Tại một thung lũng bao trùm những sương mù dày đặc sở dĩ nơi này được gọi là hắc phong là bởi vì sương mù ở đây rất khác biệt luôn khiến kẻ khác lạnh xương sống khi bước vào đây cứ như bị ma che mắt nên không ai dại dột dám bén mảng tới đây cả. Người phàm trần không bao giờ thấy được khung cảnh hiện tại, dãy núi rung chuyển nhẹ vài hòn đá theo đó rớt xuống, những hạt cát nhè nhẹ rớt xuống, hiện ra trước mắt họ là một tòa thành, khác hẳn với không khí ảm đạm bên ngoài, bên trong chính là một thiên đường.

“Oa”, nhịn không được, Yêu Sắc liền hô lên một tiếng tràn ngập ngưỡng mộ với độ xa xỉ tại nơi này, không riêng mình Yêu Sắc ngưỡng mộ, sống hơn nửa thế kỷ cũng chưa một lần mở rộng tầm mắt nên họ khá là lúng túng, ngó tây ngó dọc.

Một đoàn kỵ binh đi tới, chia làm hai bên, một nam nhân mặc giáp ưỡn ngực lên lộ rõ sự dũng mãnh của mình, chú ngựa cũng được trang bị giáp bạc lấp lánh trên thân, càng tỏ rõ sự giàu sang của tòa thành này.

“Thỉnh”, ngựa được lùi sang một bên, xuất hiện là các cỗ kiệu 8 người khiêng, Yêu Huyết xoa xoa huyệt thái dương của mình vì hoàn toàn choáng ngộp với cảnh khí ở đây.

Thiên, ngay cả ta cũng không ngoại lệ, ta cảm thấy miệng ta há to đến mức có thể, thiếu độ rớt xuống đất mà thôi.

Đi thẳng vào, không khí khác hẳn, không còn cái nóng bức của đại mạc, nơi này có không khí tựa như cuối thu mát mẻ và không khí trong lành, tất cả mọi người ở đây đều im hơi lặng tiếng, đều thực hiện đúng bổn phận của mình, chắc chắn rằng chủ nhân của nơi này rất nghiêm khắc.

Càng khiến họ tò mò vị sư bá của họ là kẻ như thế nào, có phải là một lão nhân gia già nua hay giống như sư phụ của họ trẻ trung xinh đẹp tựa một tiên nhân? Kiệu được ngừng lại, trước mặt họ là cách bật thang cao lớn đang đón chờ họ, khi đi lên đập vào mắt họ hai bên có một ao sen lớn, được các lan can bao bọc lại phía xa xa bên trong là một cái ghế màu vàng to lớn.

Khi họ bước vào ngắm nhìn xung quanh đến độ không chú ý đến một bóng đen từ từ hiện lên và vắt chân ngồi trên ghế chủ tọa hình chữ nhật khắc họa lên các văn tự kỳ quoặc không kém phần tinh xảo.

Chống tay lên mặt, lộ ra bộ dạng nhàm chán, hắn thở dài, mắt nhắm mắt mở, lười biếng nhếch môi mỏng lên “Chẳng hay các tiểu đồ đệ tới tìm vị sư bá này có dặn dò gì chăng?”

Tất cả bọn họ giật mình, ngắm nhìn lên trên thì một màn sa màu đen từ phía trên đổ nhào xuống, che mất đi dung nhan của nam nhân dõng dạc phía trên, nhưng nghe giọng nói thì biết hắn còn trẻ trung là một nam nhân cỡ 30 tuổi.

Thanh thanh cổ họng, Yêu Nghiệt hít một ngụm khí tiến lên nói “Bẩm sư bá, trước khi qua đời sư phụ đã kêu chúng đệ tử tới tìm sư bá để trả thù dùm người”

“Tình nhi đã đi rồi sao”, mắt đẹp nheo lại lộ ra một tia khó đoán.

Nghe giọng nói của vị nam nhân này không chỉ là tình huynh muội tầm thường, ai ai cũng nghĩ rằng chắc chắn họ có gian díu với nhau!

“Trước khi qua đời, sư phụ cũng có đưa cho chúng đồ đệ một phong thư, thỉnh sư bá xem qua”, dứt lời một cơn gió thổi qua cuốn theo phong thư len lỏi vào khe hở của màn sa đến tận tay của hắn.

Động tịnh trong đại điện bấy giờ hoàn toàn chìm vào sự im lặng đến khó tả nên lời, vài khắc trôi qua mà cứ như cả thế kỷ dài đằng đẳng “Được, nếu các tiểu sư muội không chê bai thì có thể đến đây tá túc, nơi này sẵn sàng mở cửa chào đón các nàng, nhưng nhớ không được đặt chân đến Đông cung”

Một làn gió cuốn theo thân ảnh màu đen đi mất dạng, để lại các đang yêu nữ thờ thẫn vẫn chưa hoàn hồn.

>

Năm nay hắn đã tròn 200 tuổi, một con số không lớn cũng không nhỏ người ta bảo rằng càng lớn tuổi càng dễ lãng quên, còn hắn thì ngược lại, thật nực cười.

Sư muội của hắn chỉ nhỏ hơn hắn 10 tuổi, còn nhớ lại năm đó mẫu thân hắn dẫn một tiểu hài tử nữ tròn vo, khả ái đến trước mặt bọn hắn giới thiệu nàng sẽ được mẫu thân hắn thu nhận làm nghĩa nữ cũng như đồ đệ.

Bốn người họ có một tuổi thơ cũng như một ký ức hoàn chỉnh cho đến khi mẫu thân hắn truyền dạy cái võ công độc môn của mẫu thân cho sư muội thì sư muội hắn hoàn toàn thay đổi, không còn hồn nhiên, khả ái, hóm hỉnh, tinh nghịch mà biến đổi thành một người hắn cùng hai vị tiểu đệ cũng nhìn không ra.

Hắn có nên oán hận mẫu thân hắn không? Không! Hắn không có tư cách đó, mẫu thân rất tốt với hắn, so với hai tiểu đệ luôn cưng chiều hắn nhiều gấp trăm lần, vì biết hắn có tình ý với sư muội, mẫu thân đã không ngại đẩy sư muội vào chỗ chết, khi cho nàng ta luyện cái võ công mang đầy chết chóc kia, một khi bắt đầu thì không thể quay đầu lại, hắn có lỗi với nàng ta mới đúng.

Cho đến khi hắn cùng nàng nhận ra, thật ra năm đó là do tuổi trẻ bồng bột thật chất hắn thương nàng ta theo nghĩa muội muội, nàng ta cũng như hắn xem hắn là ca ca nên mới có thể gắn bó đến mức như hình với bóng.

Yên tâm đi Tình nhi, Độc Cô Thát Tề sẽ trả thù cho muội…..nhất định!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện