Nhìn hơn 500 người tụ tập trước mặt mình, Đỗ Hà lộ ra thần sắc xúc động. Những người đứng trước mặt hắn đâu còn là dân chúng, người nào cũng ăn
mặc võ trang, rõ ràng là một đội quân được huấn luyện nghiêm chỉnh. Bọn
họ phần lớn đều ba bốn mươi tuổi, vừa nhìn đã biết đều là những quân
nhân có kinh nghiệm chinh chiến phong phú. Phủ binh của Đường triều lẽ
nào đều có trình độ này? Đỗ Hà thầm thấy kỳ quái, nhưng nghĩ lại chợt
bừng tỉnh đại ngộ.
Hiện giờ mới là năm Trinh Quán thứ mười, cách thiên hạ thái bình chưa đến mười năm, những người này khoảng tầm ba bốn mươi tuổi, hiển nhiên đều là lão binh còn sống sót trên chiến trường, chẳng trách khí thế như vậy. Tất cả ưỡn thẳng thân hình cường tráng, chờ đợi hiệu lệnh của Đỗ Hà. Kỳ thật nếu không phải hành động của Đỗ Hà hôm qua đã thu phục trái tim của bọn họ, thì hôm nay những dũng sĩ chiến trường đã buông binh khí nhiều năm nhất định sẽ không cầm binh khí một lần nữa.
Chỉ có những binh sĩ còn sống trên chiến trường mới có thể xem như tinh nhuệ, nhưng cũng chỉ có những binh sĩ còn sống trên chiến trường mới biết được sự khủng khiếp của chiến trường, vì vậy một khi đã rời khỏi chiến trường, nếu không cần thiết, không có người nào muốn tiếp tục đứng trên chiến trường. Đàn ông thiết huyết cũng là bình thường.
Chỉ có điều cổ nhân trọng nghĩa, trọng tình, Đỗ Như Hối có ân với bọn họ, cho nên lúc đầu bọn họ nguyện ý vì Đỗ Như Hối mà chiến đấu, dù hy sinh tính mạng cũng không hối tiếc. Đỗ Hà hôm nay cũng giống vậy.
Những quản sự Đỗ Hà gặp hôm qua có địa vị giống như trưởng thôn, đều là nhân vật đức cao vọng trọng ở địa phương, bọn họ phụ trách trông giữ dân chúng, nói một là một, rất được
dân chúng tín nhiệm.
Đêm qua, bọn họ vừa về tới trong thôn, lập tức động viên dân chúng, nói rõ ý đồ của Đỗ Hà, hơn nữa còn tường thuật chi tiết phương thức xử lý sự vụ của Đỗ Hà.
Những chuyện Đỗ Hà xử lý hôm qua đều là việc nhỏ trong cuộc sống của dân chúng, thí dụ như thôn Đông thiếu một cái giếng, thôn Tây thiếu mấy con ngựa, mấy con bò, hoặc nhà nào đó thiếu đất, lao động chính trong nhà sinh bệnh, cuộc sống khó khăn. Đỗ Hà từ trước đến nay luôn rộng lượng với dân chúng, cho nên thiếu giếng đào giếng, thiếu bò mua bò, không có đất cho đất, cuộc sống khó khăn thì miễn trừ tô thuế. Nhưng những việc nhỏ trong mắt Đỗ Hà lại là đại sự trong cuộc sống của bách tính.
Các lão binh nhìn thấy Đỗ Hà đối đãi với bọn họ, quan tâm đến sinh kế của bọn họ như vậy, mọi người cũng muốn đền đáp, vì vậy bọn họ lại một lần khoác áo giáp chiến bào, một lần nữa mài đao kiếm đã gỉ sét, đến trước mặt Đỗ Hà, cam tâm tình nguyện làm thân binh hộ vệ của hắn.
Đỗ Hà cũng không ngờ mình có thể tụ tập được nhiều binh sĩ dũng mãnh như vậy, càng vui mừng như điên.
Tác dụng của tinh binh trên chiến trường không cần nói cũng biết, có thể không cần tốn nhiều sức đã có được 500 tinh binh, chuyện này thật sự là một chuyện rất đáng vui mừng.
Nhìn qua đám binh sĩ, Đỗ Hà nói:
- Tất cả các ngươi đều là những dũng sĩ còn sống sót trên chiến trường, luận về kinh nghiệm đều mạnh hơn một con chim non chưa bao giờ trải qua chiến trường như ta rất nhiều.
Nhưng người nào cũng có sở trường, mặc dù kinh nghiệm của ta không bằng các ngươi, nhưng võ nghệ của ta lại mạnh hơn bất cứ người nào. Cho nên ta hy vọng trên chiến trường, các ngươi đừng nghĩ làm thế nào bảo vệ ta, mà hãy nghĩ làm thế nào giết nhiều kẻ địch hơn, như vậy mới giành được công huân nhiều hơn.
Đỗ Hà bình thản nói, người phía dưới lập tức không phục.
Đỗ Hà mới mười lăm tuổi, dáng dấp mặc dù cao lớn, nhưng ở trước mặt những binh sĩ đã từng lăn lộn trên chiến trường, thì hắn chỉ là một đứa trẻ ranh.
- Nhị thiếu gia, ngươi dựa vào cái gì nói chúng ta không bằng ngươi!
Một tráng sĩ râu dài lên tiếng.
Đỗ Hà cười nói:
- Bởi vì ta có tự tin! Nếu ngươi không phục, chúng ta có thể so tài, yên tâm, đánh có chừng mực, ta sẽ không đả thương ngươi!
Đỗ Hà tiến lên một bước. Tráng sĩ râu dài nhếch miệng cười, các tráng sĩ xung quanh lần lượt lui xuống mấy bước, làm thành nửa vòng tròn, mọi người đều dùng ánh mắt hài hước nhìn Đỗ Hà.
Bọn họ đều là huynh đệ, chiến hữu cùng vào sinh ra tử, đương nhiên biết rõ năng lực bản lĩnh của tráng sĩ râu dài.
Người này tên là Hồng đại râu, bởi vì hắn có chòm râu dài, còn tên thật thì không ai biết.
Mặc dù Hồng đại râu lâu rồi chưa ra chiến trường, nhưng hắn vốn có bản tính hiếu chiến, hơn nữa lại là thợ rèn, sức lực vô cùng cường đại, là một nhân vật tương đối đáng sợ, luận võ nghệ chiêu thức có lẽ kém hơn, nhưng luận về dũng mãnh thì hắn không hề thua kém những mãnh tướng trên chiến trường.
Các bằng hữu đều gọi hắn là Hồng đại râu liều mạng.
- Đến đây!
Đỗ Hà giơ ngón tay ngoắc ngoắc, cười nói:
- Ta không quen động thủ trước, mời ngươi trước!
Hồng Đại râu lớn tiếng quát:
- Nhị thiếu gia, hôm nay Hồng đại râu ta sẽ để ngươi biết thế nào là tự cao tự đại.
Hắn còn chưa nói xong đã xông về phía Đỗ Hà. Hồng Đại râu khí thế dũng mãnh như hổ, gào thét tấn công Đỗ Hà, tư thế giống như mãnh hổ đánh về phía cừu non.
Đối mặt với thế tới như vậy, Đỗ Hà vẫn không nhúc nhích, có một số người còn tưởng hắn sợ quá, choáng váng, lộ ra thần sắc lo lắng, nhưng phần lớn vẫn hiếu kỳ chờ mong trận đánh!
Không biết Đỗ Hà rút cuộc có năng lực như thế nào mà lại tràn đầy tự tin như vậy.
Ngay khi song phương tới gần, chỉ thấy tay Đỗ Hà đột nhiên rất nhanh bắt được cổ tay của Hồng Đại râu, nghiêng người, tay kéo, chân ngáng, thân hình khổng lồ của Hồng đại râu giống như diều đứt dây, đầu chúc xuống đất. Tất cả mọi người đều sợ ngây người, không ngờ Hồng đại râu còn chưa đánh được một hiệp trong tay Đỗ Hà.
Hồng Đại râu mặt đầy bụi đất bò lên, cú ngã vừa rồi không nặng cũng không nhẹ, chút tổn thương đối với hắn căn bản không là gì, chỉ có điều cảm thấy mất thể diện, hắn nổi giận gầm lên, lại một lần nữa đánh tới hướng Đỗ Hà. Lần này, hắn dồn hết sức lực!
Đỗ Hà mỉm cười, dùng phương pháp đồng dạng đẩy ngã Hồng Đại râu trên mặt đất.
Đỗ Hà cũng không học qua Thái Cực, nhưng võ học vốn là nhất pháp thông vạn pháp minh, cũng có thể sử dụng thủ pháp lấy nhu thắng cương của Thái Cực. Đối phó với đại lực sĩ như
Hồng Đại râu, dùng Thái Cực ứng đối, là lựa chọn tốt nhất.
- Bịch, bịch......
Hồng Đại râu càng không phục, bắt đầu dùng kỹ xảo đấu vật , nhưng vẫn bị Đỗ Hà xảo diệu dùng thủ pháp lấy nhu khắc cương đánh ngã.
Kỳ thật nếu hắn dùng quyền cước chống đỡ, cũng không đến mức chật vật như vậy, nhưng trong đầu Hồng Đại râu chỉ có toàn cơ bắp, hắn am hiểu nhất chính là đấu vật, vì vậy muốn dùng đấu vật so tài cao thấp với Đỗ Hà.
Sau khi liên tiếp bị Đỗ Hà đánh ngã xuống mặt đất, lúc này Hồng Đại râu mới tâm phục khẩu phục, nằm trên mặt đất chật vật nói:
- Được rồi, được rồi. Nhị thiếu gia, ta phục rồi, nếu đánh tiếp, xương cốt của Hồng đại râu ta sẽ bị thiếu gia phá hủy mất, sau này có triệu hoán phân phó, Hồng đại râu ta nhất định không chối từ.
Cảnh tượng này vừa kết thúc, tất cả lão binh xung quanh đều lộ ra thần sắc kinh hãi, ánh mắt nhìn Đỗ Hà không còn giống như trước kia. Bọn họ đều là nhân vật vào sinh ra tử trên chiến trường, coi trọng nhất chính là thực lực. Đỗ Hà dễ dàng đánh ngã Hồng Đại râu, đã biểu hiện ra thực lực khiến mọi người bị thuyết phục.
- Đến lượt ta!
Trong đám người lại có một người đi ra!
Nghe thấy lời nói của hắn, đám lão binh đang xôn xao nghị luận lập tức ngậm miệng, kinh ngạc nhìn người vừa lên tiếng.
Đỗ Tử Anh ở bên cạnh nhíu mày, tiến lên phía trước nói:
- Phạm Nguyên Thần, ngươi thì không cần!
Đỗ Hà ý bảo Đỗ Tử Anh lui ra, cũng biết người tới không phải nhân vật đơn giản, điều này hoàn toàn có thể nhận ra từ ác khí sắc bén trên người hắn. Phạm Nguyên Thần đích thị là người có bản lĩnh mạnh nhất trong số bọn họ.
Lần này Đỗ Hà không chỉ chiêu mộ hộ vệ, mà là một đội quân tinh nhuệ sức mạnh cường đại như Huyễn Giáp binh, có thể theo hắn xông pha chiến trường, chiến đấu anh dũng. Cho nên, hắn nhất định phải dùng thực lực khiến cho những người này tâm phục khẩu phục. Đánh thắng người mạnh nhất trong bọn họ chính là phương pháp trực tiếp nhất!
Phạm Nguyên Thần cũng không phải người thường, hắn từng là một thành viên của Huyền Giáp Quân, là Phó tướng của đệ nhất mãnh tướng Đại Đường là Tần Quỳnh, cũng là hãn tướng nổi danh trong Huyền Giáp Quân. Chỉ vì về sau Lý Kiến Thành e ngại tài trí của Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, nhiều lần phái sát thủ ám sát bọn họ.
Lý Thế Dân vì bảo hộ Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối đặc biệt điều ra một nhóm người từ trong Huyền Giáp Quân đến hộ vệ Phòng, Đỗ, dĩ sách vạn toàn.
Phạm Nguyên Thần cũng bởi vậy trở thành cận thân hộ vệ của Đỗ Như Hối, khi biến Huyền Vũ môn xảy ra, dũng tướng số một dưới trướng Thái tử là Tiết Vạn Triệt tấn công Huyền Vũ môn, Phạm Nguyên Thần trong lúc giằng co với Tiết Vạn Triệt đã bị Tiết Vạn Triệt chém bị thương, từ đó rút lui, định cư ở Nhữ Dương.
Hiện giờ mới là năm Trinh Quán thứ mười, cách thiên hạ thái bình chưa đến mười năm, những người này khoảng tầm ba bốn mươi tuổi, hiển nhiên đều là lão binh còn sống sót trên chiến trường, chẳng trách khí thế như vậy. Tất cả ưỡn thẳng thân hình cường tráng, chờ đợi hiệu lệnh của Đỗ Hà. Kỳ thật nếu không phải hành động của Đỗ Hà hôm qua đã thu phục trái tim của bọn họ, thì hôm nay những dũng sĩ chiến trường đã buông binh khí nhiều năm nhất định sẽ không cầm binh khí một lần nữa.
Chỉ có những binh sĩ còn sống trên chiến trường mới có thể xem như tinh nhuệ, nhưng cũng chỉ có những binh sĩ còn sống trên chiến trường mới biết được sự khủng khiếp của chiến trường, vì vậy một khi đã rời khỏi chiến trường, nếu không cần thiết, không có người nào muốn tiếp tục đứng trên chiến trường. Đàn ông thiết huyết cũng là bình thường.
Chỉ có điều cổ nhân trọng nghĩa, trọng tình, Đỗ Như Hối có ân với bọn họ, cho nên lúc đầu bọn họ nguyện ý vì Đỗ Như Hối mà chiến đấu, dù hy sinh tính mạng cũng không hối tiếc. Đỗ Hà hôm nay cũng giống vậy.
Những quản sự Đỗ Hà gặp hôm qua có địa vị giống như trưởng thôn, đều là nhân vật đức cao vọng trọng ở địa phương, bọn họ phụ trách trông giữ dân chúng, nói một là một, rất được
dân chúng tín nhiệm.
Đêm qua, bọn họ vừa về tới trong thôn, lập tức động viên dân chúng, nói rõ ý đồ của Đỗ Hà, hơn nữa còn tường thuật chi tiết phương thức xử lý sự vụ của Đỗ Hà.
Những chuyện Đỗ Hà xử lý hôm qua đều là việc nhỏ trong cuộc sống của dân chúng, thí dụ như thôn Đông thiếu một cái giếng, thôn Tây thiếu mấy con ngựa, mấy con bò, hoặc nhà nào đó thiếu đất, lao động chính trong nhà sinh bệnh, cuộc sống khó khăn. Đỗ Hà từ trước đến nay luôn rộng lượng với dân chúng, cho nên thiếu giếng đào giếng, thiếu bò mua bò, không có đất cho đất, cuộc sống khó khăn thì miễn trừ tô thuế. Nhưng những việc nhỏ trong mắt Đỗ Hà lại là đại sự trong cuộc sống của bách tính.
Các lão binh nhìn thấy Đỗ Hà đối đãi với bọn họ, quan tâm đến sinh kế của bọn họ như vậy, mọi người cũng muốn đền đáp, vì vậy bọn họ lại một lần khoác áo giáp chiến bào, một lần nữa mài đao kiếm đã gỉ sét, đến trước mặt Đỗ Hà, cam tâm tình nguyện làm thân binh hộ vệ của hắn.
Đỗ Hà cũng không ngờ mình có thể tụ tập được nhiều binh sĩ dũng mãnh như vậy, càng vui mừng như điên.
Tác dụng của tinh binh trên chiến trường không cần nói cũng biết, có thể không cần tốn nhiều sức đã có được 500 tinh binh, chuyện này thật sự là một chuyện rất đáng vui mừng.
Nhìn qua đám binh sĩ, Đỗ Hà nói:
- Tất cả các ngươi đều là những dũng sĩ còn sống sót trên chiến trường, luận về kinh nghiệm đều mạnh hơn một con chim non chưa bao giờ trải qua chiến trường như ta rất nhiều.
Nhưng người nào cũng có sở trường, mặc dù kinh nghiệm của ta không bằng các ngươi, nhưng võ nghệ của ta lại mạnh hơn bất cứ người nào. Cho nên ta hy vọng trên chiến trường, các ngươi đừng nghĩ làm thế nào bảo vệ ta, mà hãy nghĩ làm thế nào giết nhiều kẻ địch hơn, như vậy mới giành được công huân nhiều hơn.
Đỗ Hà bình thản nói, người phía dưới lập tức không phục.
Đỗ Hà mới mười lăm tuổi, dáng dấp mặc dù cao lớn, nhưng ở trước mặt những binh sĩ đã từng lăn lộn trên chiến trường, thì hắn chỉ là một đứa trẻ ranh.
- Nhị thiếu gia, ngươi dựa vào cái gì nói chúng ta không bằng ngươi!
Một tráng sĩ râu dài lên tiếng.
Đỗ Hà cười nói:
- Bởi vì ta có tự tin! Nếu ngươi không phục, chúng ta có thể so tài, yên tâm, đánh có chừng mực, ta sẽ không đả thương ngươi!
Đỗ Hà tiến lên một bước. Tráng sĩ râu dài nhếch miệng cười, các tráng sĩ xung quanh lần lượt lui xuống mấy bước, làm thành nửa vòng tròn, mọi người đều dùng ánh mắt hài hước nhìn Đỗ Hà.
Bọn họ đều là huynh đệ, chiến hữu cùng vào sinh ra tử, đương nhiên biết rõ năng lực bản lĩnh của tráng sĩ râu dài.
Người này tên là Hồng đại râu, bởi vì hắn có chòm râu dài, còn tên thật thì không ai biết.
Mặc dù Hồng đại râu lâu rồi chưa ra chiến trường, nhưng hắn vốn có bản tính hiếu chiến, hơn nữa lại là thợ rèn, sức lực vô cùng cường đại, là một nhân vật tương đối đáng sợ, luận võ nghệ chiêu thức có lẽ kém hơn, nhưng luận về dũng mãnh thì hắn không hề thua kém những mãnh tướng trên chiến trường.
Các bằng hữu đều gọi hắn là Hồng đại râu liều mạng.
- Đến đây!
Đỗ Hà giơ ngón tay ngoắc ngoắc, cười nói:
- Ta không quen động thủ trước, mời ngươi trước!
Hồng Đại râu lớn tiếng quát:
- Nhị thiếu gia, hôm nay Hồng đại râu ta sẽ để ngươi biết thế nào là tự cao tự đại.
Hắn còn chưa nói xong đã xông về phía Đỗ Hà. Hồng Đại râu khí thế dũng mãnh như hổ, gào thét tấn công Đỗ Hà, tư thế giống như mãnh hổ đánh về phía cừu non.
Đối mặt với thế tới như vậy, Đỗ Hà vẫn không nhúc nhích, có một số người còn tưởng hắn sợ quá, choáng váng, lộ ra thần sắc lo lắng, nhưng phần lớn vẫn hiếu kỳ chờ mong trận đánh!
Không biết Đỗ Hà rút cuộc có năng lực như thế nào mà lại tràn đầy tự tin như vậy.
Ngay khi song phương tới gần, chỉ thấy tay Đỗ Hà đột nhiên rất nhanh bắt được cổ tay của Hồng Đại râu, nghiêng người, tay kéo, chân ngáng, thân hình khổng lồ của Hồng đại râu giống như diều đứt dây, đầu chúc xuống đất. Tất cả mọi người đều sợ ngây người, không ngờ Hồng đại râu còn chưa đánh được một hiệp trong tay Đỗ Hà.
Hồng Đại râu mặt đầy bụi đất bò lên, cú ngã vừa rồi không nặng cũng không nhẹ, chút tổn thương đối với hắn căn bản không là gì, chỉ có điều cảm thấy mất thể diện, hắn nổi giận gầm lên, lại một lần nữa đánh tới hướng Đỗ Hà. Lần này, hắn dồn hết sức lực!
Đỗ Hà mỉm cười, dùng phương pháp đồng dạng đẩy ngã Hồng Đại râu trên mặt đất.
Đỗ Hà cũng không học qua Thái Cực, nhưng võ học vốn là nhất pháp thông vạn pháp minh, cũng có thể sử dụng thủ pháp lấy nhu thắng cương của Thái Cực. Đối phó với đại lực sĩ như
Hồng Đại râu, dùng Thái Cực ứng đối, là lựa chọn tốt nhất.
- Bịch, bịch......
Hồng Đại râu càng không phục, bắt đầu dùng kỹ xảo đấu vật , nhưng vẫn bị Đỗ Hà xảo diệu dùng thủ pháp lấy nhu khắc cương đánh ngã.
Kỳ thật nếu hắn dùng quyền cước chống đỡ, cũng không đến mức chật vật như vậy, nhưng trong đầu Hồng Đại râu chỉ có toàn cơ bắp, hắn am hiểu nhất chính là đấu vật, vì vậy muốn dùng đấu vật so tài cao thấp với Đỗ Hà.
Sau khi liên tiếp bị Đỗ Hà đánh ngã xuống mặt đất, lúc này Hồng Đại râu mới tâm phục khẩu phục, nằm trên mặt đất chật vật nói:
- Được rồi, được rồi. Nhị thiếu gia, ta phục rồi, nếu đánh tiếp, xương cốt của Hồng đại râu ta sẽ bị thiếu gia phá hủy mất, sau này có triệu hoán phân phó, Hồng đại râu ta nhất định không chối từ.
Cảnh tượng này vừa kết thúc, tất cả lão binh xung quanh đều lộ ra thần sắc kinh hãi, ánh mắt nhìn Đỗ Hà không còn giống như trước kia. Bọn họ đều là nhân vật vào sinh ra tử trên chiến trường, coi trọng nhất chính là thực lực. Đỗ Hà dễ dàng đánh ngã Hồng Đại râu, đã biểu hiện ra thực lực khiến mọi người bị thuyết phục.
- Đến lượt ta!
Trong đám người lại có một người đi ra!
Nghe thấy lời nói của hắn, đám lão binh đang xôn xao nghị luận lập tức ngậm miệng, kinh ngạc nhìn người vừa lên tiếng.
Đỗ Tử Anh ở bên cạnh nhíu mày, tiến lên phía trước nói:
- Phạm Nguyên Thần, ngươi thì không cần!
Đỗ Hà ý bảo Đỗ Tử Anh lui ra, cũng biết người tới không phải nhân vật đơn giản, điều này hoàn toàn có thể nhận ra từ ác khí sắc bén trên người hắn. Phạm Nguyên Thần đích thị là người có bản lĩnh mạnh nhất trong số bọn họ.
Lần này Đỗ Hà không chỉ chiêu mộ hộ vệ, mà là một đội quân tinh nhuệ sức mạnh cường đại như Huyễn Giáp binh, có thể theo hắn xông pha chiến trường, chiến đấu anh dũng. Cho nên, hắn nhất định phải dùng thực lực khiến cho những người này tâm phục khẩu phục. Đánh thắng người mạnh nhất trong bọn họ chính là phương pháp trực tiếp nhất!
Phạm Nguyên Thần cũng không phải người thường, hắn từng là một thành viên của Huyền Giáp Quân, là Phó tướng của đệ nhất mãnh tướng Đại Đường là Tần Quỳnh, cũng là hãn tướng nổi danh trong Huyền Giáp Quân. Chỉ vì về sau Lý Kiến Thành e ngại tài trí của Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, nhiều lần phái sát thủ ám sát bọn họ.
Lý Thế Dân vì bảo hộ Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối đặc biệt điều ra một nhóm người từ trong Huyền Giáp Quân đến hộ vệ Phòng, Đỗ, dĩ sách vạn toàn.
Phạm Nguyên Thần cũng bởi vậy trở thành cận thân hộ vệ của Đỗ Như Hối, khi biến Huyền Vũ môn xảy ra, dũng tướng số một dưới trướng Thái tử là Tiết Vạn Triệt tấn công Huyền Vũ môn, Phạm Nguyên Thần trong lúc giằng co với Tiết Vạn Triệt đã bị Tiết Vạn Triệt chém bị thương, từ đó rút lui, định cư ở Nhữ Dương.
Danh sách chương