Trần Lâm đi điều tra vụ cướp vàng, hai ngày sau ném ra một kết quả bất ngờ. Nói là kết quả, kỳ thật cũng chỉ là suy đoán mà thôi, hắn cho rằng chuyện này rất có khả năng liên quan tới Vu Hành Chi.

Lần này, người phụ trách vận chuyển vàng là Vu Hành Chi. Vì sao những lần vận chuyển trước kia đều an toàn, đến phiên hắn phụ trách lại có chuyện.

Chỉ cao tầng của Tử Y Môn mới biết mồng 1 tháng 10 mỗi năm là ngày vàng được vận chuyển đi. Những người này ở Tử Y Môn đều có tư lịch ba năm trở lên, cho nên gián điệp này tất nhiên đã ẩn núp ba năm trở lên. Hơn nữa, Vu Hành Chi giao xong vàng rồi còn trì hoãn trên đường về lâu như vậy, nói hắn không có hiềm nghi, Trần Lâm tuyệt đối không tin.

Nhiễm Đông tín nhiệm Vu Hành Chi nhất, rất nhiều người đều chịu phục hắn, đột nhiên bị vu hãm, lập tức cãi nhau ngất trời.

Trần Lâm hoài nghi Vu Hành Chi, nhưng Vu Hành Chi có nhân chứng. Lúc ấy còn có mười mấy thủ hạ đi theo hắn, họ đều có thể làm chứng cho hắn, lúc ấy xác thật sương mù dày đặc, đi lại khó khăn nên mới chậm trễ một ít thời gian.

“Có nhân chứng thì thế nào, có nhiều cao thủ tham gia cướp vàng, Vu Hành Chi chỉ cần truyền tin tức ra là đủ rồi.” Trần Lâm cười lạnh nhìn về phía Vu Hành Chi sắc mặt khó coi. Cơ hội vu hãm Vu Hành Chi tốt như vậy, hắn sao có thể buông tha. Hắn và Cung Tam Nguyên đã sớm không vừa mắt.

“Trần Đường chủ, ngươi đừng ngậm máu phun người. Chỉ bởi vì Vu Đường chủ phụ trách vận chuyển vàng đã hoài nghi hắn a, chúng ta đây cũng có thể hoài nghi các ngươi. Theo như ngươi nói, chỉ cần truyền tin tức ra là đủ, thế thì tất cả mọi người đều có khả năng.” Một thủ hạ của Vu Hành không phục nói.

Trần Lâm ha hả cười nói: “Ta không vô cớ hoài nghi Vu Đường chủ của các ngươi, mà có căn cứ hẳn hoi. Mỗi năm, địa điểm giao nhận vàng đều là lâm thời định ra, mà thủ lĩnh trước ngày xuất phát mới nói cho Vu Đường chủ, trừ hắn ra thì không còn ai khác biết. Các ngươi không tin thì có thể hỏi thủ lĩnh!”

Dám hoài nghi Vu Hành Chi thì đương nhiên phải có chứng cứ, chính là bởi xác định điểm này cho nên hắn mới dám nói ra.

Mọi người nhìn về phía chủ vị. Thủ lĩnh vẻ mặt khó lường, không nói gì cả, làm mọi người càng thêm thấp thỏm, không khí thập phần áp lực.

Lúc này, Vu Hành Chi chủ động đứng ra, trầm mặt nói: “Không cần hỏi, Trần Đường chủ đích xác nói đúng, địa điểm chỉ có ta biết, nhưng ta muốn nói rõ, ta tuyệt đối không bán đứng Tử Y Môn, tin tức cũng không phải do ta tiết lộ. Đây không phải lần đầu tiên ta phụ trách vận chuyển vàng, nếu ta là nội gian, sẽ không chờ tới bây giờ mới động thủ.”

“Không chắc đâu.” Cung Tam Nguyên cười khanh khách nói: “Vu Đường chủ trước kia từng phụ trách, nhưng khi đó Tử Y Môn như mặt trời ban trưa, mà hiện tại, Uyển Cảnh sòng bạc bị người khiêu khích lấy đi 400 vạn lượng, tranh chấp với Phách Đao Hội không ngừng tăng lên, chẳng phải loại tình huống này chính là cơ hội tốt để xuống tay?”

Vu Hành Chi hừ lạnh nói: “Cung Đường chủ không khỏi quá để mắt Vu mỗ. Nếu ta là nội gian, vì mười rương vàng mà không màng tất cả bại lộ thân phận, ta đã sớm bỏ trốn mất dạng, sao sẽ đứng ở chỗ này cho các ngươi hoài nghi. Người biết địa điểm xác thật chỉ có ta và thủ lĩnh, một khi xảy ra sự cố, người đâu tiên bị hoài nghi khẳng định là ta, lỗ hổng lớn như vậy, ngu xuẩn cũng có thể nhìn ra.”

Câu cuối cùng thành công làm Trần Lâm và Cung Tam Nguyên tức giận đến sắc mặt xanh mét. Bởi vì họ ngu xuẩn, cho nên mới nhìn không ra? Trần Lâm giận quá mà cười: “Ai chẳng biết Vu Đường chủ là người thông minh, có lẽ đây là chiêu số lấy lui vì tiến cũng không chừng.”

Vu Hành Chi đạo: “Ý Trần Đường chủ là các huynh đệ Tử Y Môn đều là ngu xuẩn, tùy tùy tiện tiện có thể lừa gạt phải không?”

“Ngươi……”

“Đủ rồi!” Phó Vô Thiên rốt cuộc ra tiếng ngăn lại trận đấu võ mồm.

Mọi người lập tức an tĩnh lại, chờ hắn định đoạt.

“Chuyện này Vu Đường chủ hiềm nghi lớn nhất, nhưng bổn tọa tin tưởng Vu Đường chủ không phải nội gian. Nhưng để các huynh đệ không cảm thấy bất mãn, bổn tọa sẽ tạm dừng hết thảy sự vụ của Vu Đường chủ, đến khi điều tra rõ ràng mới thôi.”

Thủ lĩnh vẫn rất tin tưởng Vu Hành Chi làm Trần Lâm và Cung Tam Nguyên trong lòng đều có chút không cao hứng, nhưng câu nói kế tiếp làm tâm tình họ lập tức tốt lên. Rốt cuộc có thể đuổi được người đi, về sau không cần chịu bực dọc nữa.

Vu Hành Chi bị nhốt lại. Công việc do hắn phụ trách được giao cho hai thủ hạ của hắn đi xử lí, nhưng đều là chút việc vặt, bởi vì họ cũng chịu hiềm nghi. Vu Hành Chi không tiết lộ, nhưng rất có thể là những người khác nghe lén họ nói chuyện, khả năng này rất thấp nhưng cũng không thể bỏ qua.

Trần Lâm phụ trách điều tra vụ cướp vàng. Hắn vốn dĩ không muốn, vì không khác gì đang rửa sạch hiềm nghi cho Vu Hành Chi, nhưng thủ lĩnh phân phó, hắn bất mãn nữa cũng vẫn chỉ có thể làm theo.

Cung Tam Nguyên phụ trách Phách Đao Hội. Nhưng với tính nết của hắn, quan hệ với Phách Đao Hội sẽ chỉ càng căng thẳng. Biết rõ điểm này, Phó Vô Thiên lại vẫn sai sử họ đi làm, rõ ràng đang đẩy Tử Y Môn vào vực sâu, nhưng không ai phát hiện cả.

Giằng co với Phách Đao Hội một thời gian, gần đây, Phách Đao Hội rốt cuộc không cãi cùn như ban đầu nữa, trực tiếp cầm đao uy hiếp muốn chém người, cảm giác giống như ‘lão đại chơi các ngươi xong rồi, trong lòng sảng khoái rồi, vì thế lão tử không chơi nữa’.

Không khí cứng đờ như sẽ bùng nổ tranh đấu quy mô lớn giữa hai thế lực lớn khi Phách Đao Hội đơn phương từ bỏ thì tan thành mây khói.

Khi được tin tức này, Cung Tam Nguyên tức giận nổi trận lôi đình. Hắn cảm giác mình tựa như một ngốc tử, bị Phách Đao Hội chơi đến xoay quanh. Cứ tiếp tục như vậy, Phách Đao Hội sớm hay muộn sẽ bò lên đầu Tử Y Môn. Gần đây chúng thật sự quá kiêu ngạo, cảm giác giống như đột nhiên kiên cường lên, không hề kiêng kị Tử Y Môn.

Cung Tam Nguyên kỳ thật cũng hoài nghi, nhưng phái người đi điều tra lại không phát hiện có gì khả nghi, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

So với Vu Hành Chi, Trần Lâm và Cung Tam Nguyên có vẻ ngày càng vô dụng.

Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách họ. Hai người vẫn sống dưới bóng Vu Hành Chi, Tử Y Môn lại đã khống chế Sa Thủy Môn, khó tránh khỏi đắc ý vênh váo, làm việc ngày càng giống như không cần đại não.

Họ như vậy ở Phách Đao Hội có lẽ có thể được Phách Đao thưởng thức, hỗn đến hô mưa gọi gió cũng không chừng.

Mật thư truyền về hoàng cung Tử Vi Quốc, không ngoài sở liệu, hoàng đế quả nhiên tức giận.

Phó Vô Thiên còn cố ý đưa cho An Tử Nhiên xem, nội dung không nhiều lắm, nhưng nhìn ra được hắn rất coi trọng mấy rương vàng.

Họ nên sớm đoán ra, binh lực của Tử Vi Quốc vẫn luôn rất cường thịnh, từ trên xuống dưới đều rất hoàn mỹ, bất luận chủ tướng hay binh lính, nhìn ra được họ rất có đầu tư.

Nhưng Tử Vi Quốc biết kiếm tiền đến mấy cũng không có khả năng hàng năm trả nổi khoản phí quân sự khổng lồ. Quốc thổ rộng lớn không có khả năng năm nào cũng yên ổn. Thiên tai, nội loạn đủ thứ, thu hoạch luôn có thời điểm không tốt.

Hiện tại rốt cuộc biết đáp án.

“Vương gia, chúng ta cướp vàng của Tử Vi Quốc, Tử Vi Quốc đã không có tiền chi cho quân sự, như vậy……” An Tử Nhiên đột nhiên thông minh sắc xảo nghĩ ra, nhìn Phó Vô Thiên vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, hắn hiển nhiên sớm đã nghĩ tới.

“Như vậy họ nhất định phải lấy quốc khố ra, hoặc là giảm bớt phí quân sự, nhưng như vậy lực lượng quân sự sẽ giảm xuống……” Cho nên họ đào đến mạch máu của Tử Vi Quốc, thu hoạch này còn khiếp sợ hơn lúc biết kế hoạch của Tử Vi Quốc.

Giải quyết Tử Y Môn có thể hạn chế Tử Vi Quốc duỗi tay chân tới các quốc gia khác, mà cắt đứt nguồn tiền tương đương với rút móng vuốt của họ. Trong thời gian ngắn thì vế sau có ảnh hưởng lớn hơn, ở phương hướng lâu dài tự nhiên là vế trước càng tốt.

Thời gian thong thả trôi qua ba ngày. Trần Lâm không cam lòng buông tha cơ hội kéo đổ Vu Hành Chi, lại không bằng lòng để thủ lĩnh cho rằng hắn vô năng, vì thế bắt mấy người có điểm hiềm nghi cho đủ số.

Phó Vô Thiên không đâm thủng chút tâm tư của hắn. Người chân chính thông minh đã bị cầm tù, hắn làm việc cũng không cần cố kỵ nữa. Hắn để Trần Lâm và Cung Tam Nguyên lớn mật làm theo suy nghĩ của mình, có chuyện gì thì hắn chịu trách nhiệm. Hai người cho rằng đây là thủ lĩnh tín nhiệm họ, cao hứng đến lập tức đồng ý.

Hai người ngày càng kiêu ngạo không coi ai ra gì, khiến cho những người khác đều bắt đầu có câu oán hận, nhưng ngại họ hiện tại rất ‘được sủng ái’, giận mà không dám nói gì.

Mồng 9 tháng 10, ngày lành thời tiết sáng sủa, sương mù bao phủ cũng nhạt bớt.

Cách cục ở Độc Trấn lặng lẽ xảy ra biến hóa. Động đất ấp ủ đến bây giờ, rốt cuộc tới thời khắc bùng nổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện