Đỗ Hà cũng không trực tiếp đánh cắp [Biển Thước Thần Thư], cũng
không có lựa chọn trong lúc mấu chốt động thủ, mà nằm yên ba ngày.
Chuyện này vô cùng nghiêm trọng, nếu như tại triều đình chưa kịp hành
động mà người Vương gia phát hiện [Biển Thước Thần Thư] bị lấy trộm, kịp thời cùng với người Thôi gia làm xong ứng đối thì sẽ phát sinh chuyện
không thể lường, hệ số nguy hiểm quá lớn.
Hắn phải nghĩ cách vừa có thể đánh cắp [Biển Thước Thần Thư], lại có thể khiến người của Vương gia an tâm.
Vương Giai đã khôi phục, hỉ yến của Vương gia tiếp tục tiến hành. Đợi cho mọi việc qua đi, Đỗ Hà lại lẻn vào Vương gia chờ đợi.
Đêm xuống, Trương thị vừa ngồi trước gương tháo trang sức, khi nàng vừa đứng lên thì Đỗ Hà từ một nơi bí mật gần đó dùng một viên bùn nhỏ bắn vào đầu gối khiến nàng loạng choạng ngã vào bàn trang điểm, quơ đổ mọi thứ trên đó, kể cả một ngọn đèn.
- “Choang” một tiếng, ngọn đèn vỡ vụn, dầu đèn văng tung tóe làm lửa lan ra khắp nơi.
Ngoài cửa sổ Đỗ Hà thừa dịp Trương thị ngã sấp liền đốt một miếng bông tẩm dầu nhét vào chỗ dưới giường màn.
Miếng bông thoáng cái liền biến thành tro tàn nhưng lửa lan ra đủ để đốt cháy màn, rất nhanh bốc lên toàn bộ giường chiếu.
Trương thị hét toáng, chạy ra khỏi phòng.
Đỗ Hà đúng lúc này phi nhanh vào lấy ra bản [Biển Thước Thần Thư] thật, nhét trả lại đó một bản [Biển Thước Thần Thư] giả, lại lấy ra một bình sứ nhỏ tưới dầu vào hộp hóa trang.
[Biển Thước Thần Thư] cũng làm từ thẻ tre ngâm dầu thực vật ba ngày nên gặp dầu lập tức bốc cháy, phút chốc cả chiếc hộp đã hóa thành tro.
Đỗ Hà làm xong mọi chuyện liền đổ hết dầu trong bình ra khắp những vật dễ cháy trong phòng rồi tiếp tục phóng hỏa.
Đỗ Hà đã quan sát qua căn phòng này, biết chung quanh cũng không có nguồn nước, chỉ cần thế lửa đủ mạnh, muốn dập tắt, khó như lên trời. Thừa dịp lúc người còn chưa tới liền theo cửa sổ phóng ra ngoài rồi ẩn thân trên một cây cổ thụ gần đó quan sát.
Đề phòng vạn nhất, Đỗ Hà vẫn quyết định quan sát phản ứng của Vương Giai rồi mới kết luận.
Lúc Trương thị hô hoán, ba gã gia đinh vội vàng chạy đến, trong tay cầm chổi, cũng không quá lo lắng vì nghe Trương thị nói chỉ làm đổ chiếc đèn, còn nghĩ là do nữ nhân hoảng sợ nói vống lên, đến hiện trường mới bối rối.
Bởi vì Đỗ Hà ngầm ra tay nên toàn bộ phòng cơ hồ đều bùng cháy.
Mùa đông chưa qua, gió lạnh gào thét, lửa theo thế gió bắt đầu có dấu hiệu lan tràn.
Gia đinh rốt cục ý thức được tình thế nghiêm trọng, lớn tiếng hô hoán rồi dùng chổi để dập, hy vọng có thể ngăn cản thế lửa lan tràn.
Đợi đến lúc đội cứu hỏa đội chính thức đến thời thì phòng ngủ đã cháy lớn không cách nào đi vào.
Vương Giai nghe tiếng chạy đến nhìn thấy liền nhỏ giọng hỏi chuyện.
Đỗ Hà nghe ngóng nhưng vì cự ly quá xa nên không nghe rõ, tuy nhiên vẫn có thể nhìn ra Vương Giai có chút hoài nghi, chỉ là Trương thị vẫn lắc đầu.
Vương Giai quả thực nghi ngờ, hiện giờ Lý Thế Dân đang tiến hành trấn áp môn phiệt thế gia nên phần lớn bọn họ lựa chọn lấy lui làm tiến, cầu ổn là chính. Nhưng mấy ngày nay, Vương gia liên tục gặp chuyện không may, thật sự khiến người không thể không hoài nghi có người đang nhằm vào hay phát hiện điều gì?
Bất quá đều không có kết quả, vài ngày trước Vương Giai trúng độc khó hiểu nhưng chỉ đến lúc đêm xuống lại sảng khoái tinh thần, càng khỏe khoắn hơn trước kia, cuối cùng chỉ có thể kết luận là ngộ độ thức ăn.
Sau đó mấy ngày lại xảy ra chuyện hỏa hoạn, tra hỏi kỹ quả thực là do Trương thị ngoài ý muốn, thực sự không phải là người khác làm.
Vương Giai cũng chỉ có thể quy về trùng hợp, định chọn ngày lành đi miếu thắp hương để trừ đi lệ khí.
Vương phủ nhiều người nên nhanh chóng dập được lửa.
Bất quá bởi vì cứu viện nên phòng ngủ đã sập một nửa, không thể ở lại.
Vương Giai lo lắng chuyện [Biển Thước Thần Thư] nên sai người lập tức thanh lý hiện trường.
Gạch ngói vụn, mảnh vỡ, xà ngang, tường đổ đều được dọn ra ngoài.
Vương Giai cuối cùng tìm được hộp hóa trang đựng [Biển Thước Thần Thư], lúc này cũng chỉ có thể lờ mờ phân biệt vì lúc phòng sụp đã khiến nó gãy làm ba đoạn, thư từ bên trong đã bị đốt cháy đen, sớm đã phân biệt không rõ.
Vương Giai ngây người hồi lâu, thở dài:
- Đốt đi, cũng tốt, Thiên Ý như thế, không thể cưỡng cầu.
Từ lúc trước, Thôi Trung Bình vẫn bảo hắn đốt [Biển Thước Thần Thư] đi để ngừa để lộ bí mật. Chỉ là Vương Giai không nỡ, đối với một người yêu sách y thuật mà để hắn đốt đi bảo bối lão tổ tông lưu lại quả thật không đành lòng, lựa chọn cất giấu.
Hôm nay bởi vì ngoài ý muốn, [Biển Thước Thần Thư] hóa thành tro tàn, Vương Giai chỉ có thể coi như vận mệnh.
Đỗ Hà nấp ở trên cây thấy như vậy cũng yên tâm, không có [Biển Thước Thần Thư] trở ngại, chỉ cần tố giác hết thảy, triều đình sẽ có thể dùng thế sét đánh không kịp bưng tai nhổ tận gốc hai nhà Thôi Vương.
Cùng ngày trong đêm, Đỗ Hà ra khỏi Vương phủ, về tới khách sạn. Sáng sớm hôm sau, liền khởi hành phản hồi Trường An.
Qua bảy ngày phóng ngựa liên tục, Đỗ Hà về tới Trường An. Hắn tạt qua bản phủ hàn huyên với Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn một lát, lại trêu chọc trêu chọc Tiểu Bảo Nhân, Tiểu Bách Hợp đến khi trời tố, áng chừng Đỗ Như Hối cũng sắp về đến nhà mới chạy sang Thái Quốc Công phủ.
Mẫu thân Chương thị nhìn thấy Đỗ Hà trở về, phàn nàn một hồi, nói hắn quá không để ý gia, xuất chinh một hai năm, trở về còn không có có nửa tháng lại vắng nhà rồi.
Đỗ Hà cười ngượng nghịu. Hắn rất muốn thư giãn ở chung với người nhà nhưng công việc đến dồn dập nên không cách nào thực hiện ý nguyện.
Có lẽ đây chính là đang ở quan trường, thân bất do kỷ a!
Cũng may ba nữ trong nhà hiền lương thục đức, có thể biết được chỗ khó xử của hắn, hơn nữa còn ủng hộ lớn lao.
Đỗ Hà cùng đại ca Đỗ Cấu tán gẫu, không đợi bao lâu, Đỗ Như Hối đi vào đại sảnh, nhìn thấy Đỗ Hà khẽ giật mình, lập tức nói:
- Đến thư phòng của ta.
Không như mấy người kia, Đỗ Như Hối lập tức minh bạch Đỗ Hà tới tìm hắn thương nghị chuyện quan trọng. Hắn biết Đỗ Hà càng ngày càng thành thục ổn trọng, nếu không có đại sự sẽ không tới tìm phụ thân để thương nghị nên không có bất kỳ chần chờ.
Vị lão nhân này cơ hồ hiến hết thảy tâm lực cho Đại Đường, cho minh quân Thánh chủ có ơn tri ngộ.
Đỗ Hà khẽ gật đầu, dặn hạ nhân trong lúc thương nghị không được để ai vào phòng, dù là bưng trà đưa nước cũng không được.
- Chuyện gì khiến Nhị Lang thận trọng như thế!
Đỗ Như Hối ngồi trước án thư, nhìn đứa con mà bản thân vẫn lấy làm kiêu ngạo.
Đỗ Hà đầu tiên đem mật tín của Lý Thái viết cho Thôi Trung Bình cho Đỗ Như Hối, nói:
- Phụ thân, xem cái này đã.
- Đáng giận, Ngụy Vương Điện hạ lại có lòng giết mẹ.
Đỗ Như Hối sau khi đọc mật tín cũng nhớ lại lúc Đỗ Hà vô tình phát hiện bí mật, liên hệ với hiện tại lập tức đưa ra kết luận, tức giận đến râu tóc thẳng run. Với tư cách đại nho đọc đủ Tứ Thư Đại Nho, Đỗ Như Hối xem trung hiếu còn nặng hơn tính mạng. Lý Thái ý đồ giết mẹ đã làm chuyện bại hoại nhân luân.
Đỗ Hà lại lấy ra [Biển Thước Thần Thư], lật đến phần ghi chép Huyết Giới quả đưa cho Đỗ Như Hối, nói:
- Nhìn xem cái này.
Đỗ Như Hối cũng biết qua về những kiến thức nhập môn của y thuật nên đầu tiên không hiểu Huyết Giới quả rõ ràng là trị liệu cho Trưởng Tôn Hoàng Hậu mà trong thư lại có ý định muốn giết Trưởng Tôn Hoàng Hậu, suy nghĩ một hồi, sau khi đọc đến đến hàng người bị bệnh gan không thể phục dụng thì dần hiểu, rung giọng:
- Đây là muốn hành thích vua...... Thôi Trung Bình thật to gan.
Đỗ Hà nhận đồng nói:
- Nhị Lang cũng thấy khả năng hành thích vua lớn hơn hành thích hoàng hậu, vì càng thêm hiệu quả, càng thêm an toàn.
- Nói như thế nào?
Đỗ Như Hối hỏi.
- Tội hành thích vua hay hoàng hậu đều đồng dạng, đều đủ để diệt cửu tộc. Có gan hành thích hoàng hậu tất có gan hành thích vua. Giả như Trưởng Tôn Hoàng Hậu uổng mạng, với tình cảm Bệ Hạ đối với Hoàng hậu nương nương tất sẽ điều tra đến cùng. Có lẽ Thôi Trung Bình làm vô cùng kín đáo, không hề lưu lại manh mối, ngược lại bệ hạ vừa chết sẽ có một người phải xuất đầu. Thái tử sắp thất thế, Ngụy Vương, Ngô Vương nhìn chằm chằm, khi đó ai kế nhiệm ngôi vị hoàng đế mới là chuyện quan trọng nhất, đâu còn tâm tư để ý bệ hạ ốm chết hay bị mưu sát? Nếu như ta là Thôi Trung Bình, cũng sẽ lựa chọn hành thích vua.
Đỗ Hà trầm giọng, lúc trước hắn không phát giác những điều này nhưng càng phân tích càng có thể xác định Thôi Trung Bình dùng Lý Thái để hành thích vua.
Đỗ Như Hối im lặng gật đầu, Đỗ Hà phân tích xác thực hợp tình hợp lý, phối hợp với tư liệu trong tay đã có thể chứng minh hành vi phạm tội của Lý Thái, Thôi Trung Bình, hắn chỉ vào phong mật tín cùng [Biển Thước Thần Thư], nói:
- Hai thứ này sao Nhị Lang có được?
Đỗ Hà nói lại chi tiết, chuyện mật tín có từ tay Trưởng Tôn Vô Kỵ thì hắn không nói nhưng [Biển Thước Thần Thư] thì nói rõ.
Đỗ Như Hối im lặng hồi lâu rồi thu lại mật tín, [Biển Thước Thần Thư], nói:
- Việc này Nhị Lang cũng đừng quản, giao cho vi phụ xử lý, con tiếp xúc quá nhiều với chuyện xấu hoàng cung, thâm nhập can thiệp quá sâu sẽ bất lợi cho quan lộ.
Hắn nói xong, trong mắt lóe lên hào quang.
Lúc này đây, danh tướng trầm mặc đã lâu lại muốn động gân cốt một phen rồi.
Hắn phải nghĩ cách vừa có thể đánh cắp [Biển Thước Thần Thư], lại có thể khiến người của Vương gia an tâm.
Vương Giai đã khôi phục, hỉ yến của Vương gia tiếp tục tiến hành. Đợi cho mọi việc qua đi, Đỗ Hà lại lẻn vào Vương gia chờ đợi.
Đêm xuống, Trương thị vừa ngồi trước gương tháo trang sức, khi nàng vừa đứng lên thì Đỗ Hà từ một nơi bí mật gần đó dùng một viên bùn nhỏ bắn vào đầu gối khiến nàng loạng choạng ngã vào bàn trang điểm, quơ đổ mọi thứ trên đó, kể cả một ngọn đèn.
- “Choang” một tiếng, ngọn đèn vỡ vụn, dầu đèn văng tung tóe làm lửa lan ra khắp nơi.
Ngoài cửa sổ Đỗ Hà thừa dịp Trương thị ngã sấp liền đốt một miếng bông tẩm dầu nhét vào chỗ dưới giường màn.
Miếng bông thoáng cái liền biến thành tro tàn nhưng lửa lan ra đủ để đốt cháy màn, rất nhanh bốc lên toàn bộ giường chiếu.
Trương thị hét toáng, chạy ra khỏi phòng.
Đỗ Hà đúng lúc này phi nhanh vào lấy ra bản [Biển Thước Thần Thư] thật, nhét trả lại đó một bản [Biển Thước Thần Thư] giả, lại lấy ra một bình sứ nhỏ tưới dầu vào hộp hóa trang.
[Biển Thước Thần Thư] cũng làm từ thẻ tre ngâm dầu thực vật ba ngày nên gặp dầu lập tức bốc cháy, phút chốc cả chiếc hộp đã hóa thành tro.
Đỗ Hà làm xong mọi chuyện liền đổ hết dầu trong bình ra khắp những vật dễ cháy trong phòng rồi tiếp tục phóng hỏa.
Đỗ Hà đã quan sát qua căn phòng này, biết chung quanh cũng không có nguồn nước, chỉ cần thế lửa đủ mạnh, muốn dập tắt, khó như lên trời. Thừa dịp lúc người còn chưa tới liền theo cửa sổ phóng ra ngoài rồi ẩn thân trên một cây cổ thụ gần đó quan sát.
Đề phòng vạn nhất, Đỗ Hà vẫn quyết định quan sát phản ứng của Vương Giai rồi mới kết luận.
Lúc Trương thị hô hoán, ba gã gia đinh vội vàng chạy đến, trong tay cầm chổi, cũng không quá lo lắng vì nghe Trương thị nói chỉ làm đổ chiếc đèn, còn nghĩ là do nữ nhân hoảng sợ nói vống lên, đến hiện trường mới bối rối.
Bởi vì Đỗ Hà ngầm ra tay nên toàn bộ phòng cơ hồ đều bùng cháy.
Mùa đông chưa qua, gió lạnh gào thét, lửa theo thế gió bắt đầu có dấu hiệu lan tràn.
Gia đinh rốt cục ý thức được tình thế nghiêm trọng, lớn tiếng hô hoán rồi dùng chổi để dập, hy vọng có thể ngăn cản thế lửa lan tràn.
Đợi đến lúc đội cứu hỏa đội chính thức đến thời thì phòng ngủ đã cháy lớn không cách nào đi vào.
Vương Giai nghe tiếng chạy đến nhìn thấy liền nhỏ giọng hỏi chuyện.
Đỗ Hà nghe ngóng nhưng vì cự ly quá xa nên không nghe rõ, tuy nhiên vẫn có thể nhìn ra Vương Giai có chút hoài nghi, chỉ là Trương thị vẫn lắc đầu.
Vương Giai quả thực nghi ngờ, hiện giờ Lý Thế Dân đang tiến hành trấn áp môn phiệt thế gia nên phần lớn bọn họ lựa chọn lấy lui làm tiến, cầu ổn là chính. Nhưng mấy ngày nay, Vương gia liên tục gặp chuyện không may, thật sự khiến người không thể không hoài nghi có người đang nhằm vào hay phát hiện điều gì?
Bất quá đều không có kết quả, vài ngày trước Vương Giai trúng độc khó hiểu nhưng chỉ đến lúc đêm xuống lại sảng khoái tinh thần, càng khỏe khoắn hơn trước kia, cuối cùng chỉ có thể kết luận là ngộ độ thức ăn.
Sau đó mấy ngày lại xảy ra chuyện hỏa hoạn, tra hỏi kỹ quả thực là do Trương thị ngoài ý muốn, thực sự không phải là người khác làm.
Vương Giai cũng chỉ có thể quy về trùng hợp, định chọn ngày lành đi miếu thắp hương để trừ đi lệ khí.
Vương phủ nhiều người nên nhanh chóng dập được lửa.
Bất quá bởi vì cứu viện nên phòng ngủ đã sập một nửa, không thể ở lại.
Vương Giai lo lắng chuyện [Biển Thước Thần Thư] nên sai người lập tức thanh lý hiện trường.
Gạch ngói vụn, mảnh vỡ, xà ngang, tường đổ đều được dọn ra ngoài.
Vương Giai cuối cùng tìm được hộp hóa trang đựng [Biển Thước Thần Thư], lúc này cũng chỉ có thể lờ mờ phân biệt vì lúc phòng sụp đã khiến nó gãy làm ba đoạn, thư từ bên trong đã bị đốt cháy đen, sớm đã phân biệt không rõ.
Vương Giai ngây người hồi lâu, thở dài:
- Đốt đi, cũng tốt, Thiên Ý như thế, không thể cưỡng cầu.
Từ lúc trước, Thôi Trung Bình vẫn bảo hắn đốt [Biển Thước Thần Thư] đi để ngừa để lộ bí mật. Chỉ là Vương Giai không nỡ, đối với một người yêu sách y thuật mà để hắn đốt đi bảo bối lão tổ tông lưu lại quả thật không đành lòng, lựa chọn cất giấu.
Hôm nay bởi vì ngoài ý muốn, [Biển Thước Thần Thư] hóa thành tro tàn, Vương Giai chỉ có thể coi như vận mệnh.
Đỗ Hà nấp ở trên cây thấy như vậy cũng yên tâm, không có [Biển Thước Thần Thư] trở ngại, chỉ cần tố giác hết thảy, triều đình sẽ có thể dùng thế sét đánh không kịp bưng tai nhổ tận gốc hai nhà Thôi Vương.
Cùng ngày trong đêm, Đỗ Hà ra khỏi Vương phủ, về tới khách sạn. Sáng sớm hôm sau, liền khởi hành phản hồi Trường An.
Qua bảy ngày phóng ngựa liên tục, Đỗ Hà về tới Trường An. Hắn tạt qua bản phủ hàn huyên với Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn một lát, lại trêu chọc trêu chọc Tiểu Bảo Nhân, Tiểu Bách Hợp đến khi trời tố, áng chừng Đỗ Như Hối cũng sắp về đến nhà mới chạy sang Thái Quốc Công phủ.
Mẫu thân Chương thị nhìn thấy Đỗ Hà trở về, phàn nàn một hồi, nói hắn quá không để ý gia, xuất chinh một hai năm, trở về còn không có có nửa tháng lại vắng nhà rồi.
Đỗ Hà cười ngượng nghịu. Hắn rất muốn thư giãn ở chung với người nhà nhưng công việc đến dồn dập nên không cách nào thực hiện ý nguyện.
Có lẽ đây chính là đang ở quan trường, thân bất do kỷ a!
Cũng may ba nữ trong nhà hiền lương thục đức, có thể biết được chỗ khó xử của hắn, hơn nữa còn ủng hộ lớn lao.
Đỗ Hà cùng đại ca Đỗ Cấu tán gẫu, không đợi bao lâu, Đỗ Như Hối đi vào đại sảnh, nhìn thấy Đỗ Hà khẽ giật mình, lập tức nói:
- Đến thư phòng của ta.
Không như mấy người kia, Đỗ Như Hối lập tức minh bạch Đỗ Hà tới tìm hắn thương nghị chuyện quan trọng. Hắn biết Đỗ Hà càng ngày càng thành thục ổn trọng, nếu không có đại sự sẽ không tới tìm phụ thân để thương nghị nên không có bất kỳ chần chờ.
Vị lão nhân này cơ hồ hiến hết thảy tâm lực cho Đại Đường, cho minh quân Thánh chủ có ơn tri ngộ.
Đỗ Hà khẽ gật đầu, dặn hạ nhân trong lúc thương nghị không được để ai vào phòng, dù là bưng trà đưa nước cũng không được.
- Chuyện gì khiến Nhị Lang thận trọng như thế!
Đỗ Như Hối ngồi trước án thư, nhìn đứa con mà bản thân vẫn lấy làm kiêu ngạo.
Đỗ Hà đầu tiên đem mật tín của Lý Thái viết cho Thôi Trung Bình cho Đỗ Như Hối, nói:
- Phụ thân, xem cái này đã.
- Đáng giận, Ngụy Vương Điện hạ lại có lòng giết mẹ.
Đỗ Như Hối sau khi đọc mật tín cũng nhớ lại lúc Đỗ Hà vô tình phát hiện bí mật, liên hệ với hiện tại lập tức đưa ra kết luận, tức giận đến râu tóc thẳng run. Với tư cách đại nho đọc đủ Tứ Thư Đại Nho, Đỗ Như Hối xem trung hiếu còn nặng hơn tính mạng. Lý Thái ý đồ giết mẹ đã làm chuyện bại hoại nhân luân.
Đỗ Hà lại lấy ra [Biển Thước Thần Thư], lật đến phần ghi chép Huyết Giới quả đưa cho Đỗ Như Hối, nói:
- Nhìn xem cái này.
Đỗ Như Hối cũng biết qua về những kiến thức nhập môn của y thuật nên đầu tiên không hiểu Huyết Giới quả rõ ràng là trị liệu cho Trưởng Tôn Hoàng Hậu mà trong thư lại có ý định muốn giết Trưởng Tôn Hoàng Hậu, suy nghĩ một hồi, sau khi đọc đến đến hàng người bị bệnh gan không thể phục dụng thì dần hiểu, rung giọng:
- Đây là muốn hành thích vua...... Thôi Trung Bình thật to gan.
Đỗ Hà nhận đồng nói:
- Nhị Lang cũng thấy khả năng hành thích vua lớn hơn hành thích hoàng hậu, vì càng thêm hiệu quả, càng thêm an toàn.
- Nói như thế nào?
Đỗ Như Hối hỏi.
- Tội hành thích vua hay hoàng hậu đều đồng dạng, đều đủ để diệt cửu tộc. Có gan hành thích hoàng hậu tất có gan hành thích vua. Giả như Trưởng Tôn Hoàng Hậu uổng mạng, với tình cảm Bệ Hạ đối với Hoàng hậu nương nương tất sẽ điều tra đến cùng. Có lẽ Thôi Trung Bình làm vô cùng kín đáo, không hề lưu lại manh mối, ngược lại bệ hạ vừa chết sẽ có một người phải xuất đầu. Thái tử sắp thất thế, Ngụy Vương, Ngô Vương nhìn chằm chằm, khi đó ai kế nhiệm ngôi vị hoàng đế mới là chuyện quan trọng nhất, đâu còn tâm tư để ý bệ hạ ốm chết hay bị mưu sát? Nếu như ta là Thôi Trung Bình, cũng sẽ lựa chọn hành thích vua.
Đỗ Hà trầm giọng, lúc trước hắn không phát giác những điều này nhưng càng phân tích càng có thể xác định Thôi Trung Bình dùng Lý Thái để hành thích vua.
Đỗ Như Hối im lặng gật đầu, Đỗ Hà phân tích xác thực hợp tình hợp lý, phối hợp với tư liệu trong tay đã có thể chứng minh hành vi phạm tội của Lý Thái, Thôi Trung Bình, hắn chỉ vào phong mật tín cùng [Biển Thước Thần Thư], nói:
- Hai thứ này sao Nhị Lang có được?
Đỗ Hà nói lại chi tiết, chuyện mật tín có từ tay Trưởng Tôn Vô Kỵ thì hắn không nói nhưng [Biển Thước Thần Thư] thì nói rõ.
Đỗ Như Hối im lặng hồi lâu rồi thu lại mật tín, [Biển Thước Thần Thư], nói:
- Việc này Nhị Lang cũng đừng quản, giao cho vi phụ xử lý, con tiếp xúc quá nhiều với chuyện xấu hoàng cung, thâm nhập can thiệp quá sâu sẽ bất lợi cho quan lộ.
Hắn nói xong, trong mắt lóe lên hào quang.
Lúc này đây, danh tướng trầm mặc đã lâu lại muốn động gân cốt một phen rồi.
Danh sách chương