Edit: Minh Ngoc Nguyen



Beta: Linh Đang



Lúc này mới đi đến studio thì chắc chắn là con gái của ông chủ khai thác than kia rồi.



Đạo diễn Lưu thản nhiên quay đầu đi, không có vẻ mong đợi gì.



Tuy giọng nói nghe rất êm tai, ngoại hình cũng rất được, nhưng dù sao cũng chỉ là một bình hoa, khí chất cũng không ra làm sao, hơn nữa danh tiếng trong giới giải trí lại càng không tốt đẹp gì.



Kẻ bất tài dù có được nâng đỡ cũng không nổi lên được.



Nghĩ như vậy, đạo diễn Lưu không kiên nhẫn nhìn sang, giây tiếp theo liền ngây người.



Nhan sắc xinh đẹp rực rỡ của Diệp Thiều Hoa khiến cho ông cảm thấy kinh sợ.



Đặc biệt là đôi mắt hoa đào gợn sóng kia, liếc mắt một cái thật sự có thể giết người.




So với những tấm hình trên weibo đúng là một chính một mười, nhưng sao khí chất lại khác xa khuôn mặt cứng đơ kia vậy?

Người như thế này mà không bồi dưỡng cho tốt, mắt của mấy người trong công ty đều bị ghèn che hết rồi sao?!



“Đạo diễn Lưu?” Trợ lý bên cạnh vỗ vai đạo diễn Lưu một cái để ông phục hồi tinh thần lại.



Đạo diễn Lưu ho khan một tiếng, vẻ không kiên nhẫn ở đáy mắt đã tan đi, sau đó phất tay gọi người đưa kịch bản đến cho cô, thái độ thay đổi hoàn toàn.



Ai có thể làm mặt lạnh với một đại mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành như thế, đặc biệt với cách nhìn người của đạo diễn Lưu, ông cảm thấy cô gái trước mắt này nhất định sẽ đi rất xa.



Dù cho không có kỹ thuật diễn thì chỉ cần dựa vào gương mặt này thôi cũng có thể quét ngang giới giải trí.



Thời Tuyết đợi ở bên cạnh thật lâu, nhìn thấy đạo diễn Lưu đi rồi mới dám tiến lên: “Thiều Hoa, sao giờ này cậu mới đến, không phải buổi sáng mình đã gọi điện thoại cho cậu rồi sao?”



“À……” Diệp Thiều Hoa ngáp một cái, khóe mắt ngấn nước, vô cùng lười nhác: “Tối hôm qua xem một bộ phim điện ảnh quá muộn, nên không dậy sớm nổi……”



“Cậu như vậy là không được, cậu xem, hôm nay thiếu chút nữa chọc giận đạo diễn Lưu, còn khiến nhiều tiền bối phải chờ đợi như vậy……” Thời Tuyết rất kiên nhẫn khuyên nhủ Diệp Thiều Hoa.



“Được rồi Thời Tuyết, cô phí tâm như vậy làm gì, người “dùng than đá” phá tan nhóm ba người các cô, cô còn hao tâm tổn trí mà lo lắng cho cô ta, cẩn thận “hắc phấn” của cô ta dính sang người cô đấy.” Một minh tinh vô danh có bối cảnh bình thường ở bên cạnh khinh thường Diệp Thiều Hoa đi cửa sau, châm chọc nói.



Diệp Thiều Hoa lười so đo với cô ta.



Thời Tuyết thấy Diệp Thiều Hoa như vậy, cảm thấy cô ấy có chỗ nào đó không đúng, dường như có chút thay đổi.



Trong khi còn mải suy nghĩ, Diệp Thiều Hoa khẽ cười một tiếng: “Đi thôi sắp bắt đầu rồi.”



Thời Tuyết âm thầm lắc đầu, có lẽ là ảo giác, dáng vẻ của cô ấy vẫn như vậy mà.



Gameshow này rất nổi tiếng, Diệp Thiều Hoa chỉ có khoảng mười mấy phút xuất hiện trên màn ảnh, phần lớn thời gian là của Thời Tuyết.



Mà Diệp Thiều Hoa thật sự chỉ ở phía sau phụ trách làm phông nền.



Nhưng bởi vì “tấm phông nền” này quá xinh đẹp, máy quay thường xuyên lướt qua khuôn mặt cô.



Nhưng người ở trên đài thì không chú ý mấy.




Tiết mục nhanh chóng được quay xong, Thời Tuyết cầm lấy một cái bình giữ nhiệt nhìn Diệp Thiều Hoa: “Thiều Hoa, chúng ta đi thôi.”



Diệp Thiều Hoa gật đầu.



Hai người đang muốn đi đến bệnh viện thăm Tề Tử Hoa, ngày hôm qua Tề Tử Hoa bị kẻ thù truy đuổi khiến anh ta bị tai nạn xe, bị thương cánh tay.



Lúc hai người mới vào công ty, Tề Tử Hoa lấy việc công làm việc tư mà nói chuyện với hai người, cũng lấy danh xưng học trưởng hứa sẽ chiếu cố.



Vốn dĩ là vì khuôn mặt của Diệp Thiều Hoa, nhưng lại bị vẻ thiện lương, dũng cảm, kiên cường bất khuất của Thời Tuyết hấp dẫn.



“Thời Tuyết, em đã đến rồi!” Tề Tử Hoa nằm trên giường bệnh VIP nhìn thấy Thời Tuyết đến, hai mắt sáng ngời, mỗi khi nhìn thấy Thời Tuyết đều khiến cho tâm tình của hắn trở nên vui sướng.



Diệp Thiều Hoa nhìn Thời Tuyết bước đến, không chút để ý kéo một cái ghế ngồi xuống, cười híp mắt nhìn hai người kia anh anh em em.



“Tề thiếu, tại sao anh lại bị thương? Anh phải báo cảnh sát để cảnh sát bắt bọn họ giam lại, nếu không cho bọn họ chút giáo huấn thì sẽ còn có lần sau.” Tay Diệp Thiều Hoa đặt ở trên ghế, không chút để ý hỏi.



“Những người này đều chỉ nghe lệnh kẻ bên trên, chúng ta là thương nhân đứng đắn, làm sao mà tra được?!” Nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Thiều Hoa, Tề Tử Hoa nhịn không được cười lạnh.



Lúc này, Thời Tuyết thật cẩn thận mà múc một chén canh: “Học trưởng, anh uống một chút canh xương hầm đi, em nấu từ lúc bốn giờ sáng, chắc là sẽ hợp khẩu vị anh.”



Nhìn Thời Tuyết trước mặt dịu dàng trong trẻo, một lòng suy nghĩ cho mình, những suy nghĩ thô bạo trong lòng Tề Tử Hoa trong nháy mắt biến mất.



“Những người này đều rất liều mạng nhưng lại càng sợ những người không sợ chết hơn, anh có thể đề nghị Tề gia cho anh vài vệ sĩ mà Tề gia nuôi, có thể khiến bọn họ sợ hãi mới có tác dụng, nếu không thì những người đó nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.” Diệp Thiều Hoa ngồi ở bên cạnh một tay xoay di động, một tay chống cằm, nghiêm túc đề nghị với anh.



Tề Tử Hoa đang uống canh, nghe vậy thì cười lạnh: “Em thì biết cái gì.”



Anh phiền nhất là những cô gái cứ có chuyện gì là lại nhắc đến thân phận của hắn, vẫn là Thời Tuyết tốt hơn, ở bên cạnh anh chưa bao giờ hỏi về gia thế của anh.



Nghĩ lại chuyện lần trước đi đến một hội sở, cha của Diệp Thiều Hoa lấy chi phiếu đưa cho người của bên tổ chức tiết mục, Tề Tử Hoa đối với Diệp Thiều Hoa như vậy cũng không ngoài ý muốn.



Diệp Thiều Hoa hơi hơi híp mắt, nàng đã cho hắn một lời khuyên rồi, có nghe hay không là chuyện của hắn.



Nửa giờ sau Diệp Thiều Hoa cùng Thời Tuyết còn có chuyện phải đi, Tề Tử Hoa lưu luyến không rời mà tạm biệt Thời Tuyết.




Sau khi tiễn hai người rời khỏi, một người trẻ tuổi từ bên ngoài bước vào, gương mặt anh ta rất tuấn tú, cho dù đeo khẩu trang cũng không ảnh hưởng đến vẻ tuấn mỹ.



Nếu như có người ở đây, nhất định sẽ nhận ra người này chính là tân ảnh đế nổi tiếng nhất giới giải trí hiện tại Hà Mộ Sênh.



“Anh trai của tôi nói người của Thanh Vân Bang đương nhiên là không muốn bỏ qua cho cậu, sắp tới cậu vẫn phải chú ý một chút. Mà khoan đã, là sao đây, cậu thật sự coi trọng “tiểu thư than đá” kia rồi sao?” Nhìn thấy bộ dáng mất hồn mất vía của Tề Tử Hoa, Hà Mộ Sênh nhíu mày.



Có chút kinh ngạc với khẩu vị của đối phương.



Tề Tử Hoa trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Sao có thể?! Thật ra là người bên cạnh cô ta, Thời Tuyết.”



“Thời Tuyết? Là nữ hai trong 《 Giang Hồ 》 của chúng ta, ở vòng casting lần trước tôi đã thấy thật sự là một người mới có linh tính lại chịu nỗ lực, ánh mắt của cậu không tồi.” Hà Mộ Sênh gật đầu.



Bọn họ là một đám công tử thế gia, có mỹ nhân nào mà chưa thấy qua, Diệp Thiều Hoa là loại con gái của nhà giàu mới nổi, nhan sắc cũng không có gì đặc biệt, cũng chỉ là một “bình hoa” bình thường, còn Thời Tuyết lại có một nét thanh lệ khác biệt.



“Cậu cũng cảm thấy vậy đúng không?” Khi nhắc tới Thời Tuyết, sắc mặt của Tề Tử Hoa đã bình tĩnh trở lại.



“Nhưng cậu cũng đừng có xằng bậy,” nhìn thấy hắn như vậy, Hà Mộ Sênh lập tức nhắc nhở: “Sự nghiệp của Thời Tuyết đang lên, cậu đừng khiến cô ấy có vết đen gì, còn nữa, Thanh Vân Bang còn đang nhìn cậu chằm chằm, nếu biết Thời Tuyết tồn tại thì cô ấy sẽ nguy hiểm, gần đây tốt nhất không nên tìm cô ấy.”



Một câu này khiến cho lòngTề Tử Hoa nảy sinh cảnh giác, nhưng muốn anh không được gặp Thời Tuyết thì anh làm không được.



Hiện tại anh cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là một ngày không gặp như cách ba thu.



Nghĩ tới đây, anh lấy di động ra gọi cho Diệp Thiều Hoa.



Chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, Hà Mộ Sênh hiểu rõ Tề Tử Hoa như lòng bàn tay, biết anh muốn làm gì nhưng không ngăn cản.



Anh là một ảnh đế, thật sự thưởng thức thiên phú của Thời Tuyết, cũng muốn tận mắt nhìn thấy một diễn viên mới phát triển, nếu Thời Tuyết xảy ra chuyện gì thì anh sẽ cảm thấy vô cùng đáng tiếc.



Nhưng đối với Diệp Thiều Hoa nhà giàu mới nổi, người chỉ biết đi cửa sau, chỉ biết mua nhiệt sưu này, anh vẫn là một quý công tử lạnh nhạt bạc bẽo như cũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện