Bình thường ước chừng ước chừng có ba trăm tên lính trú đóng trông coi, do một tên Giáo úy thống lĩnh. Không bao lâu, Lý Trân dẫn đầu trăm tên thân vệ kỵ binh xông vào phường Tuyên Bình, chạy thẳng tới trước đại môn kho lương. Thân vệ kỵ binh của hắn đều đã trải qua trận huyêt chiến tại Liêu Đông, càng lộ vẻ đằng đằng sát khí.
Chuông báo động bên trong kho Lương gõ kêu leng keng! Mười mấy tên binh sĩ đứng ở trên tường kho thật cao, căng thẳng nhìn hơn một trăm kỵ binh bên dưới, bọn chúng không biết chuyện gì xảy ra, từng người thấp thỏm bất an trong lòng.
Lúc này, Lý Trân dùng chiến kiếm chỉ lên lầu trên tường thành, lạnh lùng quát lên:
- Ta chính là lưu thủ Tây Kinh Lý Trân mới nhậm chức, chủ tướng các ngươi là ai, nhanh tới gặp ta!
Một lát, cửa chính nhà kho chậm rãi mở ra, mấy tên quan viên chạy vội ra, dẫn đầu là một gã giáo úy, gã một chân quỳ xuống nói
- Ty chức là tướng phòng giữ kho lương thực Trần Đạc, tham kiến Lý tướng quân!
Hai gã quan văn phía sau phía sau là chủ bộ và Thương tào tham quân, hai người đều khom mình hành lễ
- Tham kiến Lý tướng quân.
Lý Trân vốn tưởng rằng phải một phen chém giết mới có thể chiếm lấy kho lương, không nghĩ tới dễ dàng như vậy đã lấy được, chứng minh ba gã quan viên văn võ này đều không phải là người của Chu Diệu Tự, cũng chứng minh rằng Chu Diệu Tự tầm thường không có năng lực, kho lương trọng yếu như vậy gã lại không khống chế ở trong tay của mình? - Ba vị xin đứng lên, xin dẫn ta vào kho lương!
Ba gã quan viên đứng lên, dẫn Lý Trân và trăm tên kỵ binh kỵ binh vào kho lương. Trần Đạc chỉ vào kho lương giới thiệu cho Lý Trân:
- Tổng cộng có có ba mươi bốn tòa kho lương, nhưng chỉ có hai mươi mốt tòa kho lương có lương thực, chừng mười lăm vạn thạch, xung quanh bên ngoài một vòng đều là kho rỗng, lương thực đều ở nhà kho bên trong.
Lý Trân trước mắt không có hứng thú thị sát kho lương, hắn thì muốn thông qua khống chế lương thực đến khống chế quân đội. Dù sao Chu Diệu Tự một mình nắm lấy quyền lực đã hơn một năm, rất nhiều tướng lĩnh đều bị cưỡng bức thuần phục cho gã, nếu như Lý Trân hắn không thể nắm giữ binh quyền, như thế phó lưu thủ Tây Kinh này của hắn chính là một vật trang trí.
Hắn hỏi:
- Cung cấp lương cho các quân như thế nào?
- Khởi bẩm tướng quân, dựa theo lệ cũ, cách mỗi mười ngày cung cấp lương thực một lần. Tướng lĩnh các quân phải viết xin, sau khi Chu trưởng sử phê chuẩn, bọn họ đi tới lĩnh lương, dựa theo thời gian, ngày mai lại đến lúc phát lương rồi.
Lý Trân lập tức lạnh lùng nói:
- Từ giờ trở đi, không có chữ ký của ta, không cho phép phát một hạt lương thực, nghe chưa?.....
Chu Diệu Tự lúc này cũng không biết Lý Trân đã chiếm lĩnh kho lương, thực ra gã cũng không đoái hoài tới chuyện này, Lưu tham quân mang đến cho gã một tin tức cực kỳ không hay, Lý Trân cho là gã đi quá giới hạn lễ chế, lấy thân phận quan tứ phẩm tiến vào dinh quan quận vương. Chu Diệu Tự sợ đến tay chân lạnh cóng, cuống quít chạy về chuyển nhà, gã tạm thời tìm một tòa nhà mười mẫu, phải dọn nhà đi cả đêm.
Trong lòng Chu Diệu Tự rất rõ ràng hậu quả, một khi Lý Trân kết tội mình, gã bị Ngự Sử Đài nhìn chằm chằm, mất chức còn là chuyện nhỏ, mất mạng sống mới là việc lớn. Trong lòng gã than khổ, suốt đêm chỉ huy người nhà đóng gói rương hòm. Ngay lúc Chu Diệu Tự đem một xe hòm từ bên trong phủ đi ra, nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập rất nhanh ngựa chạy vội tới trước đại môn, một gã nam tử xoay mình xuống ngựa, hô lớn
- Chu trưởng sử!
Chu Diệu Tự mang theo đèn lồng đi vào, nhận ra y là người nhà của Lương vương, trước đây đã từng đưa thư cho mình, trong lòng gã tức liền kinh sợ,
- Làm sao, Lương vương có thư đưa tới sao?
Nam tử đưa tin lấy ra một phong thư đưa cho gã:
- Đây là thư điện hạ gửi cho trưởng sử, mời xem qua!
Chu Diệu Tự nhận lấy thư, đưa đèn lồng cho nha hoàn bên cạnh, gã mở thư thư đưa về phía đèn lồng nhìn một lần, không khỏi âm thầm kêu khổ. Giọng của Lương vương trong thư vô cùng cương quyết, truyền lệnh gã không được giao binh quyền cho Lý Trân, nhất định phải làm Lý Trân mất quyền lực hoàn toàn.
Nói thì dễ, nhưng bắt gã làm thế nào, phong ba của một dinh quan nho nhỏ đã làm cho mình cực kỳ thảm hại, lại phải cùng Lý Trân đối đầu, chẳng phải là hành hạ bản thân đến chết sao. Nhưng mệnh lệnh của Lương vương gã lại không thể không nghe theo, đành phải thở dài nói với người đưa thư:
- Ngươi trở về nói với Lương vương ta làm theo là được.
Sáng sớm ngày hôm sau, ở kho lương bên ngoài phường Tuyên Bình xảy ra một chút rối loạn nho nhỏ, mấy trăm chiếc xe vận lương xếp đống ở nơi cửa chính, trên trăm tên lính ở bên ngoài lo lắng sốt ruột chờ đợi. Chốc lát, một gã quan quân vẻ mặt bất đắc dĩ từ trong kho lương đi ra, nói với các binh lính vận lương:
- Trở về đi thôi! Việc này phải Lâm tướng quân đến giải quyết.
Đây chỉ là một nhóm đoàn xe vận lương, ngay sau đó nhóm thứ hai, nhóm thứ ba cũng tới, đều lấy được kết quả giống nhau, tân nhậm lưu thủ Tây Kinh không phê chuẩn, lương thực nhất loạt không phát, chủ tướng các quân nhất định phải tự mình đến.
Không bao lâu, hơn mười kỵ binh nhanh như điện chớp vọt vào vọt vào phường, dẫn đầu là một gã Đô úy tướng quân, gã tên là Lâm Thiệu Thông, là chủ tướng quân đội đồn trú của cung Đại Minh, thủ hạ có hơn một ngàn binh sĩ, gã là người đầu tiên nhất đến lĩnh lương thực nhưng bị cự tuyệt.
Lâm Thiệu Thông lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, Lý Trân đem lương thực kẹt cứng, nếu không nguyện trung thành với hắn ta, bọn họ liền đừng hòng lĩnh đến một hạt lương thực. Nếu như hôm nay không có lương thực, ngày mai các binh lính sẽ chết đói, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, Lâm Thiệu Thông không thể không tới tỏ thái độ.
Gã cũng vô cùng khâm phục thủ đoạn của Lý Trân, từ lương thực hành động, kẹt cứng cổ của các quân, mọi người không thể không thuận theo. So sánh với Chu Diệu Tự, Lý Trân lợi hại hơn so nhiều. Từ chuyện này liền có thể nhìn ra, trận tranh đấu này Chu Diệu Tự chắc chắn thất bại.
Lâm Thiệu Thông được binh sĩ dẫn vào kho lương, đưa thẳng tới đại sảnh kho lương. Nơi này là chỗ các quan văn làm việc, chẳng qua là nhóm lớn thợ thủ công đang bận rộn thay đổi gì đó?
Lâm Thiệu Thông tiến lên một chân quỳ xuống:
- Lâm Thiệu Thông tham kiến Lý tướng quân!
- Ngươi chính là Lâm Đô úy của Đại Minh cung, ngưỡng mộ đã lâu.
Lý Trân vội vàng nâng gã dậy cười nói:
- Ta vốn định tối hôm qua triệu tập mọi người thương nghị một chút chuyện quan nha mới, chẳng qua là tối hôm qua tương đối vội vàng, ngày mai đi! Tất cả mọi người đến tụ họp một chút.
- Quan nha mới cái gì?
Lâm Thiệu Thông không hiểu hỏi.
Lý Trân chỉ đại sảnh mà các thợ thủ công đang đang bận rộn, cười híp mắt nói
- Ta cho rằng quan nha bên trong hoàng thành quá vắng lạnh, cho nên quyết định bắt đầu từ hôm nay, dời quan nha từ bên trong hoàng thành ra, tạm thời để ở chỗ này, chờ sau khi dọn dẹp xong tòa quan nha mới ở phường Sùng Văn kia, chúng ta lại chính thức di dời qua.]
Chuông báo động bên trong kho Lương gõ kêu leng keng! Mười mấy tên binh sĩ đứng ở trên tường kho thật cao, căng thẳng nhìn hơn một trăm kỵ binh bên dưới, bọn chúng không biết chuyện gì xảy ra, từng người thấp thỏm bất an trong lòng.
Lúc này, Lý Trân dùng chiến kiếm chỉ lên lầu trên tường thành, lạnh lùng quát lên:
- Ta chính là lưu thủ Tây Kinh Lý Trân mới nhậm chức, chủ tướng các ngươi là ai, nhanh tới gặp ta!
Một lát, cửa chính nhà kho chậm rãi mở ra, mấy tên quan viên chạy vội ra, dẫn đầu là một gã giáo úy, gã một chân quỳ xuống nói
- Ty chức là tướng phòng giữ kho lương thực Trần Đạc, tham kiến Lý tướng quân!
Hai gã quan văn phía sau phía sau là chủ bộ và Thương tào tham quân, hai người đều khom mình hành lễ
- Tham kiến Lý tướng quân.
Lý Trân vốn tưởng rằng phải một phen chém giết mới có thể chiếm lấy kho lương, không nghĩ tới dễ dàng như vậy đã lấy được, chứng minh ba gã quan viên văn võ này đều không phải là người của Chu Diệu Tự, cũng chứng minh rằng Chu Diệu Tự tầm thường không có năng lực, kho lương trọng yếu như vậy gã lại không khống chế ở trong tay của mình? - Ba vị xin đứng lên, xin dẫn ta vào kho lương!
Ba gã quan viên đứng lên, dẫn Lý Trân và trăm tên kỵ binh kỵ binh vào kho lương. Trần Đạc chỉ vào kho lương giới thiệu cho Lý Trân:
- Tổng cộng có có ba mươi bốn tòa kho lương, nhưng chỉ có hai mươi mốt tòa kho lương có lương thực, chừng mười lăm vạn thạch, xung quanh bên ngoài một vòng đều là kho rỗng, lương thực đều ở nhà kho bên trong.
Lý Trân trước mắt không có hứng thú thị sát kho lương, hắn thì muốn thông qua khống chế lương thực đến khống chế quân đội. Dù sao Chu Diệu Tự một mình nắm lấy quyền lực đã hơn một năm, rất nhiều tướng lĩnh đều bị cưỡng bức thuần phục cho gã, nếu như Lý Trân hắn không thể nắm giữ binh quyền, như thế phó lưu thủ Tây Kinh này của hắn chính là một vật trang trí.
Hắn hỏi:
- Cung cấp lương cho các quân như thế nào?
- Khởi bẩm tướng quân, dựa theo lệ cũ, cách mỗi mười ngày cung cấp lương thực một lần. Tướng lĩnh các quân phải viết xin, sau khi Chu trưởng sử phê chuẩn, bọn họ đi tới lĩnh lương, dựa theo thời gian, ngày mai lại đến lúc phát lương rồi.
Lý Trân lập tức lạnh lùng nói:
- Từ giờ trở đi, không có chữ ký của ta, không cho phép phát một hạt lương thực, nghe chưa?.....
Chu Diệu Tự lúc này cũng không biết Lý Trân đã chiếm lĩnh kho lương, thực ra gã cũng không đoái hoài tới chuyện này, Lưu tham quân mang đến cho gã một tin tức cực kỳ không hay, Lý Trân cho là gã đi quá giới hạn lễ chế, lấy thân phận quan tứ phẩm tiến vào dinh quan quận vương. Chu Diệu Tự sợ đến tay chân lạnh cóng, cuống quít chạy về chuyển nhà, gã tạm thời tìm một tòa nhà mười mẫu, phải dọn nhà đi cả đêm.
Trong lòng Chu Diệu Tự rất rõ ràng hậu quả, một khi Lý Trân kết tội mình, gã bị Ngự Sử Đài nhìn chằm chằm, mất chức còn là chuyện nhỏ, mất mạng sống mới là việc lớn. Trong lòng gã than khổ, suốt đêm chỉ huy người nhà đóng gói rương hòm. Ngay lúc Chu Diệu Tự đem một xe hòm từ bên trong phủ đi ra, nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập rất nhanh ngựa chạy vội tới trước đại môn, một gã nam tử xoay mình xuống ngựa, hô lớn
- Chu trưởng sử!
Chu Diệu Tự mang theo đèn lồng đi vào, nhận ra y là người nhà của Lương vương, trước đây đã từng đưa thư cho mình, trong lòng gã tức liền kinh sợ,
- Làm sao, Lương vương có thư đưa tới sao?
Nam tử đưa tin lấy ra một phong thư đưa cho gã:
- Đây là thư điện hạ gửi cho trưởng sử, mời xem qua!
Chu Diệu Tự nhận lấy thư, đưa đèn lồng cho nha hoàn bên cạnh, gã mở thư thư đưa về phía đèn lồng nhìn một lần, không khỏi âm thầm kêu khổ. Giọng của Lương vương trong thư vô cùng cương quyết, truyền lệnh gã không được giao binh quyền cho Lý Trân, nhất định phải làm Lý Trân mất quyền lực hoàn toàn.
Nói thì dễ, nhưng bắt gã làm thế nào, phong ba của một dinh quan nho nhỏ đã làm cho mình cực kỳ thảm hại, lại phải cùng Lý Trân đối đầu, chẳng phải là hành hạ bản thân đến chết sao. Nhưng mệnh lệnh của Lương vương gã lại không thể không nghe theo, đành phải thở dài nói với người đưa thư:
- Ngươi trở về nói với Lương vương ta làm theo là được.
Sáng sớm ngày hôm sau, ở kho lương bên ngoài phường Tuyên Bình xảy ra một chút rối loạn nho nhỏ, mấy trăm chiếc xe vận lương xếp đống ở nơi cửa chính, trên trăm tên lính ở bên ngoài lo lắng sốt ruột chờ đợi. Chốc lát, một gã quan quân vẻ mặt bất đắc dĩ từ trong kho lương đi ra, nói với các binh lính vận lương:
- Trở về đi thôi! Việc này phải Lâm tướng quân đến giải quyết.
Đây chỉ là một nhóm đoàn xe vận lương, ngay sau đó nhóm thứ hai, nhóm thứ ba cũng tới, đều lấy được kết quả giống nhau, tân nhậm lưu thủ Tây Kinh không phê chuẩn, lương thực nhất loạt không phát, chủ tướng các quân nhất định phải tự mình đến.
Không bao lâu, hơn mười kỵ binh nhanh như điện chớp vọt vào vọt vào phường, dẫn đầu là một gã Đô úy tướng quân, gã tên là Lâm Thiệu Thông, là chủ tướng quân đội đồn trú của cung Đại Minh, thủ hạ có hơn một ngàn binh sĩ, gã là người đầu tiên nhất đến lĩnh lương thực nhưng bị cự tuyệt.
Lâm Thiệu Thông lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, Lý Trân đem lương thực kẹt cứng, nếu không nguyện trung thành với hắn ta, bọn họ liền đừng hòng lĩnh đến một hạt lương thực. Nếu như hôm nay không có lương thực, ngày mai các binh lính sẽ chết đói, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, Lâm Thiệu Thông không thể không tới tỏ thái độ.
Gã cũng vô cùng khâm phục thủ đoạn của Lý Trân, từ lương thực hành động, kẹt cứng cổ của các quân, mọi người không thể không thuận theo. So sánh với Chu Diệu Tự, Lý Trân lợi hại hơn so nhiều. Từ chuyện này liền có thể nhìn ra, trận tranh đấu này Chu Diệu Tự chắc chắn thất bại.
Lâm Thiệu Thông được binh sĩ dẫn vào kho lương, đưa thẳng tới đại sảnh kho lương. Nơi này là chỗ các quan văn làm việc, chẳng qua là nhóm lớn thợ thủ công đang bận rộn thay đổi gì đó?
Lâm Thiệu Thông tiến lên một chân quỳ xuống:
- Lâm Thiệu Thông tham kiến Lý tướng quân!
- Ngươi chính là Lâm Đô úy của Đại Minh cung, ngưỡng mộ đã lâu.
Lý Trân vội vàng nâng gã dậy cười nói:
- Ta vốn định tối hôm qua triệu tập mọi người thương nghị một chút chuyện quan nha mới, chẳng qua là tối hôm qua tương đối vội vàng, ngày mai đi! Tất cả mọi người đến tụ họp một chút.
- Quan nha mới cái gì?
Lâm Thiệu Thông không hiểu hỏi.
Lý Trân chỉ đại sảnh mà các thợ thủ công đang đang bận rộn, cười híp mắt nói
- Ta cho rằng quan nha bên trong hoàng thành quá vắng lạnh, cho nên quyết định bắt đầu từ hôm nay, dời quan nha từ bên trong hoàng thành ra, tạm thời để ở chỗ này, chờ sau khi dọn dẹp xong tòa quan nha mới ở phường Sùng Văn kia, chúng ta lại chính thức di dời qua.]
Danh sách chương