Tên ăn mày trẻ tuổi này tên là Hàn Nghĩa, phụ thân hắn Hàn Phúc Đức vốn là một phú hào mới phất lên trong huyện, nhà có nghìn khoảnh ruộng tốt.

Nhưng ba tháng trước, Hàn Phúc Đức đi thăm hỏi Vi chân nhân, khẩn cầu vi chân nhân làm cho ông khiên hồn thuật, ông muốn gặp lại người vợ đã chết nhiều năm của mình, không ngờ ông bị tiên thuật cao thâm nào đó mê hoặc, cam tâm tình nguyện bái Vi chân nhân là thầy, đem toàn bộ gia sản hiến tặng cho Tung Nam cung.

Không lâu sau, Hàn Phúc Đức chết đi, Hàn Nghĩa đang ở trường thái học Lạc Dương đọc sách nhận được tin dữ của phụ thân, lập tức từ Lạc Dương vội vàng quay về.

Y phát hiện ra gia sản đã bị Vi chân nhân chiếm lấy, đất đai trở thành quan sản của Tung Nam quán, Hàn Nghĩa vô cùng tức giận, tới cửa tìm Vi chân nhân nói lý lẽ, lại bị đồ đệ của Vi chân nhân đánh gãy một chân ném ra khỏi cung, y không cam lòng rời đi, từ đó trở đi trở thành một tên ăn mày của trấn Tung Nam.

Nói xong lời cuối cùng, Hàn Nghĩa đã khóc không thành tiếng:
- Cha ta bị bọn họ hại chết, gia sản bị chiếm lấy, ta không có nơi để cáo trạng, chỉ hận không thể chết đi, làm bạn với phụ thân đáng thương của ta.

Thẳng thắn mà nói, trên mặt của Lý Trân cũng chẳng hiện ra một chút thương hại nào, chuyện đáng thương như này hắn đã từng thấy rất nhiều, hắn không có dư thừa tinh lực để đi an ủi tên ăn mày đáng thương trước mắt này, suy nghĩ của hắn không hề bị cắt ngang, đang chìm trong chuyện quan trọng hơn.

Lý Trân rất kiên nhẫn nghe Hàn Nghĩa nói hết những điều bất hạnh mình gặp phải, chờ cảm xúc của y bình tĩnh lại một chút, lúc này mới hỏi y:
- Ta rất thông cảm với những bất hạnh ngươi gặp phải, nhưng bây giờ ta muốn biết rốt cuộc bí mật của Vi Thập Phương là cái gì? Ngươi nói cho ta biết đi.

Hàn Nghĩa sợ tới mức cả người run rẩy, thân mình không tự chủ được co rút về phía chân tường, Lý Trân đe doạ nhìn y, ánh mắt hung ác:
- Ngươi đang lừa ta, có phải hay không? Ngươi căn bản không hề biết bí mật gì của Vi Thập Phương.

Hàn Nghĩa sợ tới mức toàn thân phát run, cúi đầu không dám lên tiếng, Lý Trân không che giấu được sự thất vọng trên mặt, lắc đầu nói:
- Ngươi không nghĩ cách báo thù, luôn trông cậy vào người khác giúp ngươi, cho dù ngươi cả đời này là một tên ăn mày, cũng đừng mơ đến có một ngày có thể trở mình.

Mắt Hàn Nghĩa chảy xuống hai hàng lệ, cắn chặt môi dưới nói:
- Ta quả thật không biết bí mật của khiên hồn thuật, nếu thật sự ta biết, thì sớm đã bị gã giết rồi, tuy nhiên ta lại biết một bí mật khác của gã.

- Bí mật gì?
Lý Trân lạnh lùng nhìn y.

- Đại khái khoảng một tháng trước, ta gặp một tiểu tặc bị thương nặng, hắn lẻn vào Tung Nam cung ăn trộm, phát hiện...

Giọng nói của Hàn Nghĩa càng ngày càng bé lại, dường như y chính là tên tiểu tặc kia, lúc này, vẻ thất vọng trên mặt Lý Trân hoàn toàn biến mất, trở nên vô cùng hứng thú, hắn lẳng lặng nghe y nói, hỏi:
- Ngươi nói thật? - Đúng là cái tên tiểu tặc kia trước khi chết nói cho ta biết, ta cảm thấy hẳn là sự thực.

Lý Trân trầm tư một lúc lâu, nếu Hàn Nghĩa nói đúng sự thực, đây đúng là một thu hoạch ngoài ý muốn, nhưng hắn còn phải tự mình tìm hiểu một chút.

Lý Trân lấy ra hơn mười hai kim tệ đưa cho y nói:
- Mấy ngày này chỉ sợ Tung Nam trấn sẽ không an toàn, ngươi trước đi huyện Đăng Phong trốn đi, ta sẽ giúp ngươi lấy lại tài sản.

Hàn Nghĩa cuống quít dập đầu:
- Đa tạ ân công, đa tạ ân công.

Hàn Nghĩa què chân đi trước, Lý Trân không lâu sau cũng quay về trấn Tung Nam, tìm một cái nhà khách ở.

Màn đêm dần buông xuống, trấn Tung Nam dần trở nên yên tĩnh, đa số cửa hàng đều đóng cửa, chỉ có một cái cửa phía đông của một thanh lâu vẫn mở, nó thoạt nhìn vĩnh viễn kinh doanh thịnh vượng như vậy.

Liên tục có đạo sĩ trẻ hoặc không trẻ nhảy ra từ bên trong tường dài, vẻ mặt hưng phấn sờ về phía cửa chính đầy mê hoặc kia.

Một gã đạo sĩ trung niên thân hình cao lớn lòng tràn đầy chờ mong chạy tới trước thanh lâu, còn chưa kịp trải nghiệm sự sung sướng, bên cạnh cửa chính của thanh lâu lại xuất hiện một bóng đen, hung hăng chém một chưởng vào cổ gã, gã lập tức ngẩn ra, bị người áo đen kéo vào bóng đêm.

Lý Trân khiêng đạo sĩ trung niên từ cửa sổ phía sau vào trong phòng của mình, động tác của hắn nhanh chóng kéo đạo bào, trúc đạo quan cũng tháo xuống, lại chạm phải một cái đồng bài ở bên hông gã.

Lý Trân nhìn nhìn, trên đó viết ba chữ “Diệu Huyền Tử”, chắc là tên của tên đạo sĩ này.

- Ngươi là... Ai?

Đạo sĩ từ từ tỉnh lại, nhưng gã vừa hỏi ra một câu, trước mắt lại xuất hiện một nắm tay lớn, trán đau đớn một chút, gã lại ngất đi một lần nữa.

Lý Trân dùng dây thừng trói chặt chân tay, miệng cũng nhét vải vào, nhét gã vào trong tủ.

Lúc này mới chậm rãi mặc quần áo vào, không bao lâu sau, một đạo sĩ trẻ tuổi mang trúc quan, mặc đạo bào xuất hiện trước gương.

Hắn cười tủm tỉm thi lễ:
- Ai di đà phật! Bần đạo Diệu Huyền Tử.

Hình như có chỗ nào không đúng lắm.


Đợi thêm hai canh giờ, đạo sĩ trẻ tuổi mới từ hậu viện của nhà trọ nhảy ra ngoài, sau lưng hắn đeo một thanh trường kiếm, động tác vô cùng nhanh, không bao lâu sau, Lý Trân liền mò tới được tường vây bên ngoài Tung Nam cung.

Hắn vô cùng hứng thú với bí mật Hàn Nghĩa nói cho, nhưng hắn phải nhìn thấy tận mắt mới có thể xác định xem bí mật này có đúng không.

Vi Phương Thập một năm trước mới chỉ có hơn trăm đệ tử, nhưng bắt đầu từ nửa năm trước, số đệ tử của y tăng vọt, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, trong Tung Nam cung đã có gần tám trăm đạo sĩ, người cầu đạo đến từ khắp nơi trong thiên hạ đều muốn vào trong đây học tiên thuật.

Một số lượng lớn người mới khiến cho trong cung vô cùng hỗn loạn, như vậy lại khiến cho Lý Trân có cơ hội, hắn bay qua tường vây, sửa sang lại đạo bào, không chút hoang mang đi vào trong viện, mục tiêu của hắn chính là toà Lão Quân điện có thể so với cung điện, Lão Quân điện ở trong nội viện, có một đội đạo sĩ mang đao ở xung quanh tuần tra.

Chính vì đội tuần tra dư thừa này khiến cho Lý Trân càng thêm hứng thú đối với đồ vật trong Lão Quân điện, khi hắn bước vào điện Lão Quân, hắn mới phát hiện trong điện có càn khôn, hoá ra đại điện chỉ là vỏ bọc bên ngoài, bên trong lại được ngăn thành mấy gian nhà kho lớn.

Hắn rất nhanh tìm được cửa vào kho hàng, cửa kho hàng này tuy khóa chặt, nhưng cũng có cửa sổ thông khí, cao không đến một trượng, nhưng cửa sổ lại rộng khoảng ba thước đủ cho hắn thoải mái chui vào.

Tuy nhiên Lý Trân liên tiếp lẻn vào ba kho hàng, trong kho hàng đều trống rỗng, không có bất kì thứ gì, hắn không phát hiện ra vật tư quân dụng mà Hàn Nghĩa nói cho hắn.

Nhưng khi hắn lẻn vào kho hàng cuối cùng, trước mắt hắn xuất hiện một ngọn núi chồng chất toàn bao tải.

Lý Trân nhanh chóng tiến lên, dùng kiếm rạch một bao tải, bên trong không ngờ là áo giáp đã bọc xong, ước chừng khoảng ba mươi bộ, cái này tuy rằng không phải trang bị chính thức của quân Đường, nhưng thuộc loại quân phẩm nghiêm cấm lưu hành trong dân gian.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện