi. Lúc đi đến cầu thang, anh ta còn quay lại nhìn Diệp Thiều Hoa thêm một cái, "Cái tên này đặt trên người cô, thật là đáng tiếc."

Ý tứ trong lời nói, đơn giản chính là Diệp Thiều Hoa không xứng với cái tên tốt như vậy.

Bọn họ bận rộn hơn nửa đêm, bị Diệp Thiều Hoa trong lúc vô tình làm hỏng, dù cho là đại thiếu gia nhà họ Diệp được giáo dưỡng tốt cũng khó tránh khỏi nổi cơn giận dữ.

"Anh cả..."

Diệp Thiều Hoa mở miệng, vốn muốn nói vật kia đang ở trong gương của cô.

Nhưng không ngờ cô mở miệng gọi một tiếng anh, lại bị anh ta đáp lại bằng một bóng lưng lạnh lùng quay đi.

Lúc nhị tiểu thư nhà họ Diệp đi ngang qua còn cố tình để lộ ra một nụ cười nhạo với cô, "Nếu ngày mai cô lại làm hỏng chuyện của chúng tôi, sẽ không được dễ dàng bỏ qua như vậy đâu."

Diệp Thiều Hoa cũng không phải kiểu người thích bị ngược, loại chuyện mặt nóng dán mông lạnh này cô chưa từng làm bao giờ, cũng không có ý định làm.

*Là người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh.

Nếu hai người nhà họ Diệp này đã tỏ thái độ khinh người như vậy, cô cũng sẽ không thèm nói chuyện nữ quỷ mặc trang phục cô dâu ra.

Đừng nói là anh cả được giáo dục tốt và cô chị hai tính tình không tốt kia, ngay cả chú Diệp vốn hồi đầu có chút đồng tình với Diệp Thiều Hoa hiện tại cũng lạnh nhạt hẳn.

"Ngày mai ngủ dậy rồi nói chuyện với Phó tiên sinh sau đi."

Đại thiếu gia hít sâu một hơi.

Chú Diệp dọn dẹp xong xuôi ở dưới lầu rồi mới lên lầu nghe đại thiếu gia dặn dò.

"Đúng rồi, rốt cuộc Diệp Thiều Hoa đó có tình cảnh như thế nào?" Đại thiếu gia nhà họ Diệp nhớ tới kế hoạch đêm nay vốn đã thành công một nửa, sắc mặt lại trở nên trầm trọng, "Lúc dẫn cô ta đến, có tra ra nội tình của cô ta không?"

Không ít người mơ ước đồ vật mà tổ tông nhà họ Diệp để lại. Anh ta không thể không đề phòng liệu Diệp Thiều Hoa có ôm ấp lòng dạ khác hay không.

Dù sao chuyện tối hôm nay cũng quá đột ngột.


"Tôi đã sớm cho người điều tra tường tận," Chú Diệp lắc đầu, "Thân phận của cô ấy không có vấn đề."

"Vậy làm sao ..."

"Thiếu gia, cậu không biết chuyện này," Chú Diệp nghĩ lại một chút, "Lúc tôi đi tìm Tam tiểu thư, trong nhà chỉ có một mình cô ấy, cậu biết cô ấy ở nơi nào không?"

Chú Diệp cũng không đợi đại thiếu gia trả lời, mà lập tức nói: "Là phòng quan tài. Sống lâu trong nơi đó đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến số mệnh. Nếu không phải có pháp khí của cha mẹ cô ấy để lại, chỉ sợ cô ấy ở trong gian phòng kia hai tháng đã sớm phơi thây chỗ khác rồi."

Ông ấy nói điều này muốn biểu đạt cái gì Đại thiếu gia rất rõ ràng. Xem ra Diệp Thiều Hoa thực sự không hề có hiểu biết về phong thuỷ, đã vậy thì chuyện tối nay cũng không phải do cô ta cố ý.

Nghĩ tới đây, sắc mặt đại thiếu gia tốt hơn rất nhiều.

Sang ngày thứ hai, đám người Đại thiếu gia phải di dời mộ tổ khỏi Thượng Sơn. Chuyện này rất quan trọng, chí ít cũng khiến cho Diệp Thiều Hoa và nhị tiểu thư vốn không hợp nhau đều tỏ vẻ nghiêm túc không gây chuyện với nhau. Vì không muốn bị Diệp Thiều Hoa quấy rối lần nữa, bọn họ nhất quyết không cho Diệp Thiều Hoa đi theo.

"Trước kia ngọn núi này là nơi nuôi thi thể, sau khi mộ tổ dời đi phong thủy của nơi này liền có biến hóa," Chú Diệp dặn dò Diệp Thiều Hoa, "Sau sáu giờ chiều không được phép bước vào một bước. Đợi di dời mộ tổ xong, chúng ta sẽ trở về nhà chính của nhà họ Diệp."

Đối với phong thủy trên núi, Diệp Thiều Hoa còn thấy rõ ràng hơn nhiều so với chú Diệp.

Cả ngày hôm nay Diệp Thiều Hoa đều ở dưới chân núi quan sát khí tức ngọn núi. Thấy địa thế ngọn núi từ cát lành biến thành hung sát, cô liền biết nghi thức dời mộ đã xong.

Ngay khi cô chuẩn bị trở lại biệt thự, cô nhìn thấy dưới chân núi có một đoàn người có vẻ như đang muốn đi lên núi.

Hiện tại đã hơn năm giờ, nếu đi sâu vào trong ngọn núi chắc chắn sẽ bị phong thủy hung sát trong ngọn núi ảnh hưởng.

Dựa vào mấy người bình thường này căn bản sẽ không thể chạy trốn.

Nếu đã không nhìn thấy thì thôi, coi như không biết không có tội. Nhưng bây giờ Diệp Thiều Hoa lại tận mắt thấy đám người kia đi vào núi, không đi ngăn cản người ta là không được. Huống chi nếu đám người kia bởi vì nhà họ Diệp mà chết, nhà họ Diệp cũng không tránh khỏi dính phải nghiệp chướng.

Đám người Lâm Vi Vi đều là học sinh ưu tú của trường, chuyến này đi theo giáo sư tới Nam Sơn lấy tư liệu.

"Lần này tổng giám đốc Hứa vô cùng bạo tay, cung cấp cho hạng mục chúng ta rất nhiều tiền," Giáo sư nhìn bảy môn sinh đắc ý* dưới tay, vô cùng kiêu ngạo nói, "Nếu hạng mục này thành công, tiếng tăm của mọi người trong giới cũng sẽ đi lên."


*Ý chỉ học trò giỏi đc thầy yêu quý.

Đám sinh nghe được câu này đều vô cùng kích động.

Lâm Vi Vi đang phân tâm ở phía sau. Cô ta có chết cũng không ngờ rằng, ở nơi này vẫn còn có thể gặp được Diệp Thiều Hoa, "Thiều Hoa, sao cậu lại ở chỗ này?"

Giữa rừng núi hoang vắng gặp phải một nữ sinh, mấy người giáo sư cũng đều cảm thấy rất kỳ quái.

"Tôi có việc ở chỗ này," Diệp Thiều Hoa nhìn thời gian một chút, Giáo sư nhất định phải lên núi vào lúc này sao. Hiện tại đã muộn rồi, trong đoàn người còn có ba cô gái, nếu giờ vào núi sẽ tương đối nguy hiểm."

Giáo sư không quen thuộc với Diệp Thiều Hoa lắm, thế nhưng những người khác trong trường đều biết đến Diệp Thiều Hoa, đặc biệt là gương mặt xinh như hoa kia, cho dù là nhìn thoáng qua cũng khó có thể quên.

Nhưng tin đồn Diệp Thiều Hoa có vấn đề về tinh thần, bọn họ cũng đã nghe thấy.

"Đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, chúng ta lại có nhiều người như vậy, có thể có nguy hiểm gì chứ?"

Diệp Thiều Hoa cau mày, "Có một số việc, không nên dùng khoa học giải thích ..."

"Không dùng khoa học để giải thích, chẳng lẽ trên đời có quỷ à?" Lâm Vi Vi nhanh chóng phản bác lại Diệp Thiều Hoa, "Thiều Hoa à, tớ cũng không phải đang cố ý nhằm vào cậu. Hiện tại đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, làm gì có quỷ thần nữa chứ. Cậu điên ở nhà thì cũng thôi đi, sao ra ngoài trường học vẫn cứ mang theo bộ dáng điên điên khùng khùng này vậy?"

Sau đó cô ta quay đầu nhìn giáo sư, "Giáo sư, em xin lỗi, cậu ấy là bạn của em. Từ nhỏ cậu ấy đã như vậy, xin thầy đừng để bụng."






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện