Liên tiếp bảy tám ngày, Lý Trân đều bận rộn việc lễ tang của Địch Nhân Kiệt, làm con rể của Địch gia tai to mặt lớn, hắn phải gánh vác càng nhiều công chuyện hơn, mãi cho đến ngày thứ bảy, hắn mới được giải thoát khỏi công việc phức tạp của lễ tang, thở phào một cái.

Chiều ngày hôm đó, Lý Trân ngồi trong thư phòng nhỏ hẹp tạm thời đọc sách, bởi vì đã qua bảy ngày, bọn họ đều không phải mặc đồ tang nữa, dần dần quay về cuộc sống bình thường. Trong khoảng thời gian này, Lý Trân cùng người nhà ở trong Địch phủ, có một toà lầu nhỏ hai tầng và một cái sân độc lập, mặc dù chật chội hơn một chút so với trong nhà, nhưng dù sao cũng là ngoại tổ phụ của bọn nhỏ qua đời, những sự bất tiện này cũng không có ai oán giận.

Lúc này, cửa mở, Địch Yến bưng một chén trà sâm đi vào, tuy rằng đã bỏ không mặc đồ tang, nhưng bọn họ vẫn mặc áo tơ trắng như trước, không có bất kì màu sắc gì. Phụ thân qua đời khiến Địch Yến gầy đi rõ ràng, hai đầu lông mày nhíu chặt bất an, tuy nhiên trượng phu tận tâm tận lực giúp đỡ cũng khiến nàng vô cùng cảm kích, trong con mắt của nàng, trượng phu cũng gầy đi rất nhiều.

- Phu quân uống chén trà sâm đi.

Chén trà hơi nóng, Địch Yến vội vàng đem chén trà đặt lên bàn, nàng lại nhìn thư phòng nhỏ hẹp hiện giờ, áy náy nói với Lý Trân:
- Ở chỗ nhỏ hẹp như vậy thật sự khổ cho chàng rồi.

Lý Trân cầm tay nàng, kéo nàng vào trong ngực, cười nói:
- Thư phòng đối với ta chỉ là nơi nghỉ ngơi mà thôi, cũng không phải nơi nghiên cứu học vấn, cần nơi to như vậy cũng vô dụng, hơn nữa ngày mai chúng ta về nhà rồi, chỉ vất vả thêm một đêm thôi.

Địch Yến mặt dán vào trong ngực trượng phu, thấp giọng nói:
- Mấy ngày nay thật sự vất vả cho chàng rồi.

- Đừng nói như vậy, mọi người đều rất vất vả, ta cảm thấy nàng còn vất vả hơn ta bội phần, trong ngoài đều phải bận rộn, còn phải chăm sóc mấy đứa nhỏ.

- Mấy đứa con thiếp cũng không chăm lo được, chủ yếu là Khinh Ngữ chăm sóc bọn chúng, thật ra muội ấy cũng rất mệt, chỉ có điều muội ấy cũng không oán giận, yên lặng gánh vác, lần này thiếp nợ muội ấy.

Nói đến đây, Địch Yến lại cười hỏi:
- Phu quân ngày mai phải vào triều sao? - Đúng vậy, đã qua bảy ngày, hôm nay nghỉ ngơi thêm một ngày, ngày mai bắt đầu bận rộn rồi, bên Thiên Kỵ doanh tồn đọng lại không ít việc, phải bắt đầu cuộc sống thường lệ rồi.

Lúc này trong phòng truyền đến giọng nói của nữ nhi Lý Huệ:
- Phụ thân có ở đây không?

Lý Huệ năm nay sáu tuổi, rất hiểu chuyện rất đáng yêu, vẫn luôn là tâm can bảo bối của Lý Trân. Địch Yến vội vàng rời khỏi người trượng phu, tới cửa cười nói:
- Huệ nhi tìm phụ thân có việc gì?

- Nương cũng ở đây sao. Nhị nương có chuyện rất quan trọng cần phụ thân phải ra nội đường, con thấy dì Vương đang khóc.

Lý Trân ngẩn ra, theo như lời nói của nữ nhi thì dì Vương chính là thê tử Vương thị của Diêu Hi, cũng là muội muội cùng tộc của Vương Khinh Ngữ. Trong lòng Lý Trân cảm thấy có chút không ổn, vội vàng đứng lên nói:
- Đi xem thế nào.

Hắn và Địch Yến cùng nhau bước nhanh về phía nội đường, vừa mới đi tới cửa nội đường, Vương Khinh Ngữ liền chạy ra đón, lôi kéo Lý Trân qua một bên, thấp giọng nói:
- Phu quân, Diêu Hi xảy ra chuyện rồi?

- Xảy ra chuyện gì?
Lý Trân lo lắng hỏi.

- Nghe muội muội nói, trong thuốc Thánh Thượng uống tra ra có một loại độc dược, mà bát thuốc này do Diêu Hi tự mình sắc, bây giờ Diêu Hi đã bị bắt, chuẩn bị trừng phạt.

Lý Trân lập tức hiểu được, nhất định là Trương thị trả thù mình, trước tiên vu oan cho Diêu Hi, cuối cùng sẽ chĩa mũi rìu vào mình, bọn họ nhất định sẽ dùng cực hình bức Diêu Hi khai ra do mình sai khiến.

Lý Trân ý thức được sự nghiêm trọng của việc này, hắn trầm tư một chút, liền nói với Vương Khinh Ngữ:
- Trước tiên trấn an muội muội của nàng, ta sẽ nghĩ cách cứu người.

Hắn lại nói với Địch Yến:
- Tạm thời sẽ ở lại Địch phủ, không được dọn về, nơi này an toàn hơn một chút, phải đề cao cảnh giác.

Địch Yến hận đến nghiến răng nghiến lợi:
- Chỉ cần bọn chúng dám đến, xem ta giết bọn chúng thế nào.

Lý Trân không có thời gian nói đùa, hắn liền xoay người rời khỏi Địch phủ, mang theo vài thân binh chạy về hướng Hoàng thành. Không bao lâu sau, hắn tới Minh đường, đi thẳng tới trước quan phòng của Thượng Quan Uyển Nhi, nói với một thái giám đứng ở cửa:
- Thay ta bẩm báo với Thượng Quan xá nhân, ta có việc tìm nàng.

Vừa dứt lời, trong phòng truyền ra giọng nói của Thượng Quan Uyển Nhi:
- Vào đi, không cần thông báo nữa.

Lý Trân vội vàng đi vào quan phòng của Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Uyển Nhi dường như là biết hắn sẽ tới, dùng bút trong tay chỉ vào vị trí bên cạnh:
- Ngồi đi.

Thời gian từ từ trôi qua, quan hệ giữa hai người bọn họ sớm đã nhạt như nước, Thượng Quan Uyển Nhi cũng không nghĩ làm thế nào để lôi kéo Lý Trân nữa, Lý Trân cũng không tiếp tục dựa vào Thượng Quan Uyển Nhi nữa, tuy nhiên lúc này, Lý Trân thực sự đến tìm Thượng Quan Uyển Nhi để xin giúp đỡ. Tuy rằng Thái Bình công chúa cũng có thể giúp chuyện này, nhưng Lý Trân biết rằng, nếu hắn đi tìm Thái Bình công chúa, việc này sẽ càng nghiêm trọng.

Thượng Quan Uyển Nhi hạ bút xuống, không chút hoang mang cười nói:
- Ngươi đến đây là vì chuyện của Diêu Hi?

- Xá nhân đã biết chuyện rồi sao?

- Sao ta có thể không biết? Trong cung đã loạn lên vì chuyện này, nói chỉ cần khai ra hai kẻ đồng mưu là có thể tha tội, kết quả đám thái giám và cung nữ không rành thế sự đều tuỳ tiện làm bậy, bây giờ có không dưới một trăm người bị bắt.

- Diêu Hi thế nào?

- Y bị nhốt trong ngục Nội thị, chắc là cũng không được sống yên thân.

Lý Trân lạnh lùng nói:
- Đây rõ ràng là Nhị Trương đang trả thù ta.

- Trả thù?

Thượng Quan Uyển Nhi khinh thường hừ một tiếng:
- Ngươi đánh Trương Xương Nghi thảm như vậy, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ không trả thù sao? Ta nói cho người biết, bọn họ không chỉ muốn trả thù ngươi, hơn nữa muốn đẩy ngươi vào chỗ chết, một khi bị chụp lên cái tội danh hành thích vua, cả nhà ngươi đều không thoát khỏi chuyện này, Lý Trân, ngươi đã ở bên bờ vực rồi.

Lý Trân yên lặng không nói gì, hắn biết rằng Thượng Quan Uyển Nhi nói đúng sự thật. Địch Nhân Kiệt qua đời, hắn đã trở thành kẻ thù không đội trời chung với Nhị Trương rồi, nếu Nhị Trương không giết hắn, tương lai hắn phải giết Nhị Trương, mấy ngày nay hắn bận việc tang sự của Địch Nhân Kiệt, không quan tâm đến việc này, nhưng bão táp lại yên lặng tới rồi.

- Xá nhân cảm thấy Thánh Thượng sẽ giết ta sao?
Trầm mặc một lát, Lý Trân lại hỏi.

- Chuyện này rất khó nói, Thánh Thượng suy nghĩ thiên biến vạn hoá, có đôi khi sẽ bao che cho ngươi, vì ngươi răn dạy Nhị Trương, nhưng có lúc, Nhị Trương nói gì liền nghe cái đó, hồ đồ khiến cho người khác khó có thể tin nổi, phải xem vận may của ngươi thế nào rồi, tuy nhiên... từ tình hình trước mắt có thể thấy, vận may lần này của ngươi sẽ không được tốt.

- Xá nhân có thể giúp ta lần này không?
Lý Trân lại hỏi.

Thượng Quan Uyển Nhi lẳng lặng nhìn hắn một lúc, trên mặt lộ ra vẻ mặt cười như không cười, thẳng thắn hỏi lại:
- Nếu ta nói, điều kiện của ta là lên giường, ngươi có đồng ý không?

Lý Trân lúc lâu sau không nói gì, cuối cùng lắc lắc đầu, mặt Thượng Quan Uyển Nhi lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Ta biết ngươi sẽ không đồng ý, nhưng ta giúp ngươi thì sẽ được ích lợi gì?

Lý Trân bình tĩnh đáp lại:
- Ta sẽ lại bảo vệ tính mạng của Xá nhân trong lúc mấu chốt, ý ta chính là vào một thời khắc nào đó trong tương lai.

Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười, lắc đầu nói:
- Quá ít, ta không thể đồng ý.

- Vậy Xá nhân muốn gì?

Trong mắt Thượng Quan Uyển Nhi toát ra chút thương cảm, thấp giọng nói:
- Thật ra ta chỉ muốn cùng ngươi ôn lại chuyện cũ, nhưng ta lại không muốn miễn cưỡng ngươi. Được rồi, ta sẽ giúp ngươi, không cần bất cứ điều kiện gì, dù sao năm đó ngươi đã từng cứu ta một mạng.

Lý Trân trầm giọng nói:
- Mặc kệ Xá nhân có muốn nhận hay không, tương lai ta nhất định sẽ không bỏ rơi Xá nhân, Lý Trân ta ghi nhớ một ân tình này, ân tình năm đó của Xá nhân đối với ta, ta nhất định sẽ báo đáp.

Nói xong, Lý Trân liền đứng lên thi lễ, xoay người bước nhanh rời đi. Thượng Quan Uyển Nhi nhìn bóng lưng hắn, trong mắt tràn ngập thương cảm, một lúc lâu nàng mới thấp giọng lẩm bẩm:
- Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã già.

Tuy rằng Thượng Quan Uyển Nhi đồng ý trợ giúp Lý Trân, nhưng cụ thể làm thế nào, nàng vẫn chưa nghĩ đến, theo thời gian sự ảnh hưởng của việc Địch Nhân Kiệt giảm bớt, ý định muốn nghiêm trị huynh đệ Trương thị của Thánh Thượng cũng giảm dần, lại sủng ái huynh đệ Trương thị giống như trước, cho nên lần này Lý Trân rất khó vượt qua.

Mấu chốt là ở chỗ Diêu Hi, y có thể chống cự được lại khổ hình tra tấn của Võ Ý Tông hay không, nhưng có năng lực chống cự lại được thì thế nào, Võ Ý Tông rất dễ dàng khiến y ấn tay đồng ý, cho nên khiến Diêu Hi thoát tội mới khó càng thêm khó. Thượng Quan Uyển Nhi nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đến nói với Thánh Thượng một chút.

Địch Nhân Kiệt qua đời khiến trong lòng Võ Tắc Thiên áy náy, trong lòng cũng có chút bất mãn với Trương Xương Tông, nhưng vài ngày trôi qua, bởi vì Trương Xương Tông dâng tặng gấp bốn lần, dụ dỗ được sự hoa tâm của Võ Tắc Thiên, bà lại sủng ái Trương Xương Tông như thường, thậm chí Trương Xương Tông kháng chỉ không đi bái tế Địch Nhân Kiệt, Võ Tắc Thiên cuối cùng cũng nhân nhượng y, không hề miễn cưỡng.

Lần này trong cung xảy ra chuyện đầu độc khiến Võ Tắc Thiên vô cùng tức giận, hạ chỉ tra xét cẩn thận, cho nên trong cung mới loạn đến mức gà bay chó sủa, bà cũng không hề nhượng bộ, cho dù giết oan một trăm người, bà cũng phải tìm ra hung thủ đứng đằng sau.

Trong tẩm cung, Hạ Trung cẩn thận báo cáo tiến triển vụ án đầu độc với Võ Tắc Thiên.

- Bệ hạ, trên cơ bản đã khẳng định được ngự y Diêu Hi có khả năng lớn nhất muốn hạ độc bệ hạ, hơn nữa nghe nói y đã thừa nhận việc hạ độc, chỉ muốn cầu được chết.

- Là Diêu ngự y?

Võ Tắc Thiên nhướn mày, bà thích nhất Diêu Hi mát xa cho mình, huyệt vị ấn rất chuẩn, lực cũng không nặng không nhẹ, mỗi lần mát xa đều khiến bà cả người thoải mái, kỹ thuật của y cũng không thua gì Thẩm Nam Mậu năm đó. Nghe nói là do Diêu Hi hạ độc, bà lập tức cảm thấy có chút không thoải mái, nếu Diêu Hi chết, sau này ai sẽ mát xa cho mình.

Hơn nữa, nếu y muốn giết mình quả thật dễ như trở bàn tay, cần gì phải hạ độc?

- Có thể khẳng định là y sao?
Võ Tắc Thiên có chút không vui hỏi.

Hạ Trung rất không thành thật, y tuyệt đối sẽ không ôm lấy việc vào người, y vội vàng nói:
- Lão nô vừa rồi đến hỏi Hà Nội quận vương phụ trách vụ án này, ngài ấy nói Diêu ngự y đã nhận tội.

- Là vu oan giá hoạ sao?
Võ Tắc Thiên lạnh lùng nói, bà rất hiểu thủ đoạn của Võ Ý Tông, so với Lai Tuấn Thần năm đó chỉ có hơn chứ không kém.

- Việc này, cụ thể thẩm án như thế nào lão nô quả thực không biết.

- Triệu Võ Ý Tông đến đây cho trẫm.

- Vâng, lão nô tuân chỉ.
Hạ Trung vội vàng chạy đến cửa Ứng Thiên.

Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi yên lặng xuất hiện bên người Võ Tắc Thiên, đây là đặc quyền của nàng, gặp Võ Tắc Thiên không cần bẩm báo, mấy chục năm nay đều như thế. Nàng ôn nhu hỏi:
- Bệ hạ vẫn còn tức giận vì vụ án đầu độc sao?

Võ Tắc Thiên rầu rĩ không vui gật đầu:
- Trẫm vừa nghe Hạ tổng quản bẩm báo, không ngờ lại là Diêu ngự y hạ độc, thực sự khiến trẫm khó hiểu.

Thượng Quan Uyển Nhi mừng thầm, nàng hiểu rõ Thánh Thượng, chỉ cần Thánh Thượng sinh lòng nghi hoặc, thì chuyện này sẽ có cơ hội giải quyết, nàng ra vẻ kinh ngạc nói:
- Không thể nào! Sao có thể là Diêu ngự y, y cũng không nhất thiết phải hạ độc?

- Trẫm cũng có chút nghi ngờ, y có thể tiếp xúc thân cận với thân thể trẫm, nếu y định hại trẫm, quả thực nhắm mắt cũng có thể làm, nếu trẫm đến ngự y cũng không thể tin, vậy còn có thể tin tưởng ai? Chỉ có điều y đã thừa nhận, khiến trẫm rất khó xử.

Thượng Quan Uyển Nhi bỗng nhiên quỳ xuống, Võ Tắc Thiên hoảng sợ:
- Uyển Nhi, ngươi đây là...?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện