Đại thần Phiên quốc vẻ mặt ngơ ngác, Hoàng đế này nói cái gì thế?Vũ Văn Tĩnh không có để ý bọn họ.Đi theo Vũ Văn Tĩnh là Khúc Hoa Thường, ả cũng nhíu mày nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, sau đó thở dài một tiếng, "Diệp muội muội, muội...sao phải đến mức này chứ."Ả giống như là không thể chịu đựng được cách làm của Diệp Thiều Hoa, lại trách trời thương dân lắc đầu.Thời điểm cấm vệ quân bắt lấy Diệp Thiều Hoa, phòng vệ của Hoàng cung đột nhiên xuất hiện mấy người quần áo đen."Hộ giá hộ giá!" Những người áo đen này rõ ràng là muốn cứu Diệp Thiều Hoa, nhưng khi thủ lĩnh ném phi tiêu không trúng Diệp Thiều Hoa, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.Sững sờ chớp mắt một cái, hắn ngược lại chuyển hướng đi công kϊƈɦ Vũ Văn Tĩnh.Phi tiêu lặng lẽ không một tiếng động đâm trúng vai phải của Vũ Văn Tĩnh, hắn vốn muốn chống đỡ một cách mạnh mẽ, nhưng mà không ngờ Diệp Thiều Hoa lại cầm cái phi tiêu kia.Vũ Văn Tĩnh thấy được máu trêи tay cô..Mấy người quần áo đen bị ở lại ba người, chạy một.3 người này tìm được tín vật của Diệp Thiều Hoa, đây là phương pháp vu oan rất vụng vềNhưng mà lại là phương pháp đả kϊƈɦ Diệp gia tốt nhất."Hoàng huynh." Lúc Vũ Văn Tĩnh vẫn còn đang suy tư, phát hiện phía đối diện không biết từ lúc nào có một người nhìn rất mộc mạc ngồi.Người kia mặt mày giống như núi xa, áo choàng rộng một chút rơi xuống trêи bàn, lộ ra một chút mực.Lúc Vũ Văn Tĩnh nhìn thấy người này, con ngươi hơi co lại, "Thất Hoàng đệ? Ngươi còn chưa rời cung?"Thất hoàng tử không nhìn hắn, chỉ nói: "Có chút việc riêng, thuận tiện giúp ngươi xem ba sát thủ kia, là người Trích Tinh lầu.""Sát thủ các?" Vũ Văn Tĩnh biến sắc, hắn tuy là người trong triều, nhưng cũng nghe qua thanh danh sát thủ các.Muốn giết ai, chỉ cần trả giá với bọn họ, nhất định có thể thành công.Thất hoàng tử gật đầu, hắn cụp mắt.


" chủ nhân của 3 người này chính là cô tinh thứ hai của Trích Tinh lầu.""Cô tinh?" Thời điểm Vũ Văn Tĩnh nghe được danh bài, mồ hôi lạnh trêи lưng liền thi nhau chảy xuống, hắn nắm chặt chén trà, cố gắng ổn định bản thân, nhưng ngón tay đều đang run rẩy, "Sao ngươi biết?"Nghe vậy, Thất hoàng tử liếc mắt nhìn hắn, thanh âm có chút lãnh đạm, "Ta quen biết với lâu chủ của bọn họ."Thời điểm Vũ Vân Tĩnh vẫn là vương gia, đã từng nghe qua đại danh của Trích Tinh lâu, cũng cùng bọn họ giao dịch qua mấy lần, nhưng chưa từng gặp qua lâu chủ của bọn họ.Nghe nói lâu chủ của bọn họ là một đệ nhất giang hồ, nội lực hùng hậu to lớn.Không nghĩ tới Thất hoàng tử vậy mà lại quen biết với lâu chủ Trích Tinh, Vũ Văn Tĩnh biết rõ, xem như lúc Vũ Văn Vân rời Hoàng cung, cũng không thể xem thường."Một nhà Diệp Tướng quân cũng là trung thần, " Thất hoàng tử nhìn Vũ Văn Tĩnh một chút, "Ta cảm thấy, chuyện này chủ mưu hẳn không phải là Diệp quý phi, ngươi tốt nhất điều tra thêm đi."Sau khi nói xong, hắn trực tiếp đi thẳng.Vũ Vân Tĩnh liếc mắt nhìn bóng lưng của anh, có chút kỳ lạ, tuy rằng ThấtHoàng tử luôn luôn lạnh nhạt với huynh đệ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn lạnh nhạt với chính mình như vậy.Thậm chí, Vũ Văn Tĩnh vặn lông mày, hắn cảm thấy đối phương có loại xúc động muốn đánh hắn.Chắc hắn nghĩ nhiều rồi nhỉ??Cấm vệ quân đang chờ lệnh của Hoàng đế, Vũ Vân Tĩnh nghĩ đến tin tức Vũ Vân Vân vừa nói, hắn không hoài nghi đối phương sẽ nói dối bởi, Vũ Vân Vân khinh thường hắn ta, hắn ta trầm mặc một chút sau đó nói.

"Tìm thái y đến khám cho Diệp quý phi đi."Sau khi nói xong, hắn dựa vào ghế, trong mắt có chút mờ mịt.Hắn lúc trước đối xử tốt với Diệp Thiều Hoa là bởi, hắn kiêng kị binh lực trong tay nhà họ Diệp, hắn chán ghét cô độc ác, nhưng hôm nay Diệp Thiều Hoa không chút do dự cứu hắn, giống y như những lần trước, nhưng hắn lại đối xử với cô như thế.Hắn có chút mê mang, không biết tiếp tục như vậy có đúng hay không.Thẳng đến ngày thứ hai, thái phó Khúc và Vũ Văn Triết bãi triều về xong đều tới tìm Vũ Văn Tĩnh."Hoàng huynh, người vì sao không đem cô ta nhốt vào đại lao?" Vũ Văn Triết lúc này ngay cả tên Diệp Thiều Hoa đều không gọi, hôm qua hắn không có ở hiện trường, đi chiêu đãi những người khác của Phiên quốc.Không nghĩ rằng lại nghe được Vũ Văn Tĩnh không chỉ không đem Diệp Thiều Hoa bắt lại, còn mời được ngự y qua.Thái phó Khúc cũng có chút nghiêng người, hắn ta không dám nghĩ Vũ Văn Triết lại như vậy, chỉ là nói: "Bệ hạ, một nhà Diệp gia lòng lang dạ thú, Diệp Tướng quân ít ngày nữa thì sẽ về tới Hoàng cung, không nhân cơ hội này, sợ là về sau.


.

."Hắn không nói gì, lại là nói ra điểm yếu của Vũ Văn Tĩnh.Hiện tại cháu gái hắn ta đã làm hoàng hậu, hắn hiểu rõ tình cảm hoàng thượng dành cho cháu gái hắn, nhưng nếu Diệp gia vẫn còn tồn tại, chắc chắn ngôi vị của cháu gái hắn sẽ không còn vững nữa.Hiện tại Vũ Văn Tĩnh đã đi đến bước này, nếu là cứ như thế mà buông tha, vậy bọn hắn phí công nhọc sức rồi.Hai người lời qua tiếng lại, Vũ Vân Tĩnh lúc đầu còn do dự, nhưng khi nghe thấy người nhà họ Diệp, hắn liền mím môiNhà họ Diệp kiểm soát quá nhiều binh quyền, lòng tham của con người cũng là vô hạn.Vũ Văn Tĩnh không tin một nhà Diệp Tướng quân trở về sẽ đem binh phù giao cho hắn, có thể khống chế được mười vạn tinh binh, ai lại tùy tiện trao được chứ.Còn Diệp Thiều Hoa, hắn vốn không thích cô, coi như không có sự việc tinh binh, Khúc Hoa Thường thành Hoàng hậu cũng là chuyện đương nhiên, vẻn vẹn hai điểm này, Diệp gia chắc chắn phải trừ khử.Nghĩ tới đây, Vũ Văn Tĩnh hung ác nhẫn tâm, "Đem Diệp Thiều Hoa đánh vào đại lao, nhất định phải để cô ta khai ra kẻ đứng sau.”Nghe được câu nói này của hắn, Vũ Văn Triết và thái phó Khúc mới yên tâm.Vũ Văn Tĩnh chưa hề nói chuyện của Trích Tinh lâu, Vũ Văn Triết không biết người ám sát đến tột cùng là ai, chỉ áp giải Diệp Thiều Hoa vào đại lao.Sương Nguyệt ở Lãnh cung chờ cả một đêm cũng không thấy Diệp Thiều Hoa trở về, cô bé có chút hoảng, ra ngoài muốn hỏi thăm thì nhận được tin, Diệp Thiều Hoa bị người nhốt vào trong đại lao.Hiện tại trong cung đã không cò ai thân thiết với tiểu thư, Sương Nguyệt cũng không thể cầu cứu ai.Chỉ có thể cầu cứu Tôn Bình - người mà Diệp Thiều Hoa tín nhiệm trước kia.Tôn Bình bây giờ đang ở trong cung của Khúc Hoa Thường, Khúc Hoa Thường cũng không bởi vì hắn từng là thân cận của Diệp Thiều Hoa mà khinh thị hắn, ngược lại còn giao trách nhiệm cho hắn, bởi vậy cũng chưa đêm mấy ngày, hắn đối với Khúc Hoa Thường vô cùng trung tâm.

(Trung thành, Tận tâm)Lúc nhìn thấy Sương Nguyệt, trong lòng hắn có chút thở dài."Tôn Bình, tiểu thư trước kia cứu ngươi một mạng, " Sương Nguyệt nhìn Tôn Bình, nói thẳng: "Bây giờ, coi như trả ơn tiểu thư, ngươi giúp ta gửi một phong thư được không."Tôn Bình lắc đầu, đã chứng kiến Vũ Văn Tĩnh đối với Khúc Hoa Thường có bao nhiêu sủng ái, hắn thậm chí có chút thương hại nhìn Sương Nguyệt, "Sương Nguyệt, nể tình ngươi từng giúp ta, ta sẽ giúp ngươi nói với nương nương, nương nương nhất định sẽ hiểu.


Người thức thời là tuấn kiệt, ngươi không thấy rõ tình thế sao, phủ tướng quân sắp toang rồi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện