Dịch: CP88

Bát Bát: Đính chính cho 1 sự nhầm lẫn không hề nhẹ trong chương trước, chiếc bánh Điềm Điềm đặt là loại cao 6 inch chứ không phải 6 tầng nha. 1inch = 2.54cm ~> 6inch = 15,24 cm

Vô cùng xin lỗi mn, ta đã hoàn toàn quên mất có cả loại này nữa:3

***

Thi Điềm đứng lên, lí nhí nói, "Là của tôi."

Tống Linh Linh thấy một cái bánh ga tô nho nhỏ trong tay nhân viên giao đồ ăn, vừa nhìn liền biết không phải loại đặt ở cửa hàng lớn nào. Cô ta mấp máy môi, nhưng vướng có Kỷ Diệc Hoành ở đây, cuối cùng vẫn đem lời nuốt về bụng.

Nhân viên giao đồ ăn đứng lại ngoài cửa, Thi Điềm bước nhanh qua, "Đưa tôi đi."

"Mời ký nhận trước."

"Được."

Có người nhìn về phía Thi Điềm, "Úi, còn có bánh ga tô cho chúng ta ăn nữa này, mau chia mau chia."

Thi Điềm liếc hộp bánh ga tô trong tay, cái bánh sáu tấc nho nhỏ này cũng chỉ đủ cho mỗi người cắn một miếng.

Kỷ Diệc Hoành đảo mắt qua, dừng lại cuộc đối thoại với người trước mặt. Đối phương còn chưa ý thức được mình nói sai cái gì, Kỷ Diệc Hoành đã đứng dậy đi đến bên cạnh Thi Điềm, đẩy nhẹ vai cô, "Giấu bánh đi thôi, lát nữa chúng ta mang về nhà ăn."

Thi Điềm cầu còn không được, vội mang chiếc bánh ga tô cất vào tủ lạnh của cửa hàng.

Quý Nguyên Thanh nghe được trọng điểm trong câu nói kia của Kỷ Diệc Hoành, anh vừa nói bọn họ về nhà ăn, là nhà của Kỷ Diệc Hoành sao? Vương Tăng cười nâng cốc trà sữa trong tay lên, "Vậy chúng ta mau ăn đi thôi, đừng làm chậm trễ thời gian dành riêng cho thế giới của hai người họ."

Xung quanh cũng đều là người thông minh, đổi lại lúc trước Tống Linh Linh nhất định sẽ bám theo tới cùng truy hỏi Thi Điềm tặng quà gì, nhưng lần này Tống Linh Linh cũng đã ngậm miệng, vậy còn ai dám ngu ngốc mở miệng nữa?

Kỷ Diệc Hoành dẫn Thi Điềm về chỗ ngồi, sức ăn của đám người này không hề nhỏ, trong lúc ăn Kỷ Diệc Hoành còn phải để cho Kim Triết đi gọi thêm không ít.

Mắt thấy thời gian đã muộn, Kỷ Diệc Hoành để cho bọn Từ Dương về trước.

Quý Nguyên Thanh một khắc cũng không muốn ở lại thêm, cầm túi đứng lên.

"Chờ chút," Kỷ Diệc Hoành mở miệng gọi cô ta lại, sau đó tầm mắt rơi xuống khuôn mặt của Tống Linh Linh, "Hai người ở lại."

Hai chân Tống Linh Linh đều cứng ngắc, vừa nhìn bộ dạng của anh là biết còn muốn tiếp tục tính món nợ kia với cô ta.

Những người khác thấy vậy thì mau mau rời đi, Từ Dương là người cuối cùng đi khỏi, còn chu đáo quay người đóng cửa lại.

Sắc mặt Quý Nguyên Thanh vẫn rất bình tĩnh, khóe miệng hơi giương lên, không căng thẳng như Tống Linh Linh đứng bên cạnh, "Cậu muốn tụi mình ở lại là có chuyện gì sao?"

"Lúc trước có người đến trước cổng ký túc xá nữ làm ầm ĩ, video bị quay lại có phải là cô đăng lên trang web của trường không?"

Tống Linh Linh tiếp xúc với ánh mắt của Kỷ Diệc Hoành, không dám phủ nhận. Quý Nguyên Thanh lén nhìn sắc mặt của cậu thiếu niên, nhận ra bầu không khí đang dần đông cứng lại, mà Tống Linh Linh đứng bên cạnh lại một mực mím môi không lên tiếng.

"Sau đó cô còn liên lạc với người phụ nữ kia, có đúng không?"

Tống Linh Linh nghe vậy thì vội vàng xua tay, "Không có, mình không liên lạc gì với bà ta cả."

"Có người đưa ra chủ ý cho bà ta, để bà ta tìm đến Thi Điềm đòi tiền, cô đã từng hỏi số điện thoại của bà ta có phải không?"

Thi Điềm nghe thấy vậy, đột nhiên nghiêng đầu. Hóa ra Kỷ Diệc Hoành đã biết chuyện đó, nghe ý tứ trong lời của anh, thì Tống Linh Linh là người một tay sắp đặt mọi chuyện?

Tống Linh Linh hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, cô ta đúng là đã từng hỏi xin số điện thoại, nhưng sau đó đều không dùng tới. "Mình thật sự không biết, chuyện cậu nói tới đều không liên quan gì đến mình."

"Tôi đã gặp bà ta. Bà ta nói là một nữ sinh trong trường của chúng ta đã gợi ý cho bà ta làm như vậy."

Sau lưng Quý Nguyên Thanh trong nháy mắt nổi lên một tầng da gà, Kỷ Diệc Hoành vậy mà đã gặp người phụ nữ kia?

Cô ta nghĩ đến cuộc điện thoại ngày hôm nay nhận được, không lẽ là có liên quan đến Kỷ Diệc Hoành?

Quý Nguyên Thanh cố gắng tự trấn an bản thân, cứ cho là đúng như vậy đi thì đã sao? Ai cũng sẽ không biết đó là số của cô ta, nhất định sẽ không thể tra ra cô ta.

Tống Linh Linh thực sự oan uổng vô cùng, "Video là mình đăng, nhưng toàn bộ chuyện về sau đều không liên quan gì đến mình, mình cũng không có gặp bà ta."

"Thật sao?" Kỷ Diệc Hoành đột ngột chuyển đối tượng, đến cả giọng điệu cũng thoáng thay đổi, "Quý Nguyên Thanh, cô cảm thấy thế nào về chuyện này?"

Trái tim cô ta đập thình thịch, thật giống như sắp vọt lên cuống họng. Cô ta phải nhanh nghĩ bước kế tiếp nên làm như thế nào mới được, bằng không sẽ dễ dàng bị Kỷ Diệc Hoành nhìn ra đầu mối mất. Tống Linh Linh kéo cánh tay cô ta, muốn cô ta nói giúp mình hai câu, dù sao bọn họ ngày thường thân thiết như chị em, nếu cô ta thật làm gì thì Quý Nguyên Thanh đều sẽ biết.

Mà Quý Nguyên Thanh hiện tại chỉ sợ thân mình khó bảo toàn, cô ta mím chặt môi không lên tiếng.

Thế nhưng Tống Linh Linh lại không ngừng đẩy cánh tay Quý Nguyên Thanh khiến trong lòng cô ta nổi lên một ngọn lửa, đây không phải là muốn đẩy bãi nước đục sang người cô ta sao?

"Chuyện như vậy mình không biết gì hết."

"Nguyên Thanh, sao cậu có thể nói như vậy?" Tống Linh Linh vốn nghĩ cô ta sẽ giúp mình nói đỡ vài lời.

Thi Điềm nghĩ tới giày vò bản thân phải chịu đựng hơn một tháng nay, hiện tại còn đang tính toán xem làm thế nào nhanh chóng gom tiền lại cho thời hạn tiếp theo.

"Tống Linh Linh, rốt cuộc cậu hận tôi đến mức nào mà lại liên tiếp hại tôi như vậy?"

"Mình đã nói không phải là mình rồi mà." Tống Linh Linh thật sự là có miệng khó mở, "Mình thật không có."

"Có phải cô là người hỏi số của người phụ nữ kia không?" Kỷ Diệc Hoành am hiểu nhất là thuật đánh vào tâm lý, từng lời nói ra đều logic rõ ràng.

Tống Linh Linh gấp đến mức nuốt vội một ngụm nước bọt, "Mình đúng là đã từng hỏi, nhưng sau đó mình thật sự không có gọi cho bà ta."

Quý Nguyên Thanh khẽ cấu mu bàn tay của chính mình, cô ta nghe được Kỷ Diệc Hoành cười lạnh, "Cô cảm thấy tôi có thể tin được lời ngụy biện này không?"

"Mình thật không có làm," Người duy nhất hiện tại Tống Linh Linh có thể cầu cứu cũng chỉ có Quý Nguyên Thanh. "Nguyên Thanh, cậu giúp mình nói một câu đi, mình không hề gọi đi một cuộc nào mà phải không?"

Sắc mặt của Quý Nguyên Thanh càng lúc càng khó coi, Tống Linh Linh này đúng là ngu như lợn, cô ta tránh khỏi bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình ra, "Mình nghĩ Tống Linh Linh sẽ không đến nỗi làm ra chuyện như vậy."

"Vậy dãy số này cô có từng cho người khác hay không?"

Tống Linh Linh theo bản năng lắc đầu, cô ta lấy dãy số đó chỉ vì lấy lòng Quý Nguyên Thanh, Quý Nguyên Thanh đã nói không cần thì cô ta còn giữ lại làm gì nữa.

Tầm mắt Tống Linh Linh đột nhiên rơi xuống khuôn mặt Quý Nguyên Thanh, nghĩ đến đây, hình như dãy số đó cũng chỉ có hai người bọn họ từng xem qua.

"Cho cô ta rồi?" Tầm mắt Kỷ Diệc Hoành hờ hững rơi xuống người Quý Nguyên Thanh.

Quý Nguyên Thanh cả kinh, vội vàng phản bác, "Cho mình lúc nào chứ?"

Tống Linh Linh cũng nói không được, dù sao việc này nếu thật sự rơi xuống đầu cô ta, sau này Kỷ Diệc Hoành còn có thể tha cho cô ta sao? "Mình đúng là đã từng cho Nguyên Thanh xem qua, nhưng cậu ấy không nhớ kỹ."

"Trí nhớ của Quý bộ trưởng sao có thể không tốt cho được? Muốn nhớ cái dãy số kia cũng không khó, tôi nói có đúng không?" Quý Nguyên Thanh rốt cuộc đã hiểu ra, Kỷ Diệc Hoành chính là chuẩn bị sẵn một cái hố, chỉ chờ cho cô ta nhảy vào.

Cô ta khẽ cắn răng, mi mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm bàn tay mình, "Mình nhớ nó làm gì chứ? Kỷ Diệc Hoành, cậu đúng là có thể Thi Điềm mà nhất định muốn làm lớn chuyện."

"Đúng vậy đấy, vì cậu ấy, tôi không tiếc làm lớn chuyện."

Thi Điềm ngồi bên cạnh, mỗi câu mỗi chữ của cậu thiếu niên đều đụng mạnh vào tim cô, "Chỉ là tôi không thể hiểu nổi, cô vì cậu ấy mà phí hết tâm tư, là vì sao vậy?"

Quý Nguyên Thanh nhận ra sắc mặt của Kỷ Diệc Hoành đã hoàn toàn lạnh xuống, đến một chút ngụy trang cũng lười không muốn bày ra rồi.

"Mình không hiểu ý của cậu là gì."

"Người gọi điện thoại cho người phụ nữ kia là cô, sau lưng âm thầm nghĩ kế hại người cũng là cô."

Tống Linh Linh giật mình nhìn sang, "Nguyên Thanh?"

Quý Nguyên Thanh biết lúc này mình không phản kháng thì sẽ không còn cơ hội nào nữa, "Làm sao lại liên quan đến mình được chứ? Cậu nhầm thật rồi."

Cô ta nhìn sang Tống Linh Linh, đột ngột nắm lấy cổ tay cô ta, "Linh Linh, có phải là cậu làm chuyện hồ đồ này không? Mình biết cậu vẫn luôn muốn che chở cho mình, là vì muốn tốt cho mình, nhưng chuyện như vậy thật sự không thể làm đâu......"

Tống Linh Linh cũng bối rối, "Mình không có làm mà."

"Tóm lại kẻ chủ mưu phải là một trong hai người." Kỷ Diệc Hoành không nhanh không chậm nói.

Tuy là trong lòng Tống Linh Linh đã nảy sinh tia hoài nghi đối với Quý Nguyên Thanh, nhưng cảm giác vẫn khó mà xảy ra, cuối cùng chỉ có thể tự biện minh cho chính mình, "Ngày nào mình cũng ở trường hết, mấy người bạn cùng vào cùng ra với mình đều có thể chứng minh."

"Linh Linh, lúc trước mình đã khuyên cậu rồi, có một số việc không nên làm thì tuyệt đối không thể đụng......"

Lời này của Quý Nguyên Thanh rõ ràng là muốn hoàn toàn đem chuyện này đè lên đầu cô ta, Tống Linh Linh hiện tại dù có trăm cái miệng cũng không thể biện bạch, "Mình không có!"

Kỷ Diệc Hoành khẽ cong môi, "Quý Nguyên Thanh, ngày hôm nay tôi đã gọi điện cho cô, cô hẳn là biết chứ?"

Trong lòng cô ta đã có chuẩn bị, nhưng thần sắc vẫn không có cách nào biểu hiện ra cho tự nhiên, "Thật hả? À, lúc nào vậy?"

"Lúc đó tôi và người kia ngồi với nhau, tôi dùng điện thoại của bà ta gọi điện cho cô. Tuy là cô đã dùng số khác liên lạc với bà ta, nhưng giọng của cô tôi nghe ra được. Cô không cần phải liều mạng phủ nhận, tôi đối với giọng nói rất nhạy cảm, cũng chắc chắn không oan uổng cho ai."

Quý Nguyên Thanh mấp máy môi, run rẩy không nói lên lời, Tống Linh Linh đứng bên cạnh khó tin mà nhìn chằm chằm cô ta. Uổng công cô ta trong ngày thường làm chuyện gì cũng vì Quý Nguyên Thanh suy nghĩ, thật không ngờ đến thời điểm như thế này Quý Nguyên Thanh đến một chút cũng không để ý tới tình bạn của hai người, thậm chí còn mang cô ta ra làm bia đỡ đạn.

"Nguyên Thanh, sao cậu có thể làm như vậy với mình?"

Sắc mặt Quý Nguyên Thanh đã khó coi đến cực điểm, Thi Điềm không chen lời vào, trong lòng lại có đủ loại tư vị.

Kỷ Diệc Hoành tìm được người phụ nữ kia, lại không nói cho cô biết âm thầm gặp mặt, thậm chí còn kéo ra được cả kẻ đứng phía sau là Quý Nguyên Thanh. Như vậy nói cách khác, mấy ngày qua cô đã phải trải qua những gì, anh đều biết hết cả.

Tống Linh Linh cảm giác bản thân như một kẻ ngu ngốc, Quý Nguyên Thanh ở sau lưng cô ta lén liên hệ người phụ nữ kia, còn không chút lưu tình giội nước bẩn lên người cô ta, vì sao trước đây cô ta không hề phát hiện ra Quý Nguyên Thanh lại là một kẻ đáng sợ như vậy chứ?

Tống Linh Linh dùng sức đẩy Quý Nguyên Thanh khiến cô ta lảo đảo đụng phải chiếc ghế bên cạnh suýt chút nữa thì ngã nhào. Tống Linh Linh đẩy xong, đứng thẳng lưng rồi bước nhanh rời đi.

Quý Nguyên Thanh chật vật một lúc thì đứng dậy được, bình thản vuốt một lọn tóc rối về sau, "Thiếu nợ thì phải trả, đạo lý hiển nhiên rồi không phải sao?"

Thi Điềm muốn mở miệng, Kỷ Diệc Hoành nắm lấy cổ tay trái của cô, vỗ nhè nhẹ hai cái.

"Tiền này nếu đúng là Thi Điềm nợ thì cũng có tôi đây, không tới phiên cô bận lòng."

Bàn tay Quý Nguyên Thanh không kìm được run lên, ngày hôm nay hóa ra là Hồng Môn Yến chuẩn bị riêng cho cô ta sao? Ha, hẳn là vì muốn đẩy cô ta đến đường cùng, "Đúng, cậu có tiền, cái động không đáy phía sau cậu ta cậu cũng có thể lấp......"

"Dù có đúng là động không đáy thì tôi cũng phải thử một lần. Thi Điềm không giống cô, cô từ nhỏ đã có gia cảnh phía sau, điều kiện giáo dục tốt nhất, áo cơm không phải lo tiền bạc không phải nghĩ, bất kể là ai nếu có thể đi bên cạnh cô đều như được lắp thêm đôi cánh đại bàng một lần vỗ cánh bay vạn dặm. Nhưng Quý Nguyên Thanh à Quý Nguyên Thanh, tôi không thích cô, dù cô có tốt hơn bao nhiêu nữa thì trong mắt tôi cô cũng chỉ là một người bình thường như bao con người bình thường khác, ném trong đám đông không thể nhận ra."

Đối với người đứng xem là Thi Điềm, nghe được những lời này ắt như mở cờ trong bụng, nhưng đối với Quý Nguyên Thanh mà nói, từng chữ Kỷ Diệc Hoành nói ra tựa con dao sắc nhọn, từng nhát từng nhát tàn nhẫn mà khoét vào trái tim cô ta.

Tuy là cô ta chưa từng thổ lộ ngay trước mặt Kỷ Diệc Hoành, nhưng lại bị anh dễ dàng nhìn thấu tâm tư, từng lời anh nói ra như mang theo sức mạnh không thể nào chống đỡ ấn cô ta vào bụi gai nhọn, sợ là cả đời này cũng đừng mong ngẩng đầu.

Quý Nguyên Thanh khó khăn nuốt xuống, cô ta đã bị Kỷ Diệc Hoành dồn đến đường cùng, muốn nói cũng không thể ra lời.

"Vậy nên, Quý Nguyên Thanh...... sau này đừng tiếp tục tìm Thi Điềm gây phiền phức, đừng lãnh phí tình cảm cho một người không những không thích cô, mà còn căm ghét từng hơi thở cử động của cô."

Quý Nguyên Thanh hít vào một ngụm khí lạnh, viễn mắt trong phút chốc đỏ lên, chóp mũi cũng chua xót lợi hại.

"Tuy là tôi nhìn cô không lọt mắt, nhưng với điều kiện của cô thì hoàn toàn có thể tìm một người phù hợp. Chỉ là tôi khuyên cô một câu, làm người tốt nhất là đơn giản một chút."

"Đơn giản?" Quý Nguyên Thanh liếc sang Thi Điềm ngồi cạnh Kỷ Diệc Hoành, "Như cậu ta sao?"

"Đúng."

"Cậu ta ỷ có cậu làm chỗ dựa, trong hội sinh viên còn chưa đủ ngông cuồng sao?"

Kỷ Diệc Hoành khẽ tựa lưng về sau, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt cũng chỉ có lạnh lẽo, "Cô còn chưa có tôi làm chỗ dựa, làm sao lại có thể ngông cuồng như thế?"

Không ép nát cái bản mặt đó cô ta xuống đất, cô ta lại không nhìn ra chữ cuồng viết thế nào rồi.

Quý Nguyên Thanh dù sao cũng là con gái, lại một lòng ái mộ Kỷ Diệc Hoành, cô ta đâu có phải chịu xỉ vả như vậy bao giờ. Thi Điềm nhìn thấy cô ta gấp gáp cầm túi xách lên, nước mắt tràn ra, nức nở chạy đi.

Thi Điềm quay đầu lại nhìn, Quý Nguyên Thanh dùng sức đẩy cửa, sau đó bước đi như chạy trốn nhanh chóng mất dạng.

Khóe môi Thi Điềm giật giật, "Cậu ta......"

"Cậu ta cái gì mà cậu ta, chính mình còn một đống lớn vấn đề đây, không định thành thật thanh toán sao?"

Thi Điềm ngậm miệng không dám nói tiếp, Kỷ Diệc Hoành cong ngón tay gõ lên đầu cô một cái, "Còn chuyện như vậy nữa, cậu còn muốn gạt tôi không?"

"Không dám nữa."

"Nhớ kỹ lời cậu nói."

Thi Điềm xoa xoa trán, Kỷ Diệc Hoành kéo tay cô xuống, "Sau này không cần đưa tiền cho bà ta nữa, trực tiếp cho bà ta vào danh sách đen đi."

"Cậu...... không phải là cậu trả tiền cho bà ta rồi đó chứ?"

"Cậu nghĩ là tôi ngốc như cậu à, dĩ nhiên là tôi tự có cách của mình."

Thi Điềm thất thần nhìn cậu thiếu niên trước mắt, rõ ràng là số tuổi của hai người ngang nhau, vấn đề ở chỗ cô tựa như nút thắt chết không thể gỡ, rơi vào tay anh lại dễ như ăn cháo trong tô.

Đúng là như một vị thần vậy.

"Cậu cũng đã biết chuyện của Quý Nguyên Thanh rồi, vì sao ngay từ đầu không nói rõ lại phải mất công đi lừa Tống Linh Linh?"

"Hai người này hợp lại tất sẽ không có chuyện tốt, hiện tại tôi cũng coi như cầm gậy tre đánh tan bọn họ. Sao nào, khâm phục rồi phải không?"

Thi Điềm không nhịn được cong môi, đôi mắt sáng lấp lánh, cô dĩ nhiên là phục, tâm phục khẩu phục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện