Võ Sùng Liệt bên cạnh chen lời nói:
- Phụ thân, con nghe nói Lý Trân dẫn người đi Tịnh Châu rồi, có phải đi điều tra việc lăng mộ của tổ phụ không? Võ Tam Tư nhướn mày:
- Con nghe ai nói?
- Là Vương Tông Ý nói cho con. Gã vốn là giáo úy Nội Vệ, không lâu trước được điều đến Thiên Ngưu Vệ làm lang tướng, đúng lúc là đồng liêu với con, buổi chiều có nói với con về chuyện này.
Võ Tam Tư cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ Lý Trân thực đi điều tra việc lăng mộ của phụ thân? Ông ta không hiểu nhìn về phía Minh tiên sinh. Minh tiên sinh trầm mặc một chút, lắc lắc đầu nói:
- Ta cảm thấy có lẽ không phải. Nếu Thánh Thượng đã đưa công đạo cho Triều thần sẽ không phái Nội Vệ đi, trước tiên phải phá ngự sử giám sát đi, đây mới phù hợp với quy củ triều đình. Lại nói Thánh Thượng cũng sẽ kéo dài thời gian một chút, để vương gia có thời gian phá mộ.
- Vậy Lý Trân đi Tịnh Châu làm cái gì?
Võ Tam Tư càng thêm hoang mang.
Minh tiên sinh khẽ mỉm cười:
- Vừa rồi không phải vương gia đã nói rồi sao? Thánh Thượng kêu hắn đi tra tung tích của Võ Thừa Tự.
Võ Tam Tư lập tức tỉnh ngộ.
- Chẳng lẽ Võ Thừa Tự trốn ở Tịnh Châu?
Minh tiên sinh chậm rãi gật đầu:
- Ta nghĩ chắc là ở Tịnh Châu, Võ Thừa Tự muốn chạy trốn lần này, biện phát duy nhất chính là lấy cớ vì hiếu tâm, ví dụ như y trốn về là muốn tảo mộ phụ thân, bằng không y làm sao nhớ tới lăng mộ của lão vương gia làm quá giới hạn?
Võ Tam Tư giờ mới hiểu rõ được, ông ta cười lạnh một tiếng nói:
- Nhìn không ra y ngược lại có tâm kế như thế!
Lúc này, trong lòng Minh tiên sinh có chút lo lắng. Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự thù hận từ xưa đến nay, nhân quả trong này ông so với bất cứ ai đều rõ ràng hơn, nếu không phải Võ Tam Tư ở sau lưng nhiều lần ám hại Võ Thừa Tự, Võ Thừa Tự sao lại có thể hạ độc thủ như vậy để báo thù.
Tuy nhiên đại bộ phận chủ ý ác độc đều là sách lược của ông, bao gồm cả phương án lật đổ Võ Thừa Tự bằng độc kinh cũng là do ông một tay thao túng, chỉ sợ Võ Thừa Tự bước tiếp theo là muốn giết mình rồi.
Cho dù Minh tiên sinh biết giết chết Võ Thừa Tự đối với Võ Tam Tự không có lợi, nhưng vì an toàn của mình và người nhà, ông nhất định phải khuyên Võ Tam Tự tận lực diệt trừ Võ Thừa Tự, nếu không tính mạng của mình và người nhà liền nguy hiểm.
Nghĩ vậy, Minh tiên sinh khuyên nhủ:
- Vương gia, nếu qua việc lăng mộ mà Võ Thừa Tự vẫn không đạt được mục đích, y nhất định còn có thể ra thêm độc kế hại vương gia. Người này uy hiếp nghiêm trọng đến địa vị của vương gia, nhất là đại kế tranh giành của vương gia, nhất định không nên tiếc bất cứ giá nào diệt trừ y.
Minh tiên sinh không hổ là tâm phúc của Võ Tam Tư, ông biết rõ Võ Tam Tư kiêng kị nhất cái gì, một câu ‘ảnh hưởng tới đại kế tranh vị’ lập tức làm sát khí trong lòng Võ Tam Tư phát ra, làm ông ta lúc này đã hạ quyết tâm. Võ Tam Tư dặn con mình Võ Sùng Liệt:
- Con nhanh chóng đem hai trăm võ sĩ đến Tịnh Châu, đầu tiên là phá mộ, sau không tiếc bất cứ giá nào làm thịt Võ Thừa Tự cho ta!
Võ Sùng Liệt lập tức ôm quyền nói:
- Con tuyệt đối sẽ không làm phụ thân thất vọng!
Huyện Vấn Thủy Tịnh Châu là tổ địa của gia tộc Võ thị, phụ thân Võ Sĩ Ước và mẫu thân Dương thị của Võ Tắc Thiên đều được an tán ở Vấn Thủy, mặt khác lăng mộ của hai huynh trưởng của Võ Tắc Thiên là Võ Nguyên Khánh và Võ Nguyên Sảng cũng ở Vấn Thủy. Võ Nguyên Khánh là phụ thân của Võ Tam Tư, mà Võ Nguyên Sảng còn lại là phụ thân của Võ Thừa Tự.
Tuy rằng hai người là huynh trưởng của Võ Tắc Thiên, nhưng sau khi Võ Sĩ Ước mất, hai huynh đệ này đối với mẹ kế và muội muội là Võ Tắc Thiên tìm mọi cách ngược đãi, bọn họ về sau đều bị Võ Tắc Thiên trả thù tàn khốc, sớm đã mất, lăng mộ cũng không có địa vị gì, không có gì khác với người thường.
Nhưng Võ Tắc Thiên đối đãi với hai chắt tử là Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự lại cực kỳ tốt, phong bọn họ làm Vương, cũng cho bọn họ hưởng nhiều vinh hoa phú quý. Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự cũng ngầm xây lại lăng mộ của phụ thân, Võ Tắc Thiên thật ra cũng biết, nhưng bà mắt nhắm mắt mở, mặc hai người làm.
Tuy nhiên Võ Tắc Thiên lại thật không ngờ, Võ Tam Tư lại tin lời thuật sĩ như thế, không ngờ lại bắt chước theo lăng của tiên đế để trùng tu lại lăng phụ thân thành lăng mộ đế vương, điều này cũng làm cho Võ Tắc Thiên khó có thể chấp nhận được.
Tổ trạch của gia tộc Võ thị ở bên trong một dãy nũi cách huyện Vấn Thủy tầm mười lăm dặm, phía tây dựa vào núi Lã Lương, đông là sông Vấn Thủy, dựa sông nhìn núi, phong cảnh vô cùng đẹp đẽ.
Tổ trạch của Võ thị chiếm khoảng một ngàn mẫu, do trăm tòa nhà lớn nhỏ các loại xây thành, khí thế khổng lồ rộng rãi, trong này sinh sống có hơn trăm bà con xa là người Võ thị, bọn họ được hơn mười vạn mẫu ruộng tốt, hơn một ngàn hộ tá điền trồng trọt cho bọn họ. Hàng năm gia tộc còn nhận được rất nhiều vật được ban, làm cho bọn họ trải qua một cuộc sống vô cùng giàu có.
Cùng lúc đó, ở phụ cận tổ trạch Võ thị có một tòa quân doanh, đóng quân hơn ngàn binh lính, phụ trách an toàn cho Võ thị gia tộc và tổ lăng của Võ thị, cách tổ trạch không xa, cũng dựa vào núi mà xây lên, trung tâm là lăng mộ hợp táng của phụ thân Võ Tắc Thiên là Võ Sĩ Ước và mẫu thân Dương thị, chiếm vài chục ngọn núi.
Võ Thừa Tự cũng không trốn trong tổ trạch Võ thị, mà ẩn thân ở trấn Vấn Thủy. Y hiểu rõ Võ Tam Tư, mình làm rung động gốc rễ của Võ Tam Tư, lấy sự hung ác của Võ Tam Tư, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cho mình. Mà tộc nhân là một đám mượn nước đẩy thuyền, hiện tại Võ Tam Tư hung mạnh như thế, bản thân mình sao mà thắng? Bọn họ tất nhiên sẽ nịnh bợ Võ Tam Tư mà bán chính mình.
Dựa theo ước định của y và Lý Trân, y trước tiên quay lại tổ địa ở Vấn Thủy, sau đó ở huyện Vấn Thủy bị Lý Trân tìm được. Mà Lý Trân sẽ thay mặt y ở trước mặt Thánh Thượng biện hộ, làm cho y tránh được một kiếp.
Trong viện, Võ Thừa Tự khoanh tay đi qua đi lại dưới gốc cây hạnh. Lúc này đã là tháng mười, là cuối thu đầu đông rồi, cây cối điêu linh, gió lạnh hiu quạnh, nhưng Võ Thừa Tự tâm sự nặng nề, y dường như không cảm giác được khí hậu biến hóa, vẫn mặc một bộ trường bào mỏng manh như cũ.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa có tiết tấu. Trong lòng Võ Thừa Tự mừng rỡ, vội vàng mở cửa viện ra, bên ngoài là một hộ vệ gia tướng của Võ thị:
- Mau vào!
Võ Thừa Tự để gã vào sân, liền sốt ruột khó chịu nổi nói:
- Tình huống thế nào rồi?
Võ sĩ này thi lễ nói:
- Khởi bẩm vương gia, kinh thành truyền đến tin tức, Lương Vương lấy lý do thân thể không thể đảm nhiệm chức vị nên chủ động từ chức Tể tướng. Nghe nói ngự sử đài đã phái người tới huyện Vấn Thủy kiểm tra tình hình của việc lăng mộ xây quá giới hạn rồi.
Võ Thừa Tự không kìm nổi thầm mỉm cười, ánh mắt cười thành một đường dài. Không ngờ Võ Tam Tư từ bỏ tướng vị, đây là việc làm y cực kỳ khoái trá. Y lại hỏi:
- Tổ trạch Võ thị bên kia có tin tức gì không?
Võ sĩ lắc đầu:
- Trần Thất bên kia tạm thời không có tin tức gì.
Võ Thừa Tự nhướn mày, y cảm thấy Võ Tam Tư sẽ phái người về huyện Vấn Thủy xử lý việc lăng mộ xây quá giới hạn, tại sao chưa có tin tức gì? Tâm tình Võ Thừa Tự mới vui sướng lại phủ một tầng bóng ma…
Võ Sùng Liệt dẫn theo hai trăm tên võ sĩ chạy tới tổ trạch Võ thị. Võ Sùng Liệt cũng lo lắng sẽ kinh động Võ Thừa Tự, khiến y lại chạy trốn một lần nữa, cho nên hành động của bọn họ vô cùng bí mật, tận lực không cho nhiều tộc nhân biết bọn họ đã tới.
Lúc này, một chiếc xe ngựa được che đậy cực kỳ chặt chẽ dừng trước tổ trạch Bình Tùng Đường, vài tên võ sĩ áo đen lôi một tên nam tử bị trói gô ra, vứt trên bậc thang rồi quỳ xuống. Võ Sùng Liệt từ trong nội đường đi ra, hỏi:
- Gã là ai?
- Khởi bẩm công tử, người này tên là Trần Thất, là thủ hạ của Ngụy Vương, gã biết tung tích của Ngụy Vương.
Võ Sùng Liệt mừng rỡ, phá mộ chỉ là một nhiệm vụ của gã, còn có nhiệm vụ quan trọng hơn, là bí mật xử tử Võ Thừa Tự, để ngăn ngừa y tiếp tục tổn hại lợi ích của phụ thân. Phá mộ rất dễ dàng, nhưng tìm kiếm Võ Thừa Tự lại không dễ dàng, trong tổ trạch cũng không ai biết được hành tung của y, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tìm được tung tích của y.
Võ Sùng Liệt tiến lên nắm lấy vạt áo của tên nam tử, hung ác nói:
- Nói mau, Võ Thừa Tự rốt cục ở nơi nào.
- Ở, trong huyện thành, ở gần cửa bắc.
Võ Sùng Liệt hung hăng đẩy gã xuống đất:
- Nhanh chóng đem chúng ta đi!
Võ Sùng Liệt hét ra lệnh cho đội ngũ tập hợp. Không bao lâu sau, trăm tên võ sĩ nhanh chóng tụ tập, đều trở mình lên ngựa, theo sau xe ngựa chạy gấp về phía thị trấn.
Lúc bắt giữ Trần Thất đã là hoàng hôn, mà từ tổ trạch Võ thị đến huyện thành ước chừng nửa canh giờ. Ngay khi Võ Sùng Liệt dẫn thuộc hạ tới thành thì trời đã bắt đầu tối, trăm tên kỵ sĩ như một trận cuồng phong, nhanh như chớp chạy vào cửa bắc.
Cũng vừa khéo, trước tiểu viện của Võ Thừa Tự, vài tên võ sĩ hộ vệ của Võ Thừa Tự và hai thị thiếp lên xe ngựa, Trần Thất đã mất đi liên hệ làm cho trong lòng bọn hộ vệ có chút khẩn trương hơn, bọn họ quyết định rời khỏi nơi này, dọn đi một viện khác ở thành nam.
Ngay khi Võ Thừa Tự và thị thiếp mới lên xe, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa kịch liệt, càng ngày càng gần. Vài tên hộ vệ lập tức biến sắc, hô lớn:
- Đi mau!
Phu xe lập tức vung roi quất ngựa, xe ngựa nhanh chóng chạy đi. Khi mười tên võ sĩ hộ vệ chạy trốn về phía nam, lúc này nhóm lớn kị sĩ đến chỗ rẽ, bầy ngựa thế như sét đánh, bụi bay mù mịt, Võ Sùng Liệt cũng thấy xe ngựa và hộ vệ cách đấy mấy trăm bước, hắn ta mừng rỡ trong lòng, hô lên:
- Giết cho ta!
Trong huyện thành Vấn Thủy, chỉ thấy hai nhóm kỵ sĩ một trước một sau trên đường phố đuổi nhau. Bọn họ lớn tiếng quát to, đằng đằng sát khí, một tên hộ vệ xe ngựa bất hạnh do chiến mã mất móng mà gã bị ngựa hất xuống. Gã bò dậy muốn chạy trốn lại bị đoàn kỵ sĩ đuổi theo đằng sau loạn đao giết chết, tiếng kêu thảm thiết vang vọng màn đêm, máu tươi chảy đầy đất.
Hai bên nhà dân sợ tới mức đều đóng cửa sổ, hoảng sợ bất an thông qua khe cửa mà nhìn ra phía ngoài. Rất nhiều năm trong huyện thành không phát sinh cảnh tượng sợ hãi như vậy, đến bọn nha dịch cũng không dám lộ diện, để mặc bọn họ ở trên đường chạy như điên. Cửa ở nam thành vẫn chưa đóng, mắt thấy hai đội ngũ chạy như điên đến, binh lính thủ thành sợ tới mức đều chạy sang hai bên, xe ngựa của Võ Thừa Tự và hộ vệ kỵ binh liền xông ra ngoài. Chỉ trong chốc lát, phía sau hai trăm tên kỵ sĩ cũng chạy như điên mà xông ra cửa thành.
Ra khỏi thị trấn, đường mấp mô ngay lập tức ảnh hưởng tới xe ngựa của Võ Thừa Tự, truy binh của Võ Sùng Liệt càng ngày càng gần, rốt cục đuổi theo xe ngựa Võ Thừa Tự cách thành khoảng năm dặm thì Võ Sùng Liệt lớn tiếng quát to:
- Giết cho ta, một tên cũng không sót!
Trăm tên kỵ sĩ nhanh chóng bao vây xe ngựa và đoàn hộ vệ lại. Võ Sùng Liệt tay vung một thanh kiếm, bổ xuống xe ngựa và phu xe. Xe ngựa kịch liệt lay động, lật nghiêng ngã xuống đất, trong xe ngựa truyền ra tiếng hét chói tai của nữ nhân.
Trăm tên võ sĩ ai cũng hung ác vô cùng, một lát giết chết toàn bộ hơn mười thị vệ. Võ Sùng Liệt mở cửa xe ra, một kiếm đâm chết hai nữ nhân, lại lôi Võ Thừa Tự từ trong xe ra, cười dữ tợn một tiếng nói:
- Võ Thừa Tự, ngươi cũng có ngày hôm nay?
Hắn ta giơ kiếm lên muốn giết, Võ Thừa Tự sợ tới mức hét to lên:
- Ta không phải! Ta không phải Võ Thừa Tự!
Võ Sùng Liệt nghe thấy âm thanh của y không đúng, trong lòng ngẩn ra, ném y xuống đất, một chân đạp y, dùng kiếm chỉ vào y phẫn nộ quát:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
‘Võ Thừa Tự’ sợ tới mức nước mắt nước mũi chảy ra, khóc nói:
- Ta là người bản địa, ngươi xem!
Tay gã lau loạn trên mặt, lông mi và râu đều rối loạn, lập tức trở thành một người khác, còn gì mà Võ Thừa Tự. Võ Sùng Liệt lập tức ngây ngẩn cả người, hắn ta ý thức được mình bị lừa, bèn nắm cổ áo của Võ Thừa Tự, hét lớn:
- Vậy người thật đang ở đâu?
- Không biết, có thể còn ở trong tòa nhà.
Võ Sùng Liệt giận dữ, một kiếm đâm chết Võ Thừa Tự giả, quay đầu lại hô to:
- Trở về! Lập tức trở về!
Bọn họ cũng bất chấp việc thu thập thi thể, quay đầu ngựa lại chạy về trong thành, rất nhanh đã quay lại tiểu viện của Võ Thừa Tự. Đám võ sĩ phá cửa, vọt vào, trong tòa nhà không có một bóng người, Võ Thừa Tự đã rời đi trước một bước. Võ Sùng Liệt tức giận quát to một tiếng, hung hăng chém một kiếm lên cửa.
- Phụ thân, con nghe nói Lý Trân dẫn người đi Tịnh Châu rồi, có phải đi điều tra việc lăng mộ của tổ phụ không? Võ Tam Tư nhướn mày:
- Con nghe ai nói?
- Là Vương Tông Ý nói cho con. Gã vốn là giáo úy Nội Vệ, không lâu trước được điều đến Thiên Ngưu Vệ làm lang tướng, đúng lúc là đồng liêu với con, buổi chiều có nói với con về chuyện này.
Võ Tam Tư cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ Lý Trân thực đi điều tra việc lăng mộ của phụ thân? Ông ta không hiểu nhìn về phía Minh tiên sinh. Minh tiên sinh trầm mặc một chút, lắc lắc đầu nói:
- Ta cảm thấy có lẽ không phải. Nếu Thánh Thượng đã đưa công đạo cho Triều thần sẽ không phái Nội Vệ đi, trước tiên phải phá ngự sử giám sát đi, đây mới phù hợp với quy củ triều đình. Lại nói Thánh Thượng cũng sẽ kéo dài thời gian một chút, để vương gia có thời gian phá mộ.
- Vậy Lý Trân đi Tịnh Châu làm cái gì?
Võ Tam Tư càng thêm hoang mang.
Minh tiên sinh khẽ mỉm cười:
- Vừa rồi không phải vương gia đã nói rồi sao? Thánh Thượng kêu hắn đi tra tung tích của Võ Thừa Tự.
Võ Tam Tư lập tức tỉnh ngộ.
- Chẳng lẽ Võ Thừa Tự trốn ở Tịnh Châu?
Minh tiên sinh chậm rãi gật đầu:
- Ta nghĩ chắc là ở Tịnh Châu, Võ Thừa Tự muốn chạy trốn lần này, biện phát duy nhất chính là lấy cớ vì hiếu tâm, ví dụ như y trốn về là muốn tảo mộ phụ thân, bằng không y làm sao nhớ tới lăng mộ của lão vương gia làm quá giới hạn?
Võ Tam Tư giờ mới hiểu rõ được, ông ta cười lạnh một tiếng nói:
- Nhìn không ra y ngược lại có tâm kế như thế!
Lúc này, trong lòng Minh tiên sinh có chút lo lắng. Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự thù hận từ xưa đến nay, nhân quả trong này ông so với bất cứ ai đều rõ ràng hơn, nếu không phải Võ Tam Tư ở sau lưng nhiều lần ám hại Võ Thừa Tự, Võ Thừa Tự sao lại có thể hạ độc thủ như vậy để báo thù.
Tuy nhiên đại bộ phận chủ ý ác độc đều là sách lược của ông, bao gồm cả phương án lật đổ Võ Thừa Tự bằng độc kinh cũng là do ông một tay thao túng, chỉ sợ Võ Thừa Tự bước tiếp theo là muốn giết mình rồi.
Cho dù Minh tiên sinh biết giết chết Võ Thừa Tự đối với Võ Tam Tự không có lợi, nhưng vì an toàn của mình và người nhà, ông nhất định phải khuyên Võ Tam Tự tận lực diệt trừ Võ Thừa Tự, nếu không tính mạng của mình và người nhà liền nguy hiểm.
Nghĩ vậy, Minh tiên sinh khuyên nhủ:
- Vương gia, nếu qua việc lăng mộ mà Võ Thừa Tự vẫn không đạt được mục đích, y nhất định còn có thể ra thêm độc kế hại vương gia. Người này uy hiếp nghiêm trọng đến địa vị của vương gia, nhất là đại kế tranh giành của vương gia, nhất định không nên tiếc bất cứ giá nào diệt trừ y.
Minh tiên sinh không hổ là tâm phúc của Võ Tam Tư, ông biết rõ Võ Tam Tư kiêng kị nhất cái gì, một câu ‘ảnh hưởng tới đại kế tranh vị’ lập tức làm sát khí trong lòng Võ Tam Tư phát ra, làm ông ta lúc này đã hạ quyết tâm. Võ Tam Tư dặn con mình Võ Sùng Liệt:
- Con nhanh chóng đem hai trăm võ sĩ đến Tịnh Châu, đầu tiên là phá mộ, sau không tiếc bất cứ giá nào làm thịt Võ Thừa Tự cho ta!
Võ Sùng Liệt lập tức ôm quyền nói:
- Con tuyệt đối sẽ không làm phụ thân thất vọng!
Huyện Vấn Thủy Tịnh Châu là tổ địa của gia tộc Võ thị, phụ thân Võ Sĩ Ước và mẫu thân Dương thị của Võ Tắc Thiên đều được an tán ở Vấn Thủy, mặt khác lăng mộ của hai huynh trưởng của Võ Tắc Thiên là Võ Nguyên Khánh và Võ Nguyên Sảng cũng ở Vấn Thủy. Võ Nguyên Khánh là phụ thân của Võ Tam Tư, mà Võ Nguyên Sảng còn lại là phụ thân của Võ Thừa Tự.
Tuy rằng hai người là huynh trưởng của Võ Tắc Thiên, nhưng sau khi Võ Sĩ Ước mất, hai huynh đệ này đối với mẹ kế và muội muội là Võ Tắc Thiên tìm mọi cách ngược đãi, bọn họ về sau đều bị Võ Tắc Thiên trả thù tàn khốc, sớm đã mất, lăng mộ cũng không có địa vị gì, không có gì khác với người thường.
Nhưng Võ Tắc Thiên đối đãi với hai chắt tử là Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự lại cực kỳ tốt, phong bọn họ làm Vương, cũng cho bọn họ hưởng nhiều vinh hoa phú quý. Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự cũng ngầm xây lại lăng mộ của phụ thân, Võ Tắc Thiên thật ra cũng biết, nhưng bà mắt nhắm mắt mở, mặc hai người làm.
Tuy nhiên Võ Tắc Thiên lại thật không ngờ, Võ Tam Tư lại tin lời thuật sĩ như thế, không ngờ lại bắt chước theo lăng của tiên đế để trùng tu lại lăng phụ thân thành lăng mộ đế vương, điều này cũng làm cho Võ Tắc Thiên khó có thể chấp nhận được.
Tổ trạch của gia tộc Võ thị ở bên trong một dãy nũi cách huyện Vấn Thủy tầm mười lăm dặm, phía tây dựa vào núi Lã Lương, đông là sông Vấn Thủy, dựa sông nhìn núi, phong cảnh vô cùng đẹp đẽ.
Tổ trạch của Võ thị chiếm khoảng một ngàn mẫu, do trăm tòa nhà lớn nhỏ các loại xây thành, khí thế khổng lồ rộng rãi, trong này sinh sống có hơn trăm bà con xa là người Võ thị, bọn họ được hơn mười vạn mẫu ruộng tốt, hơn một ngàn hộ tá điền trồng trọt cho bọn họ. Hàng năm gia tộc còn nhận được rất nhiều vật được ban, làm cho bọn họ trải qua một cuộc sống vô cùng giàu có.
Cùng lúc đó, ở phụ cận tổ trạch Võ thị có một tòa quân doanh, đóng quân hơn ngàn binh lính, phụ trách an toàn cho Võ thị gia tộc và tổ lăng của Võ thị, cách tổ trạch không xa, cũng dựa vào núi mà xây lên, trung tâm là lăng mộ hợp táng của phụ thân Võ Tắc Thiên là Võ Sĩ Ước và mẫu thân Dương thị, chiếm vài chục ngọn núi.
Võ Thừa Tự cũng không trốn trong tổ trạch Võ thị, mà ẩn thân ở trấn Vấn Thủy. Y hiểu rõ Võ Tam Tư, mình làm rung động gốc rễ của Võ Tam Tư, lấy sự hung ác của Võ Tam Tư, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cho mình. Mà tộc nhân là một đám mượn nước đẩy thuyền, hiện tại Võ Tam Tư hung mạnh như thế, bản thân mình sao mà thắng? Bọn họ tất nhiên sẽ nịnh bợ Võ Tam Tư mà bán chính mình.
Dựa theo ước định của y và Lý Trân, y trước tiên quay lại tổ địa ở Vấn Thủy, sau đó ở huyện Vấn Thủy bị Lý Trân tìm được. Mà Lý Trân sẽ thay mặt y ở trước mặt Thánh Thượng biện hộ, làm cho y tránh được một kiếp.
Trong viện, Võ Thừa Tự khoanh tay đi qua đi lại dưới gốc cây hạnh. Lúc này đã là tháng mười, là cuối thu đầu đông rồi, cây cối điêu linh, gió lạnh hiu quạnh, nhưng Võ Thừa Tự tâm sự nặng nề, y dường như không cảm giác được khí hậu biến hóa, vẫn mặc một bộ trường bào mỏng manh như cũ.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa có tiết tấu. Trong lòng Võ Thừa Tự mừng rỡ, vội vàng mở cửa viện ra, bên ngoài là một hộ vệ gia tướng của Võ thị:
- Mau vào!
Võ Thừa Tự để gã vào sân, liền sốt ruột khó chịu nổi nói:
- Tình huống thế nào rồi?
Võ sĩ này thi lễ nói:
- Khởi bẩm vương gia, kinh thành truyền đến tin tức, Lương Vương lấy lý do thân thể không thể đảm nhiệm chức vị nên chủ động từ chức Tể tướng. Nghe nói ngự sử đài đã phái người tới huyện Vấn Thủy kiểm tra tình hình của việc lăng mộ xây quá giới hạn rồi.
Võ Thừa Tự không kìm nổi thầm mỉm cười, ánh mắt cười thành một đường dài. Không ngờ Võ Tam Tư từ bỏ tướng vị, đây là việc làm y cực kỳ khoái trá. Y lại hỏi:
- Tổ trạch Võ thị bên kia có tin tức gì không?
Võ sĩ lắc đầu:
- Trần Thất bên kia tạm thời không có tin tức gì.
Võ Thừa Tự nhướn mày, y cảm thấy Võ Tam Tư sẽ phái người về huyện Vấn Thủy xử lý việc lăng mộ xây quá giới hạn, tại sao chưa có tin tức gì? Tâm tình Võ Thừa Tự mới vui sướng lại phủ một tầng bóng ma…
Võ Sùng Liệt dẫn theo hai trăm tên võ sĩ chạy tới tổ trạch Võ thị. Võ Sùng Liệt cũng lo lắng sẽ kinh động Võ Thừa Tự, khiến y lại chạy trốn một lần nữa, cho nên hành động của bọn họ vô cùng bí mật, tận lực không cho nhiều tộc nhân biết bọn họ đã tới.
Lúc này, một chiếc xe ngựa được che đậy cực kỳ chặt chẽ dừng trước tổ trạch Bình Tùng Đường, vài tên võ sĩ áo đen lôi một tên nam tử bị trói gô ra, vứt trên bậc thang rồi quỳ xuống. Võ Sùng Liệt từ trong nội đường đi ra, hỏi:
- Gã là ai?
- Khởi bẩm công tử, người này tên là Trần Thất, là thủ hạ của Ngụy Vương, gã biết tung tích của Ngụy Vương.
Võ Sùng Liệt mừng rỡ, phá mộ chỉ là một nhiệm vụ của gã, còn có nhiệm vụ quan trọng hơn, là bí mật xử tử Võ Thừa Tự, để ngăn ngừa y tiếp tục tổn hại lợi ích của phụ thân. Phá mộ rất dễ dàng, nhưng tìm kiếm Võ Thừa Tự lại không dễ dàng, trong tổ trạch cũng không ai biết được hành tung của y, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tìm được tung tích của y.
Võ Sùng Liệt tiến lên nắm lấy vạt áo của tên nam tử, hung ác nói:
- Nói mau, Võ Thừa Tự rốt cục ở nơi nào.
- Ở, trong huyện thành, ở gần cửa bắc.
Võ Sùng Liệt hung hăng đẩy gã xuống đất:
- Nhanh chóng đem chúng ta đi!
Võ Sùng Liệt hét ra lệnh cho đội ngũ tập hợp. Không bao lâu sau, trăm tên võ sĩ nhanh chóng tụ tập, đều trở mình lên ngựa, theo sau xe ngựa chạy gấp về phía thị trấn.
Lúc bắt giữ Trần Thất đã là hoàng hôn, mà từ tổ trạch Võ thị đến huyện thành ước chừng nửa canh giờ. Ngay khi Võ Sùng Liệt dẫn thuộc hạ tới thành thì trời đã bắt đầu tối, trăm tên kỵ sĩ như một trận cuồng phong, nhanh như chớp chạy vào cửa bắc.
Cũng vừa khéo, trước tiểu viện của Võ Thừa Tự, vài tên võ sĩ hộ vệ của Võ Thừa Tự và hai thị thiếp lên xe ngựa, Trần Thất đã mất đi liên hệ làm cho trong lòng bọn hộ vệ có chút khẩn trương hơn, bọn họ quyết định rời khỏi nơi này, dọn đi một viện khác ở thành nam.
Ngay khi Võ Thừa Tự và thị thiếp mới lên xe, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa kịch liệt, càng ngày càng gần. Vài tên hộ vệ lập tức biến sắc, hô lớn:
- Đi mau!
Phu xe lập tức vung roi quất ngựa, xe ngựa nhanh chóng chạy đi. Khi mười tên võ sĩ hộ vệ chạy trốn về phía nam, lúc này nhóm lớn kị sĩ đến chỗ rẽ, bầy ngựa thế như sét đánh, bụi bay mù mịt, Võ Sùng Liệt cũng thấy xe ngựa và hộ vệ cách đấy mấy trăm bước, hắn ta mừng rỡ trong lòng, hô lên:
- Giết cho ta!
Trong huyện thành Vấn Thủy, chỉ thấy hai nhóm kỵ sĩ một trước một sau trên đường phố đuổi nhau. Bọn họ lớn tiếng quát to, đằng đằng sát khí, một tên hộ vệ xe ngựa bất hạnh do chiến mã mất móng mà gã bị ngựa hất xuống. Gã bò dậy muốn chạy trốn lại bị đoàn kỵ sĩ đuổi theo đằng sau loạn đao giết chết, tiếng kêu thảm thiết vang vọng màn đêm, máu tươi chảy đầy đất.
Hai bên nhà dân sợ tới mức đều đóng cửa sổ, hoảng sợ bất an thông qua khe cửa mà nhìn ra phía ngoài. Rất nhiều năm trong huyện thành không phát sinh cảnh tượng sợ hãi như vậy, đến bọn nha dịch cũng không dám lộ diện, để mặc bọn họ ở trên đường chạy như điên. Cửa ở nam thành vẫn chưa đóng, mắt thấy hai đội ngũ chạy như điên đến, binh lính thủ thành sợ tới mức đều chạy sang hai bên, xe ngựa của Võ Thừa Tự và hộ vệ kỵ binh liền xông ra ngoài. Chỉ trong chốc lát, phía sau hai trăm tên kỵ sĩ cũng chạy như điên mà xông ra cửa thành.
Ra khỏi thị trấn, đường mấp mô ngay lập tức ảnh hưởng tới xe ngựa của Võ Thừa Tự, truy binh của Võ Sùng Liệt càng ngày càng gần, rốt cục đuổi theo xe ngựa Võ Thừa Tự cách thành khoảng năm dặm thì Võ Sùng Liệt lớn tiếng quát to:
- Giết cho ta, một tên cũng không sót!
Trăm tên kỵ sĩ nhanh chóng bao vây xe ngựa và đoàn hộ vệ lại. Võ Sùng Liệt tay vung một thanh kiếm, bổ xuống xe ngựa và phu xe. Xe ngựa kịch liệt lay động, lật nghiêng ngã xuống đất, trong xe ngựa truyền ra tiếng hét chói tai của nữ nhân.
Trăm tên võ sĩ ai cũng hung ác vô cùng, một lát giết chết toàn bộ hơn mười thị vệ. Võ Sùng Liệt mở cửa xe ra, một kiếm đâm chết hai nữ nhân, lại lôi Võ Thừa Tự từ trong xe ra, cười dữ tợn một tiếng nói:
- Võ Thừa Tự, ngươi cũng có ngày hôm nay?
Hắn ta giơ kiếm lên muốn giết, Võ Thừa Tự sợ tới mức hét to lên:
- Ta không phải! Ta không phải Võ Thừa Tự!
Võ Sùng Liệt nghe thấy âm thanh của y không đúng, trong lòng ngẩn ra, ném y xuống đất, một chân đạp y, dùng kiếm chỉ vào y phẫn nộ quát:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
‘Võ Thừa Tự’ sợ tới mức nước mắt nước mũi chảy ra, khóc nói:
- Ta là người bản địa, ngươi xem!
Tay gã lau loạn trên mặt, lông mi và râu đều rối loạn, lập tức trở thành một người khác, còn gì mà Võ Thừa Tự. Võ Sùng Liệt lập tức ngây ngẩn cả người, hắn ta ý thức được mình bị lừa, bèn nắm cổ áo của Võ Thừa Tự, hét lớn:
- Vậy người thật đang ở đâu?
- Không biết, có thể còn ở trong tòa nhà.
Võ Sùng Liệt giận dữ, một kiếm đâm chết Võ Thừa Tự giả, quay đầu lại hô to:
- Trở về! Lập tức trở về!
Bọn họ cũng bất chấp việc thu thập thi thể, quay đầu ngựa lại chạy về trong thành, rất nhanh đã quay lại tiểu viện của Võ Thừa Tự. Đám võ sĩ phá cửa, vọt vào, trong tòa nhà không có một bóng người, Võ Thừa Tự đã rời đi trước một bước. Võ Sùng Liệt tức giận quát to một tiếng, hung hăng chém một kiếm lên cửa.
Danh sách chương