- Thiên thượng cung khuyết, thủy trung minh kính, Thường Nga bạn thiền quyên.
Lý Thế Dân đột nhiên nói một câu tràn ngập thi tình họa ý.
Đỗ Hà cười quái dị nói:
-Âm tào địa phủ, cửu u địa ngục, Diêm Vương độc tịch mịch!
- Ách......
Lý Thế Dân á khẩu, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.
Đỗ Hà hỏi:
- Lý thúc thúc, không biết ta đối có chuẩn?
Lý Thế Dân trừng mắt liếc hắn một cái, cắn răng nói:
- Tiếc cho một vế đối của ta!
Hắn không cách nào nói Đỗ Hà có sai, nhưng đem cảnh ý trong câu đề đối với ý cảnh như vậy thực khiến cho hắn hận đến ngứa răng, nhưng cũng minh bạch dụng ý của Đỗ Hà nên cũng không tiếp tục khảo vấn, thấy không còn sớm nên cáo từ rời đi. Mọi người đứng dậy đưa tiễn, Đỗ Hà ngoài ý muốn phát hiện trên mặt Trưởng Tôn Trùng ngoài vẻ lo lắng còn nhìn hắn vẻ oán độc.
Đỗ Hà có chút không hiểu thấu, Trưởng Tôn Trùng không ưa hắn cũng cũng không kỳ quái, nhưng không cần phải lộ ra thần sắc như thế? Hắn lại không biết chính mình trong lúc vô tình, lại một lần nữa làm hư mất chuyện tốt của hắn!
Nguyên lai, vì để cho Trưởng Tôn Trùng có thể cưới được Trường Nhạc công chúa, Trường Tôn Vô Kỵ có thể nói đã vất vả. Lão biết chỉ nịnh nọt Trưởng Tôn hoàng hậu là tuyệt đối không đủ, nhất định phải để cho Lý Thế Dân xem trọng Trưởng Tôn Trùng.
Biện pháp duy nhất là hiển lộ tài hoa Trưởng Tôn Trùng để cho Lý Thế Dân biết tuy tính cách của Trưởng Tôn Trùng có chút ác liệt, nhưng cũng là có bản lĩnh thật sự. Vì thế, Trường Tôn Vô Kỵ đã chuẩn bị trước rất nhiều câu đối và thi từ cho Trưởng Tôn Trùng ghi nhớ. Sau đó lão dụ Lý Thế Dân tới đây, Thái tử mở đầu rồi tung hứng lẫn nhau cho Trưởng Tôn Trùng bộc lộ tài hoa.
Bọn hắn nào ngờ Đỗ Hà đột khởi, nhất thời đứng ra đối đầu tiên rồi lại ra tiếp về khiến Lý Thế Dân hứng thú. Tiếp đó Đỗ Hà lại phá câu đối của Lý Thế Dân, hai người cứ thể bỏ mặc chung quanh. Thi đấu chấm dứt, Lý Thế Dân cũng đã mất đi hào hứng, trực tiếp rời đi, đồng nghĩa với bi kịch của bọn chúng. Phi thường bi kịch!
Tất cả kế hoạch mà bọn chúng bàn bạc chẳng những không có hiệu quả mà còn để cho một mình Đỗ Hà chiếm hết uy phong. Trường Tôn Vô Kỵ nói một không hai, nói cho Trưởng Tôn Trùng một cơ hội cuối cùng là một cơ hội cuối cùng. Nhưng một cơ hội cuối cùng này đã bị Đỗ Hà phá hư, sao không khiến Trưởng Tôn Trùng hận hắn thấu xương? Đương nhiên Đỗ Hà không được biết nguyên do trong này.
Lý Thế Dân vừa đi, trong điện lại nhốn nháo. Đám con cháu thế gia rất biết tôn ti nên khi lúc Lý Thế Dân đang ở đây thì hết thảy đều ngoan ngoãn như dê con, hắn vừa đi thì lập tức làm loạn.
Nhất là tên gia hỏa Trình Xử Bật, tên gia hỏa này tựa hồ ném thẻ vào bình rượu thua nhiều nên không phục, gào thét muốn uống rượu với Đỗ Hà, bộ dạng không say không về. Đỗ Hà không muốn cùng tên gia hỏa này uống rượu, tìm mọi cách cự tuyệt.
Trình Xử Bật thấy vậy còn cho là tửu lượng Đỗ Hà cực kém, đảo mắt quát:
- Đỗ gia tiểu tử, ngươi uống hay không uống, nếu uống thua thì tiền nợ ta thiếu ngươi không cần trả lại, nhưng nếu ngươi thắng ta thì ta trả ngươi gấp ba!
Đỗ Hà trừng mắt nhìn, thở dài nói:
- Ta không uống là vì ta sợ ngươi say, ngươi đã bức ta, vậy thì đến đây đi!
Kết quả là Đỗ Hà lại kiếm được một món. Nhìn xem Trình Xử Bật nằm giãy dụa trên mặt đất, Đỗ Hà mặt không đổi sắc lau miệng, không hề có cảm giác gì. Tuy khi xuyên việt không mang theo được võ công nhưng tửu lượng tựa hồ cũng xuyên việt theo, uống như thế nào cũng không say. Thọ yến của Trưởng Tôn hoàng hậu kéo dài tròn một ngày, đến lúc trời tối mới kết thúc.
Đỗ Hà sau khi từ biệt mọi người liền đi tìm Chương thị. Dọc theo đường, lại nghe có người kêu to. Lý Thái đang lắc lư cái bụng bự dọa người đuổi theo.
Đỗ Hà rất hiếu kỳ, dù sao Lý Thế Dân là quân vương kiệt xuất, vũ có thể trùng phong hãm trận, văn có thể trị thiên hạ, dung mạo anh tuấn tiêu sái, chỉ chênh lệch với hắn chút ít nhưng sao có thể sinh ra một đứa con như vậy. Mập mạp không hiếm thấy, nhưng như mập như Lý Thái lại không nhiều.
- Bái kiến Ngụy Vương!
Đỗ Hà chào hỏi.
Lý Thái thân mật đi lên nói:
- Ta và ngươi quen biết một hồi, không cần khách khí! Còn có thời gian, đến quý phủ ta một lần?
- Lần sau đi!
Đỗ Hà lấy cớ cự tuyệt.
Đỗ Hà đối với bằng hữu rất xem trọng, nhưng đối với loại người chỉ muốn lợi dụng người khác như Lý Thái này dù có địa vị cao lại rất khinh thường.
Lý Thái nở nụ cười, gương mặt tròn xoe rung động:
- Cứ như vậy đã!
Hắn cười lớn vỗ vai Đỗ Hà, sau đó thần thần bí bí:
- Coi chừng Thái tử, Thái tử lòng dạ nhỏ mọn, hôm nay ngươi đắc tội hắn, hắn sẽ không bỏ qua ngươi. Bất quá, ngươi cũng không cần lo lắng, có ta ở đây, Thái tử không làm gì được ngươi!
Đỗ Hà khẽ lắc đầu, đáy lòng thầm than, Lý Thừa Càn không có lượng dung người, Lý Thái vô cùng cuồng vọng tự đại, hai người bọn họ bất luận là ai làm hoàng đế Đại Đường cũng đều là tai họa!
Sau khi từ biệt Lý Thái, đi chưa được mấy bước, đột nhiên một thị tỳ tìm được hắn, nói Trưởng Tôn hoàng hậu cho mời.
Đỗ Hà không khỏi ngạc nhiên, nhưng vẫn đi theo. Đi theo thị tỳ xuyên qua ba hành lang, cung điện hai bên rực rỡ dưới ánh chiều tà, đẹp không sao tả xiết.
Đi vào một căn phòng bố trí riêng biệt, thị tỳ gõ cửa, khom người nói:
- Nương nương, Đỗ công tử đã đến!
- Bảo hắn vào!
Từ trong truyền ra giọng thánh thót của Trưởng Tôn hoàng hậu.
Đỗ Hà đi vào gian phòng, trong phòng bày đầy giá sách, nhiều đến vạn cuốn. Đỗ Hà sơ bộ phán đoán đây là một gian thư phòng. Ở phía trước nhất, Trưởng Tôn hoàng hậu lúc này đã mặc thường phục, ngồi trước thư án tựa hồ đang xem xét thứ gì.
Đỗ Hà đi đến gần cách khoảng mười bước mới dừng lại nhìn rõ là nàng đang thưởng thức một bức họa, chỉ là không thấy rõ nội dung.
- Bái kiến Hoàng hậu nương nương!
Trưởng Tôn hoàng hậu cười nói:
- Nơi này là thư phòng Trường Nhạc, đây là bức họa tốt nhất của nó, ngươi tới xem một lần!
Đỗ Hà lúc này mới tiến lại gần thêm, thấy rõ bức họa liền kêu lên:
- Cái này......
Trưởng Tôn hoàng hậu hiểu ý cười cười, nói:
- Ngươi tài nghệ mẫn tiệp, có thể nhìn ra bức họa này thiếu cái gì?
- Thơ, thiếu đi thơ!
Đỗ Hà chợt rung động, người trong bức họa chính là hắn, Trường Nhạc công chúa vậy mà vẽ mình?
Trời ạ, đất ạ!
Ta đây không phải đang nằm mơ!
Đỗ Hà nghĩ đến thái độ hôm nay của Trường Nhạc công chúa đối với hắn, cũng ẩn ước hiểu ra. Trường Nhạc công chúa vậy mà thích mình? Nghĩ đến khí chất cao quý của nàng, dung mạo tựa thiên tiên của nàng, hắn không khỏi thèm thuồng. Hắn vội vàng giấu đi tà niệm, không dám nghĩ nhiều để Trưởng Tôn hoàng hậu nhìn ra sơ hở.
Mắt phương của Trưởng Tôn hoàng hậu lướt qua Đỗ Hà, thấy thần sắc như thế cũng biết hắn không phải vô tình với Trường Nhạc, khẽ cười nói:
- [Hiệp khách hành] là thiên cổ kiệt tác, trừ Đỗ Nhị Lang ngươi thì đương thời không người nào có tư cách đề bút lên đây!
Đỗ Hà cũng hiểu sơ hội họa, thấy bỏ qua nội dung thì bức họa này quả là tuyệt phẩm. Hắn cũng không cự tuyệt, rất nghiêm túc đem đề bút bài [Hiệp khách hành] vào chỗ trống, hơn nữa để lại đại danh của mình...... Đỗ Hà! Bức họa phóng khoáng, thi từ phóng khoáng, bút lực phóng khoáng, ba thứ hòa hợp khiến bức họa càng thêm bay bổng.
Trưởng Tôn hoàng hậu cũng nhịn không được nữa vỗ tay tán thưởng.
Đỗ Hà cáo từ rời đi. Còn chưa đi ra thư phòng, lại nghe Trưởng Tôn hoàng hậu kêu một tiếng:
- Lão công!
Lý Thế Dân đột nhiên nói một câu tràn ngập thi tình họa ý.
Đỗ Hà cười quái dị nói:
-Âm tào địa phủ, cửu u địa ngục, Diêm Vương độc tịch mịch!
- Ách......
Lý Thế Dân á khẩu, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.
Đỗ Hà hỏi:
- Lý thúc thúc, không biết ta đối có chuẩn?
Lý Thế Dân trừng mắt liếc hắn một cái, cắn răng nói:
- Tiếc cho một vế đối của ta!
Hắn không cách nào nói Đỗ Hà có sai, nhưng đem cảnh ý trong câu đề đối với ý cảnh như vậy thực khiến cho hắn hận đến ngứa răng, nhưng cũng minh bạch dụng ý của Đỗ Hà nên cũng không tiếp tục khảo vấn, thấy không còn sớm nên cáo từ rời đi. Mọi người đứng dậy đưa tiễn, Đỗ Hà ngoài ý muốn phát hiện trên mặt Trưởng Tôn Trùng ngoài vẻ lo lắng còn nhìn hắn vẻ oán độc.
Đỗ Hà có chút không hiểu thấu, Trưởng Tôn Trùng không ưa hắn cũng cũng không kỳ quái, nhưng không cần phải lộ ra thần sắc như thế? Hắn lại không biết chính mình trong lúc vô tình, lại một lần nữa làm hư mất chuyện tốt của hắn!
Nguyên lai, vì để cho Trưởng Tôn Trùng có thể cưới được Trường Nhạc công chúa, Trường Tôn Vô Kỵ có thể nói đã vất vả. Lão biết chỉ nịnh nọt Trưởng Tôn hoàng hậu là tuyệt đối không đủ, nhất định phải để cho Lý Thế Dân xem trọng Trưởng Tôn Trùng.
Biện pháp duy nhất là hiển lộ tài hoa Trưởng Tôn Trùng để cho Lý Thế Dân biết tuy tính cách của Trưởng Tôn Trùng có chút ác liệt, nhưng cũng là có bản lĩnh thật sự. Vì thế, Trường Tôn Vô Kỵ đã chuẩn bị trước rất nhiều câu đối và thi từ cho Trưởng Tôn Trùng ghi nhớ. Sau đó lão dụ Lý Thế Dân tới đây, Thái tử mở đầu rồi tung hứng lẫn nhau cho Trưởng Tôn Trùng bộc lộ tài hoa.
Bọn hắn nào ngờ Đỗ Hà đột khởi, nhất thời đứng ra đối đầu tiên rồi lại ra tiếp về khiến Lý Thế Dân hứng thú. Tiếp đó Đỗ Hà lại phá câu đối của Lý Thế Dân, hai người cứ thể bỏ mặc chung quanh. Thi đấu chấm dứt, Lý Thế Dân cũng đã mất đi hào hứng, trực tiếp rời đi, đồng nghĩa với bi kịch của bọn chúng. Phi thường bi kịch!
Tất cả kế hoạch mà bọn chúng bàn bạc chẳng những không có hiệu quả mà còn để cho một mình Đỗ Hà chiếm hết uy phong. Trường Tôn Vô Kỵ nói một không hai, nói cho Trưởng Tôn Trùng một cơ hội cuối cùng là một cơ hội cuối cùng. Nhưng một cơ hội cuối cùng này đã bị Đỗ Hà phá hư, sao không khiến Trưởng Tôn Trùng hận hắn thấu xương? Đương nhiên Đỗ Hà không được biết nguyên do trong này.
Lý Thế Dân vừa đi, trong điện lại nhốn nháo. Đám con cháu thế gia rất biết tôn ti nên khi lúc Lý Thế Dân đang ở đây thì hết thảy đều ngoan ngoãn như dê con, hắn vừa đi thì lập tức làm loạn.
Nhất là tên gia hỏa Trình Xử Bật, tên gia hỏa này tựa hồ ném thẻ vào bình rượu thua nhiều nên không phục, gào thét muốn uống rượu với Đỗ Hà, bộ dạng không say không về. Đỗ Hà không muốn cùng tên gia hỏa này uống rượu, tìm mọi cách cự tuyệt.
Trình Xử Bật thấy vậy còn cho là tửu lượng Đỗ Hà cực kém, đảo mắt quát:
- Đỗ gia tiểu tử, ngươi uống hay không uống, nếu uống thua thì tiền nợ ta thiếu ngươi không cần trả lại, nhưng nếu ngươi thắng ta thì ta trả ngươi gấp ba!
Đỗ Hà trừng mắt nhìn, thở dài nói:
- Ta không uống là vì ta sợ ngươi say, ngươi đã bức ta, vậy thì đến đây đi!
Kết quả là Đỗ Hà lại kiếm được một món. Nhìn xem Trình Xử Bật nằm giãy dụa trên mặt đất, Đỗ Hà mặt không đổi sắc lau miệng, không hề có cảm giác gì. Tuy khi xuyên việt không mang theo được võ công nhưng tửu lượng tựa hồ cũng xuyên việt theo, uống như thế nào cũng không say. Thọ yến của Trưởng Tôn hoàng hậu kéo dài tròn một ngày, đến lúc trời tối mới kết thúc.
Đỗ Hà sau khi từ biệt mọi người liền đi tìm Chương thị. Dọc theo đường, lại nghe có người kêu to. Lý Thái đang lắc lư cái bụng bự dọa người đuổi theo.
Đỗ Hà rất hiếu kỳ, dù sao Lý Thế Dân là quân vương kiệt xuất, vũ có thể trùng phong hãm trận, văn có thể trị thiên hạ, dung mạo anh tuấn tiêu sái, chỉ chênh lệch với hắn chút ít nhưng sao có thể sinh ra một đứa con như vậy. Mập mạp không hiếm thấy, nhưng như mập như Lý Thái lại không nhiều.
- Bái kiến Ngụy Vương!
Đỗ Hà chào hỏi.
Lý Thái thân mật đi lên nói:
- Ta và ngươi quen biết một hồi, không cần khách khí! Còn có thời gian, đến quý phủ ta một lần?
- Lần sau đi!
Đỗ Hà lấy cớ cự tuyệt.
Đỗ Hà đối với bằng hữu rất xem trọng, nhưng đối với loại người chỉ muốn lợi dụng người khác như Lý Thái này dù có địa vị cao lại rất khinh thường.
Lý Thái nở nụ cười, gương mặt tròn xoe rung động:
- Cứ như vậy đã!
Hắn cười lớn vỗ vai Đỗ Hà, sau đó thần thần bí bí:
- Coi chừng Thái tử, Thái tử lòng dạ nhỏ mọn, hôm nay ngươi đắc tội hắn, hắn sẽ không bỏ qua ngươi. Bất quá, ngươi cũng không cần lo lắng, có ta ở đây, Thái tử không làm gì được ngươi!
Đỗ Hà khẽ lắc đầu, đáy lòng thầm than, Lý Thừa Càn không có lượng dung người, Lý Thái vô cùng cuồng vọng tự đại, hai người bọn họ bất luận là ai làm hoàng đế Đại Đường cũng đều là tai họa!
Sau khi từ biệt Lý Thái, đi chưa được mấy bước, đột nhiên một thị tỳ tìm được hắn, nói Trưởng Tôn hoàng hậu cho mời.
Đỗ Hà không khỏi ngạc nhiên, nhưng vẫn đi theo. Đi theo thị tỳ xuyên qua ba hành lang, cung điện hai bên rực rỡ dưới ánh chiều tà, đẹp không sao tả xiết.
Đi vào một căn phòng bố trí riêng biệt, thị tỳ gõ cửa, khom người nói:
- Nương nương, Đỗ công tử đã đến!
- Bảo hắn vào!
Từ trong truyền ra giọng thánh thót của Trưởng Tôn hoàng hậu.
Đỗ Hà đi vào gian phòng, trong phòng bày đầy giá sách, nhiều đến vạn cuốn. Đỗ Hà sơ bộ phán đoán đây là một gian thư phòng. Ở phía trước nhất, Trưởng Tôn hoàng hậu lúc này đã mặc thường phục, ngồi trước thư án tựa hồ đang xem xét thứ gì.
Đỗ Hà đi đến gần cách khoảng mười bước mới dừng lại nhìn rõ là nàng đang thưởng thức một bức họa, chỉ là không thấy rõ nội dung.
- Bái kiến Hoàng hậu nương nương!
Trưởng Tôn hoàng hậu cười nói:
- Nơi này là thư phòng Trường Nhạc, đây là bức họa tốt nhất của nó, ngươi tới xem một lần!
Đỗ Hà lúc này mới tiến lại gần thêm, thấy rõ bức họa liền kêu lên:
- Cái này......
Trưởng Tôn hoàng hậu hiểu ý cười cười, nói:
- Ngươi tài nghệ mẫn tiệp, có thể nhìn ra bức họa này thiếu cái gì?
- Thơ, thiếu đi thơ!
Đỗ Hà chợt rung động, người trong bức họa chính là hắn, Trường Nhạc công chúa vậy mà vẽ mình?
Trời ạ, đất ạ!
Ta đây không phải đang nằm mơ!
Đỗ Hà nghĩ đến thái độ hôm nay của Trường Nhạc công chúa đối với hắn, cũng ẩn ước hiểu ra. Trường Nhạc công chúa vậy mà thích mình? Nghĩ đến khí chất cao quý của nàng, dung mạo tựa thiên tiên của nàng, hắn không khỏi thèm thuồng. Hắn vội vàng giấu đi tà niệm, không dám nghĩ nhiều để Trưởng Tôn hoàng hậu nhìn ra sơ hở.
Mắt phương của Trưởng Tôn hoàng hậu lướt qua Đỗ Hà, thấy thần sắc như thế cũng biết hắn không phải vô tình với Trường Nhạc, khẽ cười nói:
- [Hiệp khách hành] là thiên cổ kiệt tác, trừ Đỗ Nhị Lang ngươi thì đương thời không người nào có tư cách đề bút lên đây!
Đỗ Hà cũng hiểu sơ hội họa, thấy bỏ qua nội dung thì bức họa này quả là tuyệt phẩm. Hắn cũng không cự tuyệt, rất nghiêm túc đem đề bút bài [Hiệp khách hành] vào chỗ trống, hơn nữa để lại đại danh của mình...... Đỗ Hà! Bức họa phóng khoáng, thi từ phóng khoáng, bút lực phóng khoáng, ba thứ hòa hợp khiến bức họa càng thêm bay bổng.
Trưởng Tôn hoàng hậu cũng nhịn không được nữa vỗ tay tán thưởng.
Đỗ Hà cáo từ rời đi. Còn chưa đi ra thư phòng, lại nghe Trưởng Tôn hoàng hậu kêu một tiếng:
- Lão công!
Danh sách chương