Vất vả tại Thôi gia mấy ngày, cuối cùng đã có chút thu hoạch.

Hôm sau Đỗ Hà lặng lẽ rời khỏi Thanh Hà, tiến về vùng đất phát tích của Đại Đường - Thái Nguyên thành. Cổ nhân từ trước đến nay mê tín, mặc dù địa vị có cao, tầm mắt mở rộng cũng không ngoại lệ. Bởi vậy bất luận Lý Uyên hay Lý Thế Dân đều đặc biệt coi trọng vùng đất này.

Tất cả thành trì của Đường triều lấy Trường An, Lạc Dương cầm đầu, tiếp theo là Thái Nguyên.

Với tư cách đô thành thứ ba của Đại Đường, nơi này có phong vị khác với Trường An, Lạc Dương.

Thái Nguyên nằm ở phương bắc, gần như tái ngoại, người tới lui ngoại trừ thương khách nơi khác, còn lại phần lớn đều là dũng sĩ phương bắc, thân hình cao tới khôi ngô, phong khí hoàn toàn bất đồng.

Vương gia ở trong thành Thái Nguyên, so với Thanh Hà là đất thư hương thì Thái Nguyên Vương gia có vài phần cương cường hơn. Con cháu Vương gia dù dùng văn học làm chủ nhưng vì phong khí nên cũng cũng không phản đối tộc nhân tập võ. Cũng bởi vì như thế, nhân vật nổi danh trong lịch sử của Vương gia phần lớn đều là tu văn tập võ, hào khí vân thiên, trong đó nổi danh nhất là biên tái thi nhân Vương Hàn, Vương Xương Linh.

Vương Hàn có [Lương Châu từ], Vương Xương Linh có [Xuất tắc], một câu "Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi!" hay "Đãn sử Long thành phi tương tại, bất giáo hồ mã độ Âm sơn" có khí phách tung hoành cổ kim.

Nhưng so với Thôi gia, Vương gia tổng thể vẫn lộ ra chút kém hơn. Cho dù với tư cách gia tộc lớn nhất Thái Nguyên, người tới trước cửa Vương gia nườm nượp nhưng vẫn có chút chênh lệch. Cũng như đời sau cha mẹ mong muốn đưa con vào trường đại học nổi danh thì cổ nhân khi bái sư cũng theo danh tiếng của đệ nhất thế gia.

- Khó trách này Thôi Trung Bình vì bảo trụ đệ nhất thế gia, cam nguyện chịu phong hiểm như vậy.

Đỗ Hà vẫn giả bộ là một học sinh, tìm một khách điếm ở Thái Nguyên.

Lần này vì đã có mục tiêu nên Đỗ Hà làm việc thuận tiện rất nhiều, không bay nhặng như con ruồi chung quanh.

Hắn tập trung vào [Biển Thước thần thư], có lẽ là bởi vì người phương bắc dũng mãnh hơn nên phòng vệ của Vương gia càng nghiêm ngặt hơn với Thôi gia, bất quá với Đỗ Hà thì vẫn chưa đủ.

Hắn đứng trên nóc nhà, theo phương pháp cũ, qua thời gian chưa uống cạn chén trà đã có thể định vị mấy thư phòng lầu các, thuận lợi ẩn vào thư phòng.

Thư phòng Vương gia cũng hơi kém hơn Thôi gia. Tổ tiên Vương gia có không ít danh nhân, thời Tần có Vương Tiễn, Đông Tấn Vương Đạo, còn có Thư Thánh Vương Hi Chi nhưng vẫn không thể đánh đồng với thế gia Tể tướng như Thôi gia. Từ Hán triều đến nay, Thôi gia xuất hiện qua hơn năm mươi vị Tể tướng.

Đỗ Hà trực tiếp tìm qua mấy giá sách chưa sách y thuật, tìm một hồi đến giá bên phải thứ ba đã tìm được [Biển Thước thần thư].

[Biển Thước thần thư] là hai cuốn trúc giản cổ xưa nằm yên trên giá. Khí tức xa xưa khiến Đỗ Hà run lên, vội vàng thò tay cầm lên một quyển để đọc.

Đỗ Hà cũng không biết [Biển Thước thần thư] có phải là do danh y Biển Thước viết hay không nhưng chữ trong thẻ tre quả thực là kiểu chữ đại triện.

Đại triện là kiểu chữ thống nhất thời Tây Chu, bởi vì Chu triều uy tín càng ngày càng thấp, cho nên các quốc gia phân chia, dần dà chữ viết cũng biến hóa nhưng vẫn có chung nguồn gốc. Đỗ Hà trước khi tới thời đại này từng tiếp xúc qua không ít sách cổ nên cũng học qua chữ triện cổ, có thể đọc được [Biển Thước thần thư].

Đọc từ đầu đến cuối vẫn không thấy ghi chép về Huyết Giới quả, hắn nhẫn nại lấy ra một cuốn khác, kết quả vẫn không có.

Đỗ Hà đem [Biển Thước thần thư] trả lại chỗ cũ, thấp giọng nói:

- Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ ngay từ đầu là ta sai? Ghi chép về Huyết Giới quả căn bản không ở trong [Biển Thước thần thư]?

Trong lúc lơ đãng, ánh mắt của hắn nhìn vào chỗ giá sách thấy có ghi: [Biển Thước thần thư] là kiệt tác của thần y Biển Thước thời Xuân Thu, chia làm ba thiên thượng, trung, hạ.

Thiên Thượng là thuật hỏi bệnh, Thiên Trung là về dược vật còn Thiên Hạ là nghi nan tạp chứng.

Đỗ Hà khẽ giật mình, lập tức tỉnh ngộ, hắn mới chỉ xem qua thiên Thượng và Hạ, thiên Trung không biết ở đâu, vừa khéo trong đó có ghi chép về dược vật, chắc hẳn ghi chép về Huyết Giới quả ngay tại trong đó, vì quan hệ trọng đại nên dấu đi chỗ khác.

Đỗ Hà lo lắng nhất chính là loại tình huống này, Vương gia lớn như vậy, giấu một cuốn sách thật sự quá dễ dàng, hắn muốn tìm không khác mò kim đáy biển.

- Có biện pháp nào để tự Vương Cố lấy sách ra?

Trong đầu Đỗ Hà đột nhiên nảy ra ý nghĩ này. Trong ba sáu kế có kế gọi là đánh rắn động cỏ, lợi dụng đối phương có tật giật mình để tự bộc lộ.

- Không được Vương Cố đa mưu túc trí, quyết không là loại lương thiện, đánh rắn động cỏ sẽ khiến hắn phá hủy thiên Trung trong [Biển Thước thần thư], được không đủ bù mất, đây là hạ sách, chỉ có thể dùng khi bất đắc dĩ.

- Có cách nào nữa không?

Đỗ Hà nhất thời không nghĩ ra nên rút lui khỏi Vương gia. Lúc này trời đã rạng sáng, Đỗ Hà mở cửa sổ, vặn eo bẻ cổ, nhìn ra xa thấy trên đường ngựa xe tấp nập. Hắn rửa mặt rồi xuống ăn sáng, vừa ăn vừa nghe thư sinh bên cạnh nói chuyện phiếm xem có tin tức nào hữu dụng hay không.

Rất nhanh Đỗ Hà nghe được một tin tức hấp dẫn, tam thiếu gia của Vương Gia là Vương Giai đã trở về.

Vương Giai là con trai thứ ba của gia chủ Vương gia, nổi danh thần đồng, chín tuổi đã nổi tiếng khắp Thái Nguyên, là ngôi sao tương lai của Vương gia, cũng là Thám Hoa lang của khoa cử năm nay.

Hiện tại Đường triều càng ngày càng xem trọng khoa cử, ngoại trừ những người như Đỗ Hà có thân phận hai đời làm quan không cần qua khoa cử tấn chức, còn lại năm thế gia cũng không ngoại lệ.

Giành được vị trí thứ ba trong tài tử thiên hạ cũng rất khó khăn.

Vương gia có nhân mạch, chỉ cần Vương Giai có thể đi nhậm chức thì chiến tích của hắn chắc chắn sẽ vượt qua hai người Trạng Nguyên Bảng Nhãn phía trước.

Đỗ Hà nghĩ đến tư liệu mà Đạp Nguyệt Lưu Hương thu thập, Vương Giai từ nhỏ đến lớn đều là bảo bối của Vương gia, là đứa con mà Vương Cố yêu thích nhất.

Nghĩ tới đây, Đỗ Hà nở nụ cười, nghĩ ra một kế hoạch.

Hôm nay Vương gia đặc biệt náo nhiệt, Vương Giai đạt thứ hạng cao trong khoa cử chính là chuyện vui lớn.

Triều đình chèn ép thế gia vọng tộc môn phiệt, mà thế gia vọng tộc môn phiệt vì không để sự nghiệp tổ tông bị hủy trong tay mình, không để bị bài xuất cũng cực lực bồi dưỡng khiến triều đình kiêng kỵ, không dám mạo hiểm ra tay.

Vương Cố cao hứng bừng bừng mở tiệc chiêu đãi đại nho bốn phương, tạo thế cho con trai thứ ba của mình.

Yến hội đặc biệt long trọng, chỉ cần là thư sinh học sinh, đưa một lễ vật tùy tiện là có thể nhập phủ cùng nhau ăn mừng.

- Lão gia, lão gia......

Vương Cố ở đại sảnh tiếp khách, kẻ sĩ háo danh nên nguyên một đám danh sĩ đại nho cần hắn tự mình chiêu đãi.

Lúc này thấy hạ nhân vội vàng ngắt lời thì trầm mặt:

- Vội vàng hấp tấp, còn thể thống gì. Nếu người tới không là lão quản sự đi theo hắn nhiều năm thì đã đuổi ra khỏi cửa.

Lão quản gia tới bên cạnh Vương Cố nói nhỏ.

Vương Cố cả kinh, vội vàng xin lỗi hảo hữu bốn phía rồi rời đi.

Tới một chỗ không người, Vương Cố mới thấp giọng hỏi thăm:

- Giai nhi hiện tại thế nào rồi?

Tin tức lão quản gia nói cho hắn biết là Vương Giai vô cớ phát bệnh nghiêm trọng, hơi thở mong manh.

Lão quản gia vội nói:

- Lão nô cũng không rõ ràng lắm, trong lúc đó choáng váng nôn mửa, còn bất chợt nôn ra máu, bụng đau như cắt, vô cùng thống khổ.

Vương Cố chấn động, đây không phải dấu hiệu trúng độc?

Vương Cố trước kia là một nhân vật phong lưu. Hắn vì yêu một nữ thầy thuốc nên bắt đầu nghiên cứu y thuật, đọc y điển, không thể tưởng được không thể vãn hồi, thật sự yêu thích.

Cuối cùng, chẳng những hắn lấy được mỹ nhân mà còn có được một thân y thuật cao minh.

Tuy nhiên bởi vì quan hệ thân phận mà hắn không cách nào mở tiệm bốc thuốc, nhưng vì trong phủ có một số lượng lớn y học điển tịch khiến hắn nổi danh danh y. Tuy nói khuyết thiếu kinh nghiệm cứu chữa nhưng luận kiến thức, bản sự lý luận suông thì toàn bộ Thái Nguyên không có ai vượt qua.

Lúc này nghe xong bệnh trạng, Vương Cố ẩn ẩn cảm thấy là trúng độc.

Đi vào gian phòng Vương Giai thấy Vương Giai nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng loáng thoáng còn có vết máu, tựa như đã chết.

Đại phu cao minh nhất của Thái Nguyên chính là tiểu thiếp của Vương Cố tên là Trương thị, đang xem mạch cho Vương Giai.

Hai mắt Trương thị đỏ hoe, sắc mặt nghiêm nghị nhìn Vương Cố:

- Giai nhi là trúng độc, mạch nó hỗn loạn, có thể thấy được loại độc này bá đạo lợi hại, chưa bao giờ thấy.

Vương Cố trầm mặt, chính thê của hắn chết sớm, Vương Giai do Trương thị một tay nuôi lớn, quan hệ hai người như mẹ con, nếu không thật sự nghiêm trọng thì nàng sẽ không nói như vậy, vội hỏi:

- Còn có cách trị liệu?

Trương thị lắc đầu:

- Giai nhi đã ngất đi, thiếp thân không biết là độc gì nên không dám mạo hiểm hạ dược dùng châm.

- Là ai hạ độc như vậy.

Vương Cố với tư cách nhất gia chi chủ, lòng dạ cao thâm, sợ mà bất loạn, trầm giọng nói:

- Đừng hoảng hốt, mặc kệ người hạ độc là ai, ta cũng sẽ bắt được. Bất quá việc hiện tại là phải nhanh chóng giải độc cho Giai nhi, lão quản gia, ngươi mời tất cả đại phu Thái Nguyên tới đây để tìm cách. Phu nhân, nàng đọc trong sách y thuật trong phủ có ghi chép gì quan hệ đến hay không. Chúng ta chia nhau làm việc. Người đâu, dẫn mọi người Tam thiếu gia tiếp xúc trước khi trúng độc đến đây.

Người trong phủ theo lệnh của Vương Cố lập tức chia ra ba đường.

Đỗ Hà đứng trên mái hiên nghe hết thảy, do dự một lát rồi bám theo Trương Để!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện