Trần Lâm và Cung Tam Nguyên điều tra mấy ngày, kết quả là gây ra xô xát ngày càng lớn với Phách Đao Hội, ngày hôm qua đã xảy ra sự kiện đánh nhau quy mô khá lớn, hai bên đều có tử thương.
Bởi vì chuyện này, Phách Đao Hội tuyên bố nếu người của Tử Y Môn dám bước vào địa bàn của họ nửa bước, thấy người nào giết người đó, thái độ không chết không ngừng, càng làm gia tăng sự hoài nghi của Trần Lâm và Cung Tam Nguyên.
Căn cứ tin tức mà thám tử truyền về, Phách Đao Hội sở dĩ nhằm vào họ là bởi vì nguồn thu của sòng bạc, hiện giờ thấy Tử Y Môn xui xẻo liền muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Dùng cách nói của Phách Đao, chính là, lão tử không vừa mắt các ngươi cho nên nhất định phải cho các ngươi thêm ngột ngạt, các ngươi có thể làm khó dễ được ta! Người cũng như tên, xác thật rất khí phách.
Nhưng Trần Lâm và Cung Tam Nguyên không tin cái lý do hoàn toàn không đáng tin cậy này. Họ cảm thấy Phách Đao nhất định có mục đích khác. Rõ ràng đối phương nghĩ rất đơn giản, lại bởi vì mình phức tạp hóa vấn đề làm người khác cũng phức tạp theo, cái này kêu tự làm tự chịu.
Phách Đao làm việc trực lai trực vãng. Người như vậy tuy rằng không thích hợp làm lãnh tụ, nhưng hắn vận khí không tồi, có được đám tâm phúc làm quân sư cùng một đám bộ hạ thân như huynh đệ, cho nên Phách Đao Hội mới có thể trở thành một trong ba thế lực lớn nhất, đồng thời biến thành một khối xương đặc biệt khó gặm.
Bên này không có tiến triển, Vu Hành Chi lại tra được một ít tin tức.
Hắn bắt đầu điều tra từ những người mới đến Độc Trấn. Hắn cho rằng nam nhân như vậy tuyệt đối không thể bình bình phàm phàm, nếu đã ở Độc Trấn từ trước thì không có khả năng đến bây giờ vẫn không có tiếng tăm gì, cho nên hắn phỏng đoán họ gần đây mới đến Độc Trấn.
Vu Hành Chi bắt đầu điều tra từ ngày họ xuất hiện ở Uyển Cảnh sòng bạc trở về trước. Trong khoảng thời gian này có không ít người ra vào, nhưng với năng lực của Tử Y Môn thì muốn điều tra cũng không khó, hơn nữa có thể lọc bớt dựa vào ngoại hình.
Sự thật chứng minh, Vu Hành Chi không đoán sai. Hắn phát hiện có một đám người khá đông, mặc áo choàng đen không thấy rõ dung mạo, hành vi tương đối thần bí quỷ dị. Người thu tiền vào trấn có ấn tượng khá sâu về họ, đám người đó không tới hai mươi người, họ lại cho hai mươi lượng.
Thông qua miêu tả, Vu Hành Chi tỏa định họ là đối tượng hiềm nghi.
Lần theo dấu vết, hắn truy tới gian khách điếm ở Vô Danh phố, chỉ tiếc đã người không nhà trống.
Manh mối bị chặt đứt, chưởng quầy của khách điếm không biết họ đi đâu, thần thần bí bí giống như đột nhiên bốc hơi, không còn tìm ra hành tung.
Vu Hành Chi cực kỳ hoài nghi, cho rằng hai người lấy đi 400 lượng từ sòng bạc có quan hệ với đám người này. Vì tạm thời không có manh mối, cho nên hắn trực tiếp trở về báo cáo.
So với Trần Lâm và Cung Tam Nguyên đã không làm được gì, lại còn khiến quan hệ giữa Phách Đao Hội và Tử Y Môn ngày càng cứng nhắc, tin tức hắn mang về không thể nghi ngờ rất có tính đột phá.
Phía dưới mặt nạ, Phó Vô Thiên mang vẻ mặt thưởng thức nhìn Vu Hành Chi. Từ khi Vu Hành Chi nói ra quan điểm, hắn đã biết người này sớm muộn gì sẽ biết đến họ, nhưng cũng không lo lắng. Dấu vết họ ở trọ tại khách điếm kia đã sớm bị rửa sạch sẽ, chẳng sợ họ đột nhiên biến mất trong mắt Vu Hành Chi là rất có vấn đề, hắn sẽ tuyệt đối không nghĩ đến nơi này.
Tư duy của con người rất kỳ lạ, cơ hồ sẽ theo bản năng bỏ qua những khả năng mà họ rất có tin tưởng sẽ không xảy ra. Tựa như hắn hiện tại sắm vai Nhiễm Đông, tâm phúc của hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng thủ lĩnh của họ đã sớm bị đánh tráo, bởi vì Nhiễm Đông trong lòng họ là người không dễ bị đánh bại.
Hắn mặc kệ Vu Hành Chi đi điều tra còn có một nguyên nhân.
Vu Hành Chi cùng Trần Lâm và Cung Tam Nguyên quan hệ không tốt, nếu suy đoán của hắn chính xác, Trần Lâm và Cung Tam Nguyên chắc chắn cảm thấy nan kham, sẽ càng ghen ghét Vu Hành Chi. Ngày nào đó họ nhịn không được, hình ảnh nhất định sẽ thực xuất sắc.
“Dù là như vậy, cũng không thể chứng minh không liên quan tới Phách Đao Hội, họ rất có khả năng đang ở trong địa bàn Phách Đao Hội. Ngươi không phải nói manh mối đứt đoạn sao, nếu không có người tiếp ứng, họ sao có thể biến mất khỏi Độc Trấn không còn thấy bóng dáng tăm hơi.” Cung Tam Nguyên sắc mặt âm trầm nói.
Nói đến nói đi chính là cần thiết phải kéo cả Phách Đao Hội vào, nếu không hắn và Trần Lâm sẽ mất đi sự tín nhiệm của thủ lĩnh. Vu Hành Chi biểu hiện đến càng xuất sắc, áp lực của họ lại càng lớn.
Vu Hành Chi không thể phản bác, bởi vì không có gì không đúng.
Không ai phát hiện, cặp mắt rũ xuống mờ mịt một tia tối tăm cùng tàn nhẫn.
Vu Hành Chi mặt ngoài không thèm để ý, không có nghĩa hắn trong lòng không ngại. Ba người họ có thể đi đến bước này, đôi tay đều dính vô số máu tươi, cõng trên lưng vô số mạng người, tuyệt đối không thể là loại yếu đuối bị khi dễ mà không đánh trả.
Vu Hành Chi thoạt nhìn là tỉnh táo nhất, nhưng chân chính điên cuồng lên thì tất cả đều phải né xa ba thước.
Ba người đấu tranh nội bộ, còn người mà họ đang tìm đang ngồi ngay trước mặt thưởng thức một hồi trò hay mà họ khuynh tình diễn xuất. Nếu không phải điều kiện không cho phép, Phó Vô Thiên còn muốn Vương phi của hắn cùng tới xem, thứ tốt thì phải cùng nhau chia sẻ.
Trải qua một phen tranh luận, vấn đề lại về tới Phách Đao Hội. Phó Vô Thiên lần này giao cho ba người hợp tác điều tra Phách Đao Hội. Còn trong quá trình có thể phát sinh cái gì hay không, thì…… Hắn mặc kệ!
Tống cổ ba người, Phó Vô Thiên quyết định đi tìm Vương phi của hắn.
Căn cứ những gì hắn thu được và kết quả điều tra của ám vệ, họ đã xác định những nhân vật trọng yếu ẩn trong hai thế lực.
Nhân vật cao tầng của Sa Thủy Môn cơ hồ hơn một nửa đã bị cài người. Phách Đao Hội thì ít hơn, nhân vật cao tầng chỉ có hai, một trong hai còn chưa thể sờ tới trung tâm của Phách Đao Hội. Số còn lại tất cả đều là tép riu, Nhiễm Đông sẽ không nhọc lòng những người này, cho nên không cần để ý tới.
“Hình như là thời điểm đi gặp một lần thủ lĩnh chân chính Nhiễm Đông.” Giờ mới nhớ ra còn nhân vật này, Phó Vô Thiên sắp cho rằng mình chính là thủ lĩnh Tử Y Môn, quyết định khi nhàn tới không có việc gì làm thì đi nhìn một chút.
Mới vừa đi tới cửa, nữ sát thủ đột nhiên vụt tới, mặt mày câu nhân rõ ràng đã động tình.
Thủ lĩnh đã thật nhiều ngày không chạm vào nàng, nữ sát thủ lo lắng mình bị thất sủng, cho nên quyết định tới xoát tồn tại cảm, trước câu dẫn người lên giường lại nói.
“Thủ lĩnh, ngài đã thật lâu không cần ta, đêm nay, ta có thể tới phòng ngài sao?” Nữ sát thủ vặn vẹo thân mình, cơ hồ muốn dựa sát vào người Phó Vô Thiên.
Phó Vô Thiên lạnh nhạt liếc nàng một cái, “Ngươi muốn bị điều đi, hay là bổn tọa giết ngươi ngay lập tức?” Nói rồi không chờ nàng đáp lại đã đi rồi.
Nữ sát thủ đã sớm bị ánh mắt kia dọa, sắc mặt tái nhợt nhìn hắn rời đi. Thủ lĩnh tâm tình không tốt? Nàng nghĩ rằng thủ lĩnh tâm tình không tồi mới dám lớn mật đưa ra chuyện này. Nghĩ đến ánh mắt kia, hai chân thiếu chút nữa mềm, xem ra còn phải chờ một chút.
Lúc này, thủ lĩnh trong lòng nàng vừa rời đi đã nháy mắt mây đen tan biến, vui sướng đi tới địa lao.
Địa lao vĩnh viễn đều là âm u ẩm ướt, nhưng chỉ tại hoàn cảnh như vậy, tâm lý của tù phạm mới càng dễ bị sụp đổ.
Bộ mặt của Nhiễm Đông hữu dụng hơn bất cứ lệnh bài thân phận gì. Hai người nhanh chóng đi tới phòng giam đã có ám vệ của họ trông coi trọng phạm, ở tầng hầm tầng hai.
Nhà tù được Nhiễm Đông thiết kế có thể cách âm, nhằm mục đích thẩm vấn phạm nhân. Tầng hai giam giữ đều là trọng phạm, thân phận của họ đều là kinh thế hãi tục, cho nên không thể tiết lộ. Hắn không ngờ mình sẽ có một ngày bị nhốt trong địa lao do chính mình tự tay thiết kế. Vách tường cách âm, hắn kêu rách yết hầu cũng sẽ không ai nghe được.
Đáng nhắc tới chính là, môn chủ thật sự của Sa Thủy Môn cũng từng bị nhốt tại nơi này nghiêm hình tra tấn, hơn nữa bị nhốt trong chính gian phòng giam này, trên mặt đất mơ hồ còn có vết máu lưu lại từ lúc ấy.
Ám vệ mở cửa phòng giam, Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên đi vào, cửa lại đóng lại.
Nghe thấy tiếng vang, Nhiễm Đông ngẩng đầu. Hắn đã bị nhốt hơn mười ngày, trên người tất cả đều là xích sắt cứng chắc nhất, cũng là do hắn thiết kế để đối phó với cường giả nội lực thâm hậu.
Phong thuỷ luân chuyển, hiện tại toàn bộ lại dùng trên người hắn, cũng coi như báo ứng.
Nhìn thấy một khuốn mặt giống mình như đúc, Nhiễm Đông trừng lớn đôi mắt, lại tựa hồ nghĩ thông suốt, sắc mặt đại biến. Xích sắt bị hắn giằng co mà va chạm tạo ra thanh âm hỗn độn, vẻ mặt dữ tợn như muốn ăn thịt người.
“Các ngươi rốt cuộc là ai?”
Nhiễm Đông phát ra thanh âm khàn khan. Nhiều ngày không uống nước, cổ họng hắn cơ hồ có thể bốc lửa, giờ khắc này, hắn không cố kỵ yết hầu đau đớn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên.
Phía sau hắn không chỉ là Tử Y Môn, còn có Tử Vi Quốc, nếu bí mật bị tiết lộ, hậu quả không dám tưởng tượng.
Bởi vì chuyện này, Phách Đao Hội tuyên bố nếu người của Tử Y Môn dám bước vào địa bàn của họ nửa bước, thấy người nào giết người đó, thái độ không chết không ngừng, càng làm gia tăng sự hoài nghi của Trần Lâm và Cung Tam Nguyên.
Căn cứ tin tức mà thám tử truyền về, Phách Đao Hội sở dĩ nhằm vào họ là bởi vì nguồn thu của sòng bạc, hiện giờ thấy Tử Y Môn xui xẻo liền muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Dùng cách nói của Phách Đao, chính là, lão tử không vừa mắt các ngươi cho nên nhất định phải cho các ngươi thêm ngột ngạt, các ngươi có thể làm khó dễ được ta! Người cũng như tên, xác thật rất khí phách.
Nhưng Trần Lâm và Cung Tam Nguyên không tin cái lý do hoàn toàn không đáng tin cậy này. Họ cảm thấy Phách Đao nhất định có mục đích khác. Rõ ràng đối phương nghĩ rất đơn giản, lại bởi vì mình phức tạp hóa vấn đề làm người khác cũng phức tạp theo, cái này kêu tự làm tự chịu.
Phách Đao làm việc trực lai trực vãng. Người như vậy tuy rằng không thích hợp làm lãnh tụ, nhưng hắn vận khí không tồi, có được đám tâm phúc làm quân sư cùng một đám bộ hạ thân như huynh đệ, cho nên Phách Đao Hội mới có thể trở thành một trong ba thế lực lớn nhất, đồng thời biến thành một khối xương đặc biệt khó gặm.
Bên này không có tiến triển, Vu Hành Chi lại tra được một ít tin tức.
Hắn bắt đầu điều tra từ những người mới đến Độc Trấn. Hắn cho rằng nam nhân như vậy tuyệt đối không thể bình bình phàm phàm, nếu đã ở Độc Trấn từ trước thì không có khả năng đến bây giờ vẫn không có tiếng tăm gì, cho nên hắn phỏng đoán họ gần đây mới đến Độc Trấn.
Vu Hành Chi bắt đầu điều tra từ ngày họ xuất hiện ở Uyển Cảnh sòng bạc trở về trước. Trong khoảng thời gian này có không ít người ra vào, nhưng với năng lực của Tử Y Môn thì muốn điều tra cũng không khó, hơn nữa có thể lọc bớt dựa vào ngoại hình.
Sự thật chứng minh, Vu Hành Chi không đoán sai. Hắn phát hiện có một đám người khá đông, mặc áo choàng đen không thấy rõ dung mạo, hành vi tương đối thần bí quỷ dị. Người thu tiền vào trấn có ấn tượng khá sâu về họ, đám người đó không tới hai mươi người, họ lại cho hai mươi lượng.
Thông qua miêu tả, Vu Hành Chi tỏa định họ là đối tượng hiềm nghi.
Lần theo dấu vết, hắn truy tới gian khách điếm ở Vô Danh phố, chỉ tiếc đã người không nhà trống.
Manh mối bị chặt đứt, chưởng quầy của khách điếm không biết họ đi đâu, thần thần bí bí giống như đột nhiên bốc hơi, không còn tìm ra hành tung.
Vu Hành Chi cực kỳ hoài nghi, cho rằng hai người lấy đi 400 lượng từ sòng bạc có quan hệ với đám người này. Vì tạm thời không có manh mối, cho nên hắn trực tiếp trở về báo cáo.
So với Trần Lâm và Cung Tam Nguyên đã không làm được gì, lại còn khiến quan hệ giữa Phách Đao Hội và Tử Y Môn ngày càng cứng nhắc, tin tức hắn mang về không thể nghi ngờ rất có tính đột phá.
Phía dưới mặt nạ, Phó Vô Thiên mang vẻ mặt thưởng thức nhìn Vu Hành Chi. Từ khi Vu Hành Chi nói ra quan điểm, hắn đã biết người này sớm muộn gì sẽ biết đến họ, nhưng cũng không lo lắng. Dấu vết họ ở trọ tại khách điếm kia đã sớm bị rửa sạch sẽ, chẳng sợ họ đột nhiên biến mất trong mắt Vu Hành Chi là rất có vấn đề, hắn sẽ tuyệt đối không nghĩ đến nơi này.
Tư duy của con người rất kỳ lạ, cơ hồ sẽ theo bản năng bỏ qua những khả năng mà họ rất có tin tưởng sẽ không xảy ra. Tựa như hắn hiện tại sắm vai Nhiễm Đông, tâm phúc của hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng thủ lĩnh của họ đã sớm bị đánh tráo, bởi vì Nhiễm Đông trong lòng họ là người không dễ bị đánh bại.
Hắn mặc kệ Vu Hành Chi đi điều tra còn có một nguyên nhân.
Vu Hành Chi cùng Trần Lâm và Cung Tam Nguyên quan hệ không tốt, nếu suy đoán của hắn chính xác, Trần Lâm và Cung Tam Nguyên chắc chắn cảm thấy nan kham, sẽ càng ghen ghét Vu Hành Chi. Ngày nào đó họ nhịn không được, hình ảnh nhất định sẽ thực xuất sắc.
“Dù là như vậy, cũng không thể chứng minh không liên quan tới Phách Đao Hội, họ rất có khả năng đang ở trong địa bàn Phách Đao Hội. Ngươi không phải nói manh mối đứt đoạn sao, nếu không có người tiếp ứng, họ sao có thể biến mất khỏi Độc Trấn không còn thấy bóng dáng tăm hơi.” Cung Tam Nguyên sắc mặt âm trầm nói.
Nói đến nói đi chính là cần thiết phải kéo cả Phách Đao Hội vào, nếu không hắn và Trần Lâm sẽ mất đi sự tín nhiệm của thủ lĩnh. Vu Hành Chi biểu hiện đến càng xuất sắc, áp lực của họ lại càng lớn.
Vu Hành Chi không thể phản bác, bởi vì không có gì không đúng.
Không ai phát hiện, cặp mắt rũ xuống mờ mịt một tia tối tăm cùng tàn nhẫn.
Vu Hành Chi mặt ngoài không thèm để ý, không có nghĩa hắn trong lòng không ngại. Ba người họ có thể đi đến bước này, đôi tay đều dính vô số máu tươi, cõng trên lưng vô số mạng người, tuyệt đối không thể là loại yếu đuối bị khi dễ mà không đánh trả.
Vu Hành Chi thoạt nhìn là tỉnh táo nhất, nhưng chân chính điên cuồng lên thì tất cả đều phải né xa ba thước.
Ba người đấu tranh nội bộ, còn người mà họ đang tìm đang ngồi ngay trước mặt thưởng thức một hồi trò hay mà họ khuynh tình diễn xuất. Nếu không phải điều kiện không cho phép, Phó Vô Thiên còn muốn Vương phi của hắn cùng tới xem, thứ tốt thì phải cùng nhau chia sẻ.
Trải qua một phen tranh luận, vấn đề lại về tới Phách Đao Hội. Phó Vô Thiên lần này giao cho ba người hợp tác điều tra Phách Đao Hội. Còn trong quá trình có thể phát sinh cái gì hay không, thì…… Hắn mặc kệ!
Tống cổ ba người, Phó Vô Thiên quyết định đi tìm Vương phi của hắn.
Căn cứ những gì hắn thu được và kết quả điều tra của ám vệ, họ đã xác định những nhân vật trọng yếu ẩn trong hai thế lực.
Nhân vật cao tầng của Sa Thủy Môn cơ hồ hơn một nửa đã bị cài người. Phách Đao Hội thì ít hơn, nhân vật cao tầng chỉ có hai, một trong hai còn chưa thể sờ tới trung tâm của Phách Đao Hội. Số còn lại tất cả đều là tép riu, Nhiễm Đông sẽ không nhọc lòng những người này, cho nên không cần để ý tới.
“Hình như là thời điểm đi gặp một lần thủ lĩnh chân chính Nhiễm Đông.” Giờ mới nhớ ra còn nhân vật này, Phó Vô Thiên sắp cho rằng mình chính là thủ lĩnh Tử Y Môn, quyết định khi nhàn tới không có việc gì làm thì đi nhìn một chút.
Mới vừa đi tới cửa, nữ sát thủ đột nhiên vụt tới, mặt mày câu nhân rõ ràng đã động tình.
Thủ lĩnh đã thật nhiều ngày không chạm vào nàng, nữ sát thủ lo lắng mình bị thất sủng, cho nên quyết định tới xoát tồn tại cảm, trước câu dẫn người lên giường lại nói.
“Thủ lĩnh, ngài đã thật lâu không cần ta, đêm nay, ta có thể tới phòng ngài sao?” Nữ sát thủ vặn vẹo thân mình, cơ hồ muốn dựa sát vào người Phó Vô Thiên.
Phó Vô Thiên lạnh nhạt liếc nàng một cái, “Ngươi muốn bị điều đi, hay là bổn tọa giết ngươi ngay lập tức?” Nói rồi không chờ nàng đáp lại đã đi rồi.
Nữ sát thủ đã sớm bị ánh mắt kia dọa, sắc mặt tái nhợt nhìn hắn rời đi. Thủ lĩnh tâm tình không tốt? Nàng nghĩ rằng thủ lĩnh tâm tình không tồi mới dám lớn mật đưa ra chuyện này. Nghĩ đến ánh mắt kia, hai chân thiếu chút nữa mềm, xem ra còn phải chờ một chút.
Lúc này, thủ lĩnh trong lòng nàng vừa rời đi đã nháy mắt mây đen tan biến, vui sướng đi tới địa lao.
Địa lao vĩnh viễn đều là âm u ẩm ướt, nhưng chỉ tại hoàn cảnh như vậy, tâm lý của tù phạm mới càng dễ bị sụp đổ.
Bộ mặt của Nhiễm Đông hữu dụng hơn bất cứ lệnh bài thân phận gì. Hai người nhanh chóng đi tới phòng giam đã có ám vệ của họ trông coi trọng phạm, ở tầng hầm tầng hai.
Nhà tù được Nhiễm Đông thiết kế có thể cách âm, nhằm mục đích thẩm vấn phạm nhân. Tầng hai giam giữ đều là trọng phạm, thân phận của họ đều là kinh thế hãi tục, cho nên không thể tiết lộ. Hắn không ngờ mình sẽ có một ngày bị nhốt trong địa lao do chính mình tự tay thiết kế. Vách tường cách âm, hắn kêu rách yết hầu cũng sẽ không ai nghe được.
Đáng nhắc tới chính là, môn chủ thật sự của Sa Thủy Môn cũng từng bị nhốt tại nơi này nghiêm hình tra tấn, hơn nữa bị nhốt trong chính gian phòng giam này, trên mặt đất mơ hồ còn có vết máu lưu lại từ lúc ấy.
Ám vệ mở cửa phòng giam, Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên đi vào, cửa lại đóng lại.
Nghe thấy tiếng vang, Nhiễm Đông ngẩng đầu. Hắn đã bị nhốt hơn mười ngày, trên người tất cả đều là xích sắt cứng chắc nhất, cũng là do hắn thiết kế để đối phó với cường giả nội lực thâm hậu.
Phong thuỷ luân chuyển, hiện tại toàn bộ lại dùng trên người hắn, cũng coi như báo ứng.
Nhìn thấy một khuốn mặt giống mình như đúc, Nhiễm Đông trừng lớn đôi mắt, lại tựa hồ nghĩ thông suốt, sắc mặt đại biến. Xích sắt bị hắn giằng co mà va chạm tạo ra thanh âm hỗn độn, vẻ mặt dữ tợn như muốn ăn thịt người.
“Các ngươi rốt cuộc là ai?”
Nhiễm Đông phát ra thanh âm khàn khan. Nhiều ngày không uống nước, cổ họng hắn cơ hồ có thể bốc lửa, giờ khắc này, hắn không cố kỵ yết hầu đau đớn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên.
Phía sau hắn không chỉ là Tử Y Môn, còn có Tử Vi Quốc, nếu bí mật bị tiết lộ, hậu quả không dám tưởng tượng.
Danh sách chương