Đã nhiều năm không gặp Diệp Thiều Hoa. Đáy lòng ba Diệp luôn cảm thấy mắc nợ với cô, muốn bù đắp cho cô. Ông biết năm cuối cấp ba là giai đoạn quan trọng nên cố ý sắp xếp cô vào lớp 12-1 tốt nhất trường.



Cô Trương là vợ của hiệu trưởng trường Nhất Trung nên cô ấy mới dám dứt khoát từ chối.



Diệp quản gia nhíu mày, cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi cho ba Diệp bàn lại chuyện này.



"Không cần phiền phức như vậy." Diệp Thiều Hoa vẫn im lặng nhìn không nói chợt mở miệng. Cô liếc qua cô Trương rồi chuyển ánh mắt lên người hiệu trưởng: "Hiệu trưởng, ngài sắp xếp một lớp khác cho tôi đi, dù sao..." Nói tới đây, Diệp Thiều Hoa dựa lưng vào tường: "Sau này những học sinh giỏi của cô Trương thi không tốt lại đổ lỗi cho tôi."



"Đại tiểu thư, cô đừng nói bậy." Diệp quản gia nghe Diệp Thiều Hoa nói vậy, nhanh chóng ngăn lại, lông mày càng nhíu chặt hơn: "Xin lỗi cô Trương, tiểu thư nhà chúng tôi không phải có ý đó."



Nói xong, ông ta lùi lại một bước, nhẹ giọng nói: "Đại tiểu thư, cô đừng nói lung tung. Lớp 12-1 là nơi đào tạo nhân tài dự bị. Những giáo viên tốt nhất của trường Nhất Trung đều được điều đến đây giảng dạy. Cô vào lớp này sẽ được học tập có hệ thống hơn."



"Không cần, hiệu trưởng, ngài sắp xếp lại đi." Diệp Thiều Hoa lặp lại lời vừa nãy, nét mặt vô cùng bình tĩnh, hơi thở trên người nhẹ nhàng, có vẻ không giống nói đùa.



Hiệu trưởng liếc nhìn Diệp quản gia, muốn hỏi ý ông ta thế nào.



Lúc đầu, Diệp quản gia còn muốn làm tốt phận sự của mình, giúp Diệp Thiều Hoa tranh thủ chỗ tốt. Nhưng thấy thái độ dửng dưng như không của cô, ông cau mày, gật đầu với hiệu trưởng.



Hiệu trưởng lập tức sắp xếp Diệp Thiều Hoa vào lớp 12-2.



Cô Trương nhìn Diệp Thiều Hoa đi qua trước mặt. Bà có chút ngạc nhiên, không ngờ lại có thể dễ dàng đuổi vị tiểu thư nhà họ Diệp này đi.




Nhất là vẻ mặt của cô, lại lạnh nhạt đến vậy. Cô Trương hơi bối rối. Trên người vị tiểu thư họ Diệp này tỏa ra hơi thở nghiêm nghị. Một loại hơi thở không thể có ở người tuổi nhỏ như cô.



Suy nghĩ này chỉ là thoáng qua, cô Trương cũng không để ý nhiều.



Bây giờ đang trong giai đoạn quan trọng để thăng tiến. Trong lớp 12-1 của cô có một học sinh giỏi thi ba lần đều liên tục đứng đầu. Đối với nghề nghiệp làm giáo viên của cô Trương, có thể dạy ra một học sinh thi đại học đạt được thủ khoa mà nói là vô cùng quan trọng, không thể có chút sai xót nào.



Lúc này, cô làm gì có thời gian kèm học sinh yếu như Diệp Thiều Hoa. Nếu người kia là Nhị tiểu thư nhà họ Diệp, Diệp Kha. Cô chắc chắn sẽ rất vui mừng, nhưng đây là Diệp Thiều Hoa.



Mà bên kia, sau khi Diệp quản gia đưa Diệp Thiều Hoa tới lớp 12-2 cũng không còn chú ý đến cô nữa. Ông ta gọi điện và kể rõ mọi chuyện cho ba Diệp.



Sau khi ngắt máy, ông ta nhìn thoáng qua lớp 12-2, ngừng lại ánh mắt.



Xem ra vị Đại tiểu thư này cũng không thông minh như trong tưởng tượng. Người bình thường đều sẽ chọn tới lớp 12-1. Hơn nữa, còn có hậu thuẫn đằng sau là nhà họ Diệp, không cần phải sợ gì hết. Nhưng đáng tiếc, Đại tiểu thư lại không biết nhìn xa trông rộng, chỉ vì người ta nói mấy câu mà muốn đổi lớp.



Người như thế sẽ không làm nên tích sự gì.



--



Diệp phu nhân phải tham dự một sự kiện từ thiện vào buổi tối, khi quay về thì trời cũng đã khuya.



Sau khi về nhà, Diệp phu nhân lập tức gõ cửa phòng Diệp Thiều Hoa tìm cô.



"Thiều Hoa, nghe nói hôm nay con đã từ chối vào lớp 12-1, ba con cũng có chút tức giận. Con cũng biết, chất lượng giảng dạy của lớp 12-1 rất tốt. Nếu con đổi ý thì cứ bảo mẹ. Mẹ sẽ giúp con nói với họ." Diệp phu nhân không thành vấn đề nói.



"Bộp." Diệp Thiều Hoa đóng máy tính lại, liếc qua bà, nói: "Không cần mẹ phải nhọc lòng, con rất thích không khí của lớp 12-2."



Mặc dù thấy giọng điệu của Diệp Thiều Hoa không tốt, nhưng Diệp phu nhân cũng không mất hứng, ngược lại trong lòng còn vỗ tay cười to.



Quả nhiên giống như lời quản gia nói, người không có đầu óc như vậy, sau này khó làm nên chuyện gì lớn.



Vì thế, bà chỉ hời hợt nói vài câu rồi rời đi.



Đối với việc Diệp Thiều Hoa chơi máy tính, bà cũng không thèm để ý. Trong mắt bà, ở độ tuổi này, Diệp Thiều Hoa cũng chỉ biết đến vài trò chơi trực tuyến hoặc gì đó thôi.



Nhưng bà ta không biết là, chờ khi bà đi rồi, Diệp Thiều Hoa lại mở máy tính ra, trên màn hình đã phủ kín những câu lệnh vô cùng phức tạp.



Thấy cửa được đóng lại, Diệp Thiều Hoa đưa tay nhấn nút ‘Enter’, những câu lệnh phủ kín khắp máy tính lập tức biến thành một trạm trao đổi.



Đây là trang web bí mật liên lạc với các hacker và những lập trình viên hàng đầu trên toàn thế giới. Người không có kỹ thuật và tài khoản sẽ không thể vào được. Đây cũng là lý do Diệp Kha rất muốn vào được trang web này.



Nghề phụ của Diệp Thiều Hoa là ‘nữ vương’ hacker, thì đương nhiên cô sẽ quay về làm nghề cũ của mình rồi.




Cô cũng đã lập trình trong diễn đàn, đơn lập trình này có vẻ khó khăn, đã treo rất lâu mà chưa ai nhận, quan trọng nhất là thù lao cực cao. Diệp Thiều Hoa đăng ký một tài khoản tên ‘Y’ để tiếp nhận đơn.



Ba ngày sau, khi cô hoàn thành phần mềm và giao cho khách hàng. Cô đã không biết rằng, đám người ở Bắc Kinh kia đã phát điên lên rồi.



"Tam thiếu, Tam thiếu! Cậu xem, cậu xem, cậu mau nhìn phần mềm này xem! Trời ơi, đây thật không phải người!"



Người được gọi là Tam thiếu nghe vậy, hơi nghiêng đầu, lộ ra khuôn mặt đẹp với đường nét rất sâu. Khuôn mặt này ngày thường vốn lạnh như băng chợt có vết nứt, nói: "Ai đã làm? Tra thật kỹ cho tôi."



Vài giờ sau, trên tay người đàn ông đã có được những tư liệu ít ỏi. Anh ta đứng bên cửa sổ, đôi mắt rơi vào trầm tư: "Ninh Thành? Theo như tôi nhớ, Cảnh Viêm và bạn bè của cậu ta cũng ở đấy, đúng không?"



Diệp Thiều Hoa cảm thấy quái lạ. Cô đã chờ ở nhà họ Diệp mấy ngày rồi mà vẫn không nhận được tin đối phương chuyển khoản cho mình.



Chẳng qua cô cũng không nghĩ nhiều. Trên thế giới này có rất ít người dám nợ tiền hacker, nhất là một hacker đang vô cùng thiếu tiền như cô. Diệp Thiều Hoa nghĩ, miễn là đối phương có não, thì chắc chắn sẽ không dám đắc tội cô.



Cô cầm ly xuống phòng bếp dưới tầng rót nước, lại không nghĩ tới vừa xuống tầng thì thấy phòng khách xuất hiện người lạ.



Diệp Thiều Hoa biết Diệp Kha, Diệp Hàm và Phó Gia Thần. Nhưng người ngồi cạnh Phó Gia Thần lại chưa từng gặp qua.



Đối phương không nhìn cô, mà chỉ nghiêm túc nói chuyện với Diệp Kha. Diệp Thiều Hoa nhớ lại kịch bản mà hệ thống cung cấp. Cô chợt nhớ ra, đây hẳn là con trai của cán bộ cấp cao kiếp trước Diệp Kha thích.



Hai người nhờ vào việc lập trình mà nên duyên, con của cán bộ này vô cùng say mê hacker nên đánh giá Diệp Kha rất cao.



Cũng là người gián tiếp hại Diệp Thiều Hoa ở kiếp trước, nhân vật có địa vị cao kia.



Nghĩ đến đây, Diệp Thiều Hoa hơi rũ mắt xuống.



Phó Gia Thần cũng thấy Diệp Thiều Hoa. Ánh mắt anh ta dừng trên gương mặt cực kì lạnh lùng kia của đối phương. Nhưng chỉ một lúc rồi rời đi. Anh ta nhớ đến lời Diệp Kha đã từng nói với mình. Diệp đại tiểu thư bị lớp 12-1 đuổi thì cũng thôi đi, còn chủ động tới lớp 12-2.



"Đó là ai?" Cũng nhận thấy ánh mắt của Diệp Thiều Hoa. Cảnh Viêm nhíu mày, hơi khó chịu hỏi.



"Chị gái của A Kha, là con gái của chú Diệp với vợ trước. Mấy ngày trước mới được đón về đây." Phó Gia Thần khẽ lắc đầu: "Một nữ sinh không biết trời cao đất rộng, Ngũ thiếu cứ kệ cô ta đi."



Vị Ngũ thiếu kia nghe vậy, không nói gì nữa, quay lại nói chuyện tiếp với Diệp Kha.



Sau khi Diệp Thiều Hoa vào phòng bếp lấy nước đi ra. Lúc đi ngang qua Diệp Kha, Diệp Thiều Hoa liếc qua màn hình máy tính của cô ta, không thể không ngừng lại.



Đó là phần mềm lập trình mà mấy ngày trước cô đã giao cho đơn đặt hàng bên kia. Cô nhận ra Diệp Kha đang học lại, nhưng cô ta chỉ nhớ được một nửa, vẫn chưa thành công làm ra nó.



"Chị, chị đang nhìn số liệu sao?" Diệp Kha cố ý nghiêng đầu hỏi khi thấy Diệp Thiều Hoa.



Diệp Thiều Hoa nheo mắt: "Ừ."




"Vậy, chị hiểu không?"



Diệp Thiều Hoa uống một ngụm nước: "Đương nhiên."



Diệp Kha, vậy mà nói chuyện với Diệp Thiều Hoa? Quản gia và Phó Gia Thần nhíu mày. Đặc biệt là câu trả lời kia của Diệp Thiều Hoa, lại càng khiến sắc mặt hai người đều biến thành màu đen.



Thật đúng là coi nhẹ sự tồn tại của bọn họ à? Những số liệu phức tạp như vậy, ngay cả Diệp Kha cũng đã học rất lâu. Diệp Thiều Hoa này nhìn một lần là có thể nhớ rõ? Truyện ‘nghìn lẻ một đêm’ cũng không phải kể như vậy.



Nhưng Diệp Kha cũng không có để ý tới bọn họ, mà là cười tủm tỉm nhìn Diệp Thiều Hoa: "Đây phần mềm lập trình mới mà Ngũ thiếu cho em. Nếu chị có lòng tin như vậy, đến thử xem?"



Diệp Kha chính là đang cố ý. Phần mềm đó là đơn hàng gần đây khiến phòng thí nghiệm dậy sóng. Số liệu trong đó quá phức tạp, đến thầy Trình là trưởng phòng nghiên cứu cũng không hiểu rõ. Cô đã dành cả một ngày nay, cũng chỉ học được bằng cách nhớ nó.



Cô ta nghĩ rằng, Diệp Thiều Hoa không thể nhớ rõ. Dù là thiên tài cũng không thể trong thời gian ngắn mà nhớ được nhiều như vậy.



Vì thế, khi thấy Diệp Thiều Hoa thật sự nhận máy tính. Diệp Kha lắc đầu cười, so với những gì mà quản gia nói với cô, Diệp Thiều Hoa còn ngu ngốc hơn thế.



Nhưng Diệp Kha đã không biết rằng, Diệp Thiều Hoa không chỉ là một chiến binh chuyên cơ thiên tài, mà còn là chuyên gia trong lĩnh vực hacker.



Nhìn những động tác tiếp theo của Diệp Thiều Hoa, tươi cười trên mặt Diệp Kha cứng đờ.



----------- Lời nói với mọi người -----------



Cảm ơn các bạn Tiểu Khả Ái*. Đến tận bây giờ Hoa Hoa mới đăng chương. Chẳng qua là muốn tranh thủ tặng chương cho mọi người để chúc mừng năm mới. ^_^



*Tiểu Khả Ái ( biệt danh ): bé dễ thương, nhỏ dễ thương, mang ý yêu mến, cưng chiều.



Ps: Tạm xác định là 9 giờ mỗi ngày sẽ có chương mới. Việc duyệt trên Q sẽ bị kiểm duyệt mất 20 phút, nó sẽ được cập nhập vào lúc 9 giờ 30 phút nha.



Mỗi ngày đăng chương, nhưng số lượng từ của mỗi chương không ít, sắp ba nghìn rồi...



Nếu ngại ít... Hãy nhìn vào chuông đồng hồ với đôi mắt ⊙—⊙, bạn còn chê không?

Lại một ps khác: Cảm ơn các bạn Tiểu Khả Ái đã tặng kim cương và hoa tươi cho Hoa Hoa, còn có phần thưởng của Tiểu Khả Ái được Q duyệt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện