【】,

Diệp Như Hề thấy Tạ Trì Thành vẫn luôn không nói chuyện, có chút rối rắm, váy này là do anh chọn ra, nhưng...... Có chút hở hang quá.

Hai chiếc dây váy, Diệp Như Hề luôn cảm thấy nó sẽ dễ bị đứt.

Nhưng những người xung quanh cứ xuýt xoa khen ngợi, chỉ là sắc mặt Tạ Trì Thành cứ kỳ kỳ thế nào ấy.

“Hay là tôi đổi bộ khác đi.”

Nói xong, Diệp Như Hề đang muốn xoay người trở về.

Tạ Trì Thành đứng dậy, nói: “Lấy cho cô ấy cái áo choàng kia.”

Lập tức có nhân viên bán hàng tới lấy một chiếc áo choàng mỏng cho Diệp Như Hề mặc vào.

Vùng da thịt lộ liễu cuối cùng cũng được che đậy đỡ một phần, Diệp Như Hề cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Tạ Trì Thành cố nén khóe môi đang muốn nhếch lên, anh nói: “Lấy bộ này đi.”

“Tiểu thư, tôi chọn cho cô một đôi giày để kết hợp nhé, chúng tôi còn có thể chỉnh sửa lại lớp trang điểm cho cô nữa.”

Diệp Như Hề muốn từ chối, nhưng Tạ Trì Thành nói một cách đơn giản và dứt khoát; “Ngồi xuống đi”

Diệp Như Hề theo bản năng ngồi xuống ghế, nhóm nhân viên bán hàng lập tức thay nhau đưa giày, trang điểm lại cho cô.

Tạ Trì Thành xoay người đi quẹt thẻ, không hề cho Diệp Như Hề cơ hội để từ chối chút nào.

Diệp Như Hề cũng tự tìm lý do từ bỏ, dù sao cô đã cứu anh một lần, coi như là được trả ơn đi, cô tự an ủi chính mình như vậy.

Chờ sau khi mọi thứ được hoàn chỉnh, ánh mắt Tạ Trì Thành cũng càng thêm kinh diễm (ngạc nhiên vì chị quá đẹp).

Cô vốn đã cao gầy, xỏ đôi giày cao gót vào thì càng thêm nổi bật , đứng ở bên cạnh Tạ Trì Thành hoàn toàn đúng là xứng đôi vừa lứa.



Ngay cả nhân viên bán hàng cũng nhịn không được khen một câu: “Tiểu thư cùng tiên sinh quả thật rất xứng đôi!”

Diệp Như Hề lập tức cảm thấy xấu hổ, cố ý tránh ra hai bước, cô không quên, Tạ Trì Thành là một người đàn ông ‘ đã kết hôn ’, lại còn là ‘ em rể ’của cô nữa.

Di động vang lên, Diệp Như Hề vội vàng nghe điện thoại.

“Tiểu Hề, em ở nơi nào? Tại sao còn chưa có qua đây thế?”

Giọng nói Lục Tư Viễn có chút sốt ruột.

Diệp Như Hề vội vàng nói: “Vừa rồi em có chút việc, hiện tại qua đây.”

“Em không có việc gì thì tốt rồi, Anna nói em đột nhiên rời đi, anh lo lắng cho em.”

Quả nhiên, là Đường Anna làm, thù oán sâu đến mức nào mà phải giở cả mấy thủ đoạn vặt vãnh như thế chứ.

Diệp Như Hề đè nén sự phẫn nộ rồi nói: “Em sẽ nhanh chóng qua đó.”

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Như Hề vội vội vàng vàng nói với Tạ Trì Thành: “Tạ tiên sinh, rất cảm ơn anh đã trợ giúp, tiền tôi sẽ không hoàn lại cho anh nữa, tôi nghĩ anh cũng không cần đến, tôi xin đi trước”

Dứt lời, cô xoay người muốn rời đi, tay lại bị người nọ bắt được.

“Tạ tiên sinh?”

“Tôi đưa cô đi.”

“Không cần......”

“Nơi này rất khó bắt xe.”

Diệp Như Hề biết chuyện này, nhìn nhìn thời gian, nếu gọi xe chỉ sợ không còn kịp nữa, tất cả mọi người đang chờ cô, sau này đừng mong có thể hòa nhập mới môi trường trong công ty.



Đường Anna chắc hẳn cũng đã có suy nghĩ muốn mọi chuyện như vậy.

Diệp Như Hề cắn răng một cái, nói: “Phiền anh rồi.”

Leo lên chiếc Maybach của Tạ Trì Thành , Diệp Như Hề báo địa điểm, xe khởi động, hai người lập tức rơi vào trạng thái im lặng đến kỳ lạ.

Xe mở điều hòa, tóc của Diệp Như Hề vẫn còn hơi ẩm ướt, gió phất vào hơi lạnh, cô rụt người.

Tạ Trì Thành chú ý tới, hạ khí lạnh điều hòa xuống.

Diệp Như Hề thấy thế, thật ra cũng thả lỏng hơn một chút.

Tạ Trì Thành cong cong khóe môi, nói: “Cô rất sợ tôi.”

Diệp Như Hề xấu hổ một chút, nói: “Tạ tiên sinh, anh hiểu lầm rồi.”

“Không muốn quay trở lại sao.”

Diệp Như Hề biết anh có ý gì, lắc lắc đầu, nói: “Long Đằng không thích hợp với tôi, tôi đã tìm được công việc mới rồi.”

Tạ Trì Thành ừ một tiếng.

Diệp Như Hề nghĩ đến những lời đầy ẩn ý mà người đàn ông này từng nói với mình trước đây, có chút bứt rứt không yên, cô nhịn không được hỏi: “Tạ tiên sinh, những lời lần trước anh nói là có ý gì thế?”

“Lời nói gì?”

Người này quá ác liệt! Anh rõ ràng biết là cô đang nói cái gì.

“Chính là...... khách sạn Sun Will, vì sao anh lại nhắc tới cái tên này?”

【】,
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện