Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: Triệu Yến

Beta: Angela+Tố Hiên

Mạc Vân Xuyên nhận lấy áo blouse mà Diệp Thiều Hoa cởi ra.

Nghe thấy vậy, nghiêng mắt, lúc này mới lên tiếng nói câu đầu tiên, giọng nói có chút lạnh lùng: "Biết, là bạn gái của tôi."

Diệp Thiều Hoa nghe vậy, chỉ liếc hắn một cái, không nói gì.

Nhưng câu nói kia đã đem những lời còn lại của An Đồng Đồng chặn trong miệng, cô ta kinh ngạc nhìn Diệp Thiều Hoa một chút, không có cách nào để cô ta cùng Mạc Vân Xuyên kết nối với nhau, trong lòng thậm chí còn xuất hiện loại cảm giác hoang đường.

Từ đầu cô ta đã xem thường Diệp Thiều Hoa, trở về nhà họ An ngay cả dao nĩa cũng không dùng, lúc nào cũng cầm đôi đũa chọc vào bát, vì vậy ngay cả khi cô là con ruột nhà họ An, An Đồng Đồng cũng chưa từng sợ cô.

Nhất là hiện tại cô ta đã lấy được giải thưởng cao như vậy, ngược lại Diệp Thiều Hoa lại đi học y, làm công nhân viên chức.

An Đồng Đồng nhìn bộ dạng này của Diệp Thiều Hoa cả một đời đều không thể xuất sắc bằng mình, nhưng bây giờ lại xuất hiện biến số Mạc Vân Xuyên này.


Nội tâm cô ta đang rất bối rối, nhưng Diệp Thiều Hoa cũng chẳng để ý đến cô ta, chỉ nói chuyện cùng viện trưởng Điền.

"Thầy đã giúp em nhận việc từ Đại học B, ngày mai phiên dịch tốt rồi trực tiếp chuyển tới hòm thư lần trước là được rồi." Gần đây,Diệp Thiều Hoa ở trường học nhận các loại công việc khác nhau, vì không ảnh hưởng đến việc làm thí nghiệm của cô, viện trưởng Điền tìm cho cô không ít nguồn thu nhập thêm: "Nhân dịp này nghỉ ngơi thật tốt hai, ba ngày sau hẳn quay lại."

Diệp Thiều Hoa không nói gì về việc của mình, sau khi cô rời khỏi nhà họ Diệp, cha mẹ Diệp cũng không gửi tiền cho cô, mà nhà họ An lại nghĩ là cô đang ở nhà họ Diệp rất tốt, phần lớn cô dùng tiền để nghiên cứu tài liệu quốc tế.

Học phí và sinh hoạt phí đều phải dựa vào tiền đi làm thêm kiếm được.

Viện trưởng Điền cùng các bạn học luôn cho là nhà cô rất nghèo, nếu không làm sao cả ngày phải đi làm kiếm thêm thu nhập?

Bởi vì điều này, mọi người trong lớp đều rất chiếu cố cô, có văn bản nước ngoài nào cần phiên dịch đều giao cho cô làm.

Khi viện trưởng Điền nói đến câu cuối cùng, vô cùng cảm thán.

Từ đầu kỳ nghỉ hè đến bây giờ đã là ba tháng, thành quả nghiên cứu của bọn họ cuối cùng cũng đã thành công, cũng có thể tưởng tượng ra được, ba ngày sau, buổi họp báo sẽ khiến cả thế giới phải chú ý.

Nghĩ tới đây, trong lòng viện trưởng Điền rất kích động.

Ông còn nhớ rõ hai mươi năm trước, y học của bọn họ còn chưa phát triển vô cùng lạc hậu, có một loại virus gây truyền nhiễm ở Trung Quốc, khi đó y học kỹ thuật còn không phân biệt được đó là loại virus gì.

Giới Y học được chú trọng hơn ở quốc tế được đầu tư mua máy móc, nhưng khi đó bọn họ không phải là thành viên trong giới y học quốc tế, nhập khẩu máy móc qua cửa khẩu giá thành rất cao, còn tiền của bọn họ thì có hạn.

Khi đó những người nghiên cứu y học bọn như họ âm thầm thề sẽ học y thật tốt.

Bây giờ đã hai mươi năm trôi qua, y học của bọn họ cũng vững bước nâng cao, nhất là khi nhìn thấy những học viên xuất chúng như Diệp Thiều Hoa, viện trưởng Điền có một loại cảm giác tự hào mãnh liệt.

Bây giờ, bọn họ cũng đã có người tiếp thu tâm huyết, cũng có thể đứng trên cao mà không cần ăn nói khép nép cầu xin người khác.

Y học phát triển của nước ngoài cũng sẽ phải hạ mình đến nơi này của bọn họ, để nghe một buổi thuyết trình y học.

Một đoàn người đi ra phía ngoài trường học, Mạc Vân Xuyên đi trước lấy xe.

An Đình Quân nhìn Diệp Thiều Hoa, đối phương mặc áo sơ mi không tay, như gầy đi rất nhiều: " Năm nhất cô đã làm kiêm chức?"

Anh ta nhớ rõ lần trước khi nhìn thấy cô là lúc phân chia tài sản, ngày đó cô còn không có gầy như vậy.

"Ừ". Diệp Thiều Hoa lấy điện thoại di động ra, không có giải thích.

Thấy được dáng vẻ này của cô, An Đình Quân không khỏi mấp máy môi, nghiêng đầu, trong lòng rất loạn.


Cô vốn là như vậy, từ chối người khác đến gần.

"A Húc, cái người Mạc Vân Xuyên kia là sao, cậu biết anh ta à?" Anh ta không khỏi hỏi tới chuyện của Mạc Vân Xuyên, nghĩ tới tất cả toàn bộ những người có danh tiếng ở Bắc Kinh, An Đình Quân không thể nhớ ra Mạc Vân Xuyên là nhân vật nào.

"Không biết, tôi cùng Thẩm phó thị trưởng có nhìn thấy một lần." Ngôn Húc hơi híp mắt lại, cũng không muốn nhiều lời: " Đi trước lấy xe đây."

Hai người cùng rời đi.

Chỉ còn lại An Đồng Đồng và Diệp Thiều Hoa đứng ở bên trái cửa chờ xe.

"Thiều Hoa, Mạc học trưởng là ai, tại sao cô lại biết anh ta?" An Đồng Đồng giống như lơ đãng hỏi, chưa nghe nói qua Bắc Kinh có người họ Mạc.

Diệp Thiều Hoa chỉ đứng ở một bên cúi đầu vuốt vuốt điện thoại, lờ cô ta đi, để An Đồng Đồng phiền muộn cùng không cam lòng thế nào cũng không phát tiết ra được.

Một nhóm người đứng ở cửa trường học, An Đồng Đồng thấy Mạc Vân Xuyên vậy mà có xe riêng, phiền muộn trong lòng cũng không có cách nào tiêu tán được.

"Thiều Hoa, hôm nay bọn tôi về nhà cô, cũng đã một tháng rồi cô không trở về, có muốn cùng trở về không?" An Đồng Đồng nhớ kỹ ở phòng thí nghiệm có người nói cô hình như đã một tháng rồi không ra khỏi cổng trường.

Nghe vậy, An Đình Quân cũng dừng lại, nhíu mày:

" Một tháng? Bọn họ nói thế nào cũng nuôi cô lớn lên, ơn sinh ra không bằng ơn nuôi dưỡng, cô lại ghét bỏ bọn họ cũng không thèm quay về thăm bọn họ? Lúc trước bị nhận nhầm cũng không phải là do bọn họ sai!"

Mạc Vân Xuyên đem người nhét vào trong xe, nghe vậy, lạnh lùng nhìn An Đình Quân một chút, khiến lời nói tiếp theo của An Đình Quân không thể nói ra khỏi miệng.

Chỉ là sắc mặt không được dễ nhìn.

An Đồng Đồng cũng có chút không dễ chịu, kỳ thật hôm nay cô ta muốn nhìn một chút cái ổ gà nuôi dưỡng Phượng Hoàng lớn lên, thật không nghĩ đến lại không ảnh hưởng chút nào đến Diệp Thiều Hoa, ngược lại để cho mình phải buồn bực.

Ngôn Húc cùng An Đình Quân một mực trò chuyện về Mạc Vân Xuyên và Mạc Vân Thăng, An Đồng Đồng lần đầu tiên bị xem nhẹ làm sao cũng không vui mừng nổi.

Hôm nay là ngày An Đồng Đồng đến nhà cha Diệp mẹ Diệp, An Đình Quân phía sau còn chuẩn bị quà, chỉ là trong một xe mỗi người đều đang có những suy nghĩ riêng của mình, cũng không ai nói` gì.

Khi hai người gõ cửa, con gái của nhà hàng xóm tựa hồ đang chuẩn bị đi học, nhìn thấy ba người bọn họ, bịch một tiếng đóng cửa phòng lại.

Thanh âm rất lớn.

" Tính tình của người này sao vậy?! "An Đồng Đồng bị dọa đến nhảy một cái, sau đó nhíu mày.

Khu ổ chuột chính là khu ổ chuột, hàng xóm đến cả tố chất cũng không có, nếu không phải tới thăm cha mẹ Diệp, một giây An Đồng Đồng đều không muốn ở lại nơi này.


"Đồng đồng, mọi người tới rồi à?" Diệp Quốc Khánh mở cửa nhìn thấy An Đồng Đồng, hớn hở ra mặt, “Cha vừa mới xem tin tức con đã qua cuộc thi đấu thăng hạng, kế tiếp sẽ được tham gia vòng so tài thế giới sao?"

"Đúng vậy ạ." Giáo dục của gia đình tốt đẹp khiến An Đồng Đồng nói không lên nổi lời nào khác.

Chỉ là nhìn không gian có chút nhỏ hẹp của nhà họ Diệp có chút không kiên nhẫn, nhưng biểu hiện trên mắt vẫn vô cùng ôn hòa cùng cha mẹ Diệp nói chuyện.

Ngôn Húc cùng An Đình Quân đem quà đặt trên mặt bàn, sau đó nhận nước mà cha Diệp đưa tới.

"Vậy hôm nay con có muốn ở lại nhà không?" Mẹ Diệp cao hứng giới thiệu phòng cho An Đồng Đồng, phòng ngủ của con tháng này mẹ đã sửa chữa qua, con qua đây nhìn xem. Bà đưa An Đồng Đồng đến gian phòng.

"Đúng rồi!" nói đến đây, mẹ Diệp nhớ ra một cái điểm khác, lại mở ra một cái cửa phòng khác: " "Mẹ đã sắp xếp gọn cờ vây còn có dương cầm cho con, dùng phòng khách sửa lại, con xem một chút có thích hợp hay không?"

Mẹ Diệp nghĩ ở trước mặt An Đình Quân khoe khoang một chút thành quả của mình, muốn để bọn họ biết nhà họ Diệp bọn họ có điều kiện mặc dù không tốt như nhà họ An, nhưng cũng không kém.

An Đình Quân nhìn thấy tủ quần áo bên trong treo toàn quần áo mang nhãn hiệu mà An Đồng Đồng thích mặc, lại nhớ đến Diệp Thiều Hoa chỉ mặc quần áo giá rẻ, lông mày cau có nhíu lại.

Cuối cùng khi nhìn thấy phòng khách bị đổi thành phòng cho An Đồng Đồng giải trí, bỗng nhiên trong đầu anh ta ầm ầm rung động.

Nhà họ Diệp có tất cả ba gian phòng, An Đồng Đồng hai gian,cha mẹ Diệp một gian.

An Đình Quân nhìn cha mẹ Diệp, rất bình tĩnh hỏi bọn họ: " Vậy, phòng của Thiều Hoa đâu...... Em ấy ở chỗ nào?"

------ Lạc đề------

Chương này khó viết hơn tôi nghĩ, trên thực tế ngẫm lại cô bị ủy khuất, Đại Hoa thiếu chút nữa là khóc, sau đó xoắn xuýt nửa ngày, vẫn là theo dàn ý đã viết, quỳ gối trên tivi Đại Hoa một mặt tang thương nói.

Đúng hạn đăng chương mới là không thể nào, đời này cũng không thể đúng hạn đăng chương, chỉ có không đúng hạn đổi đăng chương mới có thể duy trì sinh hoạt của tôi.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện