Liên tiếp có người chết, vui vẻ nhất không ngoài dã thú trong núi.
Vào đêm, từng đôi mắt sáng lên phóng xuất ra quang mang khát máu. Ngửi mùi máu trong không khí, từng hắc ảnh cấp tốc xẹt qua bụi rậm. Binh lính đã tử vong sẽ trở thành đồ ăn, tuy rằng thật đáng buồn, nhưng điều này là không thể tránh khỏi.
Bên tai vang vọng tiếng bầy sói tru, An Tử Nhiên nhìn thoáng qua, ngay sau đó vẩy bớt máu trên chủy thủ. Xung quanh hắn là thi thể nằm tứ tung ngang dọc. Hắn đi tới chỗ Phó Vô Thiên cũng giết không ít người.
“Bầy sói mau tới.”
Phó Vô Thiên gật gật đầu, hắn cũng nghe được, thanh âm kia cũng rất gần, lập tức triệu tập sĩ binh, kiểm kê nhân số, chôn cất người đã chết sau đó mới rời đi.
Ba mươi phút sau, bầy sói xuất hiện tại phiến rừng không lâu trước đã trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt. Những cặp mắt xanh trong đêm tối phá lệ khủng bố.
Tới nửa đêm, tất cả mọi người đều cảm thấy mỏi mệt. Tử Vi Quốc đã phái ít quân đội hơn, những người sống sót đến bây giờ đều là thực lực tương đối xuất chúng.
Phó Vô Thiên tìm một nơi bí ẩn để mọi người nghỉ ngơi một hồi. Chiến đầu cường độ cao trong thời gian dài đã làm một phần binh lính cảm thấy thoát lực.
Phó Vô Thiên ngồi xuống bên cạnh An Tử Nhiên. Các phương diện thể chất của thanh niên hiển nhiên cao hơn những người khác, bề ngoài thoạt nhìn hơi chật vật, nhưng bất ngờ bị địch tập kích thì vẫn có thể chiến tiếp.
An Tử Nhiên đang chà lau chủy thủ. Thanh chủy thủ này là Phó Vô Thiên đưa cho hắn, rèn từ tinh thiết biển sâu, chém sắt như chém bùn, là bảo khí hiếm gặp. Nnghe đồn vì rèn thanh chủy thủ này, thợ rèn đã mất những nửa năm để hoàn thành.
“Tử Vi Quốc hẳn đã phát hiện.”
Nghe thấy hắn nói, Phó Vô Thiên hơi mỉm cười, “Muốn làm đối thủ của bổn vương, không có bản lĩnh sao được.”
An Tử Nhiên liếc mắt nhìn hắn, cười nhẹ. Gia hỏa tự đại lại cuồng vọng! Giờ này khắc này, ở một góc tối tăm nào đó, có người đang bị cấp dưới của Hoắc Cảnh Phi giết, chính là mấy tên đạo phỉ khoảng thời gian trước may mắn chạy thoát khỏi Phó Vô Thiên.
Thật ra cũng không phải may mắn. Phó Vô Thiên cố ý để họ chạy thoát, mục đích chính là để họ bị Tử Vi Quốc bắt được.
Hoắc Cảnh Phi từ mấy tên đạo phỉ mà biết được Đại Á đã phá hang ổ của đạo phỉ, sau đó biết được tình huống trong núi. Hắn phán đoán Đại Á có bảy phần sẽ lẻn vào núi tiến hành đánh úp. Vì phản kích, hắn chia quân ra làm mấy chục tiểu đội lục soát khắp nơi, cho rằng họ sẽ không có chỗ trốn. Nhưng hoàn toàn ngược lại, đó chính là điều mà họ muốn.
Lối đánh du kích là đánh bại từng phần nhỏ mới có thể đạt tới hiệu quả, nếu quân đội Tử Vi Quốc tụ tập ở một nơi, họ sẽ không có biện pháp xuống tay.
“Được rồi, dù ngươi giết họ cũng không được ích lợi gì.” Hoắc Cảnh Phi bình tĩnh ngăn cản tướng lãnh họ Dư muốn giết chết tên đạo phỉ cuối cùng. Người kia nghe vậy liền cực kỳ không cam lòng thu đao.
Đạo phỉ sợ tới mức tè ra quần bị hai binh lính dẫn đi.
Lão Dư tràn đầy tức giận, “Tướng quân, nếu không phải vì họ, chúng ta cũng không đến mức trúng bẫy rập của Đại Á, hy sinh nhiều binh lính như vậy. Nếu để họ xuyên qua phiến núi này, chúng ta sẽ cực kỳ bất lợi, sớm biết vậy thì chúng ta nên tử thủ ở đường xuống núi, xem họ có thể làm gì bây giờ.”
Hoắc Cảnh Phi lắc đầu nói: “Không có khả năng, Phó Vô Thiên thông minh hơn chúng ta tưởng tượng, còn là nhà quân sự rất có mưu lược, hắn đã sớm liệu định chúng ta sẽ không bị động chờ đại quân Đại Á tấn công.”
“Đây là vì sao?” Lão Dư không hiểu.
Hoắc Cảnh Phi giải thích: “Tử thủ không phải hành vi mà Tử Vi Quốc nên, đó là hành vi của kẻ yếu, đây là thứ nhất. Thứ hai, mấy năm nay Tử Vi Quốc tiêu hao quá nhiều tài phú, nếu bất chấp tất cả, quốc khố sẽ thực mau giống như trứng chọi đá.”
Hắn không nói ra lời là Tử Y Môn cùng Vạn Thanh Quốc này hai việc. Dĩ vãng, Tử Vi Quốc luôn tiêu xài quân phí như thổ hào, do đó lấy được thắng lợi. Bây giờ Tử Y Môn đã mất, phương thức tiêu xài thổ hào này sẽ không thể tiếp tục. Vạn Thanh Quốc bên kia, chính như Chu Tường suy đoán, quân phí khởi nghĩa cuat Ổ Sơn chính là Tử Vi Quốc móc tiền túi ra.
Lời nói mơ hồ ám chỉ làm lão Dư cả kinh, tức khắc biết đây là bí mật mình không nên biết, lập tức câm miệng không hỏi. Hắn tuy là võ tướng, nhưng đầu óc vẫn dùng tốt.
“Hiện tại phải làm sao bây giờ?” Lão Dư lo lắng hỏi, “Đại Á có súng etpigôn, viễn công thì chúng ta khả năng không phải đối thủ.” Đều có súng etpigôn, nhưng lại không thể giống đối phương phát huy ưu thế của súng etpigôn, cảm giác sỉ nhục này đúng là nói không nên lời.
Hoắc Cảnh Phi liếc mắt nhìn hắn, nói: “Hai quân giao chiến tới hiện tại cũng được sáu, bảy canh giờ, ngươi cho rằng hỏa dược của họ còn lại nhiều ít?”
Lão Dư ánh mắt sáng lên.
Đúng vậy, súng etpigôn cần hỏa dược, hỏa dược lại không tiện mang theo nhiều vì sẽ ảnh hưởng đến hành động, cho nên họ khẳng định sẽ không mang quá nhiều, đánh tới hiện tại, họ khẳng định đã dùng gần hết. Còn hiến lợi phẩm, bởi vì có rất nhiều binh lính không thể nắm giữ bí quyết sử dụng súng etpigôn, cho nên có khá ít binh lính được phát, trên người cũng không mang quá nhiều hỏa dược.
Hoắc Cảnh Phi không để ý tới lão Dư. Hắn nhìn thoáng qua hướng nào đó, vừa lúc chạm vào tầm mắt của người nọ, một lát sau liền ra lệnh mọi người nghỉ ngơi.
Vị trí của họ hiện tại là ở mặt Đông. Nơi này là một trong những con đường nhất định phải qua để rời vùng núi tiến sâu vào Tử Vi Quốc. Họ không thâm nhập sâu vào núi, Hoắc Cảnh Phi không muốn mạo hiểm, đặc biệt là khi trong đội ngũ có một người quá trọng yếu.
Mười lăm phút sau, Hoắc Cảnh Phi tìm được một chỗ thích hợp để mai phục, lập tức ra lệnh mọi người dừng lại. Hắn không chuẩn bị cứng đối cứng với Phó Vô Thiên. Họ muốn xuyên qua phiến núi này thì thế tất phải tới nơi này, còn Phó Vô Thiên lựa chọn mặt Đông hay Đông Bắc thì không thể biết được rồi.
“Hoàng Thượng, đây là suy nghĩ cho an nguy của Hoàng Thượng, nhưng thần có sáu phần nắm chắc họ sẽ xuất hiện.” Hoắc Cảnh Phi cảm nhận được áp lực đến từ phía sau, biết mình không đi giải thích thì đế vương khẳng định sẽ nổi nóng, vì thế nhận mệnh đi tới.
Lôi Lân không bực không giận, ánh mắt bình tĩnh đến quỷ dị, giống như đêm đen sẽ sáng lên ánh trăng, lạnh lẽo âm trầm, “Trẫm còn tưởng rằng Hoắc khanh sẽ nói nắm chắc năm phần.”
Hoắc Cảnh Phi không đáp lời. Hắn rất muốn, nhưng hắn biết thật sự nói như vậy thì đế vương khẳng định sẽ tực giận
Hoắc Cảnh Phi không đáp lời. Hắn rất muốn, nhưng hắn biết thật sự nói như vậy thì đế vương khẳng định sẽ tực giận làm lộ tẩy thân phận.
Đúng lúc này, một binh lính phụ trách trinh thám vội vội vàng vàng đi tới, vẻ mặt có chút sốt ruột. Hắn không phát hiện ngoài Hoắc Cảnh Phi ra thì còn có hoàng đế Tử Vi Quốc.
“Tướng quân, phía trước phát hiện bóng dáng địch nhân.”
“Họ rốt cuộc tới?” Lôi Lân đè thấp thanh âm, đôi mắt bắn ra từng tia tinh quang.
Binh lính tức khắc ngây ngẩn. Bởi vì bốn phía rất tối cho nên hắn không thấy được diện mạo người này, chỉ là cảm thấy thanh âm này có điểm đặc biệt, có sự âm lãnh làm người kiêng kị. Một sĩ binh cũng dám mở miệng trước tướng quân, làm hắn rất kinh ngạc.
Hoắc Cảnh Phi không muốn quá nhiều người biết Hoàng Thượng đang ở đây, lập tức lên tiếng kéo lại lực chú ý của hắn, “Biết có mấy người sao?”
Binh lính quả nhiên không tò mò nữa, lắc đầu, “Không xác định.”
Lại hỏi thêm mấy vấn đề, Hoắc Cảnh Phi mới để hắn đi, sau đó xoay người, quả nhiên thấy Hoàng Thượng đã nhận định người tới là Phó Vô Thiên, hắn kỳ thật cũng đã có dự cảm. Xem ra trận chiến này vẫn không thể tránh né, hắn cũng nên nhìn xem nam nhân mà Hoàng Thượng vẫn luôn chấp nhất rốt cuộc trông như thế nào.
Bóng tối là lá chắn tốt nhất, cũng là nhân tố gây bất lợi nhất. Mọi người vãnh tai bắt giữ tất cả động tĩnh dù là nhỏ nhất.
Trong bóng đêm, hàn quanh lạnh lẽo vụt qua. ‘Keng’ một tiếng, hai thanh dao sắc bén va chạm, phát ra tiếng vang thanh thúy. Trong nháy mắt, chủ nhân của lưỡi dao đã giao thủ một vài hiệp. Một người kêu lên một tiếng, tựa hồ bị đá bay, ngã thật mạnh xuống mặt đất. Giây tiếp theo, một viên đạn xuyên qua đầu hắn.
Kết quả này không mấy ai quan tâm. Hiện tại họ thuần túy giao thủ bằng thực lực, bẫy rập ở đêm tối cơ hồ duỗi tay không thấy năm ngón này căn bản không làm được.
“Là hắn!” Lôi Lân lập tức chuyển ánh mắt qua hướng viên đạn bắn ra. Có thể ở trong bóng tối nhắm chuẩn địch nhân, hắn cho rằng chỉ An Tử Nhiên mới làm được.
Tiếng nói vừa dứt, người đã lao ra, mau đến Hoắc Cảnh Phi căn bản không kịp cản, sắc mặt tái nhợt vội vàng theo sau.
Hai thân ảnh lao đi vun vút. Cả hai đều có võ công cao cường, có thể nhẹ nhàng tránh thoát các mũi tên rơi như mưa. Khoảng cách 200m lập tức bị kéo gần lại, Lôi Lân thấy được một người nấp sau gốc cây……
Vào đêm, từng đôi mắt sáng lên phóng xuất ra quang mang khát máu. Ngửi mùi máu trong không khí, từng hắc ảnh cấp tốc xẹt qua bụi rậm. Binh lính đã tử vong sẽ trở thành đồ ăn, tuy rằng thật đáng buồn, nhưng điều này là không thể tránh khỏi.
Bên tai vang vọng tiếng bầy sói tru, An Tử Nhiên nhìn thoáng qua, ngay sau đó vẩy bớt máu trên chủy thủ. Xung quanh hắn là thi thể nằm tứ tung ngang dọc. Hắn đi tới chỗ Phó Vô Thiên cũng giết không ít người.
“Bầy sói mau tới.”
Phó Vô Thiên gật gật đầu, hắn cũng nghe được, thanh âm kia cũng rất gần, lập tức triệu tập sĩ binh, kiểm kê nhân số, chôn cất người đã chết sau đó mới rời đi.
Ba mươi phút sau, bầy sói xuất hiện tại phiến rừng không lâu trước đã trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt. Những cặp mắt xanh trong đêm tối phá lệ khủng bố.
Tới nửa đêm, tất cả mọi người đều cảm thấy mỏi mệt. Tử Vi Quốc đã phái ít quân đội hơn, những người sống sót đến bây giờ đều là thực lực tương đối xuất chúng.
Phó Vô Thiên tìm một nơi bí ẩn để mọi người nghỉ ngơi một hồi. Chiến đầu cường độ cao trong thời gian dài đã làm một phần binh lính cảm thấy thoát lực.
Phó Vô Thiên ngồi xuống bên cạnh An Tử Nhiên. Các phương diện thể chất của thanh niên hiển nhiên cao hơn những người khác, bề ngoài thoạt nhìn hơi chật vật, nhưng bất ngờ bị địch tập kích thì vẫn có thể chiến tiếp.
An Tử Nhiên đang chà lau chủy thủ. Thanh chủy thủ này là Phó Vô Thiên đưa cho hắn, rèn từ tinh thiết biển sâu, chém sắt như chém bùn, là bảo khí hiếm gặp. Nnghe đồn vì rèn thanh chủy thủ này, thợ rèn đã mất những nửa năm để hoàn thành.
“Tử Vi Quốc hẳn đã phát hiện.”
Nghe thấy hắn nói, Phó Vô Thiên hơi mỉm cười, “Muốn làm đối thủ của bổn vương, không có bản lĩnh sao được.”
An Tử Nhiên liếc mắt nhìn hắn, cười nhẹ. Gia hỏa tự đại lại cuồng vọng! Giờ này khắc này, ở một góc tối tăm nào đó, có người đang bị cấp dưới của Hoắc Cảnh Phi giết, chính là mấy tên đạo phỉ khoảng thời gian trước may mắn chạy thoát khỏi Phó Vô Thiên.
Thật ra cũng không phải may mắn. Phó Vô Thiên cố ý để họ chạy thoát, mục đích chính là để họ bị Tử Vi Quốc bắt được.
Hoắc Cảnh Phi từ mấy tên đạo phỉ mà biết được Đại Á đã phá hang ổ của đạo phỉ, sau đó biết được tình huống trong núi. Hắn phán đoán Đại Á có bảy phần sẽ lẻn vào núi tiến hành đánh úp. Vì phản kích, hắn chia quân ra làm mấy chục tiểu đội lục soát khắp nơi, cho rằng họ sẽ không có chỗ trốn. Nhưng hoàn toàn ngược lại, đó chính là điều mà họ muốn.
Lối đánh du kích là đánh bại từng phần nhỏ mới có thể đạt tới hiệu quả, nếu quân đội Tử Vi Quốc tụ tập ở một nơi, họ sẽ không có biện pháp xuống tay.
“Được rồi, dù ngươi giết họ cũng không được ích lợi gì.” Hoắc Cảnh Phi bình tĩnh ngăn cản tướng lãnh họ Dư muốn giết chết tên đạo phỉ cuối cùng. Người kia nghe vậy liền cực kỳ không cam lòng thu đao.
Đạo phỉ sợ tới mức tè ra quần bị hai binh lính dẫn đi.
Lão Dư tràn đầy tức giận, “Tướng quân, nếu không phải vì họ, chúng ta cũng không đến mức trúng bẫy rập của Đại Á, hy sinh nhiều binh lính như vậy. Nếu để họ xuyên qua phiến núi này, chúng ta sẽ cực kỳ bất lợi, sớm biết vậy thì chúng ta nên tử thủ ở đường xuống núi, xem họ có thể làm gì bây giờ.”
Hoắc Cảnh Phi lắc đầu nói: “Không có khả năng, Phó Vô Thiên thông minh hơn chúng ta tưởng tượng, còn là nhà quân sự rất có mưu lược, hắn đã sớm liệu định chúng ta sẽ không bị động chờ đại quân Đại Á tấn công.”
“Đây là vì sao?” Lão Dư không hiểu.
Hoắc Cảnh Phi giải thích: “Tử thủ không phải hành vi mà Tử Vi Quốc nên, đó là hành vi của kẻ yếu, đây là thứ nhất. Thứ hai, mấy năm nay Tử Vi Quốc tiêu hao quá nhiều tài phú, nếu bất chấp tất cả, quốc khố sẽ thực mau giống như trứng chọi đá.”
Hắn không nói ra lời là Tử Y Môn cùng Vạn Thanh Quốc này hai việc. Dĩ vãng, Tử Vi Quốc luôn tiêu xài quân phí như thổ hào, do đó lấy được thắng lợi. Bây giờ Tử Y Môn đã mất, phương thức tiêu xài thổ hào này sẽ không thể tiếp tục. Vạn Thanh Quốc bên kia, chính như Chu Tường suy đoán, quân phí khởi nghĩa cuat Ổ Sơn chính là Tử Vi Quốc móc tiền túi ra.
Lời nói mơ hồ ám chỉ làm lão Dư cả kinh, tức khắc biết đây là bí mật mình không nên biết, lập tức câm miệng không hỏi. Hắn tuy là võ tướng, nhưng đầu óc vẫn dùng tốt.
“Hiện tại phải làm sao bây giờ?” Lão Dư lo lắng hỏi, “Đại Á có súng etpigôn, viễn công thì chúng ta khả năng không phải đối thủ.” Đều có súng etpigôn, nhưng lại không thể giống đối phương phát huy ưu thế của súng etpigôn, cảm giác sỉ nhục này đúng là nói không nên lời.
Hoắc Cảnh Phi liếc mắt nhìn hắn, nói: “Hai quân giao chiến tới hiện tại cũng được sáu, bảy canh giờ, ngươi cho rằng hỏa dược của họ còn lại nhiều ít?”
Lão Dư ánh mắt sáng lên.
Đúng vậy, súng etpigôn cần hỏa dược, hỏa dược lại không tiện mang theo nhiều vì sẽ ảnh hưởng đến hành động, cho nên họ khẳng định sẽ không mang quá nhiều, đánh tới hiện tại, họ khẳng định đã dùng gần hết. Còn hiến lợi phẩm, bởi vì có rất nhiều binh lính không thể nắm giữ bí quyết sử dụng súng etpigôn, cho nên có khá ít binh lính được phát, trên người cũng không mang quá nhiều hỏa dược.
Hoắc Cảnh Phi không để ý tới lão Dư. Hắn nhìn thoáng qua hướng nào đó, vừa lúc chạm vào tầm mắt của người nọ, một lát sau liền ra lệnh mọi người nghỉ ngơi.
Vị trí của họ hiện tại là ở mặt Đông. Nơi này là một trong những con đường nhất định phải qua để rời vùng núi tiến sâu vào Tử Vi Quốc. Họ không thâm nhập sâu vào núi, Hoắc Cảnh Phi không muốn mạo hiểm, đặc biệt là khi trong đội ngũ có một người quá trọng yếu.
Mười lăm phút sau, Hoắc Cảnh Phi tìm được một chỗ thích hợp để mai phục, lập tức ra lệnh mọi người dừng lại. Hắn không chuẩn bị cứng đối cứng với Phó Vô Thiên. Họ muốn xuyên qua phiến núi này thì thế tất phải tới nơi này, còn Phó Vô Thiên lựa chọn mặt Đông hay Đông Bắc thì không thể biết được rồi.
“Hoàng Thượng, đây là suy nghĩ cho an nguy của Hoàng Thượng, nhưng thần có sáu phần nắm chắc họ sẽ xuất hiện.” Hoắc Cảnh Phi cảm nhận được áp lực đến từ phía sau, biết mình không đi giải thích thì đế vương khẳng định sẽ nổi nóng, vì thế nhận mệnh đi tới.
Lôi Lân không bực không giận, ánh mắt bình tĩnh đến quỷ dị, giống như đêm đen sẽ sáng lên ánh trăng, lạnh lẽo âm trầm, “Trẫm còn tưởng rằng Hoắc khanh sẽ nói nắm chắc năm phần.”
Hoắc Cảnh Phi không đáp lời. Hắn rất muốn, nhưng hắn biết thật sự nói như vậy thì đế vương khẳng định sẽ tực giận
Hoắc Cảnh Phi không đáp lời. Hắn rất muốn, nhưng hắn biết thật sự nói như vậy thì đế vương khẳng định sẽ tực giận làm lộ tẩy thân phận.
Đúng lúc này, một binh lính phụ trách trinh thám vội vội vàng vàng đi tới, vẻ mặt có chút sốt ruột. Hắn không phát hiện ngoài Hoắc Cảnh Phi ra thì còn có hoàng đế Tử Vi Quốc.
“Tướng quân, phía trước phát hiện bóng dáng địch nhân.”
“Họ rốt cuộc tới?” Lôi Lân đè thấp thanh âm, đôi mắt bắn ra từng tia tinh quang.
Binh lính tức khắc ngây ngẩn. Bởi vì bốn phía rất tối cho nên hắn không thấy được diện mạo người này, chỉ là cảm thấy thanh âm này có điểm đặc biệt, có sự âm lãnh làm người kiêng kị. Một sĩ binh cũng dám mở miệng trước tướng quân, làm hắn rất kinh ngạc.
Hoắc Cảnh Phi không muốn quá nhiều người biết Hoàng Thượng đang ở đây, lập tức lên tiếng kéo lại lực chú ý của hắn, “Biết có mấy người sao?”
Binh lính quả nhiên không tò mò nữa, lắc đầu, “Không xác định.”
Lại hỏi thêm mấy vấn đề, Hoắc Cảnh Phi mới để hắn đi, sau đó xoay người, quả nhiên thấy Hoàng Thượng đã nhận định người tới là Phó Vô Thiên, hắn kỳ thật cũng đã có dự cảm. Xem ra trận chiến này vẫn không thể tránh né, hắn cũng nên nhìn xem nam nhân mà Hoàng Thượng vẫn luôn chấp nhất rốt cuộc trông như thế nào.
Bóng tối là lá chắn tốt nhất, cũng là nhân tố gây bất lợi nhất. Mọi người vãnh tai bắt giữ tất cả động tĩnh dù là nhỏ nhất.
Trong bóng đêm, hàn quanh lạnh lẽo vụt qua. ‘Keng’ một tiếng, hai thanh dao sắc bén va chạm, phát ra tiếng vang thanh thúy. Trong nháy mắt, chủ nhân của lưỡi dao đã giao thủ một vài hiệp. Một người kêu lên một tiếng, tựa hồ bị đá bay, ngã thật mạnh xuống mặt đất. Giây tiếp theo, một viên đạn xuyên qua đầu hắn.
Kết quả này không mấy ai quan tâm. Hiện tại họ thuần túy giao thủ bằng thực lực, bẫy rập ở đêm tối cơ hồ duỗi tay không thấy năm ngón này căn bản không làm được.
“Là hắn!” Lôi Lân lập tức chuyển ánh mắt qua hướng viên đạn bắn ra. Có thể ở trong bóng tối nhắm chuẩn địch nhân, hắn cho rằng chỉ An Tử Nhiên mới làm được.
Tiếng nói vừa dứt, người đã lao ra, mau đến Hoắc Cảnh Phi căn bản không kịp cản, sắc mặt tái nhợt vội vàng theo sau.
Hai thân ảnh lao đi vun vút. Cả hai đều có võ công cao cường, có thể nhẹ nhàng tránh thoát các mũi tên rơi như mưa. Khoảng cách 200m lập tức bị kéo gần lại, Lôi Lân thấy được một người nấp sau gốc cây……
Danh sách chương