Nửa tháng sau, Lâu Sư Đức suất lĩnh hai vạn đại quân chiến thắng trở về. Võ Tắc Thiên đặc biệt hạ chỉ, vì các tướng sĩ lập công lần này trở về sẽ được cử hành nghi lễ vào thành long trọng, để khen ngợi chiến công vinh quang của bọn họ.
Hai vạn người này là các tướng sĩ có công Lâu Sư Đức đã lựa chọn ra từ các quân, cả đường tinh kỳ bay phấp phới, áo giáp sáng loáng, thanh thế vang dội. Đây cũng là nghi thức vào thành quy mô lớn nhất, lần đầu tiên kể từ khi Võ Tắc Thiên đăng cơ đến nay.
Lúc đại quân chiến thắng trở về Lạc Dương, tin này lập tức truyền khắp thành, lập tức đã trở thành một làn sóng. Vô số người, già trẻ đều ra khỏi thành nghênh đón. Người trên đường phố tấp nập như biển người, núi người. Phía nam thành Lạc Dương gần như là vỡ thành mà đổ ra.
Giữa trưa, đại quân mặc áo giáp sáng lấp lánh vào thành trở về, lúc tiến vào đóng đô ở Thiên môn, cả phố sôi trào. Hơn ba vạn dân chúng Lạc Dương vây quanh bên đường, kéo dài đến 10 dặm, dân chúng khua chiêng gõ trống, gọi nhau ầm ĩ. Khắp nơi đều là những khuôn mặt kích động, chiến dịch Khiết Đan đại thắng cũng có nghĩa là Hà Bắc bình an, Đại Đường bình an.
Lúc các đội lính đầy khí thế đi qua trước mặt họ, không khí cuồng nhiệt lên đến cao trào, đám người phất tay hoan hô, tiếng la hét như sấm dậy:
- Đại Đường anh hùng! Hoan nghênh trở về!
Võ Ý Tông và 500 binh lính hộ vệ đi ở phía trước tiên, Lâu Sư Đức cho y vinh quang này nhưng dân chúng Lạc Dương rõ ràng là không nợ y. Lúc y đi ngang qua gần như không ai để ý đến y, mà vinh quang họ đã cho quân đội phía sau y.
Sắc mặt của Võ Ý Tông trở nên âm trầm, đây đâu phải vinh quang gì, rõ ràng là cho y sự nhục nhã. Võ Ý Tông thầm hận Lâu Sư Đức, y cắn chặt răng.
Lý Trân theo sát phía sau, suất lĩnh hai ngàn binh lính Nội vệ. Bọn lính, vẻ mặt người nào cũng mỉm cười không kìm nổi xúc động vẫy tay về phía mọi người.
Lúc bọn họ đi ngang qua trước mặt đám người, cả đám người chen chúc nhau hoan hô như tiếng sấm. Rất nhiều người kể cả trẻ con, phụ nữ, xúc động nhảy dựng lên, treo từng rải ruy băng lên cây, quăng từng bó hoa về phía bọn họ. Đây là đội công thần tiêu diệt Khiết Đan đầu tiên, họ là anh hùng trong tâm can các cô.
Các binh sĩ đảm bảo an ninh trật tự từ Thiên Môn đến cầu Thiên Tân, hơn một vạn binh lính nắm tay, liều mạng ngăn cả dân chúng đang xông ra như nước chảy. Lâu Sư Đức ở giữa đội ngũ cưỡi ngựa vào thành, bên cạnh là Địch Nhân Kiệt đi theo, Tông Sở Khách và hơn mười người quan lớn ra ngoài đón hắn tận 10 dặm.
Hắn thỉnh thoảng cười cười phất tay về phía đám người, đắc ý, hài lòng đến cực điểm. Lúc này, cũng đến lúc cuộc đời hắn tỏa sáng.
Lúc này, đội quân đã dần dần đến trước cầu Thiên Tân. Võ Tắc Thiên đích thân dẫn văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích và mấy trăm người chờ bọn họ ở đó chiến thắng trở về. Đội quân dừng lại phía xa xa.
Lâu Sư Đức và mười mấy tướng lĩnh giục ngựa ra khỏi hàng. Lúc còn mấy chục bước, bọn họ xoay người xuống ngựa đồng loạt đi đến trước mặt Võ Tắc Thiên quỳ một gối xuống:
- Thần Lâu Sư Đức tham kiến Ngô hoàng bệ hạ!
Các tướng cùng hô to:
- Chúng thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Võ Tắc Thiên vội vàng nâng Lâu Sư Đức đậy vui mừng cười nói:
- Tướng quốc không hổ là cánh tay của trẫm, trẫm không nhìn lầm người, tướng quốc không phụ sự hi vọng của trẫm, vì trẫm khôi phục U Châu, bình định Liêu Đông. Tướng quốc có công với trẫm, có công với xã tắc.
- Chia sẻ nỗi ưu sầu cho bệ hạ, đây là bổn phận của vi thần, bệ hạ không cần khen ngợi.
Nói xong, Lâu Sư Đức chỉ vào các tướng nói với Võ Tắc Thiên:
- Lần này bình định loạn Khiết Đan, vẫn là các tướng phục vụ quên mình, bọn họ mới lập được công lớn.
- Trẫm hiểu!
Võ Tắc Thiên cười đi lên trước, nhìn một vòng, bà nhìn thấy Võ Ý Tông, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn y. Nhưng cuối cùng bà nhìn Lý Trân, vẻ mặt lập tức tươi cười:
- Lý tướng quân không để trẫm phải thất vọng, trẫm nhất định phải trọng thưởng.
- Thần tạ ơn trọng ân của bệ hạ!
Võ Tắc Thiên quay đầu lại cười nói với Địch Nhân Kiệt:
- Lệnh ái cũng nên trở về rồi chứ nhỉ!
Những lời này của Võ Tắc Thiên ít nhiều cũng có ý trêu chọc, Địch Nhân Kiệt cười khổ một tiếng:
- Khởi bẩm bệ hạ, nó đã bình an trở về rồi.
Võ Tắc Thiên gật gật đầu, nói lời thấm thía:
- Trẫm phái Lý tướng quân đi, trậm trễ việc gả con gái của tướng quốc nửa năm, cũng may nữ trung hào kiệt, biểu hiện của lệnh ái khiễn trẫm vô cùng kính nể, trẫm cũng phải thể hiện với nó.
- Đa tạ bệ hạ đã quan tâm tới tiểu nữ.
Võ Tắc Thiên gật gật đầu, rồi quay lại cao giọng nói với các tướng:
- Các vị tướng quân đều là công thần của Đại Đường, trẫm muốn trọng thưởng cho các ngươi.
- Tạ ơn bệ hạ!
Võ Tắc Thiên đi lên long tiễn, cười nói với Lý Trân:
- Lý tướng quân, ngươi vì trẫm lập công đầu, trẫm đặc chuẩn cho ngươi ngồi cùng xe với trẫm để thể hiện vinh quang.
Mọi người nhìn Lý Trân lên long tiễn với ánh mắt hâm mộ, cao cao đứng bên cạnh Võ Tắc Thiên. Tiếng vỗ tay trước cầu Thiên Tân vang lên như sấm, đám lính cũng vì thế mà hoan hô.
Huynh đệ Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi lại ghen tỵ, bọn họ chưa bao giờ có được vinh quang như vậy.
Võ Tam Tư chậm rãi đi đến bên cạnh bọn họ nói mà như cười:
- Thánh thượng luôn rất xem trọng Lý Trân, xem ra, hắn lại được sủng ái nữa rồi!
Huynh đệ Trương thị quay đầu lại nhìn Võ Tam Tư, hai người hừ mạnh một tiếng rồi nổi giận đùng đùng mà đi. Võ Tam Tư lại cười híp mắt, tuy y có được sự sủng ái của thánh thượng, nhưng lại thêm cho mình kình địch, vinh dự được đi cùng xe với hoàng thượng dễ dàng mà cam chịu vậy sao? ***
Ngay lúc trên phố cử hành long trọng nghi lễ chiến thắng trở về, thì trong phủ Võ Thừa Tự ở phường Lạc Dương lại vô cùng yên tĩnh, dường như không hề bị ảnh hưởng từ trong thành.
Sau tết, cuối cùng giám thị Võ Thừa Tự và đám thị vệ, hoạn quan đã bỏ chạy. Võ Thừa Tự trên danh nghĩa bị giam lỏng nhưng dù sao cũng là con cháu của Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên cũng không muốn nghiêm trị Võ Thừa Tự, trên thực tế Võ Thừa Tự đã được hoàn toàn tự do.
Nhưng sức khỏe của Võ Thừa Tự vẫn rất gay go. Ở Quảng Châu y thỏa sức ăn chơi, trác táng, khiến cơ thể đã hoàn toàn sụp đổ, cũng rất ít khi ra ngoài, phần lớn thời gian y đều ở trong phòng tĩnh dưỡng.
Trong phòng, Võ Thừa Tự nằm trên giường êm, hai tiểu nha hoàn xinh đẹp đang đấm vai cho y. Một tiểu nha hoàn đỏ bừng mặt lên, răng cửa cắn chặt môi, Võ Thừa Tự thoải mái hưởng thụ đôi mắt lim dim, tay lại sờ soạng vào quần nha hoàn. Còn con gái của y Võ Phù Dung thì hơi lúng túng đứng ở một bên, giả như không hề nhìn thấy hành động đó của phụ thân.
- Khởi bẩm phụ thân, quả thực có tin đồn, Võ Tam Tư đã nhận hối lộ của người Khiết Đan mới âm thầm phái người hạ độc Lý Tận Trung. Có người tận mắt nhìn thấy Ất Vũ Oan vào phủ đệ của Võ Tam Tư. Chính là trước ngày Lý Tận Trung chết hai ngày.
Võ Thừa Tự bảo nha hoàn đừng quấy rầy nữa, rõ ràng là y đã bị đề tài của con gái làm cho hấp dẫn. Một năm nay y đã bị dằn vặt quá nhiều, mặc dù có rất nhiều người đối phó với y nhưng Võ Thừa Tự đã tập trung hết tất cả thù hận lên người Võ Tam Tư.
Tuy họ là huynh đệ con chú con bác, nhưng vì đại vị kế nghiệp hoàng cô, Võ Tam Tư lại một lần nữa hạ sát thủ với mình khiến Võ Thừa Tự hận khắc cốt ghi tâm với Võ Tam Tư.
Võ Thừa Tự phất phất tay, hai tiểu nha hoàn vội vàng lui ra ngoài. Lúc này Võ Thừa Tự mới lạnh lùng nói:
- Nói những cái này có ích gì, lại không có chứng cớ, chỉ cần y nói một tiếng là không có chuyện này thì ai có thể làm gì được y?
- Tuy thánh thượng không xử phạt y nhưng chúng ta cũng có thể thông báo tội danh đi khắp nơi, để y phải cõng tội danh cấu kết với dị tộc.
- Chỉ là lợi cho y quá!
Võ Thừa Tự bất mãn hừ một tiếng, coi như ngầm đồng ý với phương án của con gái rồi lại hỏi:
- Chuyện của Trương Xương Tông thế nào?
Trương Xương Tông ban đầu là cầu thủ mã cầu của Võ Thừa Tự, cũng từng là tình nhân của Võ Phù Dung, được Võ Phù Dung tặng cho Thái Bình công chúa. Không ngờ y đã thành trai lơ của thánh thượng. Điều này thực sự khiến Võ Thừa Tự cảm thấy giật mình, đồng thời y cũng bất mãn con gái đã tự tiện đem Trương Xương Tông tặng cho Thái Bình công chúa. Nếu Trương Xương Tông là người của y, như vậy con đường làm quan cũng sắp tới rồi.
Mặt của Võ Phù Dung hơi nóng lên, nàng hiểu phụ thân bất mãn vời nàng chuyện này. Nhưng nàng cũng không thể dự liệu được, không ngờ Trương Xương Tông lại phát triển nhanh như vậy. Cũng may là giữa nàng và Trương Xương Tông còn có chút tình xưa, còn có chút xoay chuyển đường sống được.
- Phụ thân con và y đã liên lạc với nhau.
- Y nói thế nào?
Võ Thừa Tự vội hỏi.
- Y nói y sẽ không quên ân tình của phụ thân đối với y, nhưng…
Võ Phù Dung hơi do dự không nói tiếp nữa.
- Nhưng cái gì?
Võ Thừa Tự có vẻ căm hận nói:
- Con đừng làm ta gấp đến chết, nói mau!
Võ Phù Dung đành phải bất đắc dĩ nói:
- Y nói, gần đây y muốn mua mấy cửa hàng nhưng vốn liếng có vẻ hơi căng, hi vọng phụ thân có thể giúp y một chút.
Võ Thừa Tự lập tức ngây người ra, Trương Xương Tông rõ ràng là đang đòi tiền y, hơn nữa lại không súc tích một chút nào. Cứ thẳng thừng như vậy, nhưng Võ Thừa Tự nghĩ muốn để Trương Xương Tông giúp mình thì không bỏ chút máu sao được.
Võ Thừa Tự trầm tư một lát rồi gật đầu nói:
- Được rồi! Trước tiên cho y cửa hàng gạo phía tây, con hãy nói cho y biết, nếu thánh thượng khoan dung ta, ta sẽ còn tạ ơn y thật hậu hĩnh.
***
Sau khi đại tiệc của hoàng thành kết thúc, trời đã sắp tối. Lúc này Lý Trân mới rời khỏi hoàng thành về phủ của mình. Vừa về đến nhà, lập tức đã có tiếng chiêng trống vang lên, chỉ thấy đại tỷ Lý Tuyền và Triệu Thu Nương dẫn theo mấy trăm dân chúng trong phường tiến hành nghi thức đón tiếp hắn trước phủ.
Trong lòng Lý Trân kinh ngạc, lại cảm động vô cùng, hắn vội vàng xuống ngựa, chắp tay tạ lễ với mọi người. Lý Tuyền cười như hoa nở chạy ra đón chào:
- A Trân, cuối cùng đệ cũng quay về!
- A Tỷ, tỷ không ở Trường An?
- Ôi! Nhận được thư của đệ, ta liền về ngay, sáng hôm qua mới đến nơi.
Triệu Thu Nương từ từ đi tới cười nói:
- Chúng tôi tự nguyện chào đón tướng quân trở về, chúc tướng quân lại lập công mới.
- Đa tạ!
Lý Trân lại ôm quyền về phía mọi người:
- Đa tạ các hương thân phụ lão!
Mọi người cười vui rồi từ từ giải tán về nhà mình. Lý Tuyền kéo cánh tay đệ đệ rồi thấp giọng cười hỏi:
- Lại được phong quan tước gì?
- Quan tước tạm thời không có sự thay đổi, nhưng thưởng 5 ngàn quan tiền.
Lý Tuyền không thiếu tiền, cho nên không hứng thú lắm với tiền bạc. Điều nàng quan tâm là đệ đệ có được thăng chức không? Tốt nhất là được thăng một cấp, bây giờ đã là huyện hầu, nếu được thăng làm huyện công vậy thì tốt quá rồi! Nhưng Triệu Thu Nương cũng nói với nàng, thăng tước đến Huyện hầu khá dễ dàng, còn thăng làm công tước sẽ rất khó. Hơn nữa trên nữa còn có Quận công, trên Quận công còn có Quốc công. Thánh thượng không thể thăng chức cho Lý Trân nhanh như vậy được, phong Huân quan và Gia tán quan thì có thể.
Bây giờ lại nghe nói quan tước tạm thời không đổi, trong lòng Lý Tuyền có hơi thất vọng. Nhưng vừa nghĩ lại, Gia quan cũng không thể nhanh như vậy. Nàng cũng buông lỏng, nàng dẫn đệ đệ vào nội đường ngồi xuống, lại rót cho hắn một chén trà nóng rồi cười tủm tỉm:
- Hôm qua ta đã nói với Địch phu nhân về chuyện hôn nhân của đệ, bọn họ cũng không muốn kéo dài tiếp, hy vọng càng nhanh càng tốt.
Lý Trân nhớ đến lúc đại tiệc hôm qua trên triều, Địch Nhân Kiệt vẫn chưa nói gì với hắn. Đương nhiên, Lý Trân biết nguyên nhân, đó là vì mình còn chưa khuyên Địch Yến trở về. Rõ ràng là Địch Nhân Kiệt hơi tức mình. Hắn cười khổ một tiếng hỏi:
- Vậy định lúc nào rồi?
- Định vào mùng 5 tháng sau, cũng là sau 10 ngày nữa.
Lý Tuyền vừa nói xong, đã thấy dưới nhà xuất hiện một nha hoàn thò đầu ra nhìn xung quanh. Lý Tuyền liền hỏi:
- Tiểu Lô, có chuyện gì?
Nha hoàn liếc nhìn Lý Trân rồi rụt rè nói:
- Khởi bẩm phu nhân, bên ngoài có khách đến, nói là có chuyện quan trọng muốn tìm công tử.
Hai vạn người này là các tướng sĩ có công Lâu Sư Đức đã lựa chọn ra từ các quân, cả đường tinh kỳ bay phấp phới, áo giáp sáng loáng, thanh thế vang dội. Đây cũng là nghi thức vào thành quy mô lớn nhất, lần đầu tiên kể từ khi Võ Tắc Thiên đăng cơ đến nay.
Lúc đại quân chiến thắng trở về Lạc Dương, tin này lập tức truyền khắp thành, lập tức đã trở thành một làn sóng. Vô số người, già trẻ đều ra khỏi thành nghênh đón. Người trên đường phố tấp nập như biển người, núi người. Phía nam thành Lạc Dương gần như là vỡ thành mà đổ ra.
Giữa trưa, đại quân mặc áo giáp sáng lấp lánh vào thành trở về, lúc tiến vào đóng đô ở Thiên môn, cả phố sôi trào. Hơn ba vạn dân chúng Lạc Dương vây quanh bên đường, kéo dài đến 10 dặm, dân chúng khua chiêng gõ trống, gọi nhau ầm ĩ. Khắp nơi đều là những khuôn mặt kích động, chiến dịch Khiết Đan đại thắng cũng có nghĩa là Hà Bắc bình an, Đại Đường bình an.
Lúc các đội lính đầy khí thế đi qua trước mặt họ, không khí cuồng nhiệt lên đến cao trào, đám người phất tay hoan hô, tiếng la hét như sấm dậy:
- Đại Đường anh hùng! Hoan nghênh trở về!
Võ Ý Tông và 500 binh lính hộ vệ đi ở phía trước tiên, Lâu Sư Đức cho y vinh quang này nhưng dân chúng Lạc Dương rõ ràng là không nợ y. Lúc y đi ngang qua gần như không ai để ý đến y, mà vinh quang họ đã cho quân đội phía sau y.
Sắc mặt của Võ Ý Tông trở nên âm trầm, đây đâu phải vinh quang gì, rõ ràng là cho y sự nhục nhã. Võ Ý Tông thầm hận Lâu Sư Đức, y cắn chặt răng.
Lý Trân theo sát phía sau, suất lĩnh hai ngàn binh lính Nội vệ. Bọn lính, vẻ mặt người nào cũng mỉm cười không kìm nổi xúc động vẫy tay về phía mọi người.
Lúc bọn họ đi ngang qua trước mặt đám người, cả đám người chen chúc nhau hoan hô như tiếng sấm. Rất nhiều người kể cả trẻ con, phụ nữ, xúc động nhảy dựng lên, treo từng rải ruy băng lên cây, quăng từng bó hoa về phía bọn họ. Đây là đội công thần tiêu diệt Khiết Đan đầu tiên, họ là anh hùng trong tâm can các cô.
Các binh sĩ đảm bảo an ninh trật tự từ Thiên Môn đến cầu Thiên Tân, hơn một vạn binh lính nắm tay, liều mạng ngăn cả dân chúng đang xông ra như nước chảy. Lâu Sư Đức ở giữa đội ngũ cưỡi ngựa vào thành, bên cạnh là Địch Nhân Kiệt đi theo, Tông Sở Khách và hơn mười người quan lớn ra ngoài đón hắn tận 10 dặm.
Hắn thỉnh thoảng cười cười phất tay về phía đám người, đắc ý, hài lòng đến cực điểm. Lúc này, cũng đến lúc cuộc đời hắn tỏa sáng.
Lúc này, đội quân đã dần dần đến trước cầu Thiên Tân. Võ Tắc Thiên đích thân dẫn văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích và mấy trăm người chờ bọn họ ở đó chiến thắng trở về. Đội quân dừng lại phía xa xa.
Lâu Sư Đức và mười mấy tướng lĩnh giục ngựa ra khỏi hàng. Lúc còn mấy chục bước, bọn họ xoay người xuống ngựa đồng loạt đi đến trước mặt Võ Tắc Thiên quỳ một gối xuống:
- Thần Lâu Sư Đức tham kiến Ngô hoàng bệ hạ!
Các tướng cùng hô to:
- Chúng thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Võ Tắc Thiên vội vàng nâng Lâu Sư Đức đậy vui mừng cười nói:
- Tướng quốc không hổ là cánh tay của trẫm, trẫm không nhìn lầm người, tướng quốc không phụ sự hi vọng của trẫm, vì trẫm khôi phục U Châu, bình định Liêu Đông. Tướng quốc có công với trẫm, có công với xã tắc.
- Chia sẻ nỗi ưu sầu cho bệ hạ, đây là bổn phận của vi thần, bệ hạ không cần khen ngợi.
Nói xong, Lâu Sư Đức chỉ vào các tướng nói với Võ Tắc Thiên:
- Lần này bình định loạn Khiết Đan, vẫn là các tướng phục vụ quên mình, bọn họ mới lập được công lớn.
- Trẫm hiểu!
Võ Tắc Thiên cười đi lên trước, nhìn một vòng, bà nhìn thấy Võ Ý Tông, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn y. Nhưng cuối cùng bà nhìn Lý Trân, vẻ mặt lập tức tươi cười:
- Lý tướng quân không để trẫm phải thất vọng, trẫm nhất định phải trọng thưởng.
- Thần tạ ơn trọng ân của bệ hạ!
Võ Tắc Thiên quay đầu lại cười nói với Địch Nhân Kiệt:
- Lệnh ái cũng nên trở về rồi chứ nhỉ!
Những lời này của Võ Tắc Thiên ít nhiều cũng có ý trêu chọc, Địch Nhân Kiệt cười khổ một tiếng:
- Khởi bẩm bệ hạ, nó đã bình an trở về rồi.
Võ Tắc Thiên gật gật đầu, nói lời thấm thía:
- Trẫm phái Lý tướng quân đi, trậm trễ việc gả con gái của tướng quốc nửa năm, cũng may nữ trung hào kiệt, biểu hiện của lệnh ái khiễn trẫm vô cùng kính nể, trẫm cũng phải thể hiện với nó.
- Đa tạ bệ hạ đã quan tâm tới tiểu nữ.
Võ Tắc Thiên gật gật đầu, rồi quay lại cao giọng nói với các tướng:
- Các vị tướng quân đều là công thần của Đại Đường, trẫm muốn trọng thưởng cho các ngươi.
- Tạ ơn bệ hạ!
Võ Tắc Thiên đi lên long tiễn, cười nói với Lý Trân:
- Lý tướng quân, ngươi vì trẫm lập công đầu, trẫm đặc chuẩn cho ngươi ngồi cùng xe với trẫm để thể hiện vinh quang.
Mọi người nhìn Lý Trân lên long tiễn với ánh mắt hâm mộ, cao cao đứng bên cạnh Võ Tắc Thiên. Tiếng vỗ tay trước cầu Thiên Tân vang lên như sấm, đám lính cũng vì thế mà hoan hô.
Huynh đệ Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi lại ghen tỵ, bọn họ chưa bao giờ có được vinh quang như vậy.
Võ Tam Tư chậm rãi đi đến bên cạnh bọn họ nói mà như cười:
- Thánh thượng luôn rất xem trọng Lý Trân, xem ra, hắn lại được sủng ái nữa rồi!
Huynh đệ Trương thị quay đầu lại nhìn Võ Tam Tư, hai người hừ mạnh một tiếng rồi nổi giận đùng đùng mà đi. Võ Tam Tư lại cười híp mắt, tuy y có được sự sủng ái của thánh thượng, nhưng lại thêm cho mình kình địch, vinh dự được đi cùng xe với hoàng thượng dễ dàng mà cam chịu vậy sao? ***
Ngay lúc trên phố cử hành long trọng nghi lễ chiến thắng trở về, thì trong phủ Võ Thừa Tự ở phường Lạc Dương lại vô cùng yên tĩnh, dường như không hề bị ảnh hưởng từ trong thành.
Sau tết, cuối cùng giám thị Võ Thừa Tự và đám thị vệ, hoạn quan đã bỏ chạy. Võ Thừa Tự trên danh nghĩa bị giam lỏng nhưng dù sao cũng là con cháu của Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên cũng không muốn nghiêm trị Võ Thừa Tự, trên thực tế Võ Thừa Tự đã được hoàn toàn tự do.
Nhưng sức khỏe của Võ Thừa Tự vẫn rất gay go. Ở Quảng Châu y thỏa sức ăn chơi, trác táng, khiến cơ thể đã hoàn toàn sụp đổ, cũng rất ít khi ra ngoài, phần lớn thời gian y đều ở trong phòng tĩnh dưỡng.
Trong phòng, Võ Thừa Tự nằm trên giường êm, hai tiểu nha hoàn xinh đẹp đang đấm vai cho y. Một tiểu nha hoàn đỏ bừng mặt lên, răng cửa cắn chặt môi, Võ Thừa Tự thoải mái hưởng thụ đôi mắt lim dim, tay lại sờ soạng vào quần nha hoàn. Còn con gái của y Võ Phù Dung thì hơi lúng túng đứng ở một bên, giả như không hề nhìn thấy hành động đó của phụ thân.
- Khởi bẩm phụ thân, quả thực có tin đồn, Võ Tam Tư đã nhận hối lộ của người Khiết Đan mới âm thầm phái người hạ độc Lý Tận Trung. Có người tận mắt nhìn thấy Ất Vũ Oan vào phủ đệ của Võ Tam Tư. Chính là trước ngày Lý Tận Trung chết hai ngày.
Võ Thừa Tự bảo nha hoàn đừng quấy rầy nữa, rõ ràng là y đã bị đề tài của con gái làm cho hấp dẫn. Một năm nay y đã bị dằn vặt quá nhiều, mặc dù có rất nhiều người đối phó với y nhưng Võ Thừa Tự đã tập trung hết tất cả thù hận lên người Võ Tam Tư.
Tuy họ là huynh đệ con chú con bác, nhưng vì đại vị kế nghiệp hoàng cô, Võ Tam Tư lại một lần nữa hạ sát thủ với mình khiến Võ Thừa Tự hận khắc cốt ghi tâm với Võ Tam Tư.
Võ Thừa Tự phất phất tay, hai tiểu nha hoàn vội vàng lui ra ngoài. Lúc này Võ Thừa Tự mới lạnh lùng nói:
- Nói những cái này có ích gì, lại không có chứng cớ, chỉ cần y nói một tiếng là không có chuyện này thì ai có thể làm gì được y?
- Tuy thánh thượng không xử phạt y nhưng chúng ta cũng có thể thông báo tội danh đi khắp nơi, để y phải cõng tội danh cấu kết với dị tộc.
- Chỉ là lợi cho y quá!
Võ Thừa Tự bất mãn hừ một tiếng, coi như ngầm đồng ý với phương án của con gái rồi lại hỏi:
- Chuyện của Trương Xương Tông thế nào?
Trương Xương Tông ban đầu là cầu thủ mã cầu của Võ Thừa Tự, cũng từng là tình nhân của Võ Phù Dung, được Võ Phù Dung tặng cho Thái Bình công chúa. Không ngờ y đã thành trai lơ của thánh thượng. Điều này thực sự khiến Võ Thừa Tự cảm thấy giật mình, đồng thời y cũng bất mãn con gái đã tự tiện đem Trương Xương Tông tặng cho Thái Bình công chúa. Nếu Trương Xương Tông là người của y, như vậy con đường làm quan cũng sắp tới rồi.
Mặt của Võ Phù Dung hơi nóng lên, nàng hiểu phụ thân bất mãn vời nàng chuyện này. Nhưng nàng cũng không thể dự liệu được, không ngờ Trương Xương Tông lại phát triển nhanh như vậy. Cũng may là giữa nàng và Trương Xương Tông còn có chút tình xưa, còn có chút xoay chuyển đường sống được.
- Phụ thân con và y đã liên lạc với nhau.
- Y nói thế nào?
Võ Thừa Tự vội hỏi.
- Y nói y sẽ không quên ân tình của phụ thân đối với y, nhưng…
Võ Phù Dung hơi do dự không nói tiếp nữa.
- Nhưng cái gì?
Võ Thừa Tự có vẻ căm hận nói:
- Con đừng làm ta gấp đến chết, nói mau!
Võ Phù Dung đành phải bất đắc dĩ nói:
- Y nói, gần đây y muốn mua mấy cửa hàng nhưng vốn liếng có vẻ hơi căng, hi vọng phụ thân có thể giúp y một chút.
Võ Thừa Tự lập tức ngây người ra, Trương Xương Tông rõ ràng là đang đòi tiền y, hơn nữa lại không súc tích một chút nào. Cứ thẳng thừng như vậy, nhưng Võ Thừa Tự nghĩ muốn để Trương Xương Tông giúp mình thì không bỏ chút máu sao được.
Võ Thừa Tự trầm tư một lát rồi gật đầu nói:
- Được rồi! Trước tiên cho y cửa hàng gạo phía tây, con hãy nói cho y biết, nếu thánh thượng khoan dung ta, ta sẽ còn tạ ơn y thật hậu hĩnh.
***
Sau khi đại tiệc của hoàng thành kết thúc, trời đã sắp tối. Lúc này Lý Trân mới rời khỏi hoàng thành về phủ của mình. Vừa về đến nhà, lập tức đã có tiếng chiêng trống vang lên, chỉ thấy đại tỷ Lý Tuyền và Triệu Thu Nương dẫn theo mấy trăm dân chúng trong phường tiến hành nghi thức đón tiếp hắn trước phủ.
Trong lòng Lý Trân kinh ngạc, lại cảm động vô cùng, hắn vội vàng xuống ngựa, chắp tay tạ lễ với mọi người. Lý Tuyền cười như hoa nở chạy ra đón chào:
- A Trân, cuối cùng đệ cũng quay về!
- A Tỷ, tỷ không ở Trường An?
- Ôi! Nhận được thư của đệ, ta liền về ngay, sáng hôm qua mới đến nơi.
Triệu Thu Nương từ từ đi tới cười nói:
- Chúng tôi tự nguyện chào đón tướng quân trở về, chúc tướng quân lại lập công mới.
- Đa tạ!
Lý Trân lại ôm quyền về phía mọi người:
- Đa tạ các hương thân phụ lão!
Mọi người cười vui rồi từ từ giải tán về nhà mình. Lý Tuyền kéo cánh tay đệ đệ rồi thấp giọng cười hỏi:
- Lại được phong quan tước gì?
- Quan tước tạm thời không có sự thay đổi, nhưng thưởng 5 ngàn quan tiền.
Lý Tuyền không thiếu tiền, cho nên không hứng thú lắm với tiền bạc. Điều nàng quan tâm là đệ đệ có được thăng chức không? Tốt nhất là được thăng một cấp, bây giờ đã là huyện hầu, nếu được thăng làm huyện công vậy thì tốt quá rồi! Nhưng Triệu Thu Nương cũng nói với nàng, thăng tước đến Huyện hầu khá dễ dàng, còn thăng làm công tước sẽ rất khó. Hơn nữa trên nữa còn có Quận công, trên Quận công còn có Quốc công. Thánh thượng không thể thăng chức cho Lý Trân nhanh như vậy được, phong Huân quan và Gia tán quan thì có thể.
Bây giờ lại nghe nói quan tước tạm thời không đổi, trong lòng Lý Tuyền có hơi thất vọng. Nhưng vừa nghĩ lại, Gia quan cũng không thể nhanh như vậy. Nàng cũng buông lỏng, nàng dẫn đệ đệ vào nội đường ngồi xuống, lại rót cho hắn một chén trà nóng rồi cười tủm tỉm:
- Hôm qua ta đã nói với Địch phu nhân về chuyện hôn nhân của đệ, bọn họ cũng không muốn kéo dài tiếp, hy vọng càng nhanh càng tốt.
Lý Trân nhớ đến lúc đại tiệc hôm qua trên triều, Địch Nhân Kiệt vẫn chưa nói gì với hắn. Đương nhiên, Lý Trân biết nguyên nhân, đó là vì mình còn chưa khuyên Địch Yến trở về. Rõ ràng là Địch Nhân Kiệt hơi tức mình. Hắn cười khổ một tiếng hỏi:
- Vậy định lúc nào rồi?
- Định vào mùng 5 tháng sau, cũng là sau 10 ngày nữa.
Lý Tuyền vừa nói xong, đã thấy dưới nhà xuất hiện một nha hoàn thò đầu ra nhìn xung quanh. Lý Tuyền liền hỏi:
- Tiểu Lô, có chuyện gì?
Nha hoàn liếc nhìn Lý Trân rồi rụt rè nói:
- Khởi bẩm phu nhân, bên ngoài có khách đến, nói là có chuyện quan trọng muốn tìm công tử.
Danh sách chương