Đỗ Hà ngơ ngác nhưng cũng không thể không đối phó, chỉ là thủ
pháp cướp đoạt của đối phương quả thật cao minh, ra tay lại rất nhanh,
công phu cũng không kém.
Đỗ Hà là nhân vật bậc nào lại có thể đồ vật trong tay bị cướp đi? Cổ tay hắn khẽ đảo liền kẹp chiếc trâm vào lòng bàn tay, dùng lưng chặn đòn của đối phương. Đối phương một kích không trúng, tiếp tục đánh tới, năm ngón cong lại thành ưng trảo chụp vào khủy tay Đỗ Hà, chỉ cần hắn trúng chiêu sẽ phải buông chiếc trâm.
Cổ tay của Đỗ Hà cuộn lên, phát sau mà đến trước, điểm trước vào gân khủy tay của đối phương, thổ ra nội kình khiến đối phương kinh hô một tiếng rồi lùi lại. Hai người giao thủ chỉ trong khoảnh khắc, Đỗ Hà thậm chí còn chưa nhìn rõ đối phương là nam hay nữ, đến khi nghe tiếng thét kinh hãi mới biết mình vừa tỷ thí với một nữ nhân. Hơn nữa còn là nữ nhân xinh đẹp, dung mạo không thua Lý Tuyết Nhạn.
Đỗ Hà đảo mắt nhìn qua khuôn mặt nàng, trong mắt lộ vẻ tán thưởng, quả thật như hai câu thơ “Thanh thủy xuất phù dung. Thiên nhiên khứ điêu sức”. Vẻ đẹp của nàng xuất phát từ tự nhiên, vai như đao gọt, eo như lụa bó, cổ dài thanh mảnh ôn nhu, làn da trắng mịn, ánh mắt rạng rỡ, má lúm đồng tiền, búi tóc hình mây, mặc y phục võ sĩ vùng Minh Châu, chân đi ủng thô nhỏ, bên hông treo một thanh loan đao cong, toát lên vẻ hiên ngang, nữ trung anh kiệt.
Thiếu nữ thấy hắn nhìn mình chằm chằm thì lộ vẻ không vui.
- Là ngươi......
Lý Tuyết Nhạn thấy rõ người tới đột nhiên kinh hô một tiếng, lập tức rất không khách khí nói:
- Ngươi tới làm gì?
Thiếu nữ áo vàng chấn động, hướng Lý Tuyết Nhạn nhìn lại. Lý Tuyết Nhạn cũng lạnh lùng dò xét, thần thái khó coi.
Thiếu nữ áo vàng mỉm cười, cũng rất không khách khí đáp lại nói:
- Đây cũng không phải nhà của Lý đại tiểu thư, Lý Vi Linh ta tại sao tới không được?
Các nàng như sinh tử đại địch, gườm gườm lẫn nhau. Thiếu nữ tự xưng Lý Vi Linh nhìn qua Đỗ Hà, khách khí nói:
- Vị công tử này, ta rất ưa thích chiếc trâm này! Không biết có thể nhường cho tại hạ!
Đỗ Hà bị ánh mắt như nước hồ thu của nàng chiếu vào thì tim đập thình thịch, nha đầu này phong cách phóng khoáng, so với Trường Nhạc công chúa, Lý Tuyết Nhạn thì có một loại tư vị đặc biệt.
- Không được!
Đỗ Hà còn chưa trả lời, Lý Tuyết Nhạn đã kêu lên, hằm hè nhìn Lý Vi Linh.
Lý Vi Linh nhướng mày, khinh thường nói:
- Cũng không phải của ngươi, ngươi dựa vào cái gì cự tuyệt!
- Chúng ta đi cùng một chỗ, cây trâm này là hắn định mua cho ta đấy!
Lý Tuyết Nhạn dương dương đắc ý nói, vênh vang như một con công!
Lý Vi Linh mở to mắt nhìn Đỗ Hà. Đỗ Hà tuy có chút thấy không ý tứ nhưng chuyện quả thật như Lý Tuyết Nhạn nói, chiếc trâm cài đầu này làm từ ngọc bích, điêu khắc hình phượng hoàng sống động, cực kỳ xinh đẹp, ngay cả hắn là nam nhân nhìn vào cũng sáng mắt nên cố tình mua cho Lý Tuyết Nhạn.
- Xác thực như thế!
Đỗ Hà gật đầu xác định:
- Cô nương, thật sự thật có lỗi! Nếu như ngươi thật sự thích thì bảo chủ quán làm thêm một cái khác là được!
Lý Vi Linh ngẹn cứng, bất đắc dĩ thở dài, nhìn qua chủ quán.
Chưởng quỹ lắc đầu, cũng bất đắc dĩ nói:
- Đại sư chế tạo vật này đã mất vào tháng trước, trâm phượng ngọc bích này là kiệt tác một đời của lão, không khả năng có cái thứ hai trên đời.
Nghe xong lời này, Lý Tuyết Nhạn bật cười khanh khách, cầm chiếc trâm phượng trong tay Đỗ Hà đắc ý vuốt ve:
- Chiếc trâm phượng thật xinh đẹp, cài sao cho tốt đây?
Đỗ Hà nhăn nhó, trâm cài đầu có vài cách cài, cũng không biết Lý Tuyết Nhạn có thù oán gì với Lý Vi Linh mà khiêu khích như thế.
Lý Vi Linh tức giận đến nổi trận lôi đình, quát:
- Lý Tuyết Nhạn ngươi đừng vội càn rỡ, chiếc trâm này là ta nhìn trúng trước, chỉ không đưa tiền mà thôi. Hôm nay bà cô ta phải lấy chắc rồi!
Nàng ra tay như điện, định lần nữa cướp đoạt. Đỗ Hà lập tức bước vào giữa hai người, đưa tay ngăn lại một chiêu của Lý Vi Linh.
- Một chiếc trâm cài tóc mà thôi, làm gì như thế?
Đỗ Hà khuyên bảo, cũng không muốn vì một việc nhỏ mà động thủ với một tiểu mỹ nhân. Lý Vi Linh vốn tính nóng nảy, lại bị oan gia Lý Tuyết Nhạn khiêu khích nên đâu còn nhẫn nại nghe khuyên nhủ. Song thủ nàng cùng xuất, không nói một câu đã đánh ra hai chưởng. Nàng biết Đỗ Hà lợi hại nên vừa ra đòn đã dùng ngay tuyệt kỹ lợi hại nhất của bản thân.
Đỗ Hà sáng mắt, thiếu nữ tên gọi là Lý Vi Linh này sử ra một bộ chưởng pháp cao thâm mạt trắc. Võ nghệ Đỗ Hà tuy không bằng đời trước nhưng ánh mắt vẫn còn nên ngạc nhiên khi thấy bộ chưởng pháp này của Lý Vi Linh tinh diệu không thua tuyệt kỹ đại kỳ Phong Vân chưởng. Chỉ là Lý Vi Linh hỏa hầu căn cơ còn thấp, không cách nào phát huy được tinh túy bộ chưởng pháp này.
Đỗ Hà thấy cái mình thích là thèm, dùng đại kỳ Phong Vân chưởng đối công, hắn muốn quan sát chưởng pháp của đối phương nên ra tay có lưu năm phần lực đạo, ngoài việc chiếm cứ thượng phong thì còn muốn bức bách nàng sử xuất sát chiêu.
Lý Vi Linh thấy công phu giữ nhà đánh mãi không thắng thì trong lòng lo lắng rồi rút xoạt loan đao bên hông ra đâm thẳng vào vào ngực Đỗ Hà, chiêu số ngoan độc, muốn đẩy Đỗ Hà vào tử địa!
Đỗ Hà tức giận, không ngờ nha đầu kia tuổi còn trẻ nhưng tâm địa ác độc như thế, vươn tay nắm chặt lấy cổ tay nàng, dùng công phu không thủ đoạt bạch nhẫn giật phắt thanh đao của nàng.
Hắn tức giận thủ đoạn ác độc của đối phương nên xuống tay nặng, suýt nữa bẻ gãy cổ tay của Lý Vi Linh. Lý Vi Linh đau nhức kêu một tiếng, mắt đỏ hoa nhưng vẫn cố nén không khóc. Đỗ Hà thấy vậy cũng hơi mềm lòng buông tay. Lý Vi Linh trừng mắt với Đỗ Hà, tựa hồ muốn nhớ kỹ hắn rồi hậm hực rời đi.
- Ngươi đánh nàng bị thương!
Lý Tuyết Nhạn đột nhiên thấp giọng hô, ra vẻ sợ hãi.
- Làm sao vậy?
Đỗ Hà kinh ngạc, nghĩ lại hai nàng tựa hồ biết nhau, hơn nữa có thù sâu sắc, vội hỏi:
- Nàng là ai mà tàn nhẫn như thế!
Lý Tuyết Nhạn không đáp, chỉ lẩm bẩm vẻ tự trách:
- Đều là ta không tốt, khiến ngươi gây họa!
Đỗ Hà càng hiếu kỳ, kéo tay khiến nàng tỉnh lại, hỏi tiếp về thân phận của Lý Vi Linh.
- Nàng là cháu gái út của Vệ Quốc Công Lý Tĩnh, cũng là đứa cháu mà Hồng Phất Nữ cưng chiều nhất!
Lý Tuyết Nhạn nói ra thân phận.
Hồng Phất Nữ!
Đỗ Hà bừng tỉnh, khó trách Lý Vi Linh tuổi còn nhỏ nhưng lại có chưởng pháp cao minh như thế. Hồng Phất Nữ cùng Lý Tĩnh, Cầu Nhiêm Khách hợp xưng “phong trần tam hiệp”, trong đó Hồng Phất Nữ cùng Cầu Nhiêm Khách đều là hiệp sĩ thân mang tuyệt kỹ, nhất là Cầu Nhiêm Khách càng là cao thủ nhất đẳng. Lý Vi Linh thân mang tuyệt kỹ chẳng có gì lạ.
Thấy Đỗ Hà không biểu lộ gì, Lý Tuyết Nhạn tiếp tục nói:
- Hồng Phất Nữ tuổi tác mặc dù cao nhưng tính tình như lúc tuổi còn trẻ. Nàng đối với người nhà cực kỳ bảo hộ, hết sức cưng chiều Lý Vi Linh. Công phu nàng lại cực cao, cha ta từng nói nếu ra trận giết địch, có thể nàng kém Dực công Tần Quỳnh, Ngô công Úy Trì Kính Đức nhưng đơn đả độc đấu thì bọn họ chưa chắc sẽ là đối thủ. Để nàng tìm tới cửa thì đúng là không tốt!
Lý Tuyết Nhạn gấp đến độ đổ mồ hôi, cầm lấy tay Đỗ Hà kêu lên:
- Lão công, không bằng chúng ta đến thăm thỉnh tội?
Một tiếng lão công khiến Đỗ Hà nở mũi, mỉm cười nhéo má Lý Tuyết Nhạn, tràn đầy tự tin mà nói:
- Không sao, dù Hồng Phất Nữ đích thân tới, lão công ta cũng không sợ chút nào!
Bởi vì nội công tiến nhanh, khinh công Đỗ Hà đã có hỏa hầu nhất định, có lẽ Hồng Phất Nữ thật đúng như đồn đãi nhưng chưa chắc đã làm gì được hắn.
Đỗ Hà là nhân vật bậc nào lại có thể đồ vật trong tay bị cướp đi? Cổ tay hắn khẽ đảo liền kẹp chiếc trâm vào lòng bàn tay, dùng lưng chặn đòn của đối phương. Đối phương một kích không trúng, tiếp tục đánh tới, năm ngón cong lại thành ưng trảo chụp vào khủy tay Đỗ Hà, chỉ cần hắn trúng chiêu sẽ phải buông chiếc trâm.
Cổ tay của Đỗ Hà cuộn lên, phát sau mà đến trước, điểm trước vào gân khủy tay của đối phương, thổ ra nội kình khiến đối phương kinh hô một tiếng rồi lùi lại. Hai người giao thủ chỉ trong khoảnh khắc, Đỗ Hà thậm chí còn chưa nhìn rõ đối phương là nam hay nữ, đến khi nghe tiếng thét kinh hãi mới biết mình vừa tỷ thí với một nữ nhân. Hơn nữa còn là nữ nhân xinh đẹp, dung mạo không thua Lý Tuyết Nhạn.
Đỗ Hà đảo mắt nhìn qua khuôn mặt nàng, trong mắt lộ vẻ tán thưởng, quả thật như hai câu thơ “Thanh thủy xuất phù dung. Thiên nhiên khứ điêu sức”. Vẻ đẹp của nàng xuất phát từ tự nhiên, vai như đao gọt, eo như lụa bó, cổ dài thanh mảnh ôn nhu, làn da trắng mịn, ánh mắt rạng rỡ, má lúm đồng tiền, búi tóc hình mây, mặc y phục võ sĩ vùng Minh Châu, chân đi ủng thô nhỏ, bên hông treo một thanh loan đao cong, toát lên vẻ hiên ngang, nữ trung anh kiệt.
Thiếu nữ thấy hắn nhìn mình chằm chằm thì lộ vẻ không vui.
- Là ngươi......
Lý Tuyết Nhạn thấy rõ người tới đột nhiên kinh hô một tiếng, lập tức rất không khách khí nói:
- Ngươi tới làm gì?
Thiếu nữ áo vàng chấn động, hướng Lý Tuyết Nhạn nhìn lại. Lý Tuyết Nhạn cũng lạnh lùng dò xét, thần thái khó coi.
Thiếu nữ áo vàng mỉm cười, cũng rất không khách khí đáp lại nói:
- Đây cũng không phải nhà của Lý đại tiểu thư, Lý Vi Linh ta tại sao tới không được?
Các nàng như sinh tử đại địch, gườm gườm lẫn nhau. Thiếu nữ tự xưng Lý Vi Linh nhìn qua Đỗ Hà, khách khí nói:
- Vị công tử này, ta rất ưa thích chiếc trâm này! Không biết có thể nhường cho tại hạ!
Đỗ Hà bị ánh mắt như nước hồ thu của nàng chiếu vào thì tim đập thình thịch, nha đầu này phong cách phóng khoáng, so với Trường Nhạc công chúa, Lý Tuyết Nhạn thì có một loại tư vị đặc biệt.
- Không được!
Đỗ Hà còn chưa trả lời, Lý Tuyết Nhạn đã kêu lên, hằm hè nhìn Lý Vi Linh.
Lý Vi Linh nhướng mày, khinh thường nói:
- Cũng không phải của ngươi, ngươi dựa vào cái gì cự tuyệt!
- Chúng ta đi cùng một chỗ, cây trâm này là hắn định mua cho ta đấy!
Lý Tuyết Nhạn dương dương đắc ý nói, vênh vang như một con công!
Lý Vi Linh mở to mắt nhìn Đỗ Hà. Đỗ Hà tuy có chút thấy không ý tứ nhưng chuyện quả thật như Lý Tuyết Nhạn nói, chiếc trâm cài đầu này làm từ ngọc bích, điêu khắc hình phượng hoàng sống động, cực kỳ xinh đẹp, ngay cả hắn là nam nhân nhìn vào cũng sáng mắt nên cố tình mua cho Lý Tuyết Nhạn.
- Xác thực như thế!
Đỗ Hà gật đầu xác định:
- Cô nương, thật sự thật có lỗi! Nếu như ngươi thật sự thích thì bảo chủ quán làm thêm một cái khác là được!
Lý Vi Linh ngẹn cứng, bất đắc dĩ thở dài, nhìn qua chủ quán.
Chưởng quỹ lắc đầu, cũng bất đắc dĩ nói:
- Đại sư chế tạo vật này đã mất vào tháng trước, trâm phượng ngọc bích này là kiệt tác một đời của lão, không khả năng có cái thứ hai trên đời.
Nghe xong lời này, Lý Tuyết Nhạn bật cười khanh khách, cầm chiếc trâm phượng trong tay Đỗ Hà đắc ý vuốt ve:
- Chiếc trâm phượng thật xinh đẹp, cài sao cho tốt đây?
Đỗ Hà nhăn nhó, trâm cài đầu có vài cách cài, cũng không biết Lý Tuyết Nhạn có thù oán gì với Lý Vi Linh mà khiêu khích như thế.
Lý Vi Linh tức giận đến nổi trận lôi đình, quát:
- Lý Tuyết Nhạn ngươi đừng vội càn rỡ, chiếc trâm này là ta nhìn trúng trước, chỉ không đưa tiền mà thôi. Hôm nay bà cô ta phải lấy chắc rồi!
Nàng ra tay như điện, định lần nữa cướp đoạt. Đỗ Hà lập tức bước vào giữa hai người, đưa tay ngăn lại một chiêu của Lý Vi Linh.
- Một chiếc trâm cài tóc mà thôi, làm gì như thế?
Đỗ Hà khuyên bảo, cũng không muốn vì một việc nhỏ mà động thủ với một tiểu mỹ nhân. Lý Vi Linh vốn tính nóng nảy, lại bị oan gia Lý Tuyết Nhạn khiêu khích nên đâu còn nhẫn nại nghe khuyên nhủ. Song thủ nàng cùng xuất, không nói một câu đã đánh ra hai chưởng. Nàng biết Đỗ Hà lợi hại nên vừa ra đòn đã dùng ngay tuyệt kỹ lợi hại nhất của bản thân.
Đỗ Hà sáng mắt, thiếu nữ tên gọi là Lý Vi Linh này sử ra một bộ chưởng pháp cao thâm mạt trắc. Võ nghệ Đỗ Hà tuy không bằng đời trước nhưng ánh mắt vẫn còn nên ngạc nhiên khi thấy bộ chưởng pháp này của Lý Vi Linh tinh diệu không thua tuyệt kỹ đại kỳ Phong Vân chưởng. Chỉ là Lý Vi Linh hỏa hầu căn cơ còn thấp, không cách nào phát huy được tinh túy bộ chưởng pháp này.
Đỗ Hà thấy cái mình thích là thèm, dùng đại kỳ Phong Vân chưởng đối công, hắn muốn quan sát chưởng pháp của đối phương nên ra tay có lưu năm phần lực đạo, ngoài việc chiếm cứ thượng phong thì còn muốn bức bách nàng sử xuất sát chiêu.
Lý Vi Linh thấy công phu giữ nhà đánh mãi không thắng thì trong lòng lo lắng rồi rút xoạt loan đao bên hông ra đâm thẳng vào vào ngực Đỗ Hà, chiêu số ngoan độc, muốn đẩy Đỗ Hà vào tử địa!
Đỗ Hà tức giận, không ngờ nha đầu kia tuổi còn trẻ nhưng tâm địa ác độc như thế, vươn tay nắm chặt lấy cổ tay nàng, dùng công phu không thủ đoạt bạch nhẫn giật phắt thanh đao của nàng.
Hắn tức giận thủ đoạn ác độc của đối phương nên xuống tay nặng, suýt nữa bẻ gãy cổ tay của Lý Vi Linh. Lý Vi Linh đau nhức kêu một tiếng, mắt đỏ hoa nhưng vẫn cố nén không khóc. Đỗ Hà thấy vậy cũng hơi mềm lòng buông tay. Lý Vi Linh trừng mắt với Đỗ Hà, tựa hồ muốn nhớ kỹ hắn rồi hậm hực rời đi.
- Ngươi đánh nàng bị thương!
Lý Tuyết Nhạn đột nhiên thấp giọng hô, ra vẻ sợ hãi.
- Làm sao vậy?
Đỗ Hà kinh ngạc, nghĩ lại hai nàng tựa hồ biết nhau, hơn nữa có thù sâu sắc, vội hỏi:
- Nàng là ai mà tàn nhẫn như thế!
Lý Tuyết Nhạn không đáp, chỉ lẩm bẩm vẻ tự trách:
- Đều là ta không tốt, khiến ngươi gây họa!
Đỗ Hà càng hiếu kỳ, kéo tay khiến nàng tỉnh lại, hỏi tiếp về thân phận của Lý Vi Linh.
- Nàng là cháu gái út của Vệ Quốc Công Lý Tĩnh, cũng là đứa cháu mà Hồng Phất Nữ cưng chiều nhất!
Lý Tuyết Nhạn nói ra thân phận.
Hồng Phất Nữ!
Đỗ Hà bừng tỉnh, khó trách Lý Vi Linh tuổi còn nhỏ nhưng lại có chưởng pháp cao minh như thế. Hồng Phất Nữ cùng Lý Tĩnh, Cầu Nhiêm Khách hợp xưng “phong trần tam hiệp”, trong đó Hồng Phất Nữ cùng Cầu Nhiêm Khách đều là hiệp sĩ thân mang tuyệt kỹ, nhất là Cầu Nhiêm Khách càng là cao thủ nhất đẳng. Lý Vi Linh thân mang tuyệt kỹ chẳng có gì lạ.
Thấy Đỗ Hà không biểu lộ gì, Lý Tuyết Nhạn tiếp tục nói:
- Hồng Phất Nữ tuổi tác mặc dù cao nhưng tính tình như lúc tuổi còn trẻ. Nàng đối với người nhà cực kỳ bảo hộ, hết sức cưng chiều Lý Vi Linh. Công phu nàng lại cực cao, cha ta từng nói nếu ra trận giết địch, có thể nàng kém Dực công Tần Quỳnh, Ngô công Úy Trì Kính Đức nhưng đơn đả độc đấu thì bọn họ chưa chắc sẽ là đối thủ. Để nàng tìm tới cửa thì đúng là không tốt!
Lý Tuyết Nhạn gấp đến độ đổ mồ hôi, cầm lấy tay Đỗ Hà kêu lên:
- Lão công, không bằng chúng ta đến thăm thỉnh tội?
Một tiếng lão công khiến Đỗ Hà nở mũi, mỉm cười nhéo má Lý Tuyết Nhạn, tràn đầy tự tin mà nói:
- Không sao, dù Hồng Phất Nữ đích thân tới, lão công ta cũng không sợ chút nào!
Bởi vì nội công tiến nhanh, khinh công Đỗ Hà đã có hỏa hầu nhất định, có lẽ Hồng Phất Nữ thật đúng như đồn đãi nhưng chưa chắc đã làm gì được hắn.
Danh sách chương