Sáng sớm hôm sau, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên vẫn dậy sớm như mọi khi.

An gia trên dưới không ai phát hiện chuyện hai người đã trở thành phu thê danh xứng với thực, còn về kỳ hạn giữ đạo hiếu, đối với hai phu phu này, một người mang linh hồn tới từ thế kỉ hai mươi mốt, kẻ còn lại rõ rang là phần tử tam quan bất chính, việc giữ đạo hiếu gì gì đó chưa bao giờ nằm trong phạm vi cần suy xét.

Hôm nay An Khả Tâm dọn đến tân phủ để chuẩn bị xuất giá.

Tòa nhà kia chỉ lớn bằng một nửa đại trạch An gia, không đủ chỗ cho quá nhiều người trụ lại, An Tử Nhiên tính toán để mẫu tử Trịnh Bích dọn qua trước.

“Tay chân thận trọng một chút, đây chính là đồ cưới của bổn tiểu thư, nếu phá hỏng thì cả đám các ngươi đều không bồi thường nổi đâu.” Thanh âm An Khả Tâm kiêu ngạo sai bảo truyền tới từ tiền thính.

An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên vừa đi tới đã trông thấy nàng ta đứng trên bậc thang không ngừng sai sử hạ nhân dọn những sính lễ Lâm Hâm mang tới, ngày đó còn một bộ dáng sống chết không chịu gả, hiện tại thì như vậy.

“Đều cẩn thận cho ta.”

Trịnh Bích đứng bên cạnh nữ nhi, mặt mày đầy vẻ xuân phong đắc ý, dứt lời liền nhìn qua phía An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên.

*Xuân phong đắc ý: đầy đủ cả câu là ‘Xuân phong đắc ý mã đề tật’ – trong gió xuân mát rượi thả sức cho ngựa phóng đi– là câu thứ ba trong bài ‘Đăng khoa hậu’ (Sau khi thi đỗ) thuộc thể Thất ngôn tứ tuyệt của Mạnh Giao (751-814) một nhà thơ cùng thời với Bạch Cư Dị, Hàn Dũ, Giả Đảo,… thời Trung Đường. Đại ý của câu thơ này là chỉ việc sau khi đạt được thành tựu trong công việc hay cuộc sống thì có cảm giác đắc ý, hả hê.*

An Khả Tâm cũng chú ý tới bên này, không biết suy nghĩ gì mà ám chỉ liếc Trịnh Bích một cái. Trịnh Bích lập tức đi đến trước mặt hai người, cười nói:”Tử Nhiên a, tiếp qua vài ngày chính là lúc Khả Tâm xuất giá, này danh sách hồi môn, không biết đã viết xong chưa?”

An Tử Nhiên liếc nhìn mẫu tử hai người một chút, từ trong ngực lấy ra đan tử (tấm thiếp đỏ viết danh sách của hồi môn) đã sớm viết xong đưa cho An Khả Tâm:”Đồ vật ta đã để Tô quản gia chuẩn bị, các người trước đem sính lễ của Lâm gia mang tới tân trạch tử, buổi chiều Tô quản gia sẽ đem đồ vật chuyển qua.”

Trịnh Bích không thể chờ thêm nữa, vội vàng mở đan tử ra nhìn.

An Khả Tâm cũng muốn biết An gia cấp cho mình bao nhiêu hồi môn.

Nhìn thoáng qua, Trịnh Bích đột nhiên khép lại đan tử, không hài lòng nói:”Như thế nào mà ngay cả một khối đất cũng không có, ta nhớ khi trước lão gia đã từng nói qua, chờ Khả Tâm xuất giá sẽ đem vài mẫu đất vườn tặng cho nó làm hồi môn.”

Đất vườn thuộc loại bất động sản, có trong tay chính là chuyện cả đời, không giống như trang sức vàng bạc, chỉ cần dùng là sẽ hết, nàng tuy chỉ là nữ nhân hậu viện, chính là đạo lý đơn giản ấy vẫn phải biết, nàng vốn nghĩ An Tử Nhiên ít nhiều sẽ cấp vài mẫu đất vườn.

An Tử Nhiên nói:”Bà cũng biết được đó là khi phụ thân còn tại thế.”

“Nhưng đó là nguyện vọng của lão gia, sao ngươi có thể làm trái?” Trịnh Bích có điểm tức giận, nàng còn trông chờ nhờ vào chuyện nữ nhi xuất giá có thể thu tới tay vài mẫu đất vườn đâu.

“Mặc kệ phụ thân của ta còn tại thế hay không, hiện tại đương gia là ta, nếu bà còn chưa vừa lòng, không sao cả, ta có thể viết lại một đan tử khác.” Ánh mắt đen đặc nhìn chằm chằm Trịnh Bích, thanh âm bình tĩnh không chút gợn sóng.

An Khả Tâm vừa định mở miệng nói bản thân không vừa lòng.

Trịnh Bích đã vội ngăn cản:”Không, không, chúng ta đã thực vừa lòng, vừa lòng rồi, không cần sửa lại đâu.”

An Khả Tâm không rõ mẫu thân vì cớ gì lại đột nhiên thay đổi thái độ, còn chưa kịp chất vấn thì đã bị lôi đi, mẫu tử hai người bắt đầu thì thầm to nhỏ.

“Vương phi, ngươi đối với hai kẻ này quả thực rất nhân hậu.”

Liếc theo bóng dáng hai người rời khỏi, Phó Vô Thiên đột nhiên ghé vào tai hắn nói.

An Tử Nhiên thu hồi ánh mắt:”Ngươi từ nơi nào nhìn được ta đối với họ thực hảo?”

Phó Vô Thiên không nhanh không chậm lên tiếng:”Tuy ngươi không cho họ đất đai, nhưng trên đan tử tựa hồ có một cửa hàng, như vậy còn chưa đủ hảo sao?”

Khóe miệng An Tử Nhiên khẽ câu:”Trên đời có một vài kẻ thích tự tìm tử lộ, ngay cả khi ta không ra tay, hạ tràng của họ cũng sẽ không tốt đẹp, mà đã vậy, ta hà tất phải đem thời gian lãng phí trên người những kẻ không đáng quan tâm như vậy.”

Phó Vô Thiên thu vào mắt ý cười của hắn, hình như đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Vương phi nhà mình cười, trong thoáng chốc nhớ đến mấy chữ ôn nhuận như ngọc, có lẽ tiếp qua vài năm, loại cảm giác này sẽ càng rõ ràng hơn.

“Vương phi, ngươi quả thực có một tâm hồn rất đẹp.” (tình yêu làm con người ta mù quáng, nhất là khi đối với một kẻ như PVT)

“…”

Tâm hồn đẹp cái từ này kì thực không phải dùng như vậy.

Huyện nha, An Tử Nhiên rốt cuộc có cơ hội nhìn thấy bộ dáng khi làm việc của Phó Vô Thiên, cùng y bình thường khác biệt, khí tức quanh thân mãnh liệt hơn, một chút cũng không giống võ nhân, tứ chi phát đạt đầu óc đơn giản, tương phản, y rất thông minh, thường thường đều là nhất châm kiến huyết. (một châm thấy máu – chỉ đúng trọng điểm)

Bởi vì y đang ở tại An Viễn Huyền nên mỗi chuyện cần báo cáo đều là cho người truyền đến.

Nhưng Phó Vô Thiên không phải lúc nào cũng tại huyện nha, công văn trọng yếu vẫn là được giao cho Trương Huyện lệnh, chính là ngay từ đầu, Trương Huyện lệnh nào có gan dám xem qua, hắn nói cho cùng chỉ là một Huyện lệnh nho nhỏ, nếu muốn nhìn thì cũng phải là Tri phủ đại nhân.

Kết quả tích tiểu thành đại, Trương Huyện lệnh quả thực có mệnh lao lực, không thể nhìn mãi công văn chồng chất, rốt cuộc bạo gan đi xử lý, trừ phi là những việc quan trọng, những thứ khác hắn đều có thể tự làm chủ.

“Ngươi không định giúp Trương Huyện lệnh sao?”

An Tử Nhiên nghe được việc Trương Huyện lệnh trong thời gian này vẫn luôn giúp y xử lý công văn, lập tức nghĩ ngay đến chuyện vị trí Tri phủ vẫn còn để trống, thế lực các nơi luôn nhìn chằm chằm vị trí này, nên việc phái ai đảm nhận cũng là một nan đề, người không bối cảnh chỉ sợ ngồi chưa yên vị thì đã bị kéo xuống, kẻ có bối cảnh thì lại cũng dễ bị bàn tán.

Phó Vô Thiên giải thích:”Cái này, đừng nhìn Trương Hà chỉ là một tiểu tiểu Huyện lệnh, hắn kì thực vẫn rất có dã tâm, chỉ là bối cảnh không đủ lên mặt bàn, nên mới vẫn luôn ngốc tại An Viễn Huyền làm một tiểu Huyện lệnh, ngươi nghĩ hắn vì cớ gì lại duy trì An Thường Đức? Chính là nhìn trúng Giang Trung Đình đứng phía sau.”

Đáng tiếc Giang Trung Đình lại chẳng phải thứ tốt.

Trương Hà chính là sớm nhìn ra điểm này, nên mới bứt ra đúng lúc.

“Hắn có thể chống lại những áp lực đó sao?” An Tử Nhiên hoài nghi hói, quan trường vốn chẳng phải chỗ đơn giản, nhất lại trong thế cục hiện nay.

Sùng Minh ngu muội vô năng, nhưng vài cái nhi tử của lão lại chẳng phải ăn chay, một đám dã tâm đầy mình, chỉ cần có thể gia tăng lợi thế trong tay, thì thủ đoạn dơ bẩn đến đâu cũng không ngần ngại. Bất quá, nếu Trương Hà trở thành Tri phủ Hồng Châu, cam đoan sẽ không kẻ nào dám mượn tay hắn, đơn giản là vì trên người Trương Hà đã dán nhãn Phó Vô Thiên, đến lúc đó những kẻ này chỉ e sẽ gây khó dễ không ít.

Phó Vô Thiên cực kì vô tránh nhiệm nói:”Bổn Vương chỉ cho hắn một cơ hội, có thể đứng vững hay không thì phải nhìn bản sự của hắn.”

An Tử Nhiên không tiếp tục đề tài này nữa, giả sử hai người nếu thay đổi vị trí, hắn cũng sẽ làm vậy, nhân tài chỉ khi vượt qua sóng gió mới có thể làm đại sự, nhân tài như vậy có giá trị sử dụng, việc lần này không chỉ là cơ hội,mà cũng là khảo nghiệm đối với Trương Hà.

“Sự tình Nhất Bình trấn Xương Châu như thế nào rồi?”

“Nhờ phúc của Vương phi, mấy ngày nay ta vẫn luôn bị binh lính ở đó oán hận.”

Phó Vô Thiên trêu tức nhìn hắn, lúc trước y cũng không ngờ Vương phi sẽ đề xuất yêu cầu như vậy, tuy thực kì lạ, nhưng chỉ cần suy nghĩ kĩ lưỡng lại thấy rất hợp lý.

Dự phòng nạn châu chấu biện pháp tốt nhất chính là lợi dụng thiên địch của chúng, tỷ như ếch, thằn lằn, chim chóc, nếu không thì nuôi gà vịt cũng được.

Bất quá đây quả thực là một công trình lớn.

Vì vậy Phó Vô Thiên để binh lính tới Xương Châu giúp đỡ dân chúng địa phương, nhà có điều kiện thì nuôi gà vịt, không có điều kiện thì đi bắt ếch hoặc thằn lằn linh tinh.

An Tử Nhiên không nói tiếp, kỳ thực vẫn còn một phương pháp khác, chính là sử dụng nông dược (thuốc trừ sâu, phân bón hóa học,… các sản phẩm hóa chất dùng trong nông nghiệp nói chung), nhưng chính là không có điều kiện sử dụng, thời không này vẫn còn rất lạc hậu, liền tính hắn biết cách điều chế nông dược diệt châu chấu thì cũng chẳng thể làm ra, cho nên cuối cùng cũng không nói ra biện pháp này.

Bất quá đây mới chỉ là bắt đầu.

Muốn thay đổi tình hình thiên tai thường xuyên ở Xương Châu, còn phải làm rất nhiều việc nữa.

Loại chuyện này không thể một lần là giải quyết triệt để, vẫn cần thời gian lâu dài.

Phó Vô Thiên từ trên án thường cầm lấy một phần công văn, đưa cho hắn rồi nói:”Đây là báo cáo kĩ càng tỉ mỉ về Xương Châu, phát hiện ba địa phương có tình hình thiên tai nghiêm trọng, Nhất Bình trấn là một trong số đó.”

An Tử Nhiên nhận lấy công văn nhìn một lần.

Vụ thu hoạch lúa nước năm nay đã bắt đầu, nhưng lượng thu hoạch của Xương Châu cơ hồ là không, cây trong ruộng đa phần đều thiếu nước mà chết, dẫn đến nhiều nơi đất đai một mảnh hoang vu tiêu điều, hiện tượng này xảy ra ở rất nhiều nơi thuộc Xương Châu.

Chân chính tìm hiểu thì mới biết được, tình hình ở Xương Châu so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

“Vương phi, xem ra gạo ngươi tích trữ cuối cùng cũng có cơ hội phát huy công dụng của nó.”

An Tử Nhiên khép công văn lại, liếc nhìn y:”Vương gia tính toán cấp ta giá cả thế nào? Ta xin báo trước một điều, giá không thấp đâu.” Bán cho Phó Vô Thiên căn bản không cần khách khí.

Đại án tham ô oanh động Đại Á thời gian trước đã hạ màn, Phó Vô Thiên bắt không ít quan viên vi phạm, những kẻ này tham ô không ít tài phú, nhưng đó cũng chỉ là một bộ phận, còn cả những thương nhân vì làm giàu mà gây không ít chuyện xấu, đa phần đều là mễ thương Hồng Châu, tại thời điểm lòng người bất ổn không thôi như lúc này, còn mễ thương nào dám nâng giá gạo lên nữa.

Phó Vô Thiên dung túng nói:”Vương phi thích giá cả nào thì là giá cả ấy, bổn Vương đều không có ý kiến.”

An Tử Nhiên lên tiếng:”Vương gia tài đại khí thô.”

“Đa tạ Vương phi khích lệ!”



Buổi chiều hai người rời huyện nha trở về An gia.

Tô quản gia đã theo phân phó đem đồ cưới đưa đến tân trạch tử, Một bộ phận hạ nhân cũng dọn qua đó.

An Tử Nhiên không tính toán đem tất cả mọi người đến Quân Tử thành, trong đó gồm cả Tô quản gia.

Tô quản gia hiện là người hắn tín nhiệm nhất, An Viễn Huyền vẫn cần một người có thể thay hắn làm chủ, chỉ có thể là Tô quản gia, Tô Tử chỉ vừa tiếp xúc với sản nghiệp An gia, còn chưa đủ khả năng tự thân đảm nhận.

“Đại thiếu gia…”

Tô quản gia vẻ mặt âu sầu, ông luyến tiếc Đại thiếu gia a.

An Tử Nhiên ngăn lại câu nói tiếp theo:”Tô quản gia, đem ngươi để lại An Viễn Huyền kỳ thực rất quan trọng, ta có chuyện cần đích thân quản gia ra tay.” Dứt lời từ trong ngăn kép lấy ra kế hoạch mở cửa hàng cháo viết mấy hôm trước:”Nhìn xem, sau khi An Khả Tâm xuất giá ta sẽ trở lại Quân Tử Thành, phần kế hoạch này chỉ có thể để ngươi thực thi.”

Tô quản gia kinh ngạc nhướng mày:”Lão đã biết, Đại thiếu gia.”

An Tử Nhiên nghe ông nói vậy liền yên tâm.

“Đại thiếu gia, vẫn còn một chuyện nữa, ngài định sắp xếp Tứ phòng như thế nào?” Tô quản gia đột nhiên nhớ đến vấn đề này, Tam phòng đã an bài ổn thỏa, Nhị phòng thì đem theo nữ nhi bỏ trốn, hậu viện chỉ còn lại một Tứ phòng.

An Tử Nhiên trầm mặc.

Tô quản gia lo lắng nói:”Đại thiếu gia, Tứ phòng dù sao cũng là thiếp thất của lão gia, mang nàng tới Quân Tử thành chỉ e không thích hợp, không bằng đem nàng để lại An Viễn Huyền?”

An Tử Nhiên lắc đầu:”Ta tính mang ả theo.”

Vương Tình Lam hiện tại là đối tượng hoài nghi trọng điểm của hắn, hơn nữa ả thực sự là một nữ nhân nhiều thủ đoạn, để ả ở lại không yên tâm, nói về đùa giỡn thủ đoạn, Tô quản gia không phải đối thủ của ả, so với Nhị cùng Tam phòng, Vương Tình Lam càng cần phải để tâm hơn.

Tô quản gia biết Đại thiếu gia đều nói một không hai.

Ngày An Khả Tâm xuất giá rất nhanh liền tới.

Ngày mười lăm tháng năm, một ngày phi thường may mắn, ở Đại Á, mười lăm tháng năm có nghĩa là ngày toàn gia đoàn viên vui vẻ.

Hôm nay, An gia tân trạch tử giăng đèn kết hoa, hạ nhân đi lại tấp nập, vội vàng đến chân không chạm đất.

Sáng sớm, đội ngũ đón dâu đã khua chiêng gõ trống tiên vào đại môn, đi đầu đúng là chuẩn tân lang Lâm Hâm, mặt mũi mập mạp đầy hân hoan, cơ hồ không nhìn đến mắt.

Tân nương An Khả Tâm được hỉ nương cùng nha hoàn dìu ra.

Lâm Hâm thấy vậy lập tức nhảy xuống ngựa, bất quá, vì cơ thể quá nặng nề, động tác lại có vể đặc biệt vụng về ngốc nghếch, may mắn có gia nhân đứng dưới đỡ, nếu không rất có thể chuẩn tân lang ở trước mặt đại gia sẽ trình diễn một màn cạp đất.

Lâm Hâm kích động đi đến trước mặt tân nương tử.

An Tử Nhiên nhìn gã:”Muội muội của ta về sau liền giao cho ngươi.”

Lâm Hâm lập tức gật gật đầu:”Đại cữu tử xin yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố Khả Tâm thật tốt.” Dứt lời liền cùng hỉ nương phù tân nương lên kiệu hoa.

Đội ngũ đón dâu lại oanh oanh liệt liệt rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện