Hoàng Tri Quyền trầm ngâm một chút, cười nói:
- Tâm tình Lý tướng quân một lòng giữ gìn trị ta có thể lý giả. Tuy nhiên quân đội có thể thẩm vấn dân án hay không, ta cũng không biết, điều này phải cần triều đình quyết định. Như vậy đi! Ta gửi phần văn điệp, trần thuật việc này, nếu Hình Bộ phê chuẩn, ta đây cũng sẽ toàn lực ủng hộ Lý tướng quân, Lý tướng quân thấy thế nào? Lý Trân thầm mắng người này cáo già, lại đem giao sự tình cho Hình Bộ, kỳ thật Lý Trân cũng không nghĩ vi phạm, hắn chỉ có cần một cái cớ, nếu có thế lực bất minh phạn án vào địa giới của hắn, hắn xuất kích bất cứ lúc nào. Có điều lời này lại không thể nói rõ.

- Ha hả! Ta chỉ là đưa ra đề nghị, nếu sứ quân cảm thấy không ổn, coi như ta cũng chưa nói gì.

Hoàng Tri Quyền không nghĩ trong chuyện này khách khí với Lý Trân, y hắn cười cười, liền chuyển hướng đề tài, cười hỏi:
- Nghe nói quan để của tướng quân tạm thời phải thuê. Chỗ ta có một vài tòa nha, không bằng ta giải quyết vấn đề nơi ở cho tướng quân.

- Ý tốt của sứ quân Lý Trân xin nhận. Thật ra bên quân đội cũng có một vài tòa nhà, có điều đã lâu chưa tu sửa. Ta đang phái người tu sửa, sẽ không làm phiền đến sứ quân. Nhưng cá nhân ta muốn mua một tòa tòa nhà, nếu sứ quân có tòa nhà, thích hợp, không ngại giới thiệu cho ta.

- Vậy thì trùng hợp quá. Bên kia huyện Trường An đang muốn công khai bán ra một số tòa nhà vô chủ. Nếu tướng quân có hứng thú, không ngại đi xem, ta sẽ đi đánh tiếng với Dương Huyện lệnh.

Lý Trân mừng rỡ:
- Vậy đa tạ Hoàng sứ quân rồi.

Hoàng Tri Quyền tìm Lý Trân, một chuyện khác chính là muốn hỏi thăm một chút tình huống của Chu Diệu Tự. Tuy nhiên Lý Trân không hề nhắc đến Chu Diệu Tự, y cũng không tiện hỏi. Tuy Hoàng Tri Quyền và Chu Diệu Tự thuộc phe phái bất đồng, quan hệ hai người bình thường cũng không tốt, Chu Diệu Tự bị Lý Trân lật đổ, y cũng thích nghe ngóng.

Hoàng Tri Quyền ngồi chốc lát nữa mới đứng dậy cáo từ. Lý Trân cũng không giữ y, tiễn y ra đến ngoài cửa lớn. Hoàng Tri Quyền lên xe ngựa, cười nói với Lý Trân:
- Lý tướng quân trong cuộc sống có gì khó khăn, cứ mở miệng, ta sẽ toàn lực tương trợ.

- Đa tạ ý tốt của sứ quân!

Lý Trân nhìn theo xe ngựa của y đi xa, lúc này mới trở về quan nha. Vừa lúc, một tên binh lính bước nhanh về phía trước, hành lễ nói:
- Khởi bẩm tướng quân, gia chủ Trưởng Tôn cầu kiến.

Lý Trân vừa mới tiễn bước Hoàng Tri Quyền, lại chạy tới một gia chủ Trưởng Tôn, lập tức cảm thấy đau đầu, nhưng lại biết không thể tiếp, đành phải ra lệnh:
- Mời hắn đến khách phòng ngồi tạm, ta đi thay quần áo, lập tức sẽ đến.

Lý Trân quay lại quan phòng của mình uống ngụm trà, lúc này mới thong thả đi đến khách phòng. Thấy trong phòng có một người đàn ông trung niên gần năm mươi tuổi, dáng người bậc trung, mặt chữ điền, làn da hơi tím, khá giống dáng vẻ của Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng ông ta không quá thong dong tự tin, có vẻ hơi tâm hoảng ý loạn, ngay cả chén suýt chút nữa làm đổ.

Lý Trân nhẹ ho khan một tiếng, đi vào khách đường. Trường Tôn Diên cuống quít đứng lên thi lễ:
- Tham kiến Lý tướng quân!

có tật giật mình cảm giác, vốn nên minh chủ Độc Cô Minh Hi tới bái phỏng Lý Trân trước, sau đó bọn họ mới có thể tới bái phỏng, nhưng Độc Cô Minh Hi vẫn không có động tĩnh, Trưởng Tôn Diên không kìm nén được nội tâm lo lắng, nên đã chạy tới.

Nguyên nhân y bái phỏng Lý Trân chính là y nhận được mật thư của Lý Đán. Lý Đán yêu cầu y ủng hộ Lý Trân, cho nên Trưởng Tôn Diên liền cấp bách tới gặp Lý Trân.

Lý Trân cười khoát tay:
- Trưởng Tôn gia chủ không cần đa lễ, mời ngồi!

Trưởng Tôn Diên ngồi xuống, liền cười nói với Lý Trân:
- Năm trước ta đi Lạc Dương từng được xem trận thi đấu mã cầu, lúc ấy tận mắt thấy phong thái của Lý tướng quân, trong lòng vô cùng kính trọng và ngưỡng mộ. Không ngờ giờ có thể ngồi đối diện, thật là may mắn ba đời của Trưởng Tôn.

Lý Trân không biết gặp bao nhiêu người đều lấy trận thi đấu mã cầu làm chủ đề nói chuyện, hắn đã hơi phiền chán rồi. Hơn nữa trong lời nói của Trưởng Tôn Diên này bộc lộ ý siểm nịnh càng làm cho hắn không thích. Hắn cười thản nhiên:
- Ta từng nghe Thọ Xuân Vương nói về gia chủ, nói gia chủ rất ủng hộ Tương Vương…

Thọ Xuân quận Vương chính là Lý Thành Khí. Trưởng Tôn Diên lập tức giật mình, tựa như tìm được tiếng nói chung với Lý Trân, vội vàng nói:
- Ngày hôm qua tôi nhận được mật thư của Tương Vương, yêu cầu tôi toàn lực hiệp trợ tướng quân nắm Quan Trung trong tay. Trưởng Tôn gia ở Quan Trung còn có thế lực, tiền tài cũng không thiếu, chỉ cần Lý tướng quân mở miệng, ta nhất định sẽ hết sức tương trợ.

Nói đến đây, y cười thần bí, lấy từ trong người ra một ngân bàn của Hưng Đường Hội, lộ ra một góc cho Lý Trân nhìn. Lý Trân lập tức ngửi thấy một mùi vị khét lẹt, người đối diện này rất không đáng tin rồi, quá khinh suất rồi. Mình và y vốn không quen biết, y đã đem bí mật của Tương Vương và Hưng Đường Hội bộc lộ ra. Nếu mình là người của Lai Tuấn Thần, đây chẳng phải là hại Tương Vương, hủy Hưng Đường Hội sao?

Trong lòng Lý Trân nảy sinh cảnh giác đối với Trưởng Tôn Diên, cho dù Trưởng Tôn Diên giàu ngang một nước, mình cũng sẽ không tìm y làm việc cho Hưng Đường Hội.

Nghĩ vậy, Lý Trân lãnh đạm nói:
- Bản tướng quân vừa mới nhậm chức, rất nhiều tình huống đều chưa quen thuộc, chờ ta quen thuộc mọi thứ rồi, lại làm phiền Trưởng Tôn gia chủ cũng không muộn. Muốn làm tốt mọi việc, khẳng định không thể rời xa được sự ủng hộ của hương thân phụ lão Trường An.

- Đúng vậy, đúng vậy!

Trưởng Tôn Diên cũng cảm nhận được giọng điệu của Lý Trân lạnh nhạt di. Nhưng y không biết vấn đề ở mình, trong lòng hơi chút khẩn trương, lập tức lấy một khối ngọc bài trong người ra, giao cho Lý Trân nói:
- Dựa vào khối ngọc bài này có thể đến bất kỳ cửa hàng nào của Trưởng Tôn gia mở ở Trường An lĩnh ba vạn quan tiền, coi như là an gia phí cho tướng quân. Xin tướng quân vui lòng nhận cho!

Lý Trân làm sao đồng ý nhận tiền của y. Hắn đẩy trả ngọc bài lại, cười nói:
- Đa tạ ý tốt của gia chủ. Tuy nhiên giờ Ngự sử đài rất chú ý bản tướng quân, cho nên…

- Ồ…

Trưởng Tôn Diên thấy hắn không chịu nhận, đành phải lúng túng cất ngọc bài đi. Ngượng ngùng nói:
- Một khi đã như vậy, lần sau ta lại đến thăm tướng quân.

- Vậy được, ta sẽ không giữ gia chủ lại.

Lý Trân không đợi y nói xong, liền cười đứng lên nói:
- Thay ta tiễn khách!

Trưởng Tôn Diên ngẩn ra, y cũng không phải cáo từ, chỉ nói là lần sau thăm hỏi sẽ đưa ngọc bài cho Lý Trân, không nghĩ tới Lý Trân cho là y muốn cáo từ. Bất đắc dĩ, y đành phải đứng dậy thi lễ, cõi lòng phiền muộn đi ra.

Lý Trân nhìn bóng dáng y dáng đi xa, không khỏi lắc lắc đầu, hắn cảm thấy cần phải tìm một cơ hội nhắc nhở Lý Thành Khí một chút, miệng của Trưởng Tôn Diên này thật sự không đáng tin…

Đang lúc hoàng hôn, Lý Trân cùng hơn mười thân vệ kỵ binh ngồi xe ngựa quay trở về quan trạch ở Tuyên Dương. Chỉ thấy cửa lớn đỗ một chiếc xe ngựa nào đó, còn có vài tên gia nhân ở bên cạnh chờ chủ nhân.

Trong lòng Lý Trân sửng sốt, là ai tới bái phỏng mình rồi?

Hắn xuống xe ngựa, bước nhanh đi vào trong phủ trạch. lại không gặp Địch Yến như chim nhỏ chạy ra đón mình, hắn liền hỏi một thị nữ:
- Phu nhân đâu?

- Phu nhân ở hậu đường, trong nhà có khách ạ.

Lý Trân định hỏi khách là ai, nhưng thị nữ thi lễ lui xuống, hắn đành phải bước nhanh vào trong nội đường. Mới đi đến viện tử trước nội đường, thấy hai cô gái trẻ tuổi đang sóng vai bước ra, một là thê tử của chính mình Địch Yến, người còn lại lại làm cho Lý Trân ngây ngẩn cả người, không phải đại tỷ của hắn, mà là Vương Khinh Ngữ.

Lý Trân chần chừ một chút, Địch Yến vừa quay đầu lại nhìn thấy trượng phu, nàng cười chạy ra đón chào:
- Phu quân đã về rồi.

- Ồ! Hôm nay không có việc gì, nên về sớm hơn chút.

Vương Khinh Ngữ mặt đỏ lên, nàng không dám đối diện với Lý Trân, vội vàng nói:
- A Yến, ta về đã.

Địch Yến giữ chặt nàng cười nói:
- Không phải vừa nói ở lại ăn cơm chiều sao? Sao lại đổi quẻ thế.

- Ta còn có việc.

- Ngươi nào có việc gì. Đừng kiếm cớ nữa, đợi lát nữa đại tỷ cũng sẽ đến.

Lý Trân cuống quít nói:
- Các ngươi cứ trò chuyện đi, ta đi thư phòng.

Hắn quay người đi về phía thư phòng. Vương Khinh Ngữ thấy Lý Trân đi rồi, lúc này mới thở phào, không về nữa.

Lý Trân trở lại thư phòng ngồi xuống, trong lòng hắn hơi rối loạn. Hắn không nghĩ tới Vương Khinh Ngữ sẽ xuất hiện, mặc dù hắn đã cưới Địch Yến làm vợ, nhưng hắn thủy chung không thể quên khi đón dâu trên đường, nhìn thấy đôi mắt đẹp đầy bi thương kia.

Lý Trân khe khẽ thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại, gắng sức không nghĩ tới Vương Khinh Ngữ nữa. Hắn lấy một quyển sách, lật giở xem, nhưng cũng không hề đọc vào đầu, sau đó ném quyển sách sang một bên.

Đúng lúc này, cửa mở, Địch Yến bưng chén trà sâm đi đến, cười hỏi:
- Muốn muội mang cơm chiều qua, hay là cùng nhau ăn?

- Vẫn nên qua đó thì hơn. Tỷ tỷ ta sẽ sợ.
Lý Trân cười khổ một tiếng nói.

Địch Yến đặt trà lên bàn, lại ngồi bên cạnh hắn cười nói:
- Sao huynh không hỏi Khinh Ngữ về hay chưa?

- Là vì đại tỷ sao?

- Đâu có! Người ta là chủ cho thuê nhà, đến xem khách trọ là rất bình thường.

Lý Trân ngây ngẩn cả người:
- Nhà…nhà này là của cô ấy?

- Huynh nghĩ sao?
Địch Yến lườm hắn một cái:
- Vô thân vô cố, người ta dựa vào cái gì cho không cho huynh ở không. Cô ấy tới là thu tiền thuê phòng.

Lý Trân muốn thoải mái vui đùa, không ngờ vẻ mặt hắn cứng ngắc, vui đùa cũng không được tự nhiên rồi. Địch Yến lắc lắc đầu, đứng lên nói:
- Đi nào, đi ăn cơm chiều đi!

Lý Trân uống trà sâm, đi theo Địch Yến ra ngoài.

Trong nội đường, Lý Tuyền đang cùng Vương Khinh Ngữ trò chuyện, vừa nói vừa cười, hai người quan hệ vô cùng tốt, Vương Khinh Ngữ ở trước mặt Lý Tuyền cũng vô cùng thoải mái, không xấu hổ như lúc nhìn thấy Lý Trân.

Thật ra Lý Tuyền vẫn hy vọng Vương Khinh Ngữ trở thành em dâu của mình. Sau nàng mới biết Vương Khinh Ngữ là goá chồng trước khi cưới, còn chưa bái đường thì vị hôn phu chết rồi. Lý Tuyền cũng đành phải thay đổi tâm ý, nhận Địch Yến làm em dâu mình.

Địch Yến tuy rằng cũng không tệ, nhưng Lý Tuyền vẫn rất thẹn với Vương Khinh Ngữ. Nàng hy vọng dùng biện pháp gì đó để đền bù một chút.

Lúc này, Lý Trân và Địch Yến cùng đi vào ăn cơm. Vương Khinh Ngữ mặc dù là đưa lưng ra ngoài, nhưng mặt vẫn đỏ lên. Nàng lúng túng đứng lên, không dám đối diện với Lý Trân. Cũng may có Lý Tuyền, nên nàng mới bớt xấu hổ.

- Giờ mời ăn cơm, trời đang âm u, mau tới đi. Đồ ăn lạnh đó.

Lý Tuyền bảo mọi người ngồi xuống. Lúc này nàng mới nhớ ra Địch Yến mới là nữ chủ nhân, nàng lập tức hơi ngượng ngùng, cười hì hì nói với Địch Yến:
- A Yến sẽ không trách ta giọng khách át giọng chủ chứ.

- Đại tỷ, làm sao như vậy được? Đừng có khách khí như vậy.

Địch Yến lúc này mới phát hiện Lý Tuyền một mình ở đây, vội hỏi:
- Tiểu tử kia đâu rồi, sao đại tỷ không dẫn đến?

- Hôm nay nó hơi cảm mạo, uống thuốc rồi ngủ rồi. Ta cơm nước xong sẽ về luôn.

Hôm nay là bữa cơm đầy đủ. Mọi người ngồi xuống ghế đệm. Lý Trân ngồi bên cạnh Địch Yến. Vương Khinh Ngữ thì ngồi bên kia cạnh Địch Yến. Lý Tuyền cười hỏi:
- A Trân, tỷ còn chưa nói cho đệ biết, tỷ vừa nhận một cuộc làm ăn lớn. Rượu nho của mười quán rượu lớn ở Trường An đều do tỷ cung ứng. Vườn nho nhỏ bé kia của ta căn bản không đủ, ta còn phải ra ngoài chuẩn bị một tửu nguyên khác.

Lý Trân vừa nghe liền hiểu được, nào có loại chuyện tốt này, phương diện này ắt có liên quan đến mình. Hắn liền cười hỏi Vương Khinh Ngữ:
- Thập đại tửu quán Trường An đều là sản nghiệp của cô đúng không?

Vương Khinh Ngữ thấp giọng nói:
- Ngươi không cần hỏi, đây nhất định có liên quan đến ngươi. Hẳn đều là do Triệu gia cung ứng rượu nho. Triệu gia đem thị trường chuyển cho Tuyền đại tỷ rồi.

Lý Tuyền trợn mắt:
- Nói như vậy, vẫn là có liên quan đến tiểu tử thối này?

Lý Trân có chút bất mãn nói:
- Đại tỷ, cái gì tiểu tử thối, nếu như tỷ không muốn có thể từ bỏ mà.

- Hứ, ai từ bỏ chứ.

Lý Tuyền cười tủm tỉm nói:
- Ta có chiêu bài đệ đệ, đương nhiên yên tâm thoải mái dùng rồi. Thật ra tỷ hiểu, lần trước cửa của đại tửu lâu mười nhà không cho ta vào, giờ em trai ta đến, việc kinh doanh lập tức đến, đây không phải là con rận trọc đầu, rõ ràng sao?

Lý Tuyền lại nhìn Vương Khinh Ngữ, cười nói:
- Không nói chuyện này nữa, chúng ta ăn cơm. Nào, A Yến, Khinh Ngữ, vì cả nhà chúng ta đoàn viên, cạn một chén.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện