Phụ mẫu Phó Vô Thiên qua đời nắm y mười tuổi.

Phụ thân y Phó Khiếu cả đời chinh chiến sa trường, thành trên sa trường bại cũng tại sa trường, mà mẫu thân y cũng là một kỳ nữ, không như những nữ tử dịu dàng, tính cách bà vô cùng hào sảng, nghe nói bà không phải là con dân Đại Á, Phó Khiếu năm đó mang bà từ quan ngoại trở về, không lâu sau hai người thành thân.

Phó Khiếu hàng năm sinh hoạt tại quan ngoại, thê tử của hắn cũng đi theo, sau khi Phó Khiếu chết, bà cũng không lưu luyến, công đạo lại mấy câu rồi đi theo trượng phu.

Việc này đều là trước khi An Tử Nhiên gả vào Phó Vương phủ nghe được.

Hiện giờ, Phó Vương phủ cũng chỉ còn hai người Phó Vô Thiên và Phó lão Vương gia, ngày đầu tiên sau khi thành thân là phải dâng trà cho trưởng bối, phụ mẫu Phó Vô Thiên đã mất, chỉ có thể kính trà lão Vương gia.

Xuyên qua hành lang, hai người đi tới đại đường.

Phó lão Vương gia đã dậy từ sớm, lúc này đang ngồi trên chủ vị uống trà nóng do hạ nhân dâng lên, đại đường trống rỗng cũng chỉ có lão Vương gia và hạ nhân bên người.

Nhìn hai người tiến vào, lão Vương gia lập tức đặt chén trà xuống, hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào họ.

Trông thấy bộ dáng này của ông, An Tử Nhiên có trực giác lão Vương gia đang bị vây trong trạng thái đầu óc mơ màng, có thể khiến lão Vương gia đồng ý để tôn tử thú một nam nhân, chỉ sợ Phó Vô Thiên đã lợi dụng tình trạng này mà xuống tay, nếu như không có trạng thái này, hắn không tin lão Vương gia sẽ đồng ý. An Tử Nhiên nhận lấy chén trà từ tay hạ nhân, bưng tới trước mặt lão Vương gia:”Tổ phụ, thỉnh dùng trà.”

Phó lão Vương gia cười tủm tỉm tiếp nhận tách trà, uống liền một hơi, xong xuôi mới nói:”Tôn tức (cháu dâu) của ta thật ngoan.” Sau đó thì đưa cho hắn một bao lì xì mỏng manh, phân lượng tựa hồ không nặng, An Tử Nhiên mãi sau mới biết bên trong là một tờ ngân phiếu vạn lượng, vừa ra tay đã rất hào phóng, thực sự làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

An Tử Nhiên tận lực xem nhẹ câu tôn tức kia, mặt không đổi sắc tiếp nhận lì xì, nói một tiếng cảm ơn.

Phó Vô Thiên cũng kính trà, lão Vương gia đối với tôn tử hiển nhiên sẽ không nhiệt tình như vậy.

Đợi bọn họ đứng dậy, An Tử Nhiên liền nghe thấy lão Vương gia dùng ngữ khí đắc ý nói với tôn tử:”Vô Thiên à, không uổng phí tổ phụ đem Cực Thiên túy lấy ra, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng, nghe hạ nhân nói các ngươi hôm qua làm đến thực kịch liệt, hôm nay mới là ngày đầu tiên, ngươi phải chú ý chút, đừng làm tôn tức của ta mệt chết.”

Cực Thiên túy? Chẳng lẽ là rượu hôm qua hắn uống.

An Tử Nhiên lập tức nhìn về phía Phó Vô Thiên, chỉ thấy y nói:”Tổ phụ, tôn nhi biết đúng mực.”

Phó lão vương gia lại lo lắng nói: “Ngươi nếu biết đúng mực, thì hôm qua tôn tức nhi lại kêu lớn như vậy, đừng cho là ta không biết, ngươi hôm qua nhất định gây sức ép không nhỏ cho tôn tức, nếu không buổi sáng hắn như thế nào lại dậy muộn, nhất định là do ngươi.”

An Tử Nhiên còn chưa nghe xong mà đã có xúc động muốn đào một cái hố rồi nhảy vào.

Tối hôm qua sau khi khôi phục lý trí hắn chỉ biết bản thân lại bị Phó Vô Thiên hãm hại, tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng việc này lại từ miệng Phó lão Vương gia nói ra, nhất thời cả người đều cảm thấy không được tự nhiên, bất quá hắn vẫn luôn cho rằng rượu là do Phó Vô Thiên chuẩn bị, không nghĩ đầu xỏ gây tội lại là lão Vương gia, là hắn đã nghĩ oan cho y rồi.

Hắn phát hiện lão Vương gia chính là ngẫu nhiên sẽ mất đi một phần ký ức, nhưng mặc kệ là mất trí nhớ trước hay sau, đầu óc vẫn dùng rất tốt, thế nhưng còn biết vì tôn tử tranh thủ phúc lợi. Bất quá An Tử Nhiên không biết bởi vì hành động này của lão Vương gia, hắn mới thoát được kiếp nạn động phòng, nếu không hôm qua sẽ không chỉ đơn giản là hỗ trợ. (Có ai thấy anh công rất thâm hiểm không?)

“Tổ phụ, tôn nhi lần sau sẽ chú ý.”

Phó Vô Thiên vô cùng bình tĩnh, lão Vương gia sau khi mất trí khi nói thường không hay suy xét lắm.

An Tử Nhiên trừng y một cái, không có lần sau đâu.

Phó lão Vương gia không nhận ra ‘sóng ngầm mãnh liệt’ giữa họ, vô cùng vui vẻ mang theo tôn tử cùng tôn tức đi ăn điểm tâm, bữa sáng của Vương phủ không có gì đặc biệt xa xỉ, cùng An gia không khác biệt nhiều lắm, đều là cháo, trứng gà, bánh bao cùng bánh nướng áp chảo.

An Tử Nhiên cũng không ngoài ý muốn, tính tình người ở đây đều rất chân thật, so với những kẻ luôn minh tranh ám đấu thì tốt hơn nhiều, sớm đã biết họ không phải người chú trọng vẻ ngoài.

Phó Vô Thiên thả vào trong bát hắn một chiếc bánh bao cùng bánh nướng áp chảo, cháo vừa mới múc ra từ trong nồi, nóng hầm hập, hương thơm lan tỏa, chỉ mới nhìn thôi là đã muốn ăn ngay.

An Tử Nhiên không nói chuyện, ngược lại thấy lão Vương gia cầm một chiếc bánh nướng nhìn hắn cười tủm tỉm, do dự chốc lát rối gắp cho Phó Vô Thiên một chiếc bánh, biểu tình phi thường miễn cưỡng, bất quá lại được một câu cám ơn từ y.

Bữa sáng tiếp tục, ba người đều không nói chuyện.

Phó Vô Thiên là một người trưởng thành, lượng cơm ăn khá nhiều, liên tục ba chiếc bánh nướng cùng bốn chiếc bánh bao mới dừng lại, sau đó y tự tay lột hai quả trứng gà, đem một quả để vào trong bát An Tử Nhiên.

“Có tôn tức quên tổ phụ.”

Bên tai vang lên âm thanh oán giận của lão Vương gia.

Âm cuối đặc biệt kéo dài.

An Tử Nhiên ngẩng đầu, quả nhiên thấy lão Vương gia đang ai oán nhìn họ, trong bát hắn là một quả trứng gà đã được lột vỏ, là Phó Vô Thiên để vào đi, hắn vừa mới mơ hồ nghe được một câu chính mình lột, khóe miệng hơi run rẩy, liền đem trứng gà trong bát mình chuyển vào bát ông.

“Vẫn là cháu dâu tốt.” Phó lão Vương gia lập tức vui vẻ ra mặt.

Phó Vô Thiên vô cùng bình tĩnh tiếp tục lột vỏ trứng gà cho An Tử Nhiên, việc bất công tiếp tục diễn ra.

Phó lão Vương gia nghiến răng nghiến lợi ăn trứng gà.

Một đôi tổ tôn ấu trĩ!

An Tử Nhiên âm thầm cho ra kết luận này.

Phó Vô Thiên đột nhiên nhượng hạ nhân lấy thêm một chén cháo nữa, đây là chén thứ hai, bất qua trước đó hắn đã ăn một cái bánh nướng, một bánh bao cùng một quả trứng gà, thực sự đã no rồi, lên tiếng ngăn y lại:“Không cần.”

“Ngươi còn đang trong giai đoạn trưởng thành, nên ăn nhiều một chút.“ Phó Vô Thiên bất vi sở động.

An Tử Nhiên nói:“Ta đang giảm béo.”

Thể trọng của hắn còn chưa đạt yêu cầu, đặc biệt là gương mặt anh nhi phì phì, mỗi lần soi gương đều cảm thấy đặc biệt chướng mắt, cho nên việc giảm béo vẫn phải tiếp tục.

Phó Vô Thiên nhìn hắn, cao thấp đánh giá một hồi, cuối cùng dừng lại trên mặt hắn:“Vương phi, bổn Vương vẫn thích bộ dáng thịt thịt của ngươi, khi sờ lên xúc cảm rất tốt, cho nên không cần giảm béo.“

Vì những lời này của y, quyết tâm giảm béo của An Tử Nhiên lại càng thêm vững vàng.

Bánh bao

Bánh bao

Bánh nướng áp chảo

Bánh nướng áp chảo

Cháo

Cháo

333

Trứng gà

Trứng gà
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện