Ngày 20 tháng 11, Cao Trạch lần thứ hai phát động tấn công Vạn Thanh Quốc, bom phá sập tường thành Tri Minh thành, làm bừng tỉnh binh lính và bá tánh đang ngủ say.

Chiến hỏa đốt sáng tòa thành lớn, phá vỡ màn đêm yên tĩnh. Bá tánh kinh hoàng thất thố chạy ra, các loại cảm xúc mặt trái dâng trào. Họ chỉ biết là quân địch tấn công, chỉ có trốn đi mới có thể bảo trụ mạng sống.

Cả tòa thành lâm vào một mảnh hỗn loạn.

Vô số bá tánh ùa về các cửa thành, hình ảnh cực kỳ to lớn đồ sộ. Trong quá trình có rất nhiều người bị dẫm chết.

Đại quân Vạn Thanh đã không giữ được Tri Minh, điều họ có thể làm chỉ là chạy trốn.

Tri Minh luân hãm, hoàng thành mới thu được tin tức. Một tòa thành lớn phồn hoa cứ như vậy bị đại quân Cao Trạch chiếm lĩnh. Cờ xí Cao Trạch chói lọi cắm trên tường thành cao ngất, làm đau đớn không biết bao nhiêu đôi mắt. Rất nhiều người phải lưu lạc khắp nơi.

Khi tất cả đều cho rằng đại quân Cao Trạch sẽ tàn sát bá tánh trong Tri Minh thành, sự kiện đổ máu ấy lại không hề phát sinh. Đại quân Cao Trạch vọt vào phủ đệ của thành chủ và quan lại quyền quý, cướp sạch tất cả vàng bạc tài bảo. Bá tánh nơm nớp lo sợ ẩn trốn mấy ngày, rốt cuộc phát hiện binh lính Cao Trạch tựa hồ không có hứng thú với bình dân, trừ bỏ Tri Minh thành bị chiếm thì họ chẳng gặp chuyện gì cả.

Hoàng thành, Ổ Khải Thành giận dữ. Chuẩn bị điều động đại quân đi Tri Minh thành chi viện, không ngờ còn chưa kịp khởi hành đã truyền đến tin dữ.

Tri Minh luân hãm, bày trước mặt đại quân Cao Trạch chính là con đường thông tới bốn phương, dù họ có phái người đi chặn lại, đại quân Cao Trạch cũng có thể chọn đường khác, Vạn Thanh Quốc hoàn toàn lâm vào bị động.

Ổ Khải Thành khẩn trương, chỉ phải dựa theo kiến nghị của Liễu Hứa Vi, trước ban bố ý chỉ giới nghiêm tới các thành lớn, chỉ có như vậy mới có thể ngăn chặn đại quân Cao Trạc tiếp tục tiến tới Hoàng Thành. Còn những thôn trang nhỏ cùng hương trấn, họ chỉ có thể tạm thời vứt bỏ.

Tin báo bất lợi liên tục truyền về, Ổ Khải Thành nổi cơn thịnh nộ rất nhiều lân, lần đầu tiên phát hiện hoàng đế cũng không phải dễ làm.

Đại quân Cao Trạch đang ép gần, vậy mà vào lúc này, Sa Thừa tướng lại cầm đầu quan viên trong triều đưa ra nan đề cho hắn. Họ tập thể buộc tội Liễu Hữu Vi, nói Liễu Hữu Vi là thám tử của Đại Á, hy vọng hắn nhanh chóng bắt lại Liễu Hữu Vi, trừng trị gian tế.

Liễu Hữu Vi lăn lộn ở Vạn Thanh nhiều năm không phải uổng công. Có cả các quan viên đứng về phía hắn, cho nên hai bên hình thành hai trận doanh, mỗi ngày đều cãi nhau trong buổi triều.

Ổ Khải Thành đầu đau muốn nứt ra. Hắn vẫn tương đối tin tưởng Liễu Hữu Vi, nhưng chứng cứ của Sa Thừa tướng cũng làm hắn bị dao động.



Ý đồ muốn bắt An Tử Nhiên của Lôi Lân bị thất bại, hắn cùng ngày đã bí mật rời Vạn Thanh. Thân phận của hắn còn mẫn cảm hơn Phó Vô Thiên, nếu có gì sai sót, phiền toái hắn gặp phải còn nhiều hơn Phó Vô Thiên, cho nên rời đi là biện pháp duy nhất.

Ổ Khải Thành lại chuẩn bị cho đại quân xuất phát.

Lôi Dương và Sa Thừa tướng muốn vạch trần thân phận thật của Liễu Hữu Vi. Cái gọi là chứng cứ của Sa Thừa tướng kỳ thật là một nhân chứng. Chỉ dựa vào lời nói của một phía thì không thể đủ tính thuyết phục, Lôi Dương biết rõ điểm này lại vẫn lựa chọn làm như vậy, hiển nhiên là muốn Liễu Hữu Vi mất đi sự tín nhiệm của Ổ Khải Thành, không thể chân chính kéo đổ thì cũng có thể làm Ổ Khải Thành sinh ra hoài nghi.

Phó Vô Thiên sẽ không ngồi yên để mặc họ xâu xé.

Ổ Khải Thành hoài nghi Dung phi. Họ cố tình xếp một cung nữ làm bộ lỡ miệng nói ra Dung phi và Sa Thừa tướng thường lui tới cho thái giám của Ổ Khải Thành. Thái giám lập tức nói lại cho Ổ Khải Thành.

Dung phi và Sa Thừa tướng có cái gì mà phải gặp mặt? Một phi tử hậu cung, một quan lại triều đình, giữa họ có thể có quan hệ gì?

Ổ Khải Thành nổi lên hoài nghi, còn họ tiếp tục lộ ra tin tức để dẫn hắn suy đoán theo hướng Ổ Khánh Minh sinh thời từng có lui tới với Sa Thừa tướng. Chỉ cần có liên quan đến Ổ Khánh Minh, Sa Thừa tướng ở trong lòng Ổ Khải Thành sẽ không còn có thể trong sạch nữa.

Tâm phúc thì bị hoài nghi là gian tế của địch quốc, Sa Thừa tướng mà hắn cho rằng có thể kéo về trậ doanh lại có quan hệ với người mà hắn hận nhất, Ổ Khải Thành muốn điên rồi!

“Hoàng Thượng, Dung phi tựa hồ muốn rời hoàng cung.”

Buổi trưa, thái giám mà Ổ Khải Thành xếp vào Vô Hoan điện phát hiện Dung phi tựa hồ đang thu thập tài vật, lập tức chạy tới báo cáo. Đương nhiên, đây cũng là người của Phó Vô Thiên tiết lộ.

Không có Lôi Dương, Dung phi trước sau cảm thấy rất nguy hiểm. Ổ Khải Thành đã biết quan hệ của nàng và Ổ Khánh Minh, hắn hiện tại không động đến nàng, nhưng chờ hắn rút ra thời gian, người chết đầu tiên khẳng định là nàng

Dung phi lập tức muốn chạy trốn. Tiên Hoàng từng ban thưởng rất nhiều bảo vật trân quý cho nàng. Với mấy thứ này, nàng đời này không cần sầu lo ăn mặc.

Người định không bằng trời định, Dung phi cải trang thành thái giám nhưng vẫn bị bắt lại, còn chiếc xe ngựa dùng để rời lực chú ý của Ổ Khải Thành vẫn thuận lợi ra cung……

Dung phi thực mau bị đưa tới trước mặt Ổ Khải Thành.

Trong Ngự thư phòng, không khí thập phần áp lực.

Ổ Khải Thành âm ngoan nhìn Dung phi cải trang thành thái giám. Nữ nhân mỹ mạo tuyệt sắc giờ phút này ở trong mắt hắn chính là tiện nhân, cái gì thương hương tiếc ngọc sớm đã sớm bay biến vô tung.

“Hoàng Thượng, thần thiếp oan uổng.”

Dung phi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc hoa lê dính hạt mưa, bộ dáng điềm đạm đáng yêu rất dễ dàng có thể khiến nam nhân thương tiếc. Nàng hiện tại cần phải tự cứu, Lôi Dương đã từ bỏ nàng, thấy nàng đã không có giá trị lợi dụng liền muốn vứt bỏ nàng, nàng không cam lòng.

Ổ Khải Thành thấy nàng lại chỉ cảm thấy ghê tởm, đặc biệt là nghĩ đến phụ hoàng và hoàng thúc đã từng đè trên người nàng rong ruổi, hắn ghê tởm như ăn phải ruồi bọ.

Kỳ thật trong mắt người khác, hắn cũng tám lạng nửa cân. Tuy rằng giữ lại phi tử của phụ hoàng ở hậu cung cũng từng có, nhưng phụ tử cùng chung một nữ nhân vẫn rất bị lên án.

“Trẫm oan uổng ngươi cái gì?” Ổ Khải Thành âm trầm hỏi.

Dung phi nào dám nói. Nàng biết không ít bí mật, vạn nhất lời khai không giống những gì mà Ổ Khải Thành biết, nàng vẫn khó thoát khỏi cái chết.

“Thần thiếp, thần thiếp……” Thấy vẻ mặt âm lãnh của Ổ Khải Thành, Dung phi lại không nói được.

Ổ Khải Thành hừ lạnh một tiếng, đứng lên đi tới trước mặt nàng, bàn tay to duỗi ra túm nàng lên, “Đừng tưởng rằng trẫm không biết gì, tiện nhân, trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Dung phi luống cuống, vội vàng cầm tay hắn, nhìn hắn thành khẩn nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp biết thần thiếp nói gì thì ngài đều sẽ không tin, nhưng thần thiếp thật sự không muốn gây bất lợi cho Hoàng Thượng, thần thiếp chỉ là sợ hãi sẽ bị diệt khẩu mà thôi, thần thiếp chỉ là một tiểu nữ tử, không thể đối kháng với họ, cho nên mới muốn trốn khỏi hoàng cung, cầu Hoàng Thượng minh giám.”

Ổ Khải Thành nhướng mày: “Giết người diệt khẩu?”

Dung phi thấy hắn tựa dao động, lập tức nói: “Dạ, bởi vì thần thiếp nghe lén được bí mật của Sa Thừa tướng.”

“Nói rõ ràng là chuyện gì xảy ra!” Ổ Khải Thành ném tay nàng ra.

Dung phi không cố kỵ nhiều, lập tức nói ra toàn bộ sự thật, không chỉ về Sa Thừa tướng, Phó Vô Thiên ẩn núp ở Vạn Thanh cũng bị nàng nói ra.

“…… Chính là như vậy, Sa Thừa tướng kỳ thật là nội gián mà Tử Vi Quốc phái tới ẩn núp ở Vạn Thanh, Lôi Vương của Tử Vi Quốc cũng có mặt. Họ không đổ oan Liễu Hữu Vi, hắn xác thật là thám tử Đại Á. Cả chiến thần Đại Á Phó Vô Thiên, nghe họ nói, những người này hiện tại đang ở Liễu phủ.”

Ổ Khải Thành càng nghe càng khiếp sợ, đến cuối cùng, toàn thân như đã bị một chậu nước lạnh băng trút từ đầu tới chân, đầu óc trống rỗng.

Người của hắn, quốc gia của hắn, vẫn luôn bị địch quốc khống chế. Nếu dựa theo kế hoạch của họ, Vạn Thanh Quốc sớm muộn gì sẽ biến thành lãnh thổ của Đại Á hoặc Tử Vi Quốc!

Đường đường là một trong ngũ đại quốc, lại không hề có chút phản kháng bị Đại Á và Tử Vi Quốc đùa bỡn trong lòng bàn tay, tựa như một bàn cờ cho Đại Á và Tử Vi Quốc muốn làm gì thì làm. Thứ sức mạnh cường đại giống như vận mệnh không thể kháng cự, Ổ Khải Thành cảm thấy ở trước mặt hắn là hai ngọn núi chọc trời, làm hắn cảm thấy bất lực, thất bại và tuyệt vọng.

Ổ Khải Thành ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

“Vì cái gì, rốt cuộc là vì cái gì?”

Đại quân địch quốc tiến quân thần tốc, loạn trong giặc ngoài, kết cục của Vạn Thanh Quốc như đã hiện ra trước mắt, hắn sẽ ngã xuống từ đỉnh kim tự tháp cao cao tại thượng, trở thành tù nhân của địch quốc.

Giờ khắc này, Ổ Khải Thành sâu sắc cảm thấy mình vô năng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện