Vi Đoàn Nhi nhẹ nhàng kéo Lý Trân một cái, ánh mắt liếc nhìn vào phía trong ra ám hiệu cho hắn, phía bên trong mọi thứ đã được sắp xếp hoàn hảo rồi, trướng phù dung màu hồng phấn, thảm nhung mềm mại, phía trên lại được phủ thêm một tấm đệm lót khá dày.
Lý Trân không thể kìm chế được sự căm hận đối với Vi Đoàn Nhi, bỏ tay của nàng ta ra rồi lui về phía sau một bước nói:
- Không, không được!
Lý Trân cương quyết cự tuyệt.
Vi Đoàn Nhi khuôn mặt biến sắc, như bầu trời trong xanh bỗng bị phủ bởi một lớp mây đen dày đặc, ánh mắt đầy giận dữ và hung tợn, ả nói:
- Ngươi cứ việc ra ngoài, nhưng ta nói cho ngươi biết, ngoài kia có ba mươi tì nữ sức lực không hề thua kém gì nam nhi, bọn chúng hơn mười năm nay chưa biết đến mùi đàn ông là gì đâu, nếu như ngươi có thể bước qua ngưỡng cửa kia một cách an toàn thì ta đây sẽ không phải là họ Vi nữa.
Bước chân của Lý Trân có phần hơi lưỡng lự, hắn tuyệt đối không phải là vì sợ ba mươi nữ nhân đang đứng ngoài kia, đây là tầng hai và hắn có thể nhảy qua đường cửa sổ.
Nhưng hắn cũng không thể không suy nghĩ đến hậu quả nếu như những hành động của mình chọc giận tới Vi Đoàn Nhi, ả ta chỉ cần đến chỗ Võ Tắc Thiên khóc lóc kể lể thì ắt hẳn mình lúc đó đến chết cũng không có chỗ mà chôn mất.
Quan trọng hơn nữa chính là, đã xác định là phải lật đổ ả nha đầu này rồi thì lúc quan trọng thế này không cần phải chọc giận ả làm gì.
Đôi mắt Vi Đoàn Nhi hiện lên đầy vẻ độc ác, ả ta nhìn thấy sự do dự của Lý Trân nên còn tưởng rằng Lý Trân đang sợ bọn nữ nhân đứng ngoài cửa kia, sự hung ác trong đôi mắt của ả giờ đây lại nhường chỗ cho một vẻ gì đó rất bình thản và xinh đẹp.
Chậm rãi tiến về phía trước và tựa người vào ngực Lý Trân, giọng nói của ả đầy vẻ dụ dỗ và mê hoặc:
- Ta biết ngươi là kẻ cầu tiến, chỉ cần ngươi theo ta thì ta có thể đảm bảo với ngươi ngày mai ngươi lập tức sẽ được thăng lên hàm Giáo úy, và hơn thế nữa tòa phủ đệ ở Minh Nghĩa phường này cũng sẽ về tay ngươi thôi, mỹ nữ ở trong thì ngươi có thể thỏa thích mà hưởng thụ, còn về tiền thì nhiều đến mức ngươi không thể tưởng tượng ra được đâu.
Đúng lúc này, Lý Trân nghe thấy có tiếng bước chân từ phía bên ngoài chạy tới, trong lòng hắn mừng thầm và giả bộ để kéo dài thời gian của Vi Đoàn Nhi, hắn nói một cách do dự:
- Để ta suy nghĩ thêm một chút đã, ta từ trước đến giờ chưa biết đến mùi đàn bà, xin đợi cho một lát.
Vi Đoàn Nhi trên mặt hiện rõ vẻ mừng rỡ, mỉm cười và nghĩ thầm rằng hóa ra tên này cũng mới chỉ là một con sói con mà thôi.
- Ngươi nghĩ đi! Ta sẽ đợi, hay ta có thể ở trong phòng này để đợi nhà ngươi nhé.
Vi Đoàn Nhi buông tay hắn ra, đang lúc định đi vào phía bên trong thì lúc này nghe thấy tiếng hét của Cao Lực Sĩ từ phía ngoài vọng tới:
- Lý Trân đại ca, huynh có trong đó không? Có việc gấp rồi.
Vi Đoàn Nhi giận tím mặt, cái tên đáng chết này đúng lúc này lại xuất hiện là sao.
- Không được trả lời y.
Vi Đoàn Nhi hung hăng ra lệnh.
Lý Trân kìm nén cố gắng không cười, giả bộ căng thẳng nhưng trong lòng lại vui mừng khôn tả, hắn nghĩ thầm, tên tiểu tử này tới thật là đúng lúc.
Mặc dù Lý Trân không trả lời nhưng Cao Lực Sĩ một chút cũng không bỏ qua, cậu liên tục gào to:
- Lý Trân đại ca, mau xuống đây, cha của đệ tìm huynh có việc gấp.
- Lý đại ca có phải huynh xảy ra chuyện gì rồi phải không, đệ lập tức đi gọi người tới đây.
Vi Đoàn Nhi hận là mình không thể bóp chết cái tên Cao Lực Sĩ kia đi, nhưng rốt cục ả không có cách nào khác, nếu bị người khác biết được rồi truyền đến tai Hoàng thượng thì lúc đó e rằng sẽ làm Hoàng thượng nổi giận, đặc biệt là Cao Diên Phúc, ông ta nhất định sẽ âm thầm kể hết mọi chuyện của mình cho xem.
Ả nháy mắt với Lý Trân, hắn hiểu ý liền tiến nhanh đến bên cửa sổ hô to:
- Ta biết rồi, ta xuống ngay đây.
Hắn thi lễ với Vi Đoàn Nhi rồi nói:
- Phu nhân, xin cho ta thêm thời gian để suy nghĩ.
Vi Đoàn Nhi gầm lên một tiếng rồi nói với giọng điệu đầy vẻ không cam lòng:
- Ta cho ngươi thêm mấy ngày, ngươi nhớ đó, ngươi chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu.
Lý Trân lại hành lễ, liếc mắt nhìn ra phía cửa chính, song lại nhanh chân nhảy tới hai bước để đi ra từ đằng cửa sổ.
Vi Đoàn Nhi ngẩn ra, ả hiểu ra được mọi việc bèn cất tiếng cười như điên như dại, ả bước đến bên cửa sổ nhìn hình bóng có phần bối rối của Lý Trân rồi lẩm bẩm vừa cười vừa nói:
- Thật là đáng yêu, ta rất thích.
…
Lý Trân như vừa được thoát ra khỏi hố lửa, đi xa khỏi Cảnh Vân lầu hắn mới nhẹ nhàng gõ vào đầu của Cao Lực Sĩ rồi cười nói:
- Cái tên tiểu tử này, sao đệ lại có thể đến kịp thời đúng lúc như vậy hả? Cao Lực Sĩ gãi gãi đầu nói:
- Là Thượng Quan A cô sai đệ tới để tìm huynh, nàng nói huynh đang gặp nguy hiểm.
Lý Trân ngẩn người ra, không ngờ là Thượng Quan Uyển Nhi, trong lòng hắn bỗng xuất hiện một chút lo lắng, hóa ra là nàng vẫn còn đang quan tâm tới mình.
Cao Lực Sĩ lấy từ trong túi ra một tờ giấy điệp rồi đưa cho Lý Trân, cậu nói:
- Đây là Thượng Quan a cô gửi cho huynh, hỏi xem huynh có biết là cái gì không?
Lý Trân đương nhiên biết đây là thứ gì rồi, hắn liền vội mở ra, chỉ thấy trên mặt giấy có một dòng chữ:
- Huyện Mãnh Trì trấn Du Khẩu.
…
Trong quán rượu, Lý Trân trong lòng không yên, có một chén rượu mà uống mãi không hết song cũng chẳng thể biết được hắn đang nghĩ gì. Ngồi đối diện với hắn bây giờ là Địch Yến với vẻ mặt không được vui cho lắm, từ lúc ngồi cho đến bây giờ hắn không để ý đến mọi việc xung quanh, Địch Yến liền dùng chân đá Lý Trân một cái:
- Ê!
- Cái gì vậy?
Lý Trân nhìn nàng một cách đầy ngỡ ngàng
- Muội hỏi huynh đang làm cái gì vậy? Bảo muội ra đây ngồi rồi không nói chuyện gì là sao, nếu huynh chê ta làm vướng chân huynh thì để ta đi là được rồi.
Địch Yến đứng đậy toan bỏ đi thì Lý Trân vội vàng níu nàng lại, rồi lại dỗ dành, mời nàng ngồi xuống. Hắn lần này không phân tâm nữa, rót cho Địch Yến một ly rượu:
- Kì thực ta có chút chuyện phiền đến muội, song không biết phải nói như thế nào nữa.
Địch Yến lau miệng rồi nói:
- Có gì mà khó mở lời vậy, để bản cô nương đây vui vẻ thì cái gì cũng có thể nói được hết, huynh cứ không thèm để ý đến muội xem, lúc đó dù cho huynh có quỳ xuống cũng chẳng ăn thua gì đâu.
Lý Trân thở dài nói:
- Ta không phải là không thèm để ý đến muội mà thực ra là gặp phải một chuyện quá đỗi phiền phức.
- Có việc gì mà phiền phức vậy, nói cho muội biết coi, không chừng muội có thể tìm ra lối thoát cho huynh đó.
Địch Yến chỉ giả vờ tức giận nhưng thực ra nàng rất hiểu tâm trạng của Lý Trân lúc này không tốt lắm, trong lòng không khỏi quan tâm đến hắn thêm một chút.
- Vi Đoàn Nhi kia….
Thực sự Lý Trân rất chán ghét khi phải nhắc đến cái tên này, hắn cau mày nói:
- Ả muốn ta thay thế vị trí của Ngư Phẩm Long.
- Cái gì!
Địch Yến hô lên thất thanh, vài người khách ngồi xung quanh cũng tò mò mà hướng mắt về phía nàng, nàng vội che miệng rồi thấp giọng nói:
- Có thật là như vậy không đó?
Lý Trân gật đầu rồi đem những việc đã xảy ra trong ngày hôm nay tại Cảnh Vân các kể lại cho Địch Yến nghe. Địch Yến thật không ngờ Vi Đoàn Nhi lại là kẻ phóng đãng vô liêm sỉ đến như vậy, nàng cũng không kìm nổi sự giận dữ nữa bèn nói:
- Ả đó thật là vô liêm sỉ, không ngờ lại còn dám cưỡng bức người khác làm trai lơ cho ả.
Lý Trân trong bụng dở khóc dở cười, hắn cũng chỉ kể sơ qua câu chuyện thôi chứ còn mọi chi tiết cụ thể thì không có nói, giả dụ mà có nói ra thì chắc Địch Yến phải tức đến phát điên mất.
- Huynh cũng thực sự là vô cùng chán ghét cái ả nha đầu đó, việc trước mắt bây giờ là làm sao nhanh chóng lật đổ ả đó, nếu không ta e là sớm hay muộn ta cũng sẽ chết dưới tay ả cho mà xem.
Lý Trân không thể kìm chế được sự căm hận đối với Vi Đoàn Nhi, bỏ tay của nàng ta ra rồi lui về phía sau một bước nói:
- Không, không được!
Lý Trân cương quyết cự tuyệt.
Vi Đoàn Nhi khuôn mặt biến sắc, như bầu trời trong xanh bỗng bị phủ bởi một lớp mây đen dày đặc, ánh mắt đầy giận dữ và hung tợn, ả nói:
- Ngươi cứ việc ra ngoài, nhưng ta nói cho ngươi biết, ngoài kia có ba mươi tì nữ sức lực không hề thua kém gì nam nhi, bọn chúng hơn mười năm nay chưa biết đến mùi đàn ông là gì đâu, nếu như ngươi có thể bước qua ngưỡng cửa kia một cách an toàn thì ta đây sẽ không phải là họ Vi nữa.
Bước chân của Lý Trân có phần hơi lưỡng lự, hắn tuyệt đối không phải là vì sợ ba mươi nữ nhân đang đứng ngoài kia, đây là tầng hai và hắn có thể nhảy qua đường cửa sổ.
Nhưng hắn cũng không thể không suy nghĩ đến hậu quả nếu như những hành động của mình chọc giận tới Vi Đoàn Nhi, ả ta chỉ cần đến chỗ Võ Tắc Thiên khóc lóc kể lể thì ắt hẳn mình lúc đó đến chết cũng không có chỗ mà chôn mất.
Quan trọng hơn nữa chính là, đã xác định là phải lật đổ ả nha đầu này rồi thì lúc quan trọng thế này không cần phải chọc giận ả làm gì.
Đôi mắt Vi Đoàn Nhi hiện lên đầy vẻ độc ác, ả ta nhìn thấy sự do dự của Lý Trân nên còn tưởng rằng Lý Trân đang sợ bọn nữ nhân đứng ngoài cửa kia, sự hung ác trong đôi mắt của ả giờ đây lại nhường chỗ cho một vẻ gì đó rất bình thản và xinh đẹp.
Chậm rãi tiến về phía trước và tựa người vào ngực Lý Trân, giọng nói của ả đầy vẻ dụ dỗ và mê hoặc:
- Ta biết ngươi là kẻ cầu tiến, chỉ cần ngươi theo ta thì ta có thể đảm bảo với ngươi ngày mai ngươi lập tức sẽ được thăng lên hàm Giáo úy, và hơn thế nữa tòa phủ đệ ở Minh Nghĩa phường này cũng sẽ về tay ngươi thôi, mỹ nữ ở trong thì ngươi có thể thỏa thích mà hưởng thụ, còn về tiền thì nhiều đến mức ngươi không thể tưởng tượng ra được đâu.
Đúng lúc này, Lý Trân nghe thấy có tiếng bước chân từ phía bên ngoài chạy tới, trong lòng hắn mừng thầm và giả bộ để kéo dài thời gian của Vi Đoàn Nhi, hắn nói một cách do dự:
- Để ta suy nghĩ thêm một chút đã, ta từ trước đến giờ chưa biết đến mùi đàn bà, xin đợi cho một lát.
Vi Đoàn Nhi trên mặt hiện rõ vẻ mừng rỡ, mỉm cười và nghĩ thầm rằng hóa ra tên này cũng mới chỉ là một con sói con mà thôi.
- Ngươi nghĩ đi! Ta sẽ đợi, hay ta có thể ở trong phòng này để đợi nhà ngươi nhé.
Vi Đoàn Nhi buông tay hắn ra, đang lúc định đi vào phía bên trong thì lúc này nghe thấy tiếng hét của Cao Lực Sĩ từ phía ngoài vọng tới:
- Lý Trân đại ca, huynh có trong đó không? Có việc gấp rồi.
Vi Đoàn Nhi giận tím mặt, cái tên đáng chết này đúng lúc này lại xuất hiện là sao.
- Không được trả lời y.
Vi Đoàn Nhi hung hăng ra lệnh.
Lý Trân kìm nén cố gắng không cười, giả bộ căng thẳng nhưng trong lòng lại vui mừng khôn tả, hắn nghĩ thầm, tên tiểu tử này tới thật là đúng lúc.
Mặc dù Lý Trân không trả lời nhưng Cao Lực Sĩ một chút cũng không bỏ qua, cậu liên tục gào to:
- Lý Trân đại ca, mau xuống đây, cha của đệ tìm huynh có việc gấp.
- Lý đại ca có phải huynh xảy ra chuyện gì rồi phải không, đệ lập tức đi gọi người tới đây.
Vi Đoàn Nhi hận là mình không thể bóp chết cái tên Cao Lực Sĩ kia đi, nhưng rốt cục ả không có cách nào khác, nếu bị người khác biết được rồi truyền đến tai Hoàng thượng thì lúc đó e rằng sẽ làm Hoàng thượng nổi giận, đặc biệt là Cao Diên Phúc, ông ta nhất định sẽ âm thầm kể hết mọi chuyện của mình cho xem.
Ả nháy mắt với Lý Trân, hắn hiểu ý liền tiến nhanh đến bên cửa sổ hô to:
- Ta biết rồi, ta xuống ngay đây.
Hắn thi lễ với Vi Đoàn Nhi rồi nói:
- Phu nhân, xin cho ta thêm thời gian để suy nghĩ.
Vi Đoàn Nhi gầm lên một tiếng rồi nói với giọng điệu đầy vẻ không cam lòng:
- Ta cho ngươi thêm mấy ngày, ngươi nhớ đó, ngươi chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu.
Lý Trân lại hành lễ, liếc mắt nhìn ra phía cửa chính, song lại nhanh chân nhảy tới hai bước để đi ra từ đằng cửa sổ.
Vi Đoàn Nhi ngẩn ra, ả hiểu ra được mọi việc bèn cất tiếng cười như điên như dại, ả bước đến bên cửa sổ nhìn hình bóng có phần bối rối của Lý Trân rồi lẩm bẩm vừa cười vừa nói:
- Thật là đáng yêu, ta rất thích.
…
Lý Trân như vừa được thoát ra khỏi hố lửa, đi xa khỏi Cảnh Vân lầu hắn mới nhẹ nhàng gõ vào đầu của Cao Lực Sĩ rồi cười nói:
- Cái tên tiểu tử này, sao đệ lại có thể đến kịp thời đúng lúc như vậy hả? Cao Lực Sĩ gãi gãi đầu nói:
- Là Thượng Quan A cô sai đệ tới để tìm huynh, nàng nói huynh đang gặp nguy hiểm.
Lý Trân ngẩn người ra, không ngờ là Thượng Quan Uyển Nhi, trong lòng hắn bỗng xuất hiện một chút lo lắng, hóa ra là nàng vẫn còn đang quan tâm tới mình.
Cao Lực Sĩ lấy từ trong túi ra một tờ giấy điệp rồi đưa cho Lý Trân, cậu nói:
- Đây là Thượng Quan a cô gửi cho huynh, hỏi xem huynh có biết là cái gì không?
Lý Trân đương nhiên biết đây là thứ gì rồi, hắn liền vội mở ra, chỉ thấy trên mặt giấy có một dòng chữ:
- Huyện Mãnh Trì trấn Du Khẩu.
…
Trong quán rượu, Lý Trân trong lòng không yên, có một chén rượu mà uống mãi không hết song cũng chẳng thể biết được hắn đang nghĩ gì. Ngồi đối diện với hắn bây giờ là Địch Yến với vẻ mặt không được vui cho lắm, từ lúc ngồi cho đến bây giờ hắn không để ý đến mọi việc xung quanh, Địch Yến liền dùng chân đá Lý Trân một cái:
- Ê!
- Cái gì vậy?
Lý Trân nhìn nàng một cách đầy ngỡ ngàng
- Muội hỏi huynh đang làm cái gì vậy? Bảo muội ra đây ngồi rồi không nói chuyện gì là sao, nếu huynh chê ta làm vướng chân huynh thì để ta đi là được rồi.
Địch Yến đứng đậy toan bỏ đi thì Lý Trân vội vàng níu nàng lại, rồi lại dỗ dành, mời nàng ngồi xuống. Hắn lần này không phân tâm nữa, rót cho Địch Yến một ly rượu:
- Kì thực ta có chút chuyện phiền đến muội, song không biết phải nói như thế nào nữa.
Địch Yến lau miệng rồi nói:
- Có gì mà khó mở lời vậy, để bản cô nương đây vui vẻ thì cái gì cũng có thể nói được hết, huynh cứ không thèm để ý đến muội xem, lúc đó dù cho huynh có quỳ xuống cũng chẳng ăn thua gì đâu.
Lý Trân thở dài nói:
- Ta không phải là không thèm để ý đến muội mà thực ra là gặp phải một chuyện quá đỗi phiền phức.
- Có việc gì mà phiền phức vậy, nói cho muội biết coi, không chừng muội có thể tìm ra lối thoát cho huynh đó.
Địch Yến chỉ giả vờ tức giận nhưng thực ra nàng rất hiểu tâm trạng của Lý Trân lúc này không tốt lắm, trong lòng không khỏi quan tâm đến hắn thêm một chút.
- Vi Đoàn Nhi kia….
Thực sự Lý Trân rất chán ghét khi phải nhắc đến cái tên này, hắn cau mày nói:
- Ả muốn ta thay thế vị trí của Ngư Phẩm Long.
- Cái gì!
Địch Yến hô lên thất thanh, vài người khách ngồi xung quanh cũng tò mò mà hướng mắt về phía nàng, nàng vội che miệng rồi thấp giọng nói:
- Có thật là như vậy không đó?
Lý Trân gật đầu rồi đem những việc đã xảy ra trong ngày hôm nay tại Cảnh Vân các kể lại cho Địch Yến nghe. Địch Yến thật không ngờ Vi Đoàn Nhi lại là kẻ phóng đãng vô liêm sỉ đến như vậy, nàng cũng không kìm nổi sự giận dữ nữa bèn nói:
- Ả đó thật là vô liêm sỉ, không ngờ lại còn dám cưỡng bức người khác làm trai lơ cho ả.
Lý Trân trong bụng dở khóc dở cười, hắn cũng chỉ kể sơ qua câu chuyện thôi chứ còn mọi chi tiết cụ thể thì không có nói, giả dụ mà có nói ra thì chắc Địch Yến phải tức đến phát điên mất.
- Huynh cũng thực sự là vô cùng chán ghét cái ả nha đầu đó, việc trước mắt bây giờ là làm sao nhanh chóng lật đổ ả đó, nếu không ta e là sớm hay muộn ta cũng sẽ chết dưới tay ả cho mà xem.
Danh sách chương