Lúc này, Địch Yến suy nghĩ một chút nói:
- Nếu Lý đại ca nhất định phải truy tra chuyện này, muội thấy có thể bắt đầu từ chỗ sư phụ của muội, dù sao cũng là sư phụ để muội đến Trường An giúp sức, bà nhất định biết kẻ đứng sau chuyện này là ai.

Lý Trân tinh thần chấn động, kỳ thật hắn cũng nghĩ đến Công Tôn đại nương, Địch Yến từng nói chuyện này là do Công Tôn đại nương muốn trả một món ân tình, kỳ thật Công Tôn đại nương chính là đường tắt, nhưng Lý Trân cũng biết, Công Tôn đại nương tuyệt đối không nói cho bọn họ biết nhân vật thần bí kia là ai? - Nhưng sư phụ muội sẽ đồng ý nói cho muội sao?
Lý Trân chần chờ hỏi.

Địch Yến lắc đầu:
- Sư phụ đương nhiên sẽ không nói, nhưng muội biết rằng lúc ấy bà nhận được một phong thư, chính là do phong thư ây mà bà muốn muội đến Trường An làm việc, chỉ cần chúng ta có thể tìm được phong thư ấy, có lẽ là có thể biết người đó là ai?"

- Bức thư ấy còn tồn tại không?

- Huynh chưa biết sư phụ của muội rồi, bà ấy rất coi trọng tình cảm giữa những người bạn bè cũ, không bao giờ vất đi những thứ liên quan đến bạn cũ cả, bọn muội đều biết sư phụ có một căn phòng chuyên để cất giữ những món đồ cũ, ngay trng phòng của bà. Mây năm trước muội từng vào rồi, bên trong một chiếc rương lớn chất đầy rất nhiều thư từ, phải đến hơn mấy ngàn lá. Lá thư ấy nhất định cũng ở trong đó.

- Muội có thể tìm được bức thư ấy từ trong mấy ngàn lá thư sao?
Lý Trân có chút hòi nghi hỏi dồn.

Địch Yến cười nói rất tự nhiên, ánh mắt lóe lên vẻ tự tin:
- Chỉ cần cho muội một khắc, muội nhất định có thể tìm thấy.

Lý Trân khoanh tay đi vài bước, trong lòng hắn có một phương án, cười nói:
- Chuyện này vẫn phải mời Thu Nương đại tỷ hỗ trợ.

Câu nói này đã nhắc nhở Địch Yến, việc của Triệu Thu Nương lần trước nàng vẫn quên chưa hỏi Lý Trân:
- Muội quên mất không hỏi, sao huynh lại quen đại tỷ của muội.

- Chuyện này nói ra rất dài, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.



Trong võ quán Nam Viên, một trăm đệ tử tay cầm kiếm đang ra sức chém giết. Cả không gian rộng lớn bên trong võ quan, khắp nơi đều là tiếng la hét, chém giết.

Lý Trân không mấy hứng thú với bốn võ sĩ huấn luyện, toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt vào lá thư này. Việc hắn nhờ vả Triệu Thu Nương mà nàng vẫn chưa đồng ý khiến trong lòng hắn rất sốt ruột.

Hắn lại không nhịn được nói:
- Thu Nương đại tỷ, tỷ giúp tiểu đệ đi mà!

Triệu Thu Nương mặc một thân trang phục võ sĩ màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, mặt không hề điểm phấn. Bộ trang phục với áo ngắn và quần ống rộng càng làm lộ rõ dáng người mảnh khảnh.

Tuy Triệu Thu Nương không hề trang điểm, nhưng đôi mắt vẫn quyến rũ rung động lòng người, nàng liếc nhìn Lý Trân và tiểu sư muội Địch Yến, trong lòng âm thầm suy đoán quan hệ giữa bọn họ.

Tuy rằng ở Đại Đường, nam nữ kết giao là chuyện rất bình thường, một đôi nam nữ xuất hiện ở nơi công cộng là việc rất bình thường, càng không nói lên được giữa họ có quan hệ đặc biệt gì cả.

Tuy nhiên với trực giác của một người phụ nữ như Triệu Thu Nương, nàng vẫn có thể nhìn thấy giữa hai người có tình cảm, đôi bên đều quý mến lẫn nhau, chỉ là chưa nói ra miệng thôi.

Nếu là người khác, Triệu Thu Nương cũng chẳng ngại gì để bọn họ có thể thoải mái cười đùa, nhưng Triệu Thu Nương biết đại tỷ của Lý Trân là Lý Tuyền không thích Địch Yến, bản thân cũng không muốn nhiều chuyện, chọc giận Lý Tuyền.

Triệu Thu Nương đành giả vờ không biết gì cả, đôi mắt quyến rũ liếc về phía Lý Trân cười nói:
- Công tử chỉ tập trung vào yêu cầu với Thu Nương, mà cũng không nói rõ mình sẽ báo đáp thế nào, như vậy Thu Nương biết giúp công tử sao đây?

Lý Trân gãi đầu, hắn quả thật đã đồng ý giúp Triệu Thu Nương rất nhiều việc, nhưng nay đến một chuyện cũng chưa làm được, ví dụ như dạy đệ tử của nàng cưỡi ngựa bắn cung, nói đã rất lâu rồi mà vẫn chưa làm được, qua thực khiến Lý Trân hơi thẹn thùng.

- Thu Nương đại tỷ, tỷ giúp đệ lần này đi mà! Lần sau đệ nhất định sẽ giúp tỷ.

- Lại là lần sau, ngươi toàn khiến ta làm ăn lỗ vốn, như vậy đâu có được? Hay là như vậy đi! Bây giờ ngươi ra luyện kiếm với các đồ đệ của ta, chuyện của ngươi, ta sẽ thương lượng với sư muội, thế nào?

Không đợi Lý Trân trả lời, Địch Yến đã cười nói:
- Lý đại ca, huynh đừng khiến đại sư tỷ phải khó xử, huynh đồng ý đi!

- Con nhóc này, cái gì mà làm khó tỷ, tỷ mà bị hắn làm khó sao? Đây chẳng qua là hắn có thành ý hay không thôi.

Tuy là đang nói chuyện với Địch Yến, nhưng đôi mắt quyến rũ của Triệu Thu Nương lại không hề rời khỏi Lý Trân.

Lý Trân bất đắc dĩ đành đồng ý:
- Được rồi, đệ đành đánh bạc cái mạng này vậy, cũng các đệ tử của Thu Nương tỷ luyện kiếm.

Triệu Thu Nương lườm hắn một cái:
- Cái gì gọi là đánh bạc sinh mạng, chẳng lẽ các đệ tử của ta sẽ ăn thịt ngươi hay sao?

Nàng khua tay gọi mười mấy đệ tử ở phía tây nói:
- Các cô nương, sư phụ tìm cho các con một đối thủ để luyện kiếm, các con không cần khách khí, phải thể hiện hết năng lực tiềm tàng để tiếp đón hắn.

Một đám nữ đệ tử trẻ tuổi vọt lên, vây chặt lấy Lý Trân, những tiếng cười duyên oanh oanh yến yến vang vọng một mảnh sân. Địch Yến nhìn thoáng qua thấy Lý Trân tay chân luống cuống, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, đi theo Triệu Thu Nương vào phòng trong.

Hai người ngồi xuống, Triệu Thu Nương rót cho Địch Yến một chén trà mới pha, cười nói:
- Tỷ để hắn đến dạy kiếm các nữ đệ tử, chắc muội chẳng thoải mái tẹo nào đúng không?

Địch Yến mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói lầm bầm:
- Muội không thoải mái ở đâu chứ, hắn dạy ai là việc của hắn, đâu có liên quan đến muội?

Triệu Thu Nương cười híp mắt:
- Nếu không liên quan đến muội, vậy để ta mời hắn là giáo đầu lâu dài, chuyên môn dạy các nữ đệ tử của ta, hài! Nam giáo đầu dạy nữ đệ tử, nữ giáo đầu dạy nam đệ tử, ta thấy càng thêm hứng thú, quả là một ý kiến hay!

- Đại sư tỷ, chúng ta không nói chuyện này được không!
Địch Yến dù sao vẫn còn trẻ, da mặt còn mỏng, ánh mắt lộ rõ vẻ xấu hổ.

Triệu Thu Nương chỉ định đùa Địch Yến một chút, thấy nàng xấu hổ thì không nhịn cười nổi, Triệu Thu Nương lại khẽ cười nói:
- Ta nói vậy thôi, hắn đâu có dễ mà mời được, không nói chuyện này nữa, nói vào việc chính, tiểu sư muội muốn ta hỗ trợ thế nào đây?

Địch Yến tỉnh táo lại, thấp giọng nói với Triệu Thu Nương vài câu, Triệu Thu Nương chỉ về phía nàng cười nói:
- Con nhóc kì quặc này, nếu sư phụ mà biết được, không đánh chết tỷ mới là lạ, muội nói xem, tỷ giúp muội chuyện lớn như vậy rồi, muội đền bù cho ta thế nào đây?

Địch Yến tức giận nói:
- Chuyện của hắn thì tỷ phải đòi hắn đền bù chứ! Muội cũng đang giúp đỡ hắn mà.

- Vậy được rồi, để tiểu tử kia đền bù!



Công Tôn đại nương tuy rằng thu nhận hơn trăm nữ đệ tử, nhưng được bà coi là những đồ đệ thực sự chỉ có năm người, Triệu Thu Nương là một trong số đó.

Mà Địch Yến chỉ là bởi vì thiên tư thông minh, khinh công rất tốt nên mới được bà quý mến, nhưng bởi vì cha của Địch Yến mà bà vẫn không coi nàng là đệ tử thật sự.

Buổi chiều, Triệu Thu Nương tìm đến chỗ sư phụ Công Tôn đại nương, ngày mai nàng có năm tên đệ tử xuất sư, rất mong muốn sư phụ cùng tham gia nghi lễ xuất sư.

Nghi lễ xuất sư luôn là một sự kiện trọng đại trong cuộc đời mỗi người học võ, hơn nữa đồ đệ của Triệu Thu Nương chính là đồ tôn của Công Tôn đại nương, việc này đâu thể không mời bà được. Tuy nhiên bà cũng không cần xuất hiện trong thời gian quá lâu, chỉ cần có mặt một lúc là được.

Trong thời gian này, bà luôn dốc lòng luyện Tuyết Cáp hoàn mới, loại Tuyết Cáp hoàn mới này có thể khắc chế được độc tố kim loại đã được pha loãng, bà căn bản không còn sức đâu mà ra ngoài nữa, chẳng qua là đích thân t đến cầu khẩn, bà mới đồng ý đến võ quán của nàng.

Sáng sớm hôm sau, Công Tôn đại nương vừa mới ra khỏi nơi ở, Địch Yến liền lẻn vào phòng sư phụ, cười tủm tỉm hỏi tiểu nha hoàn bên cạnh sư phụ:
- Mẫn Nhi, sư phụ đi đâu rồi?



Sau nửa canh giờ, Địch Yến về tới quán rượu, đưa cho Lý Trân một bức thư:
- Chính là bức thư này!

Trong lòng Lý Trân vui mừng quá đỗi, vội vàng cầm lấy lá thư, Địch Yến lại rút phong thư lại:
- Muội mạo hiểm cả tính mạng mới lấy được phong thư này cho huynh,huynh đinh cảm tạ muội thế nào đây?

Lý Trân cười khổ một tiếng nói:
- Câu này của muội, Thu Nương đạ tỷ đã sớm nói với huynh rồi.

- À…

Địch Yến trề môi ra đáp lại, như cười như không nhìn hắn:
- Vậy huynh đã đồng ý với đại sư tỷ chuyện gì rồi? Có phải là dạy các nữ đệ tử của tỷ ấy luyện kiếm không đấy?

- Chuyện này… đương nhiên là không có, quan trọng là không thể thực hiện được, sang năm ta phải tham gia Vũ Cử, còn phải giúp Tôn đại ca điều tra vụ án này, giúp hắn lấy lại công đạo, lấy đâu ra thời gian dạy nữ đệ tử của tý ấy luyện kiếm nữa chứ, ta chỉ đồng ý dạy đệ tử của tỷ ấy cưỡi ngựa bắn cung, mấy ngày chắc là đủ rồi.

Đuôi lông mày Địch Yến nhếch lên ý cười, đưa lá thư cho hắn:
- Huynh đã bận rộn như vậy, tạm thời muộ sẽ chưa đòi huynh cảm tạ ngay, huynh xem thư đi đã!

Lý Trân nhận lấy lá thư, mở ra đọc kĩ, chỉ thấy trong thư viết một bài thơ.

Vãng sự trần phong thanh tiệm tiêu
(Chuyện cũ phủ bụi, âm thanh còn đâu nữa)

Nguyệt hạ sơn trang độ hôn hiểu
(Trăng soi dưới núi phủ bóng hoàng hôn)

Lạc dương cung nhạn phi lai trì
(Cung Lạc Dương,cánh nhạn đến muộn)

Thỉnh quân nhất tấu thượng thanh dao
(Mời chàng đến Thượng Thanh cung một chuyến)

Nét bút rất cứng cáp, mạch thơ tuôn trào như nước chảy mây trôi, dưới bức thư có câu đề tặng “Người đứng dưới ánh trăng”. Lý Trân có chút ngây ngẩn cả người, hắn lật lên lật xuống xem xét phong thư rất kỹ càng, ngoại trừ một đóa mẫu đơn trên phong thư thì không có gì khác cả.

Địch Yến cũng bắt đầu nhìn rất hiếu kì, nhíu mày nói:
- Đây là thư kiểu gì vậy, , không đầu không đuôi, nhưng mà “Người đứng dưới ánh trăng” thì muội từng nghe người từng muốn giết muội là A La cô nhắc đến, hình như là thủ lĩnh của bọn chúng.

Lý Trân đọc đi đọc lại bài thơ đến mấy lần, xem chừng đã hiểu. Chuyện cũ phủ bụi, âm thanh còn đâu nữa là ám chỉ chuyện xưa từ rất nhiều năm trước, xem ra ám chỉ ân tình mà Công Tôn đại nương đã nợ mình.

Trăng soi dưới núi phủ bóng hoàng hôn là chỉ nơi người đó đang ở, nói cho Công Tôn đại nương biết phải phái người đến đâu? Nguyệt Hạ sơn trang là một địa danh trong thành Trường An.

Cung Lạc Dương, cánh nhạn đến muộn, là thân phận của người viết thư, chẳng lẽ phong thư này được gửi từ trong cung đến? Tuy nhiên nét bút cứng cáp, không giống nữ giới viết khiến Lý Trân bắt đầu thấy hoang mang.

Lúc này, Địch Yến chỉ vào câu thơ cuối cùng nói:
- Lý đại ca, Lạc cung này có lễ không chỉ cung Lạc Dương, mà chỉ cung Thượng Thanh phía bắc Lạc Dương, nên mới gọi là Thượng Thanh dao.

Lý Trân tỉnh ngộ, nếu như hiểu thông suốt là chỉ cung Thượng Thanh, sư cô của Địch Yến không phải là lão đạo cô sao?

Mặt khác Địch Yến còn từng nói với mình, sư tổ của nàng là Tử Y chân nhân cũng là một đạo cô, bà cùng với Công Tôn đại nương có mối liên hệ mật thiết với đạo giáo.

Là Thượng Thanh cung ở phía bắc là nơi thanh tu của đạo sĩ nổi danh nhất Lạc Dương, cũng là đạo quan của hoàng gia, lá thư này rất có thể là do đạo quan ấy viêt, nhưng đạo sĩ này không hẳn đã vì hám lợi, mà sau lưng còn có kẻ chủ mưu thật sự.

Tuy rằng nói vậy, Lý Trân cảm thấy trong thư dường như còn có thâm ý khác, tuy nhiên từ lá thư đã tìm ra được manh mối, Nguyệt Hạ sơn trang và người dưới ánh trăng, Lý Trân có thể suy đoán, sơn trang mà lần đầu tiên Địch Yến đến chính là Nguyệt Hạ sơn trang.

- Lý đại ca, chúng ta có nên đi Trường An một chuyến không?
Địch Yến thấp giọng hỏi.

Lý Trân trầm tư một lát, chậm rãi gật đầu nói:
- Xem ra chúng ta phải đi Trường An một chuyến rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện