Ở Địch phủ một đêm, sáng sớm hôm sau, Lý Trân dẫn theo ái thê trở về nhà.
Lúc còn độc thân, Lý Trân chưa bao giờ để ý đến mình có bao nhiêu tài sản. Hắn cũng không quan tâm, ăn no mặc ấm, có nơi để ngủ, hắn đã thấy thỏa mãn rồi. Nhưng lập gia đình rồi thì không như vậy nữa, trượng phu có thể không quản gia sản, nhưng làm vợ, Địch Yến nhất định phải biết của cải nhà mình dày mỏng thế nào.
Mặc dù nàng trước giờ vẫn rất ghét việc này. Nàng dù sao cũng là nữ nhân, cảm giác an toàn của nữ nhân là quan trọng nhất. Cảm giác an toàn đầu tiên là ở trượng phu, thứ hai là về gia sản. Hơn nữa đây là nghĩa vụ và trách nhiệm của nàng.
Sau khi về nhà, Lý Tuyền tìm đến Địch Yến, hai người bắt đầu tính toán gia sản của Lý Trân. Kết quả tính ra làm cho hai người quả thực hoảng sợ. Các nàng đều không ngờ tới Lý Trân lại là một phú ông giàu có. Ở Lạc Dương có tòa nhà lớn mười mẫu, ngoại ô phía Tây có sơn trang hơn trăm khoảnh đất. Mặt khác còn có cả ngàn mẫu Vĩnh Nghiệp điền, đây là bất động sản.
Ngoài ra, Lý Trân còn có mấy vạn quan tiền, ba ngàn lượng hoàng kim cùng với mấy ngàn cuộn gấm màu. Còn có không ít tài vật vô cùng đắt tiền, ví như thước chặn giấy bạch ngọc do hoàng đế ban thưởng, bình phong mỹ ngọc do Tương Vương tặng, dạ minh châu của Thái Bình công chúa,… Đây đều là bảo vật vô giá.
Về phần châu báu ngọc bích, lại càng khó có thể đếm được hết. Điều làm cho mọi người không ngờ tới chính là, bên trong hạ lễ của Võ Tắc Thiên ban cho Lý Trân có một rương châu báu là lễ vật dành riêng cho Địch Yến. Những thứ này đều cất trong kho của Vi Đoàn Nhi lúc trước. Chỉ là một phần nhỏ trong đó cũng đủ khiến cho Lý Tuyền nghẹn họng trân trối rồi.
Bận rộn cho đến lúc hoàng hôn, cuối cùng Lý Tuyền và Địch Yến cũng thanh lý xong phần lớn danh sách tài sản. Địch Yến cười nói:
- Không ngờ muội lại được gả cho một phú ông. Lúc trước muội còn đang nghĩ, giả sử không có tiền ăn cơm, phải ra đường bày hàng mãi võ.
- Xem lời nói của muội kìa.
Lý Tuyền trong lòng không có tư vị gì, cười khan một tiếng nói:
- Dầu gì vẫn còn một người là ta ở đây! Ta sẽ để cho hai người nghèo túng như vậy sao? Địch Yến cũng biết mình nói sai, nàng le lưỡi một cái, đưa một danh sách giao cho Lý Tuyền:
- Đại tỷ, Đây là mười ngàn quan tiền, mời đại tỷ nhận lấy.
- Không! Không!
Lý Tuyền liên tục xua tay:
- Ta sao có thể lấy tiền của hai người, mau lấy lại.
- Đại tỷ buôn bán cần tiền vốn, bọn muội cũng không dùng nhiều như vậy, đại tỷ nhận đi!
Địch Yến cứ mãi kiên trì, Lý Tuyền bất đắc dĩ cũng phải đáp ứng nhận lấy khoản tiền này. Nàng muốn mở rộng việc kinh doanh, quả thật tiền không có đủ. Lý Tuyền ngẫm nghĩ một chút liền cười nói:
- Được rồi, tiền này ta nhận, xem như bọn muội đầu tư phần tiền này.
Lúc này, ấn tượng của Lý Tuyền về Địch Yến lại tốt hơn mấy phần. Cái hiệp nữ hùng hùng hổ hổ kia hóa ra cũng có một tâm tư tinh tế. Nàng thật rất thích.
Đồng thời, nàng lại phát hiện ra một ưu điểm khác trong tính cách hoạt bát của Địch Yến. Đó chính là nàng không hề để ý đến thân phận nữ thương nhân. Căn bản không nghĩ đến đại tỷ mình đây có ảnh hưởng đến A Trân hay không.
Lúc này, dưới nhà một thị nữ hành lễ nói:
- Khởi bẩm hai vị phu nhân, bên ngoài có vài vị quân gia đến, nói là thuộc hạ của công tử. Trong đó có một người béo, hình như là họ Tửu.
Hai người lập tức mỉm cười, Địch Yến đứng lên nói:
- Ta đi báo cho phu quân!
Nàng bước nhanh về hậu trạch, đi đến thư phòng.
Lúc này Lý Trân đang thu dọn thư phòng của mình. Đây là lần đầu hắn có thư phòng của chính mình. Buổi trưa hôm nay thư phòng mới vừa dọn dẹp hoàn tất, có một cái bàn lớn, sát bên cửa có một cái bình phong, còn có lư hương, tủ bát, mấy hàng giá sách dựa vào tường đều trống rỗng. Tất cả sách của hắn đều ở trong rương, còn chưa có mang đặt lên.
Vật phẩm dụng cụ gia đình tuy rằng không ít nhưng thư phòng cũng rất lớn. Vẫn có vẻ rất trống trải, vách tường quét màu tuyết trắng, vài bức tranh chữ người nổi tiếng còn chưa treo lên. Bởi vì mười ngày sau là phải đi Trường An nhậm chức, do vậy hắn không có ý định mang sách trong rương bày lên giá sách.
Lúc này, bên ngoài cửa vang đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. Liền sau đó, thanh âm kiều thê Địch Yến vang lên:
- Phu quân, bọn Tửu Chí đến rồi.
Lý Trân tinh thần phấn khởi, vội vàng hỏi:
- Ở nơi nào?
- Ở tại phòng khách. Đại tỷ mời bọn họ vào trong phủ rồi.
Lý Trân cười cười, nắm tay Địch Yến đi đến phòng khách. Khi gần đến phòng khách, Địch Yến tránh thoát khỏi tay của Lý Trân, có chút ngượng ngùng nói:
- Ta không đi nữa.
- Đâu có vấn đề gì, vào ngồi một chút, mọi người đều là người quen mà.
- Lần sau đi! Tên mập mạp chết bầm kia nhất định sẽ nói lung tung.
Địch Yến vừa xoay người đi nhanh về phía hậu viện vừa quay đầu tự nhiên cười nói với trượng phu, lúc này mới nhanh chóng bước đi. Lý Trân rất muốn đi theo nàng trở về phòng ngủ nhưng lại có khách đang đợi. Hắn đành phải từ bỏ ý định trong đầu.
Vào phòng khách, Tửu Chí, Trương Lê, Lý Bàn cùng bảy tám tướng lĩnh đang ngồi ở bàn nói chuyện. Lý Trân đi vào bên trong, cười nói:
- Không ngờ các vị huynh đệ lại đến thăm ta.
Mọi người vội vàng đứng dậy, Tửu Chí nhận lấy ánh mắt ra hiệu, nhẹ giọng cười nói:
- Đêm động phòng hoa chúc thật sảng khoái nha.
Lý Trân thuận tay đánh một cái lên đầu của y, cười mắng:
- Ngươi quả nhiên miệng thổi, chả trách A Yến không chịu đến.
Mọi người lập tức oán giận Tửu Chí nói lung tung, không phân biệt địa điểm, nặng nhẹ làm hại tân tướng quân phu nhân không chịu đến. Tửu Chí gãi gãi đầu, vạn phần áy náy nói:
- Ta chính là miệng thối. Aiiii! Mục nát thôi đi, ta không nói nữa.
Lý Trân tiếp đón mọi người ngồi xuống. Trương Lê liền gấp gáp nói:
- Chúng tôi nghe nói tướng quân bị điều đi Trường An, là thật sao?
Lý Trân gật gật đầu:
- Thánh Thượng đã phê rồi, mười ngày sau xuất phát.
Tửu Chí lập tức cũng nóng nảy, cao giọng kêu lên:
- Ngươi đi rồi, chúng ta làm sao bây giờ? Ngươi phải dẫn lão đệ huynh chúng ta cùng đi.
- Yên tâm đi! Ta sẽ an bài tốt cho các ngươi.
Lý Trân cười nói:
- Ta đã đề nghị với Thánh Thượng để cho Trương Lê làm Nội vệ phó tướng, Thánh Thượng đã đồng ý.
Trương Lê ngạc nhiên:
- Cái này... Như vậy sao được, hẳn là Lã Tướng quân đảm nhiệm phó tướng mới đúng, tư lịch của ta quá nhỏ bé.
Lý Trân cười vỗ vỗ vai y:
- Đây không phải vấn đề lai lịch thấp, chỉ có người làm phó tướng ta mới có thể yên tâm đi Trường An. Lại nói, tân Nội vệ tướng quân là Võ Du Kỵ, trượng phu của Thái Bình công chúa. Y nổi tiếng là người hiền lành, chắc sẽ không làm khó các người. Chỉ cần các ngươi phục tùng điều lệnh của Thái Bình công chúa, ta tin tưởng nàng ta cũng sẽ không làm khó các người. Nàng ta cũng sẽ để mặt mũi cho ta.
Mọi người yên lặng gật đầu. Lúc này, Diêu Hi vốn vẫn im lặng nãy giờ lên tiếng:
- Lý đại ca đi Trường An, không dẫn theo tâm phúc đi cùng sao được. Nếu không thì phía Trường An kia cũng không dễ đối phó.
Điều này nói ra rất có lý. Bình thường quan viên đi nhậm chức nơi khác đều mang theo một số tâm phúc. Mọi người đều không khỏi chờ mong nhìn Lý Trân.
Lý Trân cười nói:
- Ta đương nhiên dẫn theo huynh đệ cùng đi. Nhưng mà lấy thân binh làm chủ, trong số các ngươi ta dự định mang theo lão Tửu đi cùng. Mọi người an tâm ở lại Nội vệ.
Tửu Chí vui vô cùng, Lý Trân không ngờ không quên mình, không hổ là huynh đệ cùng nhau lớn lên mà!
Lý Trân thấy mọi người đều lộ vẻ thất vọng liền cười nói với mọi người:
- Ta có thể hiểu được tâm tình của mọi người nhưng Nội vệ là do chúng ta cùng nhau cố gắng làm lớn mạnh. Ta rất mong mọi người có thể ở lại, lưu lại chỗ tốt ở kinh thành. Mạng lưới của ta mọi người đều có thể sử dụng. Ta tin tưởng mọi người đều có thể làm rất tốt.
Lúc này, Lý Bàn có chút lo lắng nói:
- Chúng ta chủ yếu lo lắng tướng quân đi rồi, chúng ta sẽ bị chèn ép hoặc xa lánh. Võ Du Kỵ tuy là không quá quản chuyện nhưng y cũng là trượng phu của Thái Bình công chúa. Người sáng suốt đều biết, thực tế là Thái Bình công chúa khống chế Nội vệ.
Lý Trân hiểu lo lắng của bọn họ. Dù sao vua nào triều thần nấy, đây là lệ thường. Tuy nhiên, Thái Bình công chúa chính là muốn cầu cạnh mình, tin tưởng nàng sẽ không chèn ép bộ hạ cũ của mình.
Nghĩ như thế, Lý Trân cười nói với mọi người:
- Mọi người yên tâm, Thái Bình công chúa sẽ cho ta chút mặt mũi, tạm thời không có điều động nhiều. Thêm nữa ta cũng sẽ chú ý mọi người, nếu các vị thật sự bị xa lánh, ta có thể đáp ứng các vị đem tất cả điều đến Trường An.
Có lời hứa này của Lý Trân, trong lòng mọi người đều thả lỏng. Mọi người hàn huyên thêm vài câu, liền đứng dậy cáo từ. Lý Trân giữ Tửu Chí lại. Đưa tiễn xong mọi người, Lý Trân dẫn Tửu Chí tới thư phòng.
- Ngồi đi! Ta có việc phải nói với ngươi.
Tửu Chí hơi bất an ngồi xuống. Lý Trân cười nói:
- Ta từng đáp ứng ngươi, cho ngươi thăng làm lang tướng. Cho nên lần này dẫn ngươi đi Trường An, ta chuẩn bị thăng ngươi một bậc, đảm nhiệm chức lang tướng.
Tửu Chí mừng rỡ, vội vàng chắp tay, mặt mày hớn hở nói:
- Ta đã nói rồi! Huynh đệ ta làm sao có thể không hậu đãi ta.
Lý Trân khoát tay, lại nói với y:
- Gia quyến sau này có thể nói tiếp. Hiện tại ta muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ.
Tửu Chí trên mặt cũng trở nên nghiêm túc. Lúc này Lý Trân mới chậm rãi nói:
- Sáng mai ngươi mang hai mươi thân binh của ta đi Trường An trước một bước. Mọi người phải phân bố trong thành, không được để cho người Trường An chú ý. Ngươi kiểm tra kĩ cho ta, Trường An rốt cuộc có giấu bao nhiêu thế lực?
Tửu Chí yên lặng gật gật đầu:
- Ta hiểu rồi, sáng mai ta sẽ xuất phát ngay!
***
Tửu Chí rất nhanh cáo từ. Lý Trân bước nhanh về phòng ngủ. Vừa đi vào phòng, một đôi tay nhỏ bé từ phía sau che kín ánh mắt của hắn, chỉ nghe Địch Yến mỉm cười duyên dáng nói:
- Đoán ta là ai?
Lý Trân cười ha ha xoay người, một tay bế Địch Yến lên, nhanh chóng bước đến giường lớn. Không ngờ Địch Yến thân thủ cao cường, không đợi đến gần giường, nàng nhẹ nhàng và khéo léo xoay tròn cả người, thoát ra khỏi tay của Lý Trân. Nhưng nàng không có chạy trốn, vẫn để phu quân ôm ấp lấy như cũ. Hai người ngã thật mạnh lên giường.
Lý Trân nhẹ nhàng hôn môi của nàng, Địch Yến ôm cổ hắn, hôn đáp lại. Trên mặt hắn đỏ bừng, cả người nóng lên, hơi thở cũng dần dần trở nên nặng nề. Đúng lúc này, trong sân truyền đến thanh âm thị nữ rụt rè:
- Phu nhân mời tân nhân dùng cơm chiều.
Hai người liếc nhau cười khổ. Địch Yến vội vàng đẩy Lý Trân ra ngồi dậy. Nàng bình ổn tâm tình nói:
- Ta biết rồi, lập tức đến ngay.
Lý Trân có chút bất mãn đại tỷ quấy rầy, hừ một tiếng nói:
- Xem ra, chúng ta phải ở khách sạn.
Địch Yến cười cười, hôn một cái lên mặt hắn:
- Đừng trách tỷ ấy, tỷ ấy không có ý này đâu. Bây giờ trời vừa tối, chúng ta lại chưa có ăn cơm. Tỷ ấy đương nhiên kêu chúng ta đi ăn, buổi tối tỷ ấy sẽ không kêu rồi.
Lý Trân bất đắc dĩ, đành nắm tay Địch Yến bước nhanh đến nhà ăn.
Lúc còn độc thân, Lý Trân chưa bao giờ để ý đến mình có bao nhiêu tài sản. Hắn cũng không quan tâm, ăn no mặc ấm, có nơi để ngủ, hắn đã thấy thỏa mãn rồi. Nhưng lập gia đình rồi thì không như vậy nữa, trượng phu có thể không quản gia sản, nhưng làm vợ, Địch Yến nhất định phải biết của cải nhà mình dày mỏng thế nào.
Mặc dù nàng trước giờ vẫn rất ghét việc này. Nàng dù sao cũng là nữ nhân, cảm giác an toàn của nữ nhân là quan trọng nhất. Cảm giác an toàn đầu tiên là ở trượng phu, thứ hai là về gia sản. Hơn nữa đây là nghĩa vụ và trách nhiệm của nàng.
Sau khi về nhà, Lý Tuyền tìm đến Địch Yến, hai người bắt đầu tính toán gia sản của Lý Trân. Kết quả tính ra làm cho hai người quả thực hoảng sợ. Các nàng đều không ngờ tới Lý Trân lại là một phú ông giàu có. Ở Lạc Dương có tòa nhà lớn mười mẫu, ngoại ô phía Tây có sơn trang hơn trăm khoảnh đất. Mặt khác còn có cả ngàn mẫu Vĩnh Nghiệp điền, đây là bất động sản.
Ngoài ra, Lý Trân còn có mấy vạn quan tiền, ba ngàn lượng hoàng kim cùng với mấy ngàn cuộn gấm màu. Còn có không ít tài vật vô cùng đắt tiền, ví như thước chặn giấy bạch ngọc do hoàng đế ban thưởng, bình phong mỹ ngọc do Tương Vương tặng, dạ minh châu của Thái Bình công chúa,… Đây đều là bảo vật vô giá.
Về phần châu báu ngọc bích, lại càng khó có thể đếm được hết. Điều làm cho mọi người không ngờ tới chính là, bên trong hạ lễ của Võ Tắc Thiên ban cho Lý Trân có một rương châu báu là lễ vật dành riêng cho Địch Yến. Những thứ này đều cất trong kho của Vi Đoàn Nhi lúc trước. Chỉ là một phần nhỏ trong đó cũng đủ khiến cho Lý Tuyền nghẹn họng trân trối rồi.
Bận rộn cho đến lúc hoàng hôn, cuối cùng Lý Tuyền và Địch Yến cũng thanh lý xong phần lớn danh sách tài sản. Địch Yến cười nói:
- Không ngờ muội lại được gả cho một phú ông. Lúc trước muội còn đang nghĩ, giả sử không có tiền ăn cơm, phải ra đường bày hàng mãi võ.
- Xem lời nói của muội kìa.
Lý Tuyền trong lòng không có tư vị gì, cười khan một tiếng nói:
- Dầu gì vẫn còn một người là ta ở đây! Ta sẽ để cho hai người nghèo túng như vậy sao? Địch Yến cũng biết mình nói sai, nàng le lưỡi một cái, đưa một danh sách giao cho Lý Tuyền:
- Đại tỷ, Đây là mười ngàn quan tiền, mời đại tỷ nhận lấy.
- Không! Không!
Lý Tuyền liên tục xua tay:
- Ta sao có thể lấy tiền của hai người, mau lấy lại.
- Đại tỷ buôn bán cần tiền vốn, bọn muội cũng không dùng nhiều như vậy, đại tỷ nhận đi!
Địch Yến cứ mãi kiên trì, Lý Tuyền bất đắc dĩ cũng phải đáp ứng nhận lấy khoản tiền này. Nàng muốn mở rộng việc kinh doanh, quả thật tiền không có đủ. Lý Tuyền ngẫm nghĩ một chút liền cười nói:
- Được rồi, tiền này ta nhận, xem như bọn muội đầu tư phần tiền này.
Lúc này, ấn tượng của Lý Tuyền về Địch Yến lại tốt hơn mấy phần. Cái hiệp nữ hùng hùng hổ hổ kia hóa ra cũng có một tâm tư tinh tế. Nàng thật rất thích.
Đồng thời, nàng lại phát hiện ra một ưu điểm khác trong tính cách hoạt bát của Địch Yến. Đó chính là nàng không hề để ý đến thân phận nữ thương nhân. Căn bản không nghĩ đến đại tỷ mình đây có ảnh hưởng đến A Trân hay không.
Lúc này, dưới nhà một thị nữ hành lễ nói:
- Khởi bẩm hai vị phu nhân, bên ngoài có vài vị quân gia đến, nói là thuộc hạ của công tử. Trong đó có một người béo, hình như là họ Tửu.
Hai người lập tức mỉm cười, Địch Yến đứng lên nói:
- Ta đi báo cho phu quân!
Nàng bước nhanh về hậu trạch, đi đến thư phòng.
Lúc này Lý Trân đang thu dọn thư phòng của mình. Đây là lần đầu hắn có thư phòng của chính mình. Buổi trưa hôm nay thư phòng mới vừa dọn dẹp hoàn tất, có một cái bàn lớn, sát bên cửa có một cái bình phong, còn có lư hương, tủ bát, mấy hàng giá sách dựa vào tường đều trống rỗng. Tất cả sách của hắn đều ở trong rương, còn chưa có mang đặt lên.
Vật phẩm dụng cụ gia đình tuy rằng không ít nhưng thư phòng cũng rất lớn. Vẫn có vẻ rất trống trải, vách tường quét màu tuyết trắng, vài bức tranh chữ người nổi tiếng còn chưa treo lên. Bởi vì mười ngày sau là phải đi Trường An nhậm chức, do vậy hắn không có ý định mang sách trong rương bày lên giá sách.
Lúc này, bên ngoài cửa vang đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. Liền sau đó, thanh âm kiều thê Địch Yến vang lên:
- Phu quân, bọn Tửu Chí đến rồi.
Lý Trân tinh thần phấn khởi, vội vàng hỏi:
- Ở nơi nào?
- Ở tại phòng khách. Đại tỷ mời bọn họ vào trong phủ rồi.
Lý Trân cười cười, nắm tay Địch Yến đi đến phòng khách. Khi gần đến phòng khách, Địch Yến tránh thoát khỏi tay của Lý Trân, có chút ngượng ngùng nói:
- Ta không đi nữa.
- Đâu có vấn đề gì, vào ngồi một chút, mọi người đều là người quen mà.
- Lần sau đi! Tên mập mạp chết bầm kia nhất định sẽ nói lung tung.
Địch Yến vừa xoay người đi nhanh về phía hậu viện vừa quay đầu tự nhiên cười nói với trượng phu, lúc này mới nhanh chóng bước đi. Lý Trân rất muốn đi theo nàng trở về phòng ngủ nhưng lại có khách đang đợi. Hắn đành phải từ bỏ ý định trong đầu.
Vào phòng khách, Tửu Chí, Trương Lê, Lý Bàn cùng bảy tám tướng lĩnh đang ngồi ở bàn nói chuyện. Lý Trân đi vào bên trong, cười nói:
- Không ngờ các vị huynh đệ lại đến thăm ta.
Mọi người vội vàng đứng dậy, Tửu Chí nhận lấy ánh mắt ra hiệu, nhẹ giọng cười nói:
- Đêm động phòng hoa chúc thật sảng khoái nha.
Lý Trân thuận tay đánh một cái lên đầu của y, cười mắng:
- Ngươi quả nhiên miệng thổi, chả trách A Yến không chịu đến.
Mọi người lập tức oán giận Tửu Chí nói lung tung, không phân biệt địa điểm, nặng nhẹ làm hại tân tướng quân phu nhân không chịu đến. Tửu Chí gãi gãi đầu, vạn phần áy náy nói:
- Ta chính là miệng thối. Aiiii! Mục nát thôi đi, ta không nói nữa.
Lý Trân tiếp đón mọi người ngồi xuống. Trương Lê liền gấp gáp nói:
- Chúng tôi nghe nói tướng quân bị điều đi Trường An, là thật sao?
Lý Trân gật gật đầu:
- Thánh Thượng đã phê rồi, mười ngày sau xuất phát.
Tửu Chí lập tức cũng nóng nảy, cao giọng kêu lên:
- Ngươi đi rồi, chúng ta làm sao bây giờ? Ngươi phải dẫn lão đệ huynh chúng ta cùng đi.
- Yên tâm đi! Ta sẽ an bài tốt cho các ngươi.
Lý Trân cười nói:
- Ta đã đề nghị với Thánh Thượng để cho Trương Lê làm Nội vệ phó tướng, Thánh Thượng đã đồng ý.
Trương Lê ngạc nhiên:
- Cái này... Như vậy sao được, hẳn là Lã Tướng quân đảm nhiệm phó tướng mới đúng, tư lịch của ta quá nhỏ bé.
Lý Trân cười vỗ vỗ vai y:
- Đây không phải vấn đề lai lịch thấp, chỉ có người làm phó tướng ta mới có thể yên tâm đi Trường An. Lại nói, tân Nội vệ tướng quân là Võ Du Kỵ, trượng phu của Thái Bình công chúa. Y nổi tiếng là người hiền lành, chắc sẽ không làm khó các người. Chỉ cần các ngươi phục tùng điều lệnh của Thái Bình công chúa, ta tin tưởng nàng ta cũng sẽ không làm khó các người. Nàng ta cũng sẽ để mặt mũi cho ta.
Mọi người yên lặng gật đầu. Lúc này, Diêu Hi vốn vẫn im lặng nãy giờ lên tiếng:
- Lý đại ca đi Trường An, không dẫn theo tâm phúc đi cùng sao được. Nếu không thì phía Trường An kia cũng không dễ đối phó.
Điều này nói ra rất có lý. Bình thường quan viên đi nhậm chức nơi khác đều mang theo một số tâm phúc. Mọi người đều không khỏi chờ mong nhìn Lý Trân.
Lý Trân cười nói:
- Ta đương nhiên dẫn theo huynh đệ cùng đi. Nhưng mà lấy thân binh làm chủ, trong số các ngươi ta dự định mang theo lão Tửu đi cùng. Mọi người an tâm ở lại Nội vệ.
Tửu Chí vui vô cùng, Lý Trân không ngờ không quên mình, không hổ là huynh đệ cùng nhau lớn lên mà!
Lý Trân thấy mọi người đều lộ vẻ thất vọng liền cười nói với mọi người:
- Ta có thể hiểu được tâm tình của mọi người nhưng Nội vệ là do chúng ta cùng nhau cố gắng làm lớn mạnh. Ta rất mong mọi người có thể ở lại, lưu lại chỗ tốt ở kinh thành. Mạng lưới của ta mọi người đều có thể sử dụng. Ta tin tưởng mọi người đều có thể làm rất tốt.
Lúc này, Lý Bàn có chút lo lắng nói:
- Chúng ta chủ yếu lo lắng tướng quân đi rồi, chúng ta sẽ bị chèn ép hoặc xa lánh. Võ Du Kỵ tuy là không quá quản chuyện nhưng y cũng là trượng phu của Thái Bình công chúa. Người sáng suốt đều biết, thực tế là Thái Bình công chúa khống chế Nội vệ.
Lý Trân hiểu lo lắng của bọn họ. Dù sao vua nào triều thần nấy, đây là lệ thường. Tuy nhiên, Thái Bình công chúa chính là muốn cầu cạnh mình, tin tưởng nàng sẽ không chèn ép bộ hạ cũ của mình.
Nghĩ như thế, Lý Trân cười nói với mọi người:
- Mọi người yên tâm, Thái Bình công chúa sẽ cho ta chút mặt mũi, tạm thời không có điều động nhiều. Thêm nữa ta cũng sẽ chú ý mọi người, nếu các vị thật sự bị xa lánh, ta có thể đáp ứng các vị đem tất cả điều đến Trường An.
Có lời hứa này của Lý Trân, trong lòng mọi người đều thả lỏng. Mọi người hàn huyên thêm vài câu, liền đứng dậy cáo từ. Lý Trân giữ Tửu Chí lại. Đưa tiễn xong mọi người, Lý Trân dẫn Tửu Chí tới thư phòng.
- Ngồi đi! Ta có việc phải nói với ngươi.
Tửu Chí hơi bất an ngồi xuống. Lý Trân cười nói:
- Ta từng đáp ứng ngươi, cho ngươi thăng làm lang tướng. Cho nên lần này dẫn ngươi đi Trường An, ta chuẩn bị thăng ngươi một bậc, đảm nhiệm chức lang tướng.
Tửu Chí mừng rỡ, vội vàng chắp tay, mặt mày hớn hở nói:
- Ta đã nói rồi! Huynh đệ ta làm sao có thể không hậu đãi ta.
Lý Trân khoát tay, lại nói với y:
- Gia quyến sau này có thể nói tiếp. Hiện tại ta muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ.
Tửu Chí trên mặt cũng trở nên nghiêm túc. Lúc này Lý Trân mới chậm rãi nói:
- Sáng mai ngươi mang hai mươi thân binh của ta đi Trường An trước một bước. Mọi người phải phân bố trong thành, không được để cho người Trường An chú ý. Ngươi kiểm tra kĩ cho ta, Trường An rốt cuộc có giấu bao nhiêu thế lực?
Tửu Chí yên lặng gật gật đầu:
- Ta hiểu rồi, sáng mai ta sẽ xuất phát ngay!
***
Tửu Chí rất nhanh cáo từ. Lý Trân bước nhanh về phòng ngủ. Vừa đi vào phòng, một đôi tay nhỏ bé từ phía sau che kín ánh mắt của hắn, chỉ nghe Địch Yến mỉm cười duyên dáng nói:
- Đoán ta là ai?
Lý Trân cười ha ha xoay người, một tay bế Địch Yến lên, nhanh chóng bước đến giường lớn. Không ngờ Địch Yến thân thủ cao cường, không đợi đến gần giường, nàng nhẹ nhàng và khéo léo xoay tròn cả người, thoát ra khỏi tay của Lý Trân. Nhưng nàng không có chạy trốn, vẫn để phu quân ôm ấp lấy như cũ. Hai người ngã thật mạnh lên giường.
Lý Trân nhẹ nhàng hôn môi của nàng, Địch Yến ôm cổ hắn, hôn đáp lại. Trên mặt hắn đỏ bừng, cả người nóng lên, hơi thở cũng dần dần trở nên nặng nề. Đúng lúc này, trong sân truyền đến thanh âm thị nữ rụt rè:
- Phu nhân mời tân nhân dùng cơm chiều.
Hai người liếc nhau cười khổ. Địch Yến vội vàng đẩy Lý Trân ra ngồi dậy. Nàng bình ổn tâm tình nói:
- Ta biết rồi, lập tức đến ngay.
Lý Trân có chút bất mãn đại tỷ quấy rầy, hừ một tiếng nói:
- Xem ra, chúng ta phải ở khách sạn.
Địch Yến cười cười, hôn một cái lên mặt hắn:
- Đừng trách tỷ ấy, tỷ ấy không có ý này đâu. Bây giờ trời vừa tối, chúng ta lại chưa có ăn cơm. Tỷ ấy đương nhiên kêu chúng ta đi ăn, buổi tối tỷ ấy sẽ không kêu rồi.
Lý Trân bất đắc dĩ, đành nắm tay Địch Yến bước nhanh đến nhà ăn.
Danh sách chương