Người gọi đến là Phó Tấn Vân.

"Cô đang ở đâu?" Giọng điệu của anh rõ ràng vẫn rất bình ổn, nhưng mà Diệp Thiều Hoa lại cảm giác được nội tâm của anh đang bất an.

Diệp Thiều Hoa híp mắt: "Thành phố S."

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, sau đó nói: "Cô về đi."

Lần này, Diệp Thiều Hoa không trả lời. Thấy vậy, Phó Tấn Vân thở dài một hơi: "Đại sư Chu vừa mới về cõi tiên, ở ngay thành phố S."

Giọng điệu của anh trở nên trầm trọng, bàn tay cầm điện thoại của Diệp Thiều Hoa nắm chặt lại.

Đại sư Chu, người này vừa là thầy vừa là bạn của cô.

Phó Tấn Vân tựa hồ biết lời mình nói không lay động được cô, cũng không tiếp tục khuyên nhủ nữa, chỉ vội vàng cúp điện thoại.

Diệp Thiều Hoa cũng không quản anh có chuyện gì mà trực tiếp đi đến trường học. Ở trường học, hai học trò của Đại sư Chu đang khóc đến nỗi thở không ra hơi: "Đại sư Diệp, đây là trước khi sư phụ ra đi dặn tôi giao cho cô."

Đại sư Chu là bởi vì nhiệm vụ này mà chết, trước khi ông ấy đi vào cái hồ này đã có dự đoán từ trước.


Diệp Thiều Hoa rất rõ ràng, đây là một thất tuyệt khoá âm trận. Vốn Đại sư Chu muốn đi vào nhìn thử xem nơi này có lai lịch gì, không ngờ lệ khí của trận pháp phong thủy này quá nặng, khiến ông ấy phải trả giá bằng cả mạng sống.

Diệp Thiều Hoa ngẩng đầu, nhìn âm khí nồng đậm như mực trên mặt hồ tình nhân .

Cô biết nguyên nhân cái chết của Đại sư Chu là do đâu. Trong cái hồ này không chỉ có thất tuyệt khóa âm trận, mà còn ẩn chứa chuyển vận* pháp cực kỳ âm độc. Kẻ đứng sau đã mượn trường học để bố trí chuyển vận pháp trận.

*Thay đổi vận mệnh.

Diệp Thiều Hoa hít sâu một hơi, cô không trực tiếp đi vào, mà trước tiên lấy ngọc bội trên cổ xuống, đặt lên tảng đá bên hồ.

Bọn người hiệu trưởng chỉ cảm thấy trong giây phút cô đặt xuống ngọc bội đó, âm khí trên hồ đã nhạt đi rất nhiều.

"Lắp đặt camera ở đây." Diệp Thiều Hoa chỉ vào một chỗ.

"Đại sư Diệp, bây giờ phải làm gì nữa?" Hiệu trưởng run rẩy đáp ứng yêu cầu của cô.

Diệp Thiều Hoa vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, “Trận pháp còn thiếu một người, trong vòng hai ngày tiếp, sinh viên trong trường sẽ không có nguy hiểm gì. Chúng ta đợi người sau màn xuất hiện.”

Trung tâm của trận pháp phong thủy ở trên người của kẻ đó, chỉ cần tìm được sẽ dễ xử lý. Nhưng lúc này, người cần giải quyết cũng nên giải quyết đi thôi.

Trường học đã nhanh chóng giấu nhẹm đi việc có người chết, vậy nên càng có thêm nhiều người đặt sự chú ý lên người Diệp Thiều Hoa.

Phần lớn đều là do mấy tháng nay Diệp Thiều Hoa không đi học. Bọn họ thầm suy đoán có lẽ là do bị đả kích quá lớn nên bị người đưa đến bệnh viện tâm thần.

Diệp Thiều Hoa ở trong kí túc xá của công nhân viên chức mà hiệu trưởng đã sắp xếp. Ngay sáng sớm hôm sau đã có người tới gõ cửa.

Người đến là Phó Tấn Vân, cô nhíu mày: "Sao anh lại tới đây?"

Phó Tấn Vân làm như không nhìn thấy nét mặt của cô, tự nhiên đi vào trong phòng: "Tới xem cô đâm đầu vào chỗ chết. Nếu thực sự như vậy...... tôi sẽ...... Diệp Thiều Hoa, cô không sao chứ?"

Cuối cùng, anh nhìn Diệp Thiều Hoa, nghiêm túc hỏi.

Anh biết tình cảm giữa Diệp Thiều Hoa và Đại sư Chu rất tốt.

"Vẫn ổn." Biểu hiện của Diệp Thiều Hoa bình thản lạ thường: "Anh cũng nghe nói đến chuyện này rồi chứ? Có phát hiện điểm nào đáng nghi không?"

Nghe được câu này, Phó Tấn Vân xiết chặt ngón tay.

"Có thể đoán được rồi chứ? Tám nữ sinh đã chết kia đều sinh vào ngày mười lăm tháng bảy âm lịch." Diệp Thiều Hoa nhàn nhạt mở miệng, " Ngày sinh của tôi cũng giống như vậy, trận pháp khóa âm chuyển vận cần rất nhiều âm khí. Cho dù tôi không nhúng tay vào, bọn họ cũng có thể tìm tới tôi."


"Sẽ không đâu." Phó Tấn Vân nhìn cô một cái, trái tim như bị ai đó bóp chặt: "Chuyện này sẽ không xảy ra."

Diệp Thiều Hoa "ha ha" cười một tiếng: "Đùa với anh thôi, tôi là Diệp Thiều Hoa đấy. Làm sao có thể dễ dàng bị người mưu hại như vậy chứ? Được rồi, hai người chờ một lát, tôi xuống lầu lấy bữa sáng đã."

Cô vừa mở cửa xuống lầu, không ngờ lại gặp phải Thôi Hạo tỏ vẻ thâm tình đi tới.

"Thiều Hoa, trước đó là anh đã sai rồi. Khó khăn lắm anh mới tìm được chỗ ở của em." Anh ta nhìn bộ dạng Diệp Thiều Hoa không chút cảm xúc, đáy mắt lộ ra bi thương vô vàn: "Anh không quan tâm đến chuyện em có bị tâm thần hay không......"

"Phó Hằng, đuổi đi." Phó Tấn Vân lườm Thôi Hạo một cái, lạnh lùng mở miệng.

Phó Hằng là người luyện võ, xách Thôi Hạo còn đang giãy dụa giống như xách gà con ném xuống dưới lầu.

"Thiều Hoa, em nhất định phải đối xử với anh như vậy sao? Anh biết em vẫn hận anh, nhưng anh hi vọng em có thể tha thứ cho anh......"

Diệp Thiều Hoa chỉ nói một câu: "Lại lên cơn rồi, mau gọi bảo vệ."

Phó Tấn Vân nghe nói Đại sư Chu cũng chết ở đây liền biết chuyện này không đơn giản, nên mới cất công tìm đến muốn giúp đỡ Diệp Thiều Hoa. Anh căn bản không có hứng thú với trò hề của Thôi Hạo.

Diệp Thiều Hoa đi xuống dưới lầu lấy bữa sáng rồi hai người mau chóng cùng đi đến nhà họ Chu xem Đại sư Chu, ngày hôm sau mới gấp gáp trở về.

Trên đường đi tinh thần Diệp Thiều Hoa cũng không quá tốt. Đại sư Chu ra đi quá đột ngột.

"Vẫn ổn chứ?" Thấy cô suy yếu như thế, Phó Tấn Vân không khỏi nhíu mày.

Đồng thời, đáy lòng tràn ngập lo nghĩ.

Diệp Thiều Hoa lắc đầu: "Không sao, chỉ là không ngờ Đại sư Chu lại ra đi như vậy.”

Nghĩ đến quan hệ thân thiết của cô với Đại sư Chu, Phó Tấn Vân lại càng thêm lo lắng.

Nhưng mà Diệp Thiều Hoa vẫn chưa làm gì, đã bị cảnh sát dẫn đi tra hỏi.

Thôi Hạo và Lâm Vi Vi đột nhiên mất tích.

Không tìm được thi thể cũng không thấy tung tích.

Tiếp đó trên mạng bỗng nhiên xuất hiện video của Thôi Hạo, chính là vào buổi sáng ngày hôm đó anh ta đến tìm Diệp Thiều Hoa.

Người đăng cái video này hiển nhiên là muốn hất nước bẩn lên người* Diệp Thiều Hoa.

*Bôi nhọ, vu oan giá họa.


"Đã có bệnh còn ghét bỏ bạn trai, đáng đời bị người khác vứt bỏ. Tôi đoán này Thôi Hạo và bạn gái hiện tại của anh ấy mất tích chính là chuyện tốt cô ta làm!”

"Đương nhiên, cô hoa khôi bị tâm thần này tìm được một người bạn trai có tiền hơn liền trở về trả thù. Ha ha, loại con gái này, quả thực không thể cứu chữa.”

......

"Bởi vì Thôi Hạo và Lâm Vi Vi mất tích, các chứng cứ đều hướng về Diệp Thiều Hoa nên mấy người này mới tìm Diệp Thiều Hoa tra hỏi theo thông lệ, “Nơi Thôi Hạo và Lâm Vi Vi biến mất là ở hồ tình nhân, người cuối cùng xuất hiện ở đó theo băng ghi hình cũng là cô."

"Đội trưởng à, tôi nghĩ cứ bắt cô ta về, ba ngày không cho ngủ, cô ta cũng sẽ phải khai ra." Tên cảnh sát đã trải qua đủ loại vụ án, không phải là chưa từng gặp loại tội phạm giảo biện này, muốn nhanh chóng phá án nên đưa ra một lời đề nghị.

Nhưng Diệp Thiều Hoa rất khó chơi, ngay cả thị trưởng và hiệu trưởng của đại học S đều đến nói thay Diệp Thiều Hoa.

Đại đội trưởng của phân khu hút một hơi thuốc rồi nhìn Diệp Thiều Hoa, ánh mắt sáng ngời: "Tôi không tin bộ mặt của đám người quyền cao chức trọng kia. Diệp Thiều Hoa, cho dù hôm nay cô đi ngoài được cũng vô dụng. Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ tìm được chứng cứ, tự tay bắt lại cô."

Diệp Thiều Hoa ung dung dựa lưng vào ghế ngồi, mỉm cười nhìn anh ta: "Anh chưa kết hôn đúng không?”

Không biết tại cô luôn có một loại ma lực, khiến cho người khác muốn lắng nghe.

Đội trưởng đột nhiên hạ giọng, ôn hòa trả lời câu hỏi của cô: "Còn chưa......"

"Nhưng trong nhà đã định tốt việc hôn nhân cho anh rồi, mùng tám tháng giêng năm sau." Diệp Thiều Hoa lạnh nhạt mở miệng: "Đừng nhìn tôi, ba giây sau mẹ anh sẽ gọi điện thoại cho anh".

Đội trưởng cười nhạc một tiếng, chưa kịp mở miệng nói cô giả thần giả quỷ, điện thoại trong túi đã vang lên, quả thực là mẹ anh ta gọi tới.

Nghe xong điện thoại, anh ta ngơ ngác nhìn Diệp Thiều Hoa.

Đúng lúc này, một người cảnh sát cầm điện thoại mặt mũi tràn đầy hoảng sợ xông vào phòng thẩm vấn: "Đội trưởng, Thôi Hạo xuất hiện rồi!"






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện