Đỗ Hà vất vả mãi mới dỗ dành được Lý Tuyết Nhạn, lập tức hỏi:

- Ngươi cùng nha đầu ngốc này có cừu oán?

- Sinh tử đại thù!

Lý Tuyết Nhạn gật đầu, nghiến răng nghiến lợi.

Đỗ Hà giật mình, vội hỏi là dạng sinh tử đại thù gì !

- Xú nha đầu này từng cũng là đệ tử của Hoằng Văn quán, từ nhỏ đã bất hòa với ta, luôn đối nghịch. Có một lần, nàng trên tàng cây lấy trứng chim đem ném vào đầu ta khiến rối bệt cực kỳ khổ sở. Ta nhịn không được đem thang ném vào trong hồ để nàng khóc trên cây một mình.

Đỗ Hà lau mồ hôi lạnh sau gáy, tiếp tục nghe.

- Sau đó không lâu, có một ngày ta ở trong học đường, trên bàn tự dưng thấy một cái hộp, không biết là ai bỏ. Ta hiếu kỳ mở ra, ai ngờ......

Nói tới chỗ này, Lý Tuyết Nhạn bất giác rùng mình một cái, há to miệng, rốt cục nói:

- Trong hộp đầy cóc, nhớt nhát chúng dính vào người ta khó chịu buồn nôn muốn chết. Chúng leo loạn nhảy loạn, một số càng nhảy vào người ta. Cái này đương nhiên là do xú nha đầu Lý Vi Linh. Nàng vì báo thù, biết rõ ta sợ những thứ buồn nôn nên tự mình xuống ruộng bắt. Bất quá việc này dẫn tới tiên sinh tức giận, đuổi xú nha đầu ra khỏi học đường.

- Ngươi nói, đại thù như thế, sao có thể để cho nàng đẹp mặt!

Lý Tuyết Nhạn tức giận nắm chặt tay.

- Ách......

Đỗ Hà im bặt, cái này là sinh tử đại thù? Xác thực là có khả năng, nữ nhân, thật sự là sinh vật không thể nói lý.

Cuộc hẹn hò của hai người bởi vì sự xuất hiện của Lý Vi Linh mà mất đi hào hứng, Đỗ Hà dẫn Lý Tuyết Nhạn tới con phố bán đồ ăn vặt nổi tiếng Trường An. Nơi này là chỗ hoạt động của dân chúng bình dân, không có quán rượu xa hoa gì, chỉ có đủ loại quà ăn vặt, nào bánh bao với canh, bánh trôi nước, bánh bao hấp ...

Mới đầu Lý Tuyết Nhạn còn cảm thấy, những thứ kia không sạch sẽ nên không dám ăn, nhưng sau khi ăn hết một cái bánh bao hấp thì sáng mắt, miệng không thể dừng hoạt động. Lúc trước trong tửu lâu, Lý Tuyết Nhạn đấu với Lý Vi Linh đến quên cả dùng cơm, lúc này có vừa khéo có thể ăn no.

Đỗ Hà cười nói:

- Sơn trân hải vị liên miên bất tận nhưng chân chính có tư vị đồ ăn vẫn không thể thiếu đồ ăn vặt.

Lý Tuyết Nhạn trước kia không biết nhưng lúc này không hề ngừng nghỉ, chỉ nói một câu:

- Ừ, ngươi nói đúng!

Miệng nàng còn đầy đồ ăn nên nói nghe không rõ.

Ăn uống no đủ, Đỗ Hà lại dẫn Lý Tuyết Nhạn du lãm Khổng miếu, mang nàng đến chợ phía đông mua cho Lý Đạo Tông lễ vật, lúc này mới tận hứng mà về, coi như kết thúc mỹ mãn lần hẹn hò đầu tiên đến Đại Đường.

Tiễn Lý Tuyết Nhạn về phủ Thành Vương, thấy thời gian còn sớm, Đỗ Hà cưỡi ngựa tới đất phong của La gia, bất ngờ gặp được La Thông đang say sưa ngắm ngựa yêu của hắn, trong mắt đầy thâm tình, bàn tay dịu dàng chải vuốt bộ lông. Đỗ Hà đột nhiên nổi da gà, lúng túng nói:

- Ngươi sao thế?

La Thông kỳ quái nhìn Đỗ Hà, thấy ánh mắt hắn có thâm ý liền hoàn toàn tỉnh ngộ, nổi giận mắng:

- Tiểu tử ngươi mới có vấn đề! Luyện tập quá sức, móng ngựa bị hao tổn, không thể chạy.

Con ngựa này đi theo ta gần mười năm nên có chút không đành lòng mà thôi!

Nói xong hắn vỗ mông ngựa, cầm móng sau cho Đỗ Hà xem. Nguyên lai là bởi vì móng ngựa tiếp xúc với mặt đất, chất sừng bị tróc ra.

Đỗ Hà đột nhiên chấn động, quát khẽ nói:

- Chai móng ngựa, móng ngựa sắt...... Tại sao không có móng ngựa sắt?

- Cái gì là móng ngựa sắt?

La Thông ngơ ngác, căn bản chưa từng nghe qua cái tên này.

Đỗ Hà giật mình ý thức được vấn đề, tại thời Đường triều rõ ràng không có móng ngựa sắt. Tâm niệm thay đổi thật nhanh, sắc mặt Đỗ Hà dần ngưng trọng. Quảng bá môn mã cầu mục đích không phải là vì chơi, mà là vì toàn dân luyện tập kỹ thuật cỡi ngựa, để cho mỗi người dân Đại Đường đều tinh thông kỹ thuật cưỡi ngựa, để Đại Đường có thể kiến tạo một quân đoàn kỵ binh tung hoành thiên hạ. Cách nghĩ này của Đỗ Hà dĩ nhiên là rất tốt nhưng vấn đề thứ nhất lại hiển lộ ra.

Đại Đường giàu có và đông đúc, mỗi nhà dân chúng cơ hồ đều có ngựa. Chỉ là ngựa của bọn họ chủ yếu dùng để trồng trọt nên khá thấp bé. Lúc nhàn rỗi dùng để luyện tập kỹ thuật cỡi ngựa, luyện tập môn mã cầu quả thật có thể đề cao kỹ thuật này. Nhưng bởi vì không có móng ngựa sắt nên bọn họ làm như vậy chẳng khác làm thương tổn ngựa, hiện giờ còn chưa phát giác nhưng một khi xuất hiện vấn đề thì đành vì xót ngựa mà thôi không còn huấn luyện.

Như thế, quy hoạch của Đỗ Hà coi như đem kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

- Nguy hiểm thật!

Đỗ Hà thầm toát mồ hôi lạnh, kêu lên:

- Đa tạ, Minh Đạt, ngươi đã cứu ta một mạng!

La Thông giỏi kỹ thuật cưỡi ngựa nên ngày đêm huấn luyện mới khiến cho ngựa bị hao tổn, bây giờ là tiết nông canh, dân chúng bình thường không bỏ nhiều thời gian cho mã cầu nên ngựa bọn họ còn chưa vấn đề gì, chuyện vẫn có thể vãn hồi nên hắn vội vàng chạy tới hoàng cung.

Đỗ Hà thân mang lệnh bài cao cấp mà Lý Thế Dân cho nên có thể chạy một mạch suốt hoàng cung, nhanh chóng tìm được điện Cam Lộ mà Lý Thế Dân ở. Sắc trời đã tối nhưng Lý Thế Dân vẫn còn trên bàn phê duyệt tấu chương, vẻ mặt thỏa mãn, có chút mỏi mệt.

Không chờ Đỗ Hà tiến lên vấn an, Lý Thế Dân đã cười sang sảng:

- May mắn mà có đề nghị của hiền chất, ngươi xem trẫm hiện tại cơ hồ bận quá. Từng đại thần đều vì danh hiệu đại thần tốt nhất nên cả đám dồn lực hiến kế cho Đại Đường ta. Chỉ qua nửa tháng, trẫm đã ba lần hạ lệnh sửa chữa những chỗ chưa đủ của Đường luật để luật pháp, quốc sách Đại Đường ta càng thêm hoàn thiện.

Lý Thế Dân mặc dù có chút mỏi mệt, nhưng dáng tươi cười lại dị thường. Đối với hắn mà nói, không có chuyện gì hưng phấn hơn so với chuyện làm cho Đại Đường phú cường.

- Cần nghỉ ngơi hợp lý, mong Lý thúc thúc chú ý thân thể nhiều hơn. Ngài là ngọc trụ chống trời của vương triều Đại Đường, cũng không thể đổ!

Đỗ Hà vui vẻ nói.

Lý Thế Dân lại nói:

- Không sao, trẫm tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, mấy ngày hôm trước còn thân chinh tự bắn một con gấu lớn. Đúng rồi...... Còn để lại một tay gấu, để trẫm đưa cho ngươi.

Ngừng một chút, Lý Thế Dân lại nói:

- Tiểu tử ngươi nếu không có có việc, tuyệt sẽ không hảo tâm đến tìm trẫm nói chuyện phiếm như vậy, mau nói đi, trẫm đang vội!

Đỗ Hà nghiêm nghị đem vấn đề phản ánh cho Lý Thế Dân. Sắc mặt Lý Thế Dân cũng nghiêm túc, hắn sở trường dùng kỵ, cũng đã từng là một hãn tướng trùng phong hãm trận, đối với việc này cũng không xa lạ gì.

- Việc này trách không được ngươi, trẫm cũng chưa nghĩ đến, mấu chốt là giải quyết thế nào!

Lý Thế Dân vẫn phân biệt rất rõ chuyện.

- Nhằm vào việc này, tiểu chất đã có một ý nghĩ!

Đỗ Hà nói ra khái niệm về móng ngựa sắt, hơn nữa tự mình vẽ lên một bức cấu tạo đồ, nói rõ cách dùng. Lý Thế Dân động dung đứng lên, kéo Đỗ Hà ra bên ngoài, đồng thời phân phó Hầu Quân Tập, Lý Tích, Trình Giảo Kim chạy tới thiểu phủ giam hội kiến. Thiểu phủ giam chưởng quản sự vụ bách công kỹ xảo, kể cả thuật tinh luyện kim loại, bên trong có công tượng xuất sắc nhất Đại Đường. Căn cứ vào cấu tạo đồ của Đỗ Hà, tượng sư nhanh chóng rèn ra một bộ móng ngựa sắt, dưới sự hướng dẫn của Đỗ Hà lắp vào móng ngựa. Hầu Quân Tập, Lý Tích, Trình Giảo Kim ba người cùng nhau chạy tới.

Lý Thế Dân đem nguyên do vừa nói, ba người lập tức sáng mắt, hiểu ngay ý nghĩa của móng ngựa sắt. Lý Thế Dân chỉ vào đường cái:

- Trình Tướng quân, ngươi cỡi thử một lần!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện