Bảy ngày trước

Sòng bạc Thiên Long là sản nghiệp mà chính tay An Tử Nhiên làm ra, hắn rất coi trọng.

Đây không phải là sau khi hắn trở thành An Tử Nhiên liền có, mà là địa phương chính hắn tạo ra từng chút một, cho nên An Tử Nhiên xem trọng sòng bạc Thiên Long còn hơn là sản nghiệp An gia.

Bất quá người làm từ sắt cũng chịu không được cường độ công tác cao trong nhiều ngày như vậy, đặc biệt thuộc hạ dưới sản nghiệp của hắn đã tăng gấp ba.

Bởi vì trước tiên hắn chỉ tính toán kinh doanh sòng bạc Thiên Long, điêu khắc phừơng cùng khắc quân bài cũng không nằm trong kế hoạch của hắn, chỉ là sau lại phát hiện muốn kinh doanh sòng bạc tốt hơn,  hai loại sản nghiệp này phải vững vằng nắm chặt trong tay mình.

Bất quá những ngày gần đây gặp một chút phiền phức.

Thẻ bài dành cho các quan lại ở giữa có ghi danh phẩm, khi thành lập có nói chỉ quan to quyền quý mới dùng được, thế nhưng sản nghiệp của hắn không cao cũng là một nguyên nhân.

Bất quá tối trọng yếu là giá rất cao.

Cho nên thẻ dành cho quan lại chỉ có thể cắt ra 10 trang giấy bài, một bộ bài có năm mươi bốn tờ cần năm tờ rưỡi giấy quan, ngoài ra còn có in ấn cùng phí nhân công, bởi vì giá để hoàn thành một bộ bài vô cùng có khả năng vượt quá năm mươi văn tiền, loại tình huống này căn bản không có lợi cho việc mở rộng quân bài.

Bách tính ở Quân Tử thành một ngày đêm tối đa kiếm chừng trăm văn tiền, đi ra ngoài mỗi ngày tiêu xài còn dư lại không bao nhiêu, với tình huống của bọn họ làm sao có thể cố ý bỏ ra năm mươi văn tiền để mua một bộ bài chơi, nếu là có tiền thừa này, bọn họ càng muốn đến mua mấy cân thịt cùng người nhà cùng nhau ăn.

An Tử Nhiên dự định là tận lực đem phí tổn khống chế ở trên dưới mười văn tiền, thế nhưng nếu như toàn bộ chỉ dùng giấy quan để chế tạo, loại ý nghĩ này căn bản không có khả năng thực hiện, vậy nên chỉ có thể dùng giấy khác để thay thế.

Bất quá nhìn khắp Đại Á, loại giấy có độ cứng và cảm xúc có thể thay cho giấy quan cũng không nhiều lắm, mặc dù có, giá cả cũng chẳng ít hơn bao nhiêu so với giấy quan.

Chẳng lẽ chính mình đi mở một phường làm giấy? An Tử Nhiên luôn cảm thấy nếu tiếp tục như vậy nữa hắn không có cách nào phân thân, cánh của hắn vẫn chưa đủ chắc, quá nhiều nghề phụ ngược lại chỉ phải xảy ra nhiều vấn đề hơn.

Hiện tại xem ra, vẫn chưa tìm được loại giấy thích hợp để thay thế giấy quan, chỉ có thể cung ứng cho giai cấp quyền quý.

Đang suy tính, phía sau đột nhiên có một thân thể ấm áp bao phủ tới.

An Tử Nhiên không quay đầu lại, có thể đơn giản tiếp cận thân người hắn cũng chỉ có một mình Phó Vô Thiên.

Một đôi tay đặt lên huyệt Thái Dương của hắn, nhẹ nhàng xoa nhẹ vài cái, đau đầu mấy ngày liên tiếp nhất thời giảm bớt rất nhiều, trong khoảng thời gian này hắn có quá nhiều điều cần suy nghĩ tới.

“Vương phi, có muốn hay không đi ra ngoài thả lỏng tâm tình một chút?”

An Tử Nhiên do dự một chút, “Được.”

Bận rộn nhiều ngày như vậy, hắn cũng muốn buông lỏng một chút, hơn nữa theo sản nghiệp thuộc hạ càng ngày càng nhiều, hắn không có khả năng chuyện gì cũng đều ôm hết về mình, cho nên hắn dự định hai ngày nữa liền đem một ít quyền lực đang cầm trong tay giao ra.

Biết được hai người phải ra khỏi phủ, lão Vương gia cũng muốn đi cùng.

Lão đã gần hai ba tháng không có bước chân ra cửa, từ sau khi sự kiện lần trước làm bừa, lão lại bắt đầu yên lặng, nỗ lực tôi luyện thiên thuật của bản thân, hôm qua vừa vặn đã hết bế quan, bất quá lão còn đang trong thời gian cấm túc, cho nên vẫn chỉ có thể hoạt động trong Vương phủ.

Sau đó nguyện vọng của lão bị Phó Vô Thiên vô tình cự tuyệt.

Hắn muốn cùng Vương phi nhà mình ở chung, bên người làm sao có thể mang theo một siêu cấp bóng đèn?

Đối với lần này, lão Vương gia cho hắn một câu.

“Ngươi vong ân phụ nghĩa!”

“Ngươi cố tình gây sự.” Phó Vô Thiên có qua có lại.

Hai câu đối thoại này đem trên dưới Vương phủ đều chọc cười.

An Tử Nhiên cũng nhịn không được thất thanh cười rộ lên, hắn thế nào cảm giác đoạn đối thoại này hình như đã nghe ở đâu rồi, thật đúng là giống như chuyện cười vậy.

Đường ở Quân Tử thành rắc rối phức tạp, đông tây nam bắc bốn phương hướng đều có chợ lớn phồn hoa, phân chia theo tên của bốn phương vị, giống như vị trí sòng bạc Thiên Long của An Tử Nhiên ở nơi đó, khu vực kia hết thảy được xưng Đông tập khu, là một trong bốn đại tập khu náo nhiệt nhất Quân Tử thành.

Bất quá bọn hắn ngày hôm nay không dự định đến Đông tập khu đi dạo.

An Tử Nhiên hai tháng này đều một mực tiến tiến xuất xuất Đông tập khu, đối với nơi này từ lâu đã sớm tường tận, kể cả Phó Vô Thiên cũng vậy, sau khi hắn trả lại binh quyền, mỗi ngày đều có thể bồi ở bên người y, hiện tại giúp y không ít việc.

Cho nên ngày hôm nay bọn họ quyết định đi Tây tập khu xa nhất nhìn xem.

Tây tập khu không phồn hoa bằng Đông tập khu, ở đây không có câu lan viện, cũng không có sòng bạc, khách sạn bình dân quán trà có không ít, bất quá nhiều nhất còn là bán các loại dạng đồ chơi nhỏ, tỷ như bán hoa, bán lá trà, bán bánh bao, bán thịt dê, bán giá y, thợ đá, thợ mộc vân vân, rất nhiều chủng loại, cho nên chợ đêm Tây tập khu là một địa phương náo nhiệt nhất giữa bốn đại tập khu, điểm này ngay cả Đông tập khu cũng thua kém.

Lúc này, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đang chậm bước trên con đường hướng Tây tập khu.

Bên tai thỉnh thoảng vang lên thanh âm thét to của người bán hàng rong rao hàng, thanh âm vui vẻ của lão nhân tiểu hài tử, so với Đông tập khu, ở đây có vẻ bình thản ấm áp hơn rất nhiều.

Thấy vậy, An Tử Nhiên không khỏi nghĩ đến tin mà Tô quản gia truyền đến mấy ngày hôm trước.

Khi hắn đang trong khoảng thời gian kinh doanh sòng bạc, thê tử của Chu lão hán mở tiệm cũng lấy được thành công to lớn, nàng nấu cháo tại An Viễn Huyền nhận được khen ngợi, rất nhiều người đều thích ăn.

Thê tử của Chu lão hán không có giấu diếm, nàng đem biện pháp nấu cháo giao cho Vương đầu bếp, nàng là một phụ nhân thích xuống bếp, sau lại cùng Vương đầu bếp nghiên cứu chung không ít món ăn ngon, sinh ý liền càng làm càng lớn, nguyên bản có hai cửa tiệm lớn bán món bình dân cũng bắt đầu chen không được, cho nên Tô quản gia làm chủ, mở một tửu lâu ở An Viễn Huyền.

An Tử Nhiên nghĩ, nếu như hiệu quả thật khá, như vậy có thể suy xét ở Quân Tử thành cũng mở một cái thử xem, đang suy nghĩ, bên cạnh đầu đột nhiên nhiều thêm một bàn tay.

An Tử Nhiên ngẩng đầu chỉ thấy Phó Vô Thiên đang híp mắt nhìn hắn, hơi sửng sờ, phản ứng kịp liền phát hiện mình vừa theo bản năng suy nghĩ đến “... Chúng ta đi bên kia nhìn.”

An Tử Nhiên thoáng lúng túng nói sang chuyện khác, không đợi hắn nói liền dẫn đầu đi tới.

Mắt Phó Vô Thiên nhanh chóng thấy lỗ tai hắn đỏ hồng, trong mắt thoáng chốc hiện lên mỉm cười, cuối cùng vẫn là không nói gì liền theo sau.

An Tử Nhiên không phải người thích ăn hàng, bất quá hắn đối với đồ ăn nơi này đều thật cảm thấy hứng thú.

Tỷ như mì cay Thành Đô, cháo đậu, bánh ngọt, bánh màn thầu hấp, gạch cua thang bao vân vân, những thứ này đều là món ăn rẻ tiền hắn chưa từng ăn, kiếp trước cũng không có, chỉ cần đi qua trước cửa hàng cũng đã có thể nghe thấy được luồng hương vị trực tiếp câu dẫn ra con sâu tham ăn trong bụng hắn.

Phó Vô Thiên từ phía sau đuổi tới chú ý tới tầm mắt của hắn, lập tức lấy ra bạc mua bốn cái gạch cua thang bao, bếp gạch cua thang bao mới ra có chút nóng, bởi vì bên trong nước canh nhiều, cho nên không có để ý gạch cua bị rơi bên trong nước cũng chỉ có thể chờ nước canh bớt nóng.

An Tử Nhiên nhìn thoáng qua liền ép mình thu hồi ánh mắt, mua lại không thể lập tức ăn, cho dù hắn không phải người thích ăn hàng cũng cảm thấy tâm ngứa một chút.

Không bao lâu, hai người liền đi tới trước quầy đậu hủ chiên, đậu hổ mới vừa chiên xong vàng óng ánh, cổ hương vị cũng theo đó thổi qua tới, ngửi một chút liền nước bọt chảy ròng.

Lực chú ý của An Tử Nhiên thoáng cái từ thang bao chuyển dời đến trên đậu hủ chiên, hắn lần đầu tiên phát hiện mình khả năng có tiềm chất ăn hàng.

“Muốn ăn?” Phó Vô Thiên đè nén thanh âm nụ cười ghé vào lỗ tai hắn nói.

An Tử Nhiên do dự một chút liền gật đầu, thật vất vả có thời gian đi dạo Quân Tử thành, tự nhiên muốn phóng túng một chút, đem những món ăn bình thường chưa ăn qua lần nào đều ăn một lần.

Phó Vô Thiên lập tức tiến lên mua đậu hủ chiên, thân là chiến thần Đại Á, hắn cũng là lần đầu tiên cùng một đám tiểu  dân chúng tay không tấc sắt chen ở phía trước một  sạp nhỏ, liền vì mua đậu hủ chiên, nếu như bị đám thủ hạ của hắn biết, hình tượng khẳng định mất hết, bất quá hắn lại vui vẻ chịu đựng.

“Cầm.” Phó Vô Thiên đem đậu hủ chiên mua được đưa cho hắn.

An Tử Nhiên đang muốn tiếp nhận, đột nhiên cảm giác được một đạo đường nhìn nóng rực, nhìn xem một vòng mới ở phía đối diện đường cách bọn họ năm sáu thước phát hiện tầm mắt chủ nhân, đối phương tựa hồ không nghĩ tới hắn lại đột nhiên nhìn qua, vội vã thu hồi đường nhìn.

Đó là một thư sinh tuổi vẫn còn trẻ, trên tay đang cầm một quyển sách, ở trước mặt hắn là một sạp nhỏ, trên sạp hình như để một ít tranh chữ, chẳng qua là trước sạp của hắn hầu như không có khách hàng, cùng so sánh với hình ảnh của các sạp khác náo náo nhiệt nhiệt, sạp hắn lại quạnh quẽ một cách quá phận.

Chỉ liếc mắt nhìn, An Tử Nhiên liền đại khái đoán được nguyên nhân.

Vừa vặn lúc này, thanh âm nói chuyện phiếm bên cạnh của một nữ nhân đang bày sạp cùng một người trung niên cũng đồng dạng đang bày sạp sát vách truyền tới, lập tức dẫn tới sự chú ý của hắn.

“Trác công tử ngày hôm nay bán được vài bức họa không?”

“Từ sáng sớm đến bây giờ dường như không có bán qua một bức họa.”

“Ai, hắn cũng thực sự là, biết rõ rất nhiều người càng thích bảng chữ mẫu, vì sao hết lần này tới lần khác chỉ bán bức tranh, nhưng lại đều là vẽ người.” Phụ nhân thở dài một hơi.

“Hắn hay cố chấp như vậy, aizzz cũng không có cách nào!”

Chữ biến thể Đại Á, sở dĩ kỳ thực rất nhiều người cũng thích bức tranh, đặc biệt danh nhân vẽ bức tranh, ở Đại Á càng truy tìm, thường thấy nhất chính là tranh phong cảnh nước từ trên núi chảy xuống, mà bức họa vẽ người này lại ít thấy hơn, trừ phi là cấp đại sư, bằng không mọi người càng muốn mua tranh sơn thủy, chỉ là thư sinh am hiểu cũng nghĩ như vậy, phong cảnh hầu như không có, cho nên sạp của hắn mới có thể một ngày so với một ngày vắng vẻ.

“Chúng ta đi nhìn thử xem.” An Tử Nhiên đối Phó Vô Thiên nói xong liền đi tới.

Thư sinh thiếu niên không nghĩ tới người mình vừa nhìn lại đi tới trước sạp của hắn, thoáng cái khẩn trương lên, hắn chẳng lẽ thực sự phát hiện?

An Tử Nhiên thật giống như không có chú ý đến hắn quẫn bách, nghiêm túc nhìn lên bức họa đang bày, vừa nhìn không khỏi kinh ngạc một chút, hắn cho rằng vì cái gì người này lại chỉ là vẽ vật, nhân vật bức tranh hẳn là loại hình tuấn nam mỹ nữ, nhưng nhìn bức tranh của hắn lại hoàn toàn không phải như vậy.

Trên bức tranh chính là nhân vật càng giống như là hàng xóm đồng hương, như là tiểu hài tử chơi đùa, lão nhân tập tễnh, bác gái thật thà vân vân, khá giống đủ loại tranh sinh trưởng.

Cũng khó trách bức tranh của hắn bán không được, sợ là không có vài người nguyện ý mua loại bức tranh có thể thấy được khắp nơi này về nhà treo, thế nhưng... Không thể phủ nhận bức tranh thư sinh thiếu niên vẽ bản lĩnh rất lợi hại.

Khi hắn hạ bút vẽ, mỗi người vật biểu tình động tác đều phi thường sinh động, chi tiết cũng xử lý phi thường tốt, một động tác nho nhỏ, một điểm sửa đổi rất nhỏ thì dường như làm cho liên tưởng đến hiện thực, dường như thật sự có hai cái tiểu hài tử ở trước mặt chơi đùa vậy, nghe được bọn họ đang vui đùa.

An Tử Nhiên không khỏi ý động, ở dưới ánh mắt khẩn trương thư sinh thiếu niên, hắn nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, “Công tử bức tranh bán thế nào?”

Thư sinh thiếu niên trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.

An Tử Nhiên không ngại, lại hỏi thêm một lần.

Thư sinh thiếu niên rốt cục phản ứng kịp mặt đã đỏ lên rồi, ngập ngừng chấp thuận nói: “Một…một bộ mười văn tiền.”

“Tiện nghi như vậy?” An Tử Nhiên khiêu hạ lông mày.

Thư sinh thiếu niên giật mình chỉ chốc lát, viền mắt không hiểu ửng đỏ, đây là lần đầu tiên có người nói tiện nghi bức tranh của hắn, dĩ vãng khách nhân đi tới trước sạp hàng của hắn điều không phải ngại bức tranh không tốt, hay ngại quá đắt, trên thực tế căn bản không đắt.

Giá của giấy vẽ không được vài văn tiền, thế nhưng bên trong có khổ cực của hắn, nếu không phải vì ăn, hắn cũng sẽ không định giá tiền thấp như thế, nhưng cho dù là thấp như vậy, người chân chính mua là rất ít, cho nên hắn đang suy nghĩ có muốn hay không lại hạ thấp thêm một hai văn tiền.

An Tử Nhiên tiện tay chọn năm bức tranh.

Phó Vô Thiên bên cạnh thì lấy ra năm mươi văn tiền thả vào sạp hàng.

Đại khái là bởi vì thư sinh thiếu niên bày sạp lâu lắm mà không có khách nhân vào xem, cho nên hành vi của hai người lập tức khiến cho bọn họ chú ý, thấy bọn họ lại muốn mua bức tranh của thư sinh, không ít người đều lộ ra vẻ mặt bất khả tư nghị, mua một bức đã là có ân, mua năm bức đó chính là kỳ tích.

Thư sinh thiếu niên nhìn chằm chằm năm mươi văn tiền, không nhận lấy cũng không lên tiếng.

Sau khi mua xong tranh, An Tử Nhiên cũng không có lập tức ly khai, “Ngươi vẽ rất tốt, chỉ là ta thấy ở giữa bức tranh rất…”

“Khụ khụ khụ.”

“…Bức tranh rất tốt, ta nghĩ mời công tử đến chỗ ta vẽ, không biết công tử có hứng thú hay không?”

Thư sinh thiếu niên ngạc nhiên ngẩng đầu, hắn cho rằng có thể thấy biểu tình đang nói đùa của đối phương, lại thấy được vẻ mặt thành thật.

Ngày thứ ba, Tây tập khu thiếu một thư sinh bán tranh vẽ, sòng bạc Thiên Long nhiều thêm một người vẽ tranh riêng.

Hàng xóm láng giềng sau lại phát hiện, một thư sinh cố chấp bán bức tranh mà sống không thấy nữa.

An Tử Nhiên không chỉ là vì tìm một bức tranh liền đem mời người về, hắn thấy, một người cố chấp với một việc gì đó mà vẫn không chịu thay đổi, nhất định là một người có nguyên tắc, thời điểm khi hắn khó khăn nhất An Tử Nhiên vươn tay ra,

đối thư sinh mà nói chắc chắn vĩnh viễn là đều không thể quên được phần ân tình này.

Thư sinh thiếu niên cũng không nghĩ tới, thiếu niên mời hắn dĩ nhiên là cấp sòng bạc người vẽ tranh.

Chuyện tình sòng bạc Thiên Long hắn cũng có nghe nói qua, Tập khu vốn là một địa phương bát quái ầm ĩ, mỗi ngày ở trên đường bày sạp, chính là không chủ động đi hỏi thăm, cũng thường thường có thể nghe được thanh âm của người chung quanh nói chuyện với nhau mà trong khoảng thời gian này trò chuyện nhiều nhất chính là sòng bạc Thiên Long.

Mặc dù kinh ngạc, hắn đối phần công tác này lại không có chút nào bài xích.

Bảy ngày trước, hắn càng không nghĩ tới bức tranh mình có thể bán được năm mươi lượng bạc, mà hết thảy những đều này là thiếu niên mang cho hắn.

mi-cay

Mì cay Thành Đô

chao-dau

Cháo đậu

hacaonhancua

Màng thầu gạch cua

manthauhap

Bánh màng thầu hấp

banh-ngot
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện