Ánh mặt trời chiếu xuống tán lá rậm rạp của rừng cây trong đình viện tạo nên vô vàn cột sáng. Bên trong những cột sáng ấy lại có những hạt bụi nhỏ lượn lờ khiến cả đình viện sáng sủa vô cùng.

Mục Trần ngồi xếp bằng trên bục đá, một tay chống cằm một tay vuốt ve ngọc giản mày đen, đến cuối cùng hắn vẫn chọn tu luyện Đại Phù Đồ Quyết theo những gì mà cha hắn kể lại.

Nhưng Mục Phong cũng không rõ phẩm cấp của Đại Phù Đồ Quyết này là gì, chỉ biết nó rất lợi hại thôi. Còn tại sao lại lợi hại thì ông chỉ nói là vì mẹ hắn rất mạnh.

Mẹ mình lợi hại đến thế sao? Mục Trần mở to mắt. Mục Phong có thể tạo ra một Mục vực bao la tại Bắc Linh cảnh từ hai bàn trắng, trở thành một trong những cao thủ nổi danh ở đây thì chắc chắn ông không phải kẻ yếu, mà như thế thì người mà ông nhận định rất mạnh là mẹ mình sẽ mạnh tới mức nào đây?

"Mẹ mạnh như thế thì sao có thể để ý tới cha được nhỉ?" Mục Trần nhếch mép cười, xem ra khi còn trẻ, hai người họ vô tình gặp gỡ mà nên duyên đây, đó chắc hẳn là một câu chuyện hết sức lí thú.

Mục Trần cố gắng không nghĩ ngợi lung tung, tập trung nhìn ngọc giản màu đen trong tay mình. Mười ngày sau hắn sẽ phải đấu với Liễu Dương, một kẻ đang ở Linh Động cảnh sơ kì, hơn nữa lại có linh mạch Nhân cấp. Dù cho hắn đã từng gặp những tên biến thái có linh mạch cao cấp hơn Liễu Dương ở trong Linh lộ nhưng dù sao nơi đó cũng khá đặc biệt.

Thực ra Linh lộ chỉ là một khu vực thí luyện khổng lồ mà thôi, và người tạo ra Linh lộ chính là Ngũ đại viện. Cứ cách ba năm Linh lộ lại mở ra một lần, mà cách thức tuyển chọn người tham gia Linh lộ hết sức kì lạ, không phải do ai đó chọn lựa mà là do thần khí tên Thẩm Phán Kính tìm ra. Loại dò tìm này vô cùng kỳ lạ nhưng những người được chọn không ai không có thiên phú tuyệt luân. Thường thì người có thể vượt qua thử thách ở Linh lộ sẽ dễ dàng được vào Ngũ đại viện tu hành.

Linh lộ được tạo nên từ một vị diện đặc biệt, ở nơi này không ai có thể sử dụng được bất cứ một năng lượng gì, nói cách khác thì linh khí, đấu khí hay nguyên lực từ các vị diện khác đều không thể sử dụng được.

Người được chọn tiến vào Linh lộ sẽ trải qua đủ mọi hiểm cảnh sinh tử, rèn luyện hết sức khắc nghiệt. Trong tình huống không thể sử dụng linh lục, họ chỉ có thể sử dụng cơ thể, sự nhạy cảm và trí tuệ của bản thân để vượt qua mọi nguy hiểm. Việc đưa người ta vào trong hiểm cảnh chính là phương pháp tốt nhất để tu luyện ý chí bản thân.

Khi tiến vào Linh lộ, những người được chọn đều được thông báo rằng, muốn theo đuổi sức mạnh tối cao thì ý chí tuyệt đối không được dao động, chỉ khi làm được như thế mới có thể trở thành cao thủ thật sự.

Ngàn vạn năm qua, trong số các cao thủ tuyệt đỉnh đi ra từ Ngũ đại viện thì có bảy tám phần mười là những người đã từng tham gia Linh lộ. Từ đó có thể thấy, việc được chọn vào Linh lộ tập luyện quan trọng đến cỡ nào, mà đây cũng là nguyên nhân chính khiến nhiều thiên tài tranh nhau giành lấy cơ hội này.

"Ngũ đại viện…"

Mục Trần nắm chặt tay. Linh lộ, hắn nhất định phải tới đó. Không chỉ vì hắn đã đồng ý với nàng, mà còn vì bản thân, chỉ khi nào đi ra từ Ngũ đại viện, hắn mới có thể sống yên ổn ở thế giới bên ngoài.

Mục Trần không biết gì nhiều về thế giới bên ngoài nhưng thi thoảng, hắn cũng biết được đôi chút từ Mục Phong. Nơi hắn ở gọi là Đại thiên thế giới, rộng lớn vô biên, có hơn vạn tộc cùng sinh sống, Bắc Linh cảnh chỉ như một hạt cát dưới biển sâu thôi, hết sức bé nhỏ. Đại thiên thế giới lại thông tới vô số vị diện khác, nhưng những vị diện này chỉ có thể coi như là vị diện cấp thấp thôi, đơn giản vì nơi này cao cấp hơn những nơi đó. Đại thiên thế giới cũng là trung tâm của vô số vị diện đó.

Mặc dù chỉ là vị diện cấp thấp nhưng những người có thể tiến tới Đại thiên thế giới từ nơi đây chắc chắn là những thiên tài có thiên phú tuyệt luân, là cao thủ đứng đầu của mỗi vị diện, bằng không thì sao họ có thể vượt qua rào chắn giữa các vị diện được.

Mục Trần từng nghe lỏm được chút tin tức liên quan đến những cao thủ đến từ vị diện cấp thấp kia trong hội nghị cấp cao của Bắc Linh viện, nổi tiếng nhất trong số đó là hai người mà hắn lại không rõ tên họ, chỉ nghe được danh xưng.

Viêm Đế.

Võ Tổ.

Danh xưng đầy khí phách, dù rằng bọn họ chỉ đến từ vị diện cấp thấp nhưng Mục Trần cũng đoán được, nếu như bọn họ ở Đại thiên thế giới này thì e rằng nhất định cũng là bậc chí tôn. Hắn nghe nói vị Võ Tổ kia từng một mình giao chiến với một trong những con "quái vật khổng lồ" của Đại thiên thế giới này, Băng Linh tộc. Nghe đâu Băng Linh dốc sức toàn tộc nhưng vẫn không ngăn nổi lôi trượng của người đó. Trận chiến ấy quả thực là kinh thiên động địa. Khi chuyện này được truyền ra ngoài, cả Đại thiên thế giới trở nên chấn động, hơn nữa lại có tin đồn rằng, người đó ra tay động trời như thế chỉ vì muốn cứu sống người yêu của mình.

Còn vị Viêm Đế anh tuấn kia lại ít nổi trội hơn, nhưng cũng từng nghe nói người này đến Hỏa Linh tộc. Mặc dù Hỏa Linh tộc mời lão tổ tông sống mấy vạn năm của họ ra cũng không chiếm được ưu thế gì trước Viêm Đế, cuối cùng đành phải để người này rời đi. Chuyện này khiến cho toàn bộ Hỏa Linh tộc ngạc nhiên hết mức.

Những cao thủ đến từ vị diện cấp thấp ấy khi đến Đại thiên thế giới vẫn biểu hiện khí phách anh hùng như trước.

Anh tài của thế giới bên ngoài kia thật sự khiến cho tâm thần mỗi người phải rung động.

Mục Trần cũng hiểu, hiện tại bản thân còn lâu mới đạt tới cấp độ đó, nhưng hắn tin rằng, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn nhất định sẽ làm được như thế.

Mục Trần nhìn ngọc giản màu đen trong tay, gương mặt non nớt hiện lên nụ cười, vậy tất cả hãy bắt đầu từ nó đi…

Mục Trần khẽ khép hai tay, hai mắt cũng nhắm lại, ngọc giản màu đen trong lòng bàn tay hắn dần tỏa ra ánh sáng dìu dịu.

Khi trước mắt chỉ còn lại bóng tối, Mục Trần mới khẽ động tinh thần, thúc dục linh khí trong cơ thể men theo kinh mạch của cánh tay tiến vào trong ngọc giản.

"Vù… vù…"

Được linh khí rót vào, ngọc giản lập tức phát ra những tiếng vù vù rất nhỏ, ngay sau đó bóng tối bắt đầu bị xé ra, dường như có thứ gì đó men theo bàn tay rồi chui vào trong cơ thể Mục Trần.

"Lấy thân hóa phù đồ, chứng linh chi đại đạo…"

Khẩu quyết khó hiểu lại tối nghĩa, như tiếng chuông cổ lặng lẽ vang lên trong đầu Mục Trần. Hắn vội vàng tập trung tinh thần ghi nhớ khẩu quyết tu luyện này trong lòng.

Tiếng ngâm như chuông ngân ấy cuối cùng cũng biến mất. Khẩu quyết tu luyện này đề cập đến rất nhiều thứ, nhưng Mục Trần lại chưa thể hiểu hết phần lớn trong số đó được nên hắn chỉ tiếp nhận những phần mà bản thân có thể lý giải được. Nhưng ngay cả như thế thì độ phức tạp của khẩu quyết này cũng khiến hắn đau hết cả đầu. Hắn thực sự chưa từng thấy khẩu quyết nào phức tạp, khó hiểu đến thế.

Thiên phú của Mục Trần hiển nhiên hơn người, bằng không thì sao có thể đạt được tu cách tham gia Linh lộ. Hắn dần đắm mình cảm ngộ những ảo diệu bên trong khẩu quyết này, không lâu sau thì đã bắt đầu thôi động linh khí di chuyển trong kinh mạch theo lộ tuyến đã ghi trong khẩu quyết. Nhưng lộ tuyến di chuyển linh khí cũng khá quái lạ, nếu như nối những nơi đó lại thì có thể dễ dàng nhìn ra nó di chuyển theo hình một cái tháp kỳ lạ.

Linh khí lẳng lặng di chuyển theo lộ tuyến quái lạ này, vì là lần vận chuyển đầu tiên nên linh lực tiêu hao rất nhiều, tuy nhiên Mục Trần cũng nén mệt mỏi mà cố gắng tiếp tục di chuyển linh khí hết một vòng.

Lộ tuyến quái lạ khiến việc vận chuyển linh khí hết sức khó khăn, dù Mục Trần vắt kiệt sức để khống chế nhưng vẫn cứ thất bại như cũ. Cũng may là hắn không phải kẻ tự cao tự đại nên vẫn tĩnh tâm cố gắng thử đi thử lại.

Quá trình này kéo dài đến giữa trưa. Sau khi trải qua vô số lần thất bại, rốt cuộc thì sự nỗ lực không biết mệt mỏi của Mục Trần cũng giúp hắn tạo ra một sợi linh khí sau khi di chuyển hết một vòng lộ tuyến kinh mạch.

Sau khi chui ra khỏi kinh mạch, sợi linh khí vốn trong suốt này lập tức biến dần thành màu đen bóng bẩy.

Lúc này, linh khí mới được xem như là linh lực. Hơn nữa, sợi linh lực màu đen này nhìn thì có vẻ u nhã nhưng Mục Trần có thể cảm nhận được phía sau đó như ẩn chứa khí thế ngang tàn, sắc bén.

Hiển nhiên, chất lượng của linh lực được tạo ra từ Đại Phù Đồ Quyết tương đối cao, tuyệt đối không phải là thứ mà những linh quyết bình thường có thể so sánh được.

Vật mà mẹ để lại quả nhiên lợi hại! Cả người Mục Trần đồ đầy mồ hôi, hưng phấn nghĩ thầm.

Sợi linh lực màu đen này được Mục Trần thu vào trong khí hải, nằm lặng yên ở một góc, theo sự kiên trì tu luyện của hắn, sợi linh lực này sẽ ngày càng to lên.

"Ù!"

Ngay khi sợi linh lực màu đen kia tràn vào khí hải thì thân thể Mục Trần đột nhiên run lên, đầu óc mê man, dường như có thứ gì đó ở trong cơ thể sinh ra cộng hưởng. Đó là một cảm giác hết sức kì diệu, nó tự nhiên xuất hiện trong lòng Mục Trần rồi nhanh chóng biến mất.

"Chuyện gì thế nhỉ?"

Mục Trần nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng trong lòng lại kinh ngạc không thôi. Hắn vội vàng kiểm tra bên trong cơ thể nhưng không thấy gì khác lạ, dường như cảm giác ban nãy là do bản thân bị ảo giác vậy.

Nhưng hắn lại nhất quyết tin rằng chuyện đó không phải là do ảo giác gây ra.

"Liệu có phải là do Đại Phù Đồ Quyết không?"

Mục Trần lập tức suy tư, nhưng cuối cùng chỉ đành quan sát sợi linh lục màu đen trong khí hải, qua một lúc lâu mà không tìm thấy chút manh mối gì, hắn đành phải từ bỏ. Đại Phù Đồ Quyết này là do mẹ hắn để lại cho hắn, dù chưa bao giờ gặp người nhưng hắn tin chắc rằng mẹ mình tuyệt đối không để lại thứ nguy hiểm.

"Hay do nó nhỉ?"

Tâm thần Mục Trần khẽ động thì ở sau trong khí hải có một luồng sáng đen chợt xuất hiện, sau cùng lơ lửng trên sợi linh lực màu đen kia.

Luồng sáng màu đen nhấp nháy, cuối cùng hiên nguyên hình là một tờ giấy mỏng màu đen, trên mặt giấy không có chữ gì, chỉ có ít hoa văn kỳ lạ khi ẩn khi hiện.

Tờ giấy đen ấy lẳng lặng trôi nổi trong khí hải như đang bảo vệ sợi linh lực màu đen kia. Loại phong cách cổ xưa như thế lộ ra chút gì đó thần bí không nói rõ thành lời.

Mục Trần nhìn tờ giấy thần bí màu đen đến xuất thần. Đây là thứ mà hắn tình cờ đoạt được trong Linh lộ, nhưng từ đó đến giờ lại chưa thấy qua tác dụng của nó, hắn chỉ biết nó nhất định không phải là vật thường, hơn nữa lúc này hắn cũng chẳng có thực lực đi tìm hiểu bí mật trong đó.

Sự cộng hưởng kì lạ lúc nãy có phải là do nó tạo ra hay không?

Mục Trần suy nghĩ thêm một lúc nhưng rồi lại lắc đầu, tờ giấy đen này tuy thần bí nhưng chuyện ban nãy hẳn không phải do nó tạo ra…

Suy nghĩ hồi lâu mà không có kết quả, Mục Trần cũng đành phải bỏ qua, cố gắng quên chuyện này đi rồi lại tiếp tục quan sát sợi linh lực màu đen bên trong khí hải. Án chiếu theo khẩu quyết thì Đại Phù Đồ Quyết được chia làm ba cảnh giới, đầu tiên là Trúc Cơ, sau đó là Ngưng Hình, cuối cùng là Hóa Tháp.

Nhưng hiện tại hắn cũng hiểu là bản thân chưa đạt tới Trúc Cơ nên chỉ có thể xem như mới nhập môn thôi. Nếu muốn đạt tới cảnh giới Trúc Cơ thì bản thân cần phải tu luyện chăm chỉ thật nhiều mới được.

Trong đình viện, đôi mắt khép chặt của Mục Trần từ từ hé ra. Hắn thấy cả người mình đầy mồ hôi thì nhịn không được mà lắc đầu. Đại Phù Đồ Quyết này quả thực là khó tu luyện. Hiện tại mới chỉ nhập môn thôib đã khó thế rồi, không biết khi tu luyện tới cảnh giới Hóa Tháp sẽ khó đến mức nào nữa.

"Không biết biên độ dao động linh lực của Đại Phù Đồ Quyết này có thể đạt được bao nhiêu tầng nhỉ?

Mục Trần nhịn không được tò mò nghĩ. Linh quyết có một tác dụng rất quan trọng là tăng cường linh lực. Thường thì linh quyết luyện công Phàm cấp thượng phẩm có thể tăng linh lực lên năm lần, Linh cấp hạ phẩm có thể tăng mười lần. Biên độ dao động linh lực càng nhiều thì sức mạnh phát ra càng lớn.

Thường thì đó cũng là cách để phân biệt phẩm cấp của linh quyết.

Nghĩ tới đây, sự tò mò trong đôi mắt Mục Trần càng hiện rõ. Hắn lật tay thì ngay lập tức có một sợi linh khí màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó hắn chậm rãi nắm tay lại, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong.

Hắn muốn xem thử Đại Phù Đồ Quyết này lợi hại đến cỡ nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện