Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Tống Linh Linh giật mình, hai mắt trợn tròn, "Này này, hai người đó......"

Vì sao cô ta lại cảm giác như Kỷ Diệc Hoành không hề có ý định đẩy ra vậy? Quý Nguyên Thanh quay đầu bước đi, Tống Linh Linh vội vàng đuổi theo, "Cậu cứ vậy mà đi thôi hả?"

"Mình đã nói rồi, mình còn phải đi tập kịch."

"Người như vậy mà cậu cũng muốn cho vào hội sinh viên? Vì một cái chữ ký đã có thể nhảy vào lòng người khác ôm ôm ấp ấp, sau này không phải sẽ sớm vọng tưởng thay thế vị trí của cậu luôn sao?

Quý Nguyên Thanh dừng chân, sắc mặt có chút khó coi, "Nếu cậu ta thật sự có cái năng lực này thì mình cũng sẵn sàng chắp tay nhường lại."

"Nhưng cậu ta cứ chủ động với Kỷ Diệc Hoành như thế, cậu mà còn không mau tranh cướp là sẽ mất sớm đó."

Quý Nguyên Thanh mím chặt môi, "Cậu cảm thấy Kỷ Diệc Hoành luôn lạnh lùng băng lãnh sẽ ăn chiêu đó sao?"

"Ai biết đâu được mấy tên con trai lại thích kiểu này thì sao?"

"Đó là người khác, Kỷ Diệc Hoành sẽ không." Quý Nguyên Thanh nói xong lời này, bước nhanh rời đi.

Thi Điềm thật sự không cố tình nhào vào lồng ngực của Kỷ Diệc Hoành, có mấy phút ngắn ngủi như mạng lag mà đơ ra, rốt cuộc là vừa mới xảy ra chuyện gì?

Vừa rồi vì nghĩ tới mấy nữ chính giỏi làm nũng trong truyện thường rất may mắn, Thi Điềm mới kéo cánh tay Kỷ Diệc Hoành lắc qua lắc lại, "Ký tên đi, ký tên đi mà."

Kỷ Diệc Hoành nhìn sang cô, "Thả tay."

"Xin cậu rộng lòng giúp đỡ, ký tên đi mà."

Trên khuôn mặt đẹp trai của cậu thiếu niên hiện lên mấy phần bất đắc dĩ, "Thi Điềm, có phải lúc nào nhờ người khác giúp cậu cũng đều dùng đến chiêu này không?"

Đương nhiên là không rồi, đây chính là lần đầu tiên cô sử dụng đó, nhưng có vẻ như hiệu quả không được tốt cho lắm thì phải thôi.

"Chủ tịch lão đại, xin cậu hãy thương xót cho một cô gái nhỏ bé yếu đuối là mình mà ký tên vào đi."

Không biết là vì điều hòa trong hội trường không đủ độ hay là vì bị Thi Điềm làm cho hoảng, Kỷ Diệc Hoành có cảm giác da gà da vịt bắt đầu từ mu bàn tay men lên trên, nổi rần rần. Anh liếc bàn tay Thi Điềm, cánh tay đột nhiên dùng sức thu về. Thi Điềm bị bất ngờ, không kịp chuẩn bị cũng không kịp buông tay, cơ thể cứ như vậy nhào tới.

Đầu cô vững vàng đụng vào lồng ngực của Kỷ Diệc Hoành, mà thật sự là quá khéo, màn này vừa vặn bị Quý Nguyên Thanh và Tống Linh Linh đứng bên ngoài thấy được.

Thi Điềm bị anh dọa sợ đến mức cả trái tim cũng đang run rẩy, hai tay rơi giữa không trung vội vàng đi xuống tìm kiếm điểm bám, vừa hay đặt trúng đùi Kỷ Diệc Hoành.

Mỗi dây thần kinh xúc giác của cô đều cảm nhận được vô cùng rõ ràng bắp đùi rắn chắc nơi dưới lòng bàn tay, Thi Điềm có cảm giác mơ hồ, bắt đầu nhớ không ra mình đến tìm Kỷ Diệc Hoành là vì mục đích gì.

Anh cúi đầu, mái tóc của Thi Điềm được cô cuộn lên đã hơi tung ra, cô thật sự hận không thể tìm một cái lỗ nào đó mà chui vào. Thi Điềm xấu hổ rúc đầu vào lồng ngực anh, nhưng động tác này hình như cũng không ổn cho lắm, không lẽ là vì cô vẫn còn chưa hết thèm thuồng nên mới lì lại không chịu buông?

Thi Điềm thật khó khăn mới ngồi được dậy, gãi gãi tai, lại lần mò lên tóc, tầm mắt đã không biết nên dừng lại ở đâu.

Cô thề bản thân tuyệt đối không có cố ý nhào vào anh!

Kỷ Diệc Hoành đưa tay ra, "Đơn đâu?"

Thi Điềm lấy lại tinh thần, nhìn đến hai tay trống trơn mới phát hiện ra tờ đơn kia đã nằm im lìm trên đất từ bao giờ. Cô khom lưng nhặt lên rồi đặt vào tay Kỷ Diệc Hoành.

Cậu thiếu niên đứng lên, nhưng không lập tức ký tên mà thong dong bước đi, Thi Điềm lầm lũi đi theo sau.

Kỷ Diệc Hoành đi ra khỏi hội trường, Thi Điềm đi theo sát phía sau anh. Kỷ Diệc Hoành trở lại phòng phát thanh, sau đó mở ngăn kéo lấy ra một cây bút.

"Sau sự kiện kỷ niệm thành lập trường kết thúc cậu cũng không về nhà hả?"

"Ừ."

Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh khá dài, trừ những sinh viên ở quá xa ra, hầu hết đều sẽ về nhà.

"Vì sao?" Kỷ Diệc Hoành khẽ hỏi.

"Đi lại mất thời gian." Nhưng trong lòng Thi Điềm rõ ràng nhất, cô trở về để làm gì đây? Căn nhà kia quanh năm chỉ có một mình cô, về nhà luôn là một mình, đến cả người nói chuyện cũng không có.

Kỷ Diệc Hoành cầm chiếc bút, gõ nhẹ mấy cái trên tờ đơn, "Ngày 11 tôi phải đi làm chút việc, cậu đi với tôi."

"Cậu ký tên thì mình sẽ đi với cậu."

Kỷ Diệc Hoành dùng chiếc bút trong tay gõ nhẹ lên trán Thi Điềm. "Biết cò kè mặc cả rồi cơ đấy."

Thi Điềm bĩu môi nâng tay xoa trán, cô nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành đặt tờ đơn xuống bàn, sau đó lưu loát ký tên mình xuống.

Cô vui vẻ cầm tờ đơn chuẩn bị đi, Kỷ Diệc Hoành lên tiếng gọi giật lại "Cậu nộp đơn xin vào ban văn nghệ, là vì Quý Nguyên Thanh nói cậu gia nhập sao?"

"Ừ, cậu ấy nói mình đủ điều kiện tham gia."

Kỷ Diệc Hoành khẽ vung tay, chiếc bút vẽ một đường vòng trên không rồi cắm đúng vào chiếc hộp đựng bút.

Thi Điềm cầm tờ đơn vẫy vẫy, trong mắt có ý cười rực rỡ, "Mình đi đây."

"Đi đi."

Cô xoay người đi ra cửa, Kỷ Diệc Hoành khẽ dựa lưng về sau, hai tay khoanh trước ngực. Thi Điềm đi ra ngoài, cậu thiếu niên quay đầu về phía cửa sổ, trước mắt hiện lên nụ cười như ánh nắng mặt trời của cô. Một cô gái như vậy, lẽ ra từ nhỏ đã được sống trong một gia đình cực kỳ hạnh phúc mới phải. Nụ cười của cô giống như có thể khiến cho người ta ăn vào một viên kẹo ngọn lịm, ăn hết rồi mà đầu lưỡi vẫn còn mang theo cảm giác mềm mại ngọt ngào.

Thi Điềm trước khi đóng cửa lại còn vẫy tay chào Kỷ Diệc Hoành thêm mấy lần nữa, cô đang vui vẻ cực kỳ, bởi vậy mà nụ cười càng lúc càng rực rỡ. Từ nhỏ cô đã hiểu rõ gia cảnh của mình khác biệt với mọi người, cô không có mẹ, nhưng ít nhất vẫn còn có bố, cũng không sợ phải chết đói.

Chỉ là đối với Thi Điềm mà nói, thời điểm cô đơn nhất chính là khi ở nhà. Cô thích ở ký túc xá, thích sống chung với thật nhiều người, nỗ lực để bản thân mỗi ngày đều cười thật vui vẻ. Cô không muốn làm một người có tính cách khiếm khuyết, càng muốn làm như không nhìn thấy những bụi gai nhấp nhô không thể nào nhổ đi kia.

Chỉ cần là chuyện mà sau đó có thể mang đến tương lai cho cô, Thi Điềm đều đồng ý làm thử, bởi chỉ cần bước chân vào xã hội là cô đã có thể hoàn toàn tự lập rồi.

Thi Điềm cầm tờ đơn muốn mang đến cho Quý Nguyên Thanh, nhưng đột nhiên nhớ ra hiện tại đã tan học, mà cô cũng không biết nên đi tìm Quý Nguyên Thanh ở đâu.

Tống Linh Linh từ trong siêu thị của trường đi ra, nhấc mắt một cái liền nhìn thấy Thi Điềm, cô ta nhanh chân bước tới, "Đơn của cậu đã xong chưa?"

"Ừ, xong rồi."

Tống Linh Linh liếc nhìn chữ ký của Kỷ Diệc Hoành trên đó, kinh ngạc đến mức cằm cũng muốn rơi mất. "Kỷ Diệc Hoành ký tên rồi?"

"Ừ á."

Bất kỳ ai gia nhập vào hội sinh viên đều biết trọng lượng của ba chữ Kỷ Diệc Hoành này lớn thế nào, chính là đến mức mà không thể nào dùng từ ngữ mà hình dung. Lúc trước Tống Linh Linh là phải nhờ Quý Nguyên Thanh đứng ra, đi tìm phó chủ tịch ký tên rồi mới được vào.

Kỷ Diệc Hoành chưa bao giờ quản mấy chuyện như vậy, càng không cho phép người phía dưới vì những chuyện như vậy mà đi tìm anh, Tống Linh Linh đưa tay ra cầm lấy tờ đơn kia.

Cô ta nhớ đến một màn vừa rồi thấy được ở hội trường, Quý Nguyên Thanh cứ không tin lời cô nói, giờ thì xong rồi.

"Lợi hại, quá lợi hại."

"Cậu biết Quý hội trưởng ở đâu không?"

"Cậu ấy đi tập kịch rồi, để mình giúp cậu nộp."

Khóe miệng Thi Điềm hơi cong lên, "Được, cám ơn."

Nói lời tạm biệt với Tống Linh Linh xong, đang chuẩn bị về ký túc xá thì điện thoại vang lên tiếng chuông thông báo, Thi Điềm mở lên, là tin nhắn của Kỷ Diệc Hoành. "Ngày mai sau khi tan học cùng tôi đến hội trường, cô Dương nói cho phép cậu cùng đến làm phần dàn dựng cho tiết mục."

Thi Điềm nhanh chóng trả lời lại một chữ "được".

Tống Linh Linh nhìn chằm chằm bóng lưng cô, khó chịu trong lòng ngày một lớn, cô ta xé tan tờ đơn xin vào hội của Thi Điềm, vo thành một cục rồi ném vào chiếc thùng rác đặt bên cạnh.

Người như vậy dựa vào cái gì mà được phép vào hội sinh viên? Tình huống này nếu đặt trong thời cổ đại thì có khác gì yêu tinh mị hoặc quân vương chứ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện